Khi trời tờ mờ sáng, cánh tay Nghê Diệp Tâm rốt cuộc cũng động đậy được. Nhưng bởi vì cả đêm không nhúc nhích, cánh tay đã tê mỏi cũng lạnh, khó chịu đến không chịu được, cảm giác xương cốt đều lạnh.
Nghê Diệp Tâm tỉnh, liền làm Mộ Dung Trường Tình bên cạnh bị đánh thức. Mộ Dung Trường Tình ngồi dậy hỏi:
“Làm sao vậy?”
Nghê Diệp Tâm híp mắt, lắc lắc đầu, nói:
“Không có việc gì.”
Tuy rằng Nghê Diệp Tâm chưa nói, bất quá Mộ Dung Trường Tình vẫn nhìn ra. Hắn duỗi tay nhẹ nhàng xoa nhẹ hai cái.
“Thả lỏng, một lát sẽ ổn.”
Nghê Diệp Tâm được xoa cánh tay rất thoải mái. Mộ Dung Trường Tình còn truyền một chút nội lực cho, tức khắc làm cánh tay ấm lên. Nghê Diệp Tâm hừ hừ, liền ngủ lại.
Mộ Dung Trường Tình nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, sau đó lại nhìn thoáng qua Nghê Diệp Tâm, nhịn không được lắc đầu.
Mộ Dung Trường Tình đã tỉnh ngủ, bất quá không dậy. Hắn nằm ở bên cạnh trong chốc lát, miễn cho mình vừa đi Nghê Diệp Tâm lại kêu lạnh.
Lại một lát sau, bên ngoài đột nhiên có động tĩnh. Mộ Dung Trường Tình xoay người ngồi dậy. Hắn biết đó là thị vệ của Triệu Nguyên Kính đã mang dược liệu trở lại.
Mộ Dung Trường Tình thong thả ung dung đứng dậy, mặc quần áo, xoay người đem chăn đắp cẩn thận cho Nghê Diệp Tâm, lúc này mới đi ra khỏi phòng.
Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nhìn thoáng qua bọn họ, liền nói cho bọn họ cách bào chế thuốc. Hắn nói xong liền đi, để lại bọn thị vệ sốt ruột bận rộn trong bếp.
Nghê Diệp Tâm cũng đã nghe được mùi kỳ quái, còn có mùi khét khó ngửi và cảm giác cay mắt muốn khóc. Nghê Diệp Tâm rụt vào chăn, còn muốn tiếp tục ngủ thêm chốc lát, dứt khoát "bịt tai trộm chuông".
Dù tiếp tục ngủ, nhưng Nghê Diệp Tâm ngủ cũng không yên ổn, bắt đầu có mộng, không đúng…… Là ác mộng.
Nghê Diệp Tâm mơ thấy Mộ Dung Trường Tình đột nhiên “nhào vào trong ngực” chủ động ôm mình hôn môi. Nghê Diệp Tâm đương nhiên vui rồi, dứt khoát tuần tự hướng dẫn Mộ Dung Trường Tình hôn lưỡi. Nào biết Mộ Dung đại hiệp ngày thường ngạo kiều lại có thói ở sạch lại ngoan ngoãn. Kêu hắn duỗi lưỡi liền duỗi lưỡi, hai người hôn khó phân thắng bại. Nghê Diệp Tâm trong lúc ngủ mơ cũng nhịn không được hừ hừ hai tiếng, thoải mái kêu ra tiếng.
Thời điểm Nghê Diệp Tâm cảm giác thành tựu tràn đầy, đột nhiên tình huống chuyển biến bất ngờ. Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên liền đem Nghê Diệp Tâm đè ở trên giường, sau đó không nói hai lời liền làm……
Nghê Diệp Tâm sợ tới mức một thân đầy mồ hôi.
Nghê Diệp Tâm trước nay luôn cho mình là công, mà vật đó của Mộ Dung đại hiệp lớn như vậy, lập tức xông vào sao chịu được. Vì thế Nghê Diệp Tâm chửi bậy, đau đến nước mắt cũng chảy xuống. Cuối cùng Nghê Diệp Tâm đã bị ác mộng doạ tỉnh, lập tức ngồi dậy, cảm thấy trên mặt ướt, đưa tay sờ lại phát hiện thật sự có nước mắt.
Nghê Diệp Tâm bị dọa choáng váng. Nằm mơ mà thôi, thế nhưng đã khóc, chuyện này không khoa học nha!
Vẻ mặt Nghê Diệp Tâm ngốc rớt, vừa ngẩng đầu liền thấy được Mộ Dung Trường Tình ngồi ở bàn uống trà.
Nghê Diệp Tâm nhanh tay lau lung tung nước mắt, cảm thấy mất mặt muốn chết.
“Đại đại.... đại hiệp…… Buổi sáng tốt lành.”
Mộ Dung Trường Tình không nói chuyện, chỉ cúi đầu uống một ngụm trà, bất quá khóe miệng mang theo tươi cười.
Nghê Diệp Tâm nhạy bén cảm thấy nụ cười này tuy rằng đẹp đến thiên địa quỷ thần mê mẩn, nhưng tuyệt đối có bảy tám phần cười nhạo.
Nghê Diệp Tâm hít hít cái mũi, muốn che giấu một chút. Kết quả đã ngửi được một mùi cực kỳ quái, nước mắt lập tức chảy ra càng nhiều.
Mộ Dung Trường Tình đi tới đứng ở mép giường, duỗi tay đưa một cái khăn cho Nghê Diệp Tâm.
“Lau đi, đừng quá dùng lực hô hấp.”
“Đây là cái mùi gì?”
Nghê Diệp Tâm rốt cuộc đã biết mình là bị mùi này làm chảy nước mắt.
“Mùi này quá nồng.”
Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói:
“Là thị vệ của Triệu Nguyên Kính đang bào chế thuốc cho hắn.”
“Bọn họ đã trở lại sao?”
Nghê Diệp Tâm sửng sốt.
“Nhưng không phải độc của Kính Vương gia đã giải rồi sao? Hơn nữa thiếu một vị dược liệu dùng sẽ không có vấn đề chứ?”
“Không chết được.”
“……”
Nghê Diệp Tâm cầm khăn của Mộ Dung Trường Tình, dùng sức xoa xoa đôi mắt, cảm giác đôi mắt rất đau. Bất quá nghe xong Mộ Dung Trường Tình nói, Nghê Diệp Tâm nhẹ nhàng thở ra. Thiếu chút nữa đã cho rằng mình bị ác mộng dọa khóc.
Nằm mơ thấy bị Mộ Dung Trường Tình làm đến phát khóc, chuyện này thật sự quá mất mặt. Nghê Diệp Tâm suy nghĩ một chút liền muốn đập đầu chết.
Mộ Dung Trường Tình không nghĩ tới Nghê Diệp Tâm bị thảm như vậy.
Đôi mắt Nghê Diệp Tâm đỏ rực, cái mũi cũng đỏ. Nhìn hoàn toàn không giống người khôn khéo tinh quái ngày thường, ngược lại có chút đáng thương hề hề, làm người ta muốn khi dễ.
Mộ Dung Trường Tình dứt khoát ngồi xuống, cầm khăn trở về, sau đó tự mình lau nước mắt cho Nghê Diệp Tâm, khóe miệng nhịn không được cong lên.
Nghê Diệp Tâm không dám dùng lực hít cái mũi.
“Đại hiệp, lau mũi giúp ta, nước mũi cũng chảy xuống.”
Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nhìn thoáng qua, vẻ mặt ghét bỏ nói:
“Mặc kệ.”
“……”
Nghê Diệp Tâm đành phải đoạt lại khăn tự mình lau mũi.
Nghê Diệp Tâm rửa mặt xong, đôi mắt vẫn đỏ, cái mũi cũng đỏ. Vừa ra khỏi cửa liền thấy được Triệu Doãn. Triệu Doãn cũng vừa từ trong phòng đi ra, đôi mắt cũng đỏ, nhưng không có nghiêm trọng như Nghê Diệp Tâm.
“Triệu Doãn, ngươi cũng khóc à.”
Triệu Doãn sửng sốt, tức khắc mặt đỏ tai hồng. Triệu Doãn cũng ngửi thấy mùi lạ, bất quá không có bị làm cho chảy nước mắt nước mũi như Nghê Diệp Tâm. Đôi mắt đỏ rực hoàn toàn là bởi vì đêm qua……
Đêm qua Triệu Doãn cùng Trì Long làm. Tuy rằng Trì Long thực ôn nhu, nhưng chỉ là ngụy trang. Hắn vẫn là một con dã thú không biết thoả mãn, đè Triệu Doãn ra không ngừng ăn ăn ăn...
Triệu Doãn bị tra tấn thiếu chút nữa ngất xỉu. Hắn biết phòng bên cạnh có thể nghe nên cố cắn chặt răng. Nhưng hắn càng ẩn nhẫn, Trì Long càng muốn cho hắn kêu, muốn nhìn bộ dáng yếu ớt phát khóc của hắn.
Cuối cùng Triệu Doãn vẫn không nhịn được nhỏ giọng rên rỉ nức nở, cho đến khi mơ mơ màng màng bị khoái cảm chinh phục, hoàn toàn mất đi tri giác.
Buổi sáng liền phát hiện đôi mắt có chút sưng, thật sự quá mức thẹn. Hắn đã dùng nước lạnh vỗ vào mặt nhưng cũng không có hết đỏ.
Trì Long cũng đi ra, đem Triệu Doãn kéo đến phía sau mình.
“Nghê đại nhân, cánh tay thế nào rồi?”
Nghê Diệp Tâm nâng nâng tay, nói:
“Đã không có chuyện gì.”
Bọn họ ăn sáng xong liền đi Tạ gia tra án.
Khi trời sáng Triệu Nguyên Kính tỉnh lại, thân thể suy yếu đến không động đậy nổi.
Bọn thị vệ đem thuốc đã bào chế xong cho dùng Triệu Nguyên Kính, là thoa ngoài da, còn để bó miệng vết thương.
Triệu Nguyên Kính đã sớm giải độc, nhưng không có nói, bọn thị vệ không biết nên thoa thuốc cho hắn. Thuốc này khiến cho hắn có chút hối hận, đau đến muốn đào xương cốt ra ngoài, làm hắn thiếu chút nữa chết ngất đi.
Bọn thị vệ chuẩn bị đồ ăn, nhưng Triệu Nguyên Kính không có ăn lại ngủ.
Tới buổi trưa, Triệu Nguyên Kính ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt, mở mắt liền nhìn thấy Mộ Dung Tạ ngồi ở bên mình.
“Ngươi sao lại tới nữa?”
Mộ Dung Tạ duỗi tay ngăn chận hắn, không cho hắn bò dậy, nói:
“Bọn họ ở Tạ gia.”
Theo lời Mộ Dung Tạ bọn họ là mấy người Nghê Diệp Tâm. Triệu Nguyên Kính nhẹ nhàng thở ra.
“Miệng vết thương của ngươi nếu lại nứt, chỉ sợ trị hết cũng thành một phế nhân.”
Triệu Nguyên Kính không thèm để ý cười cười, nói:
“Ta hiện tại không phải cũng giống vậy sao.”
Mộ Dung Tạ tỏ ra bất mãn. Triệu Nguyên Kính lại nói:
“Ngươi không cần để ý.”
“Ta đổi thuốc cho ngươi.”
“Không cần, ngươi để ta nghỉ ngơi một chút.”
“Mộ Dung Trường Tình đang chỉnh ngươi. Hắn cho phương thuốc thiếu một vị dược liệu, căn bản không có tác dụng gì.”
Triệu Nguyên Kính nghe xong sửng sốt, bỗng nhiên liền cười, nói:
“Thì ra là thế.”
Mộ Dung Tạ thấy hắn cười, sắc mặt khó coi, nói:
“Bởi vì ta là con nuôi Mộ Dung Yên cho nên dù đâm ngươi một đao ngươi cũng sẽ bảo hộ ta. Bởi vì hắn giống Mộ Dung Yên cho nên bất luận làm cái gì ngươi cũng sẽ không trách hắn?”
Triệu Nguyên Kính nghe xong lại sửng sốt.
“Có thể là vậy, rốt cuộc ta thiếu hắn rất nhiều.”
Mộ Dung Tạ không nói gì, liền nghe Triệu Nguyên Kính nói:
“Hắn ngàn dặm xa xôi chạy tới cứu ta một mạng. Nếu không có hắn, chỉ sợ toàn quân cũng bị diệt. Ta thiếu hắn hàng ngàn hàng vạn cái mạng, vĩnh viễn cũng không trả được.”
Mộ Dung Tạ mở băng bó ra. Miệng vết thương không lạc quan, bởi vì lại bị nứt, thoạt nhìn rất đáng sợ.
Triệu Nguyên Kính chịu đựng đau, vì sợ bọn họ thị vệ nghe được sẽ tiến vào.
Mộ Dung Tạ tay chân lanh lẹ, sau một lúc đã bôi thuốc và băng bó tốt. Triệu Nguyên Kính nhẹ nhàng thở ra, trên trán ra không ít mồ hôi.
“Thuốc này có thể?”
Mộ Dung Tạ gật gật đầu.
“Ngươi chú ý một chút, nếu thấy mình có hiện tượng phát sốt liền nuốt viên thuốc này.”
Hắn nói xong liền đem một viên thuốc rất nhỏ để trong lòng bàn tay, đưa tới trước mặt Triệu Nguyên Kính, lại nói:
“Mang bên người, đừng để khi cần dùng lại tìm không thấy. Đến lúc đó cái mạng nhỏ khó giữ thì cũng đừng có trách ta.”
Triệu Nguyên Kính cười nhẹ một tiếng. Hắn nâng tay thực gian nan, bất quá không lấy viên thuốc mà nắm cổ tay Mộ Dung Tạ.
Mộ Dung Tạ ngẩn ra, muốn rút tay về, bất quá trong lòng bàn tay còn viên thuốc, động tác lớn chỉ sợ viên thuốc sẽ rơi xuống. Hắn cũng sợ động đến vết thương sau lưng Triệu Nguyên Kính. Mộ Dung Tạ mấp máy môi.
“Ta muốn biết người muốn giết ta rốt cuộc là ai.”
Mộ Dung tạ vừa nghe nhịn không được liền cười, nói:
“Kính Vương gia, muốn giết ngươi chỉ sợ không có một trăm cũng có mấy chục, ngươi cũng để ý cái này sao?”
Triệu Nguyên Kính cũng cười, nói:
“Ngươi nói rất đúng, người muốn mạng ta quá nhiều. Nhưng lúc này đây ta để ý, ta muốn biết ngươi làm việc cho ai, vì ai bán mạng. Ngươi đang làm việc gì, có thể nguy hiểm hay không.”
Mộ Dung Tạ nhìn Triệu Nguyên Kính không có trả lời, tựa như đang tự hỏi cái gì. Triệu Nguyên Kính cũng không có nói chuyện, mà vẫn luôn nhìn hắn.
Mộ Dung Tạ đột nhiên lạnh nhạt nói:
“Những việc này ngươi không cần biết. Ngươi không phải nghĩa phụ ta. Đã không ai có thể quản ta muốn làm cái gì. Ta muốn làm cái gì không ai ngăn nổi.”
Mộ Dung Tạ nói xong trở tay đè nhẹ mạch trên tay Triệu Nguyên Kính. Triệu Nguyên Kính đột nhiên cảm thấy cánh tay mềm yếu, dù hắn không muốn buông tay, cũng không có cách nào khác.
Mộ Dung Tạ đem viên thuốc viên nhét ở gối đầu của Triệu Nguyên Kính, sau đó xoay người rời đi.
Triệu Nguyên Kính từ phía dưới gối đầu lấy ra viên thuốc, nhịn không được thở dài.
Mộ Dung Tạ nhìn ôn nhu vô hại, kỳ thật tính cách âm tàn bất định. Nhưng đôi khi, Triệu Nguyên Kính lại cảm thấy đau lòng, hẳn là nghĩ tới Mộ Dung Tạ khi còn nhỏ.
Rốt cuộc năm đó là ai nhẫn tâm ném đứa bé vào giếng cạn? Là vì cái gì?
Thật sự quá mức tàn nhẫn. Triệu Nguyên Kính tưởng tượng thôi mà nhịn không được nhíu nhíu mày.
Nếu không phải Mộ Dung Yên cứu, chỉ sợ Mộ Dung Tạ đã thật sự chết ở dưới giếng kia. Nghĩ tới Mộ Dung Yên, Triệu Nguyên Kính lại cảm khái là trận. Triệu Nguyên Kính nghĩ tới rất nhiều chuyện, miệng vết thương lại đau đớn.
Đến giữa trưa thị vệ lại bưng cháo vào, Triệu Nguyên Kính miễn cưỡng ăn một vài muỗng.
Buổi chiều Triệu Nguyên Kính lại ngủ.
Khi Triệu Nguyên Kính mở mắt đã là chạng vạng. Nhưng mà Triệu Nguyên Kính nhìn không tới ánh nắng chiều ngoài cửa sổ, vì có một bóng người che ở trước mặt.
Vết thương nghiêm trọng như vậy dễ dàng bị nhiễm trùng, Mộ Dung Tạ thật sự không yên tâm, nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn chạy tới xem.
Triệu Nguyên Kính không có mở mắt, sắc mặt của hắn hình như càng kém, nhìn tựa như người sắp chết không hề có sinh khí. Mộ Dung Tạ sửng sốt, duỗi tay dò xét một chút. Quả nhiên Triệu Nguyên Kính phát sốt.
Hắn duỗi tay sờ soạng phía dưới gối đầu, quả thực tìm được viên thuốc kia. Viên thuốc đã được bỏ vào một cái bình nhỏ. Mộ Dung Tạ đem viên thuốc ra, nói:
“Tỉnh lại, uống thuốc đi.”