Biên dịch:
Ngẫm lại thì cũng đâu phải chuyện gì lớn lao. Người sống trên đời này, lắm khi chỉ đứng cách tội ác một vài gang tay, ví dụ như, nhà hàng xóm có tên giết người, tầng lầu trên có kẻ phóng hỏa — Việc ngồi tàu phi pháp chẳng qua là đang nhích lại gần tội ác hơn chút, cùng vai sóng vai thôi.
Vệ Lai lái xe, Tapien ngồi ở ghế phụ chỉ đường cho anh. Tàu chở dầu khổng lồ neo gần cảng, còn liên thông cả đến đường ray xe lửa. Chiếc xe của anh giống món đồ chơi không đáng chú ý, chạy xuyên qua vệt bóng đổ của vô số thuyền bè.
Cuối cùng đỗ lại bên một tàu hàng.
Đây là tàu đông lạnh, so với những quái vật khổng lồ xung quanh thì trông khá là nhỏ nhắn xinh xẻo. Trên đấy chỉ mở vài ngọn đèn tù mù, ánh đèn từ những chiếc tàu neo gần đầu và đuôi nó còn sáng hơn gấp mấy lần.
Tapien xuống xe trước, vặn bật đèn pin công suất lớn rồi chĩa về phía buồng lái trên tàu, xoay một vòng to, tiếp đó tắt mở lần.
Chờ giây lát, trên boong truyền đến tiếng bước chân, một gã đàn ông lực lưỡng bước ra từ trong bóng tối. Phía sau gã, ở xa xa, là vài bóng người đang đề phòng lượn qua lượn lại.
Quăng xe ở đây, về phần Tapien thế nào thì cứ giao cho Nai, không phải chuyện anh cần lo — Vệ Lai xách ba lô giúp Sầm Kim, đổi lại, cô cũng chẳng làm bà chủ rảnh tay, tiện thể cầm lấy bao thực phẩm.
Dù sao cũng không nặng mấy.
Ban đêm ở cảng dầu, mặt nước đen nhánh như biển dầu đặc sệt, sóng sánh phản chiếu ánh quang. Tàu đông lạnh có độ mớn nước ở mức thông thường, trên thân sơn dòng chữ “EAGLE”, chắc là tên tàu.
Ở đằng xa là vài người có vẻ đang trêu đùa cợt nhả gì đấy, loáng thoáng truyền đến tiếng cười phóng đãng khá chối tai.
Đến gần hơn, đã thấy rõ diện mạo gã kia. Tráng niên, đầu đinh, mặc jacket đen, một bên tay áo xắn đến khuỷu tay, để lộ cả mảng hình xăm đan xen chằng chịt, trải dài trên cơ bắp cuồn cuộn.
Tapien chen vào, thì thào vài câu với gã. Phát âm tiếng Anh của gã kia rất cứng nhắc, giọng điệu cũng miễn cưỡng, liên tục đáp mấy câu mở đầu bằng “No”, Tapien gật đầu lia lịa.
Một lúc sau, gã xoay người bước lên boong tàu, Tapien vội hối nhóm Vệ Lai: “Đuổi theo, mau đuổi theo.”
Mấy người đi trước đi sau không theo thứ tự, tiếng bước chân hỗn loạn nện xuống boong tàu vang vọng khắp không gian. Có kẻ thò đầu ra từ buồng lái, í ới gì đó với gã kia, gã cười sằng sặc đáp lại vài câu. Tốc độ nhả chữ rất nhanh, chắc là ngôn ngữ nhỏ nào đó trong hệ ngôn ngữ ở Đông Âu. Vệ Lai nghe không hiểu, Sầm Kim thì chẳng biết đang làm gì, cứ loay hoay lục lọi túi giấy loạt soạt.
Đến cửa khoang, gã kéo xoạch cửa ra, trước mặt là một chiếc cầu thang mạn dẫn xuống dưới. Trong khoang yên tĩnh lạ thường, ánh đèn rất sáng, đứng trên boong tàu quan sát, nơi đây không khác gì một hang động trắng toát.
Gã quay qua Vệ Lai, ngữ điệu và lối phát âm trọ trẹ lại xuất hiện.
— “Cấm đi lung tung.”
— “Cấm xen vào việc người khác.”
— “Bất kể có động tĩnh gì, cứ đợi trong buồng, cấm ra ngoài.”
…
Yêu cầu này thật vô lý, chẳng lẽ tàu cháy hay chìm thì cũng phải ngoan ngoãn ngồi yên trong buồng chờ chết? Có điều, nhìn thái độ gã chắc không dễ trêu vào, Vệ Lai nuốt xuống mấy câu pha trò của mình, chuẩn bị gật đầu…
Bên cạnh đột ngột vang lên tiếng hét cuồng loạn thảm thiết khiến người rùng mình.
Một cơn rét lạnh chạy từ gốc cổ tay tới lòng khuỷu tay, nửa cánh tay run lên, có ý nghĩ đáng sợ đập thẳng vào đầu Vệ Lai.
Sao lại là Sầm Kim đứng ngay cạnh anh!
Tapien ngơ ngác, chẳng hiểu mô tê gì. Gã đàn ông kia thì đang muốn xuống thang, chợt đứng sững lại. Vệ Lai không kịp đỡ Sầm Kim, cô ngã sấp xuống đất.
Biến cố bất ngờ, lập tức có mấy người từ chỗ tối lao ra, gã đàn ông kia quay qua đó gào to: “NO! NO!”
Vệ Lai thoáng thấy trong tay chúng lăm lăm vài khẩu tiểu liên cán dài.
Vận chuyển có trang bị vũ khí? Song giờ không để ý nhiều được vậy, anh cấp tốc quỳ chống chân xuống cạnh Sầm Kim, ấn giữ cơ thể đang liên tục co giật của cô, lại ngẩng đầu gầm lên với Tapien: “ĐÈN!”
Ánh đèn vụt sáng, không ngừng run rẩy chao đảo. Hai mắt Sầm Kim trợn ngược, khóe miệng sùi bọt máu, từ nửa gương mặt cho đến dưới cổ đều đỏ nhòe nhoẹt, cánh tay co giật như phản xạ khi bị điện giật. Vệ Lai định ép nhịp tim giúp cô, bỗng cổ họng cô bật ra tiếng thét thất thanh, hai tay quơ quào, toàn thân cong cứng, lưng nhấc hẳn khỏi mặt sàn, tựa như bị sốc đột ngột.
Ở cổ không thấy vết thương, không phải bị lén tấn công, vậy là trúng độc sao? Trúng từ khi nào? Anh luôn luôn theo sát thế mà chẳng nhận ra!
Trên đỉnh đầu lao xao vô số tạp âm, người trên tàu lũ lượt vây quanh. Vệ Lai nghe họ đối đáp với gã đàn ông kia, vẫn là mấy tiếng léo nhéo chẳng thể hiểu nổi. Anh ngẩng phắt đầu nhìn gã ta, trong chớp mắt, gã nhận ra anh có ý gì, kêu to: “Không phải! Không phải chúng tôi!”
Tapien cố gắng đề nghị: “Gọi cứu thương nhé? Không, không, vẫn nên đến bệnh viện ngay đi.”
Vệ Lai bế xốc Sầm Kim lên, nhanh chân lao khỏi tàu. Tapien xách mớ hành lý anh bỏ lại, lững thững đuổi theo sau. Mấy gã trên tàu vẫn đang ngơ ngác thảo luận, trong đó có một tên tò mò, tính thò tay quẹt thử ít máu trên sàn. Gã đàn ông kia phản ứng nhanh, đạp cho tên đó một phát lật người, quát: “Đồ ngu! Không sợ có độc hay bệnh dịch à!”
Một lần nữa lên xe, đặt Sầm Kim vào ghế sau, Vệ Lai xoay ngoặt đầu xe lại, phóng vụt ra ngoài.
Lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, sống lưng cứng đờ, da đầu căng ra, trong đầu đồng thời lật qua vô số vấn đề.
— Bệnh viện, bệnh viện ở đâu? Turku không lớn, trên cao có logo, chắc sẽ tìm được ngay.
— Từ lúc đến biệt thự đón Sầm Kim trở đi, anh tin chắc hoàn toàn không có sơ sẩy nào. Nếu cô bị hại, nhất định là xảy ra trước khi anh tới.
— Là trúng độc ư? Huyết sắc vẫn như thường, không thấy đổi màu. Nhưng chưa biết chừng, thời đại công nghệ cao, có lẽ có phương pháp hạ độc mới.
— Thật sự là khó mà ăn nói, hành trình còn chưa bắt đầu, người thì đã…
Thình lình, có bàn tay chộp lấy đùi anh, thều thào: “Đừng dừng lại, cứ chạy khỏi thành phố đi.”
Đậu phộng!
Tim Vệ Lai giật đánh thót, xe lượn phát chữ S, bánh xe chà sát mặt đường kèn kẹt.
May mà phản ứng bản năng vẫn tốt, cấp tốc khống chế tay lái ngay được. Ngực phập phồng dồn dập, anh ngẩng đầu nhìn vào kính chiếu hậu trên xe.
Trong kính, Sầm Kim đang ngồi dậy, vết máu bên miệng là rõ ràng nhất, hệt như ma cà rồng vừa hút máu người sống. Cô rút khăn tay lau mặt: “Cứ chạy tiếp đi, nhớ đâu dọc đường có bốt điện thoại đấy, tôi muốn gọi điện.”
Vệ Lai không đáp lời, tạm thời cũng chưa biết nên nói gì. Qua một lúc, anh mở ngăn kéo bên ghế phụ, lôi ra chai nước ném về sau. Sầm Kim chụp lấy, vặn nắp, cuộn khăn tay lại, chặn trước miệng chai thấm ướt, sau đó lau mặt.
Chạy tiếp đoạn nữa thì thấy bốt điện thoại đỏ ven đường rừng, nửa dưới lắp kính mờ, biến thành nhà vệ sinh ngoài trời. Bốt điện thoại ở Bắc Âu thường tương đối có giá trị thực tế, phần lớn là chuẩn bị cho người nghèo nên đòi hỏi phải đa chức năng — Vệ Lai còn từng thấy bốt điện thoại có lắp vòi nước để tẩy rửa.
Xe vừa dừng, Sầm Kim liền mở cửa bước xuống.
Vệ Lai bất động, cách cửa kính nhìn cô, rất khỏe mạnh, bước chân rất ổn định, không liêu xiêu, cảm giác phương hướng bình thường. Vừa rồi lên cơn sốc, nghẹn hơi, run lẩy bẩy… cứ như chuyện từ kiếp nảo kiếp nào.
Tự nhiên thấy tức ngực ghê gớm. Lúc này anh mới nhận ra sau lưng ướt đẫm mồ hôi, chỉ muốn chửi bậy, quay qua lục tung ngăn chứa tài liệu mà tìm mãi không thấy thuốc lá. Cúi đầu xuống, phát hiện một bên quần còn lờ mờ in dấu tay máu, giống y cmn hệt trong phim kinh dị.
Ngẩng đầu xem thử, Sầm Kim đang gọi điện, tựa lưng vào mặt kính, một tay xoay xoay sợi dây điện thoại xoắn lò xo.
Vệ Lai mở cửa đi xuống, lẳng lặng đến gần rồi dừng lại.
Nơi này có mùi gỗ mục ẩm ướt, cửa kính bốt điện thoại để nửa mở, chắc vì khó chịu với mùi bên trong.
Vệ Lai lắng nghe đoạn đối thoại đứt quãng.
— “E-A-G-L-E, tên sơn trên thân tàu đấy.”
— “Tôi sẽ báo chuyện này cho các cơ quan giám sát khác nhau, nếu cảnh sát biển muốn bao che thì nên cân nhắc trước xem sẽ gặp hậu quả gì.”
— “Cho dù tàu có vào vùng biển quốc tế, vẫn dùng được quyền tài phán phổ quát, có thể lục soát, giam giữ.”
…
Lúc nói chuyện, khóe môi cô vô thức nhếch lên, toát ra vẻ tàn nhẫn rất khó phát hiện.
Vệ Lai dựa vào thân cây, khá hào hứng theo dõi cô.
Lộ nguyên hình rồi nhỉ.
Còn tưởng cô là khối than đang nguội dần đi, nào ngờ lớp vỏ vô tình bong ra một mảng nhỏ, để lộ tim than âm ỉ cháy đỏ rực.
Rốt cuộc đã đợi được tới khi cô cúp điện thoại trở ra.
Vệ Lai hỏi: “Giả vờ à? Quá giống thật luôn. Tôi vẫn chưa hiểu lắm, có thể chỉ dẫn đôi chút chứ?”
Máu ở đâu ra? Chắc cô không đến mức luôn mang theo huyết tương bên mình, tùy lúc tùy chỗ lôi ra hù nhau chơi đâu nhỉ.
Sầm Kim không đáp, đứng yên một hồi rồi giơ tay lên, trên ngón trỏ đeo dao tay gấu Smith & Wesson, lắc qua lắc lại.
Vệ Lai nhìn trân trân, trong lòng hơi lạnh.
— Cô cầm bao thực phẩm, bên trong có dao tay gấu và túi cứu thương.
Anh phân tâm cảnh giác tứ phía, thời điểm nghe gã đàn ông trên tàu kia nói chuyện, Sầm Kim đã dùng dao tay gấu cắt vỡ mạch máu ở đâu đó, ngậm vào miệng, quấn băng cầm máu, sau đó kêu la thảm thiết.
Chính cô tạo ra biến cố.
Da đầu Vệ Lai giật giật, thật đúng là, ngoài thầm mắng đậu phộng ra thì chẳng còn từ nào diễn tả được tâm trạng hiện giờ. Hồi tưởng lại, lúc ấy lượng máu chảy ra không ít, vết cắt kia ắt phải khá sâu.
“Cô Sầm này, dao tay gấu là loại dao lưỡi răng cưa, nếu lực cắt mạnh, vết thương sẽ khó khép miệng lại, thành sẹo cũng rất xấu. Cô chỉ vì muốn tố cáo một con tàu phi pháp… đã dốc hết vốn liếng nhỉ.”
Tàu buôn lậu mà thôi, đáng giá không? Ngay lúc này, cả ở vùng biển quốc tế lẫn vùng biển chủ quyền, dù bình lặng hay dậy sóng, vẫn có hàng ngàn hàng vạn chuyến tàu buôn lậu đường thủy với quy mô cực lớn, đến mức các quốc gia buộc phải thành lập tổ chức chuyên môn, chiêu mộ hàng loạt nhân viên, thậm chí còn hợp tác xuyên quốc gia để tấn công diệt trừ.
Cứ hễ gặp tàu là lại đổ máu, làm vài trận lớn vậy, tới khi khô máu cũng chưa chắc đã đạt được thành quả gì.
Sầm Kim nói: “Tôi cho rằng rất đáng giá.”
Giá trị quan khác biệt, cô thấy đáng giá thì là đáng giá vậy. Vệ Lai không muốn nhiều lời, xoay người lên xe. Sầm Kim ngồi vào chỗ: “Anh nghĩ việc đấy vô nghĩa lắm nhỉ?”
Vệ Lai nhún vai: “Chẳng qua tôi thấy, ngay từ đầu đã biết là tàu phi pháp rồi, chúng ta chỉ theo một đoạn thôi. Bất kể bọn chúng có buôn súng hay thuốc phiện, chắc gì cô đã cứu được ai — Mấy kẻ muốn mua súng hay thuốc phiện vẫn biết cách mò đến chỗ bán. Trong khi hành trình của chúng ta đã lên kế hoạch sẵn, cô cứ tùy ý ra tay thế, có khi sẽ buộc phải thay đổi tuyến đường…”
“Không phải.”
Vệ Lai chưa rõ lắm: “Không phải cái gì?”
“Trong số những giao dịch ngầm trên toàn cầu, đúng là buôn thuốc phiện và vũ khí đứng hàng nhất nhì, nhưng chiếc tàu này thì không phải.”
Thế sao, Vệ Lai khởi động xe, nhất thời chưa biết lái đi đâu: “Đó là gì? Thuốc lá, rượu, hàng cao cấp?”
“Buôn người.”
Vệ Lai sửng sốt.
Sầm Kim nhấn hạ cửa kính xuống một nấc, cầm điếu thuốc trên tay: “Buôn người xếp thứ ba trong tổng số giao dịch ngầm trên toàn cầu, còn lập cả mạng lưới chặt chẽ, hợp tác quốc tế, vận chuyển có trang bị vũ khí. Trong đó % nạn nhân là phụ nữ, số phận của họ sẽ ra sao… chắc tôi không cần kể nhiều đâu nhỉ.”
Cô châm thuốc, rít một hơi thật sâu, ngửa đầu chầm chậm nhả ra: “Tôi mà là anh thì sẽ không đậu xe sát bên bốt điện thoại. Ít nhất là phải tìm chỗ nào thật khuất, dễ nói chuyện, còn có thể ngắm cảnh.”