Đại phu nhân mất con thương tâm quá độ, bệnh một thời gian. Đại phu nhân không thể sinh nữa, Tạ gia không thể tuyệt hậu, vì thế lão phu nhân ép Tạ lão gia cưới thêm thiếp.
Nhị phu nhân nghe nói là người xảo quyệt, luôn muốn làm khó Đại phu nhân.
Vào nhà hai năm nhị phu nhân sinh cho Tạ lão gia một đứa con trai, sau đó lại sinh một đứa con gái.
Nhị thiếu gia còn chưa cập quan bỗng nhiên đã bị chết, còn chết thực quỷ dị, chết ở trong giếng cạn.
Hiện tại người Tạ gia đều hoảng sợ. Mọi người đều nói hồn của nha hoàn thành quỷ đã trở lại trả thù Tạ gia. Trước hết giết nhị thiếu gia, nói không chừng tiếp theo là Tạ tiểu thư, sau đó giết hết người Tạ gia.
Tạ nhị thiếu gia chết ở sơn trang trên sườn núi, thi thể còn ở trong giếng cạn. Chuyện này đã đủ dọa người, nhưng sự tình còn chưa có kết thúc. Nhị phu nhân quá thương tâm, mang theo hạ nhân đến giếng cạn đốt tiền giấy cho nhị thiếu gia, kết quả đã phát hiện đồ vật khó lường.
“Giếng cạn có thêm một hình vẽ quỷ bằng máu!”
Nghê Diệp Tâm sửng sốt.
“Hình vẽ quỷ?”
Chưởng quầy liên tục gật đầu.
Thời điểm phát hiện thi thể không có bất cứ cái gì. Nhưng khi nhị phu nhân tới liền phát hiện trên vách giếng cạn có một hình vẽ bằng máu. Hình vẽ thật sự làm mọi người sợ hãi, bọn họ nhanh chóng đi báo quan.
Chưởng quầy cho biết những việc thế này chưa từng xảy ra ở đây. Chuyện của Tạ gia càng truyền ra càng có vẻ tà thuật, lời đồn có quỷ cũng đa dạng.
Nghe xong câu chuyện của chưởng quầy, họ liền đứng dậy đi Tạ gia xem xét.
Tòa nhà của Tạ gia không nhỏ, cửa đóng chặt, nhìn có vài phần hoang vắng.
Gia đinh mở cửa nhìn họ nửa tin nửa ngờ, rồi chạy vào truyền lời. Thực mau, Tạ lão gia tự mình ra đón mấy người Nghê Diệp Tâm đi vào. Tạ lão gia cũng không còn trẻ, tóc hoa râm, thân thể không tốt lắm, vừa đi vừa ho khan, dẫn bọn họ vào phòng khách.
Nghê Diệp Tâm hỏi về cái chết của Tạ nhị thiếu gia, vẻ mặt Tạ lão gia bi thương, nói:
“Ta thân thể không tốt, nó thường xuyên giúp ta công việc làm ăn. Tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng hiểu biết việc buôn bán. Ngày ấy nó nói muốn ra ngoài bàn chuyện buôn bán, sáng sớm ngày hôm sau sẽ đi. Ngày hôm sau ta chuẩn bị đưa nó ra cửa, ai ngờ đâu……”
Ai ngờ đâu Tạ nhị thiếu gia không thấy, hạ nhân đều nói không có nhìn thấy thiếu gia, cho rằng thiếu gia còn đang ngủ chưa có dậy. Nhưng trong phòng trống không, giường chỉnh tề, giống như chưa có ai ngủ qua.
Tạ lão gia lập tức cho mọi người đi tìm.
“Đứa con này của ta chưa bao giờ đi chơi bời, hơn nữa đặc biệt thông minh. Nó đột nhiên biến mất, ta rất lo lắng, không dám nghĩ có chuyện gì xảy ra.”
Mọi người tìm một vòng, cũng không tìm được Tạ nhị thiếu gia, sau đó liền chạy đi báo quan.
Chạng vạng ngày thứ hai đột nhiên có hạ nhân từ sơn trang trên sườn núi chạy xuống nói đã tìm được thi thể thiếu gia trong giếng cạn.
Sơn trang trên sườn núi bởi vì đại thiếu gia chết ở giếng cạn mà không còn người ở. Bất quá vì không có người ở, nhưng dùng làm kho chứa hàng nên vẫn có hạ nhân thay phiên canh giữ.
Hạ nhân đi tuần tra đột nhiên phát hiện có một vết máu, vết máu đã khô nhưng nhìn qua thực quỷ dị.
Nơi này không ai quét tước, trên nền có một lớp bụi đất, vết máu ở trên lớp bụi đất, khẳng định là mới có.
Hạ nhân liền đi khắp nơi xem xét, sau đó đến giếng cạn đã thấy được một dấu tay máu. Hắn còn tưởng rằng có cái gì đáng sợ từ giếng cạn bò ra. Vì bên dưới tối om, thấy không rõ lắm, hắn thắp đèn nhìn vào trong.
Bên trong giếng hình như thấy bóng người.
Giếng cạn này vốn dĩ không may mắn, người hầu Tạ gia đều biết. Hạ nhân kia sợ tới mức tè ra quần, vội vàng đi gọi người hỗ trợ.
Khi tới nhiều người, bọn họ mới có thêm can đảm kéo vật dưới giếng lên. Đó là một thi thể, hơn nữa lại là Tạ nhị thiếu gia.
Tạ nhị thiếu gia đã cứng đờ, phía sau đầu có vết thương lớn, cả người đều là máu, trên người cũng có rất nhiều vết thương, còn có mấy chỗ gãy xương. Họ nhanh chóng báo cho người Tạ gia, sau đó báo cho nha môn.
Người của nha môn tới, Ngỗ tác cũng tới nghiệm thi.
Nghê Diệp Tâm nhíu nhíu mày, hỏi:
“Tạ lão gia, thiếu gia ngày thường có xích mích với người nào không?”
Tạ lão gia lắc đầu, nói:
“Không có, nó là người hiền lành, ta chưa nghe nói có ai không thích nó.”
Tạ thiếu gia không đam mê gì kỳ lạ, không có bằng hữu côn đồ, cũng không đi thanh lâu sở quán. Ngày thường rất gần gũi, hạ nhân đều rất thích hắn. Tuy rằng hắn là nhị phu nhân sinh, nhưng đại phu nhân đối với hắn cũng rất tốt.
Đại phu nhân đối với thiếu gia tốt, còn tốt hơn so với nhị phu nhân. Có người nói, nhị thiếu gia rất giống đại thiếu gia, giống nhau như đúc, cũng có lẽ vì vậy cho nên Đại phu nhân đặc biệt yêu thương nhị thiếu gia.
Lão phu nhân thì khỏi nói, bà chỉ có một đứa cháu trai, có cái gì tốt đều cho nhị thiếu gia.
Nghê Diệp Tâm vừa nghe, đã nói:
“Xin hỏi Tạ lão gia, hình vẽ quỷ ở giếng cạn là……”
“Hình vẽ quỷ?”
Tạ lão gia sửng sốt, ngay sau đó hiểu được.
“Đó đều là do người khác nói lung tung, căn bản không có quỷ, nhưng thật ra…… Các ngươi tự mình đi sơn trang nhìn một cái sẽ biết. Ta cũng không biết đó là thứ gì.”
Mấy người Nghê Diệp Tâm đương nhiên muốn đi đến sơn trang kia. Bọn họ chào Tạ lão gia, liền lập tức đi. Có một gia đinh dẫn đường cho bọn họ.
Đường đến sơn trang ở giữa sườn núi cũng không khó đi, cũng không mất nhiều thời gian.
Nhóm người Nghê Diệp Tâm trực tiếp đến giếng cạn. Nghê Diệp Tâm nhìn nhìn khắp nơi, nói:
“Ồ? Sao không có ai? Không phải nói nơi này có hạ nhân tuần tra sao?”
Gia đinh nói:
“Sau khi thiếu gia xảy ra chuyện, lão gia đã đem tất cả hàng hóa dọn đi nơi khác, cũng không ai dám ở lại chỗ này. Tất cả đều rút hết, nơi này đã bỏ hoang mấy ngày rồi.”
Vốn dĩ không người ở nhưng vẫn là kho hàng, hiện tại hoàn toàn hoang vắng.
Gia đinh đứng ở cửa sân cũng không dám đi vào, thoạt nhìn là sợ hãi, nói:
“Ở nơi đó, mấy vị đại nhân.”
Trong góc sân có một cái giếng, giếng hình tròn giống mấy cái giếng bình thường khác, miệng giếng cũng không phải lớn.
Bọn họ đi vào liền thấy được cái gọi là “Hình vẽ quỷ”.
Nghê Diệp Tâm sửng sốt nói:
“Thì ra là Xà Văn Đồ Đằng.”
Mộ Dung Trường Tình nhíu nhíu mày.
Nghê Diệp Tâm lập tức hỏi gia đinh đang nơm nớp lo sợ đứng ở ngoài.
“Cái đồ án xuất hiện khi nào?”
“Cụ thể khi nào không ai rõ lắm. Phát hiện nhị thiếu gia chết liền báo quan, người nha môn đem thi thể thiếu gia mang đi. Khi đó giếng không có cái gì, rất sạch sẽ.”
Sau đó người nha môn đến tra án có tới chỗ này hai lần nữa. Tới lần thứ ba đột nhiên phát hiện trên vách giếng có một cái hình vẽ. Lúc ấy là trời đầy mây, sắc trời u ám, ai cũng giật nảy mình, nhìn không rõ, kết quả lời đồn liền xuất hiện.
Trong thị trấn cũng không ai biết Xà Văn Đồ Đằng, chỉ biết là chỗ giếng cạn xuất hiện một hình vẽ quỷ, nói không chừng chính là nha hoàn hóa thành quỷ.
Nghê Diệp Tâm đi qua, ngồi xổm bên cạnh giếng, cẩn thận nhìn Xà Văn Đồ Đằng, nói:
“Đúng là vẽ bằng máu, bất quá xem ra cũng không phải vẽ đã lâu. Là ai vẽ lên?”
Mộ Dung Trường Tình cũng đi tới xem xét.
“Rất giống Xà Văn Đồ Đằng trước đây.”
Nghê Diệp Tâm biết hắn nói chính là cái Xà Văn Đồ Đằng ở Dương gia. Trên tường Dương phủ cũng đột nhiên bị vẽ một cái Xà Văn Đồ Đằng bằng máu.
Khi đó Dương tiểu thư nói có người phát hiện nàng giết người, cái Xà Văn Đồ Đằng là để uy hiếp nàng. Nhưng Dương tiểu thư cũng không biết Xà Văn Đồ Đằng là có ý gì, cũng không biết người vẽ Xà Văn Đồ Đằng là ai.
Nghê Diệp Tâm duỗi tay sờ sờ Xà Văn Đồ Đằng, sau đó đứng lên đến giếng cạn nhìn vào bên trong.
“Theo những gì mọi người nói mà phân tích, Tạ nhị thiếu gia hẳn là bị người ta ném xuống giếng cạn.”
Giếng không phải quá sâu, bên trong cũng không có nước, có lẽ khô đã lâu. Giếng bình thường sâu hai mươi đến ba mươi thước, cái giếng này khoảng mười thước. Khoảng cách này ngã xuống, tuyệt đối cũng đủ gãy xương. Miệng giếng có dấu tay máu, Nghê Diệp Tâm nhìn rồi nhướng mày, nói:
“Trách không được sẽ làm người ta sợ.”
Dấu tay ở miệng giếng, ngón tay hướng ra ngoài, lòng bàn tay ở bên trong, vừa thấy là nghĩ có thứ gì từ bên trong muốn bò ra mới lưu lại dấu vết.
Nghê Diệp Tâm nghĩ nghĩ, nói:
“Chỉ sợ vị Tạ nhị thiếu gia là bị người đập đầu mới ném xuống. Hung thủ có lẽ cho rằng hắn đã chết, đang chuẩn bị đem hắn ném xuống giếng, nhưng hắn đột nhiên tỉnh lại, duỗi tay vịnh miệng giếng.”
Mộ Dung Trường Tình nghe xong nhíu nhíu mày.
Trì Long nghi hoặc nói:
“Đại nhân, nếu hung thủ đánh vào đầu đến chảy máu thì nơi này hẳn phải có vết máu mới đúng. Nhưng nơi này cái gì cũng không có.”
Sau gáy Tạ nhị thiếu gia có vết thương lớn, lúc ấy tuyệt đối chảy rất nhiều máu, trên người hắn cũng có không ít vết thương chảy máu. Dù nơi này không phải hiện trường đầu tiên của vụ án, nhưng thời điểm vác thi thể đến, chung quanh không có khả năng không có một giọt máu. Sao chỉ có miệng giếng có một dấu tay máu.
“Chuyện này quá đơn giản, khẳng định có người đem vết máu dọn sạch sẽ, các ngươi nhìn không ra sao?”
Nghê Diệp Tâm chỉ vào chung quanh, nói:
“Các ngươi nhìn bên cạnh xem, mấy gian phòng cả đều là bụi bặm, cửa sổ cũng xám xịt. Nhưng các ngươi cúi đầu nhìn trên mặt đất đi.”
Mọi người cúi đầu nhìn trên mặt đất, nơi nơi đều là dấu chân, nhìn lung tung rối loạn, tựa như nhìn không ra manh mối gì.
Nghê Diệp Tâm lại nói:
“Đừng nhìn dấu chân trên mặt đất lung tung rối loạn. Các ngươi không cảm thấy trên mặt đất quá sạch sẽ, không có nhiều bụi đất, chỉ có dấu chân lung tung rối loạn. Nơi này đã lâu không ai quét tước, theo lý mà nói trên mặt đất hẳn là có rất nhiều bụi đất mới đúng, đi lên sẽ có chút trượt. Nhưng thời điểm ta tiến vào liền phát hiện nơi này thật sạch sẽ.”
Gia đinh đứng ở ngoài cũng lộ ra bừng tỉnh, hắn cũng cẩn thận nhìn nhìn trên mặt đất.
Nghê Diệp Tâm đi ra sân, cúi đầu nhìn dưới mặt đất. Mộ Dung Trường Tình lập tức đi theo. Nghê Diệp Tâm cười một tiếng, nói:
“Hung thủ cũng không quá thông minh. Người đó chỉ biết xóa sạch vết máu, cũng không biết đã để lại sơ hở lớn.”
Mộ Dung Trường Tình cúi đầu nhìn. Trên mặt đất không có gì, nhưng bên trái lại khác hoàn toàn. Nghê Diệp Tâm đi theo lối sạch sẽ về phía trước, thực mau liền đến một cái sân khác. Bên trong cũng sạch sẽ. Mộ Dung Trường Tình nhìn thoáng qua hỏi:
“Là nơi này sao?”