Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

chương 126: triệu đại công tử

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mộ Dung Tạ bị Triệu Nguyên Kính đè ở trên giường.

Triệu Nguyên Kính nhìn thấy hắn thẹn thùng, thật sự là nhịn không được, cúi đầu hôn ở trên môi hắn vài cái, an ủi nói:

“Đừng lo lắng, thả lỏng một chút, ngoan nào, sẽ không làm ngươi đau.”

Mộ Dung Tạ không có cự tuyệt, bất quá tay trắng bệch, thoạt nhìn nắm rất chặt, dáng vẻ rất khẩn trương. Mộ Dung Tạ nhỏ giọng nói:

“Ta không sợ đau.”

Triệu Nguyên Kính bị hắn làm cho tức cười, nói:

“Ta biết, nhưng ta sợ làm đau ngươi. Ta muốn cho ngươi thoải mái.”

Mộ Dung Tạ đã mặt đỏ tai hồng. Hắn không có kinh nghiệm, cũng không biết phải làm như thế nào, chỉ có thể phối hợp.

Triệu Nguyên Kính hôn môi của Mộ Dung Tạ, nụ hôn trấn an. Từng chút từng chút trượt xuống, hắn muốn cho Mộ Dung Tạ thả lỏng. Nụ nôn ôn nhu dời xuống và dừng ở gáy Mộ Dung Tạ. Sau đó hắn há miệng, nhẹ nhàng cắn, dùng đầu lưỡi liếm láp qua lại khiêu khích.

Mộ Dung Tạ cảm giác thực ngứa, còn có một loại cảm giác khó có thể tả lan tỏa toàn thân. Hắn nhịn không được muốn nghiêng đầu tránh Triệu Nguyên Kính, nhưng lại luyến tiếc, cuối cùng chỉ có thể cứng đờ không động đậy.

Triệu Nguyên Kính nhẹ nhàng vuốt ve, vừa hôn vừa thấp giọng nói:

“Thả lỏng, đừng sợ.”

Mộ Dung Tạ cũng muốn thả lỏng, nhưng theo bản năng vẫn có chút khẩn trương.

Triệu Nguyên Kính duỗi tay muốn cởi quần áo, Mộ Dung Tạ liền thuận theo nâng thân thể lên, để hắn cởi.

Khi thân thể trần trụi lập tức run lên một chút, tựa như là có chút lạnh.

Triệu Nguyên Kính cúi người áp lên, che khuất thân hình có chút mảnh khảnh phía dưới. Mộ Dung Tạ lại run run một chút, sau đó giơ tay ôm lấy Triệu Nguyên Kính.

Triệu Nguyên Kính rất thích hắn ngây ngô như vậy. Mộ Dung Tạ ngoan ngoãn thuận theo cũng làm hắn thỏa mãn. Triệu Nguyên Kính thấp giọng hỏi:

“Lạnh không?”

Mộ Dung Tạ đỏ mặt không nói lời nào. Triệu Nguyên Kính cười nói:

“Lập tức sẽ cho ngươi ấm lên.”

Mộ Dung Tạ càng ngượng ngùng, dứt khoát nhắm hai mắt lại, tùy ý Triệu Nguyên Kính muốn làm cái gì thì làm.

Triệu Nguyên Kính cũng không muốn tổn thương Mộ Dung Tạ. Hắn tự mình chăm sóc Mộ Dung Tạ cẩn thận, tận lực làm cho người nằm dưới cảm giác thoải mái.

Triệu Nguyên Kính cẩn thận khuếch trương. Cảm giác được di vật đi vào thân thể Mộ Dung Tạ không ngừng run rẩy. Thấy Mộ Dung Tạ biến đổi theo động tác của mình làm hắn càng thêm hưng phấn.

Mộ Dung Tạ cắn răng, cố không lộ ra tiếng rên rỉ, nhưng ngẫu nhiên vẫn phát ra tiếng hừ hừ.

Triệu Nguyên Kính ra mồ hôi ướt đẫm, hôn trán Mộ Dung Tạ nói:

“Ngoan nào, ta muốn vào, thả lỏng đi.”

Mộ Dung Tạ không dám mở mắt, cũng không có đáp lại, hắn khẩn trương nắm chặt chăn dưới thân, hô hấp cũng không dám.

Triệu Nguyên Kính biết hắn sợ hãi, tận lực ôn nhu đối đãi.

Mộ Dung Tạ cảm thấy một loại cảm giác thật sự kỳ quái. Hắn cảm nhận được vật cực nóng muốn đi vào hậu huyệt, nóng như sắt nhọn hơ trên lửa.

Hắn đột nhiên mở to mắt, duỗi tay đẩy Triệu Nguyên Kính ra.

Triệu Nguyên Kính nhìn thấy hắn giãy giụa, nhịn không được liền nắm chặt tay hắn, nói:

“Đã đến bước này, ngươi còn giãy giụa, định lấy mạng ta phải không?”

“Không.”

Mộ Dung Tạ có chút sốt ruột, thấp giọng nói:

“Có người tới.”

Triệu Nguyên Kính sửng sốt. Hắn hiện tại như tên đã trên dây không chú ý xung quanh, sao có thể nghe được bên ngoài phòng có cái gì. Bất quá tai Mộ Dung Tạ cực thính. Quả nhiên cửa phòng đã bị gõ vang.

Triệu Nguyên Kính đột nhiên đau đầu muốn chết.

“Chủ tử, đại công tử tới.”

Triệu Nguyên Kính nghe xong sửng sốt, nói:

“Hắn tới nơi này làm cái gì?”

“Đại công tử nghe nói chủ tử bị thương, cho nên cố ý chạy tới.”

Triệu Nguyên Kính bất đắc dĩ nói:

“Ta đã biết, ngươi lui đi.”

Triệu Nguyên Kính bị phá chuyện tốt, thật sự là không vui.

Lúc này Mộ Dung Tạ đã dùng chăn bọc cả người lại, một cử động nhỏ cũng không dám, sợ người ngoài phòng phát hiện.

Mộ Dung Tạ mặt đỏ bừng. Vừa rồi thiếu chút nữa Triệu Nguyên Kính đã vào được. Mộ Dung Tạ cảm thấy không thể tưởng tượng, rồi lại vô cùng chờ mong, lúc này có chút mất mát. Hắn phát hiện ý nghĩ của mình, bị hoảng sợ, giọng mất tự nhiên hỏi:

“Đại công tử là ai?”

Triệu Nguyên Kính bị hắn hỏi, đột nhiên liền cười một tiếng.

“Là con ta. Ngươi cùng ta gặp hắn chứ?”

Mộ Dung Tạ sửng sốt. Hắn có chút mê mang nhìn Triệu Nguyên Kính. Lúc này hắn mới nhớ tới, Triệu Nguyên Kính chính là Vương gia, là hoàng thúc của đương kim hoàng thượng. Hắn tuổi tác cũng không nhỏ, theo lý mà nói đã sớm có Vương phi, có con cũng là bình thường, nói không chừng đã có vài đứa.

Mộ Dung Tạ lập tức cảm giác tay chân lạnh lẽo. Hắn liền xoay người ngồi dậy. Hắn không có mặc quần áo, bỏ chăn ra càng làm cho hắn cảm thấy lạnh, nhịn không được rùng mình.

Mộ Dung Tạ có chút thất thần, khổ sở, duỗi tay nhặt quần áo của mình mặc vào.

“Tiểu Tạ?”

Triệu Nguyên Kính nhìn biểu tình, tức khắc cảm thấy không tốt. Hắn có chút đau lòng, nhanh tay cản trở, sau đó liền đem người ôm vào trong ngực.

Mộ Dung Tạ lập tức ném tay Triệu Nguyên Kính ra.

Kỳ thật hắn cũng không có dùng nhiều lực, nhưng Triệu Nguyên Kính thuận thế hút một hơi thật mạnh.

Mộ Dung Tạ cả kinh, lúc này mới nhớ tới Triệu Nguyên Kính có thương tích, chính mình ra tay quá nặng.

“Ta phải đi, ngươi về Khai Phong đi.”

“Tiểu Tạ đừng nóng giận, đừng nóng giận được không? Là ta không tốt, không nên gạt ngươi.”

Mộ Dung Tạ cái gì cũng không muốn nghe, nhưng hắn cũng không dám dùng lực với Triệu Nguyên Kính, đành phải cứng đờ tùy ý bị túm.

“Đừng nóng giận. Ngươi nghe ta nói, hắn là con nuôi của ta. Ta không có Vương phi, cũng không có con ruột.”

Mộ Dung Tạ sửng sốt, hiển nhiên là không tin, cũng không nhìn hắn cái nào.

Triệu Nguyên Kính vốn dĩ chỉ muốn xem bộ dáng Mộ Dung Tạ ghen, nhưng nghĩ đến Mộ Dung Tạ giận quả thực không thể vãn hồi.

“Ta thật là bị oan uổng cực kỳ. Tới đây, ta mặc áo cho ngươi. Sau đó chúng ta cùng gặp hắn, để hắn tự mình nói cùng ngươi.”

Triệu Nguyên Kính là hoàng thúc nhỏ nhất của đương kim Hoàng Thượng, đã từng trải qua chinh chiến đánh giặc. Hắn cũng bị Hoàng đế kiêng kị, nhưng Triệu Nguyên Kính rất thông minh, hắn biết công cao hơn chủ là có hậu quả gì. Hắn cũng không nghĩ tới làm Hoàng đế, hơn nữa danh không chính ngôn không thuận, cũng không có khả năng làm Hoàng đế. Nên từ chiến trường về, hắn liền giao trả đại ấn, trở thành một Vương gia nhàn tản.

Triệu Nguyên Kính tổng cộng có ba đứa con nuôi, thậm chí không có Vương phi cùng Trắc phi.

Hôn nhân của đại quan quý tộc đa phần đều là hôn nhân chính trị, nói chi đến hoàng thân quốc thích. Thành hôn bất quá là muốn mượn sức củng cố thế lực, củng cố địa vị thôi.

Triệu Nguyên Kính không có thành thân, hắn muốn cho Hoàng đế biết mình chỉ là Vương gia nhàn tản, cũng không kéo bè kéo cánh, cũng không có bất cứ thế lực nào.

Quả nhiên là như thế, Hoàng đế càng thêm tin cậy hắn, cũng càng thêm tôn trọng hắn.

Con nuôi của Triệu Nguyên Kính đều là cô nhi. Triệu Nguyên Kính biết mình đời này không có con, nên dứt khoát thu dưỡng ba đứa con nuôi bên người, để tới lúc tuổi già cũng có người chăm sóc cho hắn.

Hiện tại có thêm Phùng Thiên cùng Phùng Cố, Triệu Nguyên Kính đã có năm đứa con nuôi.

Đại công tử là Triệu Mục đã hơn hai mươi, rất được Hoàng đế tín nhiệm. Hắn có trọng trách trong người, không nghĩ tới nghe được tin Vương gia bị ám sát, lập tức suốt đêm chạy tới xem tình huống.

“Ta gọi hắn vào nhé.”

Mộ Dung Tạ đối với Triệu Nguyên Kính nửa tin nửa ngờ, trong lòng thấp thỏm.

Khi Triệu Mục đi vào, liền có chút sững sờ. Bên cạnh Triệu Nguyên Kính còn có một người trẻ tuổi, thoạt nhìn không lớn hơn hắn.

Triệu Mục có thân hình cao lớn rắn chắc, vừa thấy đã biết được rèn luyện để ra chiến trường.

Hắn nhìn Mộ Dung Tạ có chút kỳ quái, bất quá cũng không có hỏi. Hắn thầm nghĩ người trẻ tuổi này chắc là con nuôi mà nghĩa phụ mới thu nhận.

“Nghĩa phụ, con nghe nói ngài bị đâm, thương thế……”

Triệu Nguyên Kính rất vừa lòng cách xưng hô của Triệu Mục. Hắn mỉm cười nói:

“Không quan trọng, đã tốt rồi. Con có hoàng mệnh trên người, không nên trì hoãn thời gian, không nên chạy tới đây.”

“Con biết. Chỉ là thuận đường, cho nên liền……”

Tuy nói là thuận đường, bất quá Triệu Nguyên Kính cũng biết đây chỉ là lý do uyển chuyển thoái thác.

Mộ Dung Tạ ngồi ở bên cạnh không nói lời nào, bất quá cục đá lớn trong lòng tựa như rơi xuống, đột nhiên liền cảm thấy thoải mái rất nhiều.

Triệu Nguyên Kính vốn dĩ muốn giới thiệu Mộ Dung Tạ cho Triệu Mục. Nhưng hắn duỗi tay ra Mộ Dung Tạ lại tránh đi. Hắn cho rằng Mộ Dung Tạ còn giận nên cũng không có nói. Hắn chỉ nói mình mệt mỏi.

Triệu Mục cáo từ, nói là phải lên đường ngay. Hắn đã lấy lý do về quê tế tổ để bí mật làm một việc. Hiện tại trì hoãn một ít thời gian, đã không dám chậm trễ nữa.

Triệu Nguyên Kính dặn dò hắn đi cẩn thận.

Triệu Mục đi rồi, Mộ Dung Tạ bỗng nhiên nhàn nhạt nói:

“Con của ngươi còn lớn hơn cả ta.”

Triệu Nguyên Kính bị hắn chọc cười, nói:

“Như thế nào, hiện tại ghét bỏ ta già sao?”

Mộ Dung Tạ không nói chuyện, kỳ thật hắn muốn chế nhạo Triệu Nguyên Kính.

“Đừng nóng giận, là ta không tốt. Bất quá dù ngươi ghét bỏ ta già, ta cũng tuyệt đối không để ngươi đi.”

Sau khi Triệu Mục tới thăm Triệu Nguyên Kính, biết được nghĩa phụ không có gì, lập tức mang theo người của hắn đi. Một đám người suốt đêm lên đường.

Thời điểm gần hừng đông đột nhiên hạ tuyết. Phía nam mà có tuyết rơi nhiều như thế này thật sự là hiếm thấy.

Mấy người Nghê Diệp Tâm vốn dĩ định ở khách điếm một đêm, chuẩn bị ngày mai lên đường. Nhưng ai ngờ lại có tuyết rơi rất nhiều, trắng xóa cả một vùng, đường lộ khó đi.

Nghê Diệp Tâm vừa nghe nói vậy cũng không chịu khởi hành.

“Chúng ta ở chỗ này đợi đi! Dù sao có tuyết không thể lên đường, ở hai ba ngày cũng không sao.”

Mộ Dung Trường Tình không có ý kiến. Bởi vì bên ngoài có tuyết, cho nên hắn cũng không muốn lên đường. Đừng thấy bông tuyết đẹp lại trong suốt, nhưng khi rơi ở trên người trong chốc lát sẽ tan chảy, làm cho toàn thân ướt hết. Nói không chừng còn biến thành nước bẩn. Mộ Dung Trường Tình có thói ở sạch, cũng không muốn ướt quần áo của mình.

Trì Long cùng Triệu Doãn nhìn tuyết rơi xuống dày đặc cũng quyết định ở lại.

Nghê Diệp Tâm ngủ đến giữa trưa mới rời giường, không thấy Mộ Dung Trường Tình, liền nhanh mặc quần áo chạy đi tìm.

Mộ Dung Trường Tình, Trì Long cùng Triệu Doãn đều đang ngồi ăn cơm. Nghê Diệp Tâm lập tức chạy tới, ngồi xuống bên cạnh Mộ Dung Trường Tình ai oán nói:

“Sao không có bát đũa cho ta?”

Mộ Dung Trường Tình nhìn một cái, không nói chuyện.

Tiểu nhị lập tức liền mang bát đũa tới, còn hỏi Nghê Diệp Tâm muốn gọi thêm gì hay không.

Nghê Diệp Tâm nhìn thoáng qua trên bàn đầy rau xanh, liền gọi một phần thịt kho tàu.

Chính lúc này, bên ngoài đi vào hai người, toàn thân đều là tuyết. Bọn họ phủi tuyết trên người, nói:

“Thật là đen đủi, bên hồ lại có chết người.”

“Lại chết người?”

Tiểu nhị đang châm trà nóng, nhịn không được nói:

“Nghe nói có quỷ quấy phá, sao còn có người đi tìm rủi ro?”

“Ai biết?”

Vị khách kia nói.

Nghê Diệp Tâm ngoái lỗ tai, cảm thấy có chút ý tứ, liền thuận miệng hỏi.

“Là quỷ mà đêm qua ngươi đã nói sao?”

Tiểu nhị liên tục gật đầu, nói:

“Mấy vị khách quan, các người ngàn vạn lần đừng đi đến bên hồ kia, buổi tối đừng đi, ban ngày cũng đừng đi!”

Nghê Diệp Tâm hỏi:

“Rốt cuộc sao lại thế?”

Nghe nói cách đây không lâu, có người ở địa phương khác đến, rồi chết đuối ở trong hồ nước. Cũng không biết người đó chết như thế nào, lại biến thành quỷ, buổi tối sẽ kéo người đi đường xuống nước.

Thời gian trước có người ở trọ khách điếm hỏi thăm chuyện quỷ quái. Sau đó buổi tối đi ra ngoài không trở về. Tiểu nhị còn tưởng người khách quan đi rồi, không nghĩ tới có người vớt được thi thể trong hồ. Người đó bị chết đuối, thi thể cũng đã trương lên.

Không chỉ thế. Sau đó có một thiếu gia con nhà giàu ở thành Bắc, khi uống rượu đã cùng người khác đánh cuộc đi bắt quỷ trở về. Nửa đêm hắn đi đến bên hồ, sáng hôm sau thi thể được người ta vớt lên từ hồ nước.

Bởi vậy người trong thành đã hoảng sợ.

Trì Long nói:

“Hồ nước này có tà môn.”

“Chỉ là một hồ nước bình thường, trước kia cũng không có gì.”

Nghê Diệp Tâm vừa nghe chuyện vừa ăn thịt kho tàu. Tiểu nhị nói xong, lại có người vào cửa, tiểu nhị liền đi đón khách.

“Nghê đại nhân?”

Nghê Diệp Tâm đang ngậm một khối thịt kho tàu trong miệng, bỗng nhiên nghe được có người kêu mình, quay đầu lại nhìn. Một đám người đang đi vào, người đi đầu thân hình cao lớn, cũng là khí chất bất phàm. Mặt hắn đầy vẻ kinh hỉ nhìn Nghê Diệp Tâm.

Tuy rằng người này thật sự có khí chất, nhưng mà……

Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình không quen biết hắn.

Người này không phải ai khác, chính là Triệu Mục.

Triệu Mục và Nghê Diệp Tâm trước kia cũng có quen biết, nhưng đã mấy năm không gặp. Ngẫu nhiên gặp được Nghê Diệp Tâm ở đây, hắn tức khắc vui sướng, liền đi tới chỗ Nghê Diệp Tâm.

Triệu Mục thân hình cao lớn đi đến bên cạnh Nghê Diệp Tâm, vừa lúc liền che khuất tầm mắt Mộ Dung Trường Tình.

Mộ Dung Trường Tình đang uống trà, vẻ mặt không vui.

Nghê Diệp Tâm nhìn Triệu Mục tươi cười, đành phải xấu hổ cười gượng nói:

“Ngươi là……”

Trì Long nhanh chóng giải vây.

“Nghê đại nhân mau quên, vị này chính là đại công tử Kính Vương phủ Triệu Mục công tử.”

Triệu Mục lập tức gật đầu.

Nghê Diệp Tâm lộ ra một nụ cười tươi.

“Ta đã sớm thấy quen quen.”

Thì ra là con Triệu Nguyên Kính kia. Sắc mặt Mộ Dung Trường Tình lại không tốt. Hắn lại tìm được một lý do không vừa mắt Triệu Nguyên Kính.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio