Bên ngoài thật sự quá tối, còn đổ tuyết. Gió thổi lạnh thấu xương.
Nghê Diệp Tâm khoác áo choàng thật dày còn cảm thấy lạnh muốn chết.
Hai người nhanh chóng đi tới hồ nước.
Ban ngày nơi này một bóng người cũng không có, thì đừng nói là buổi tối.
Bởi vì gần đây chết đuối mấy người cho nên không có ai dám đến nơi đây. Nơi này rất im ắng, chỉ có gió lạnh thổi u u, nghe giống quỷ khóc đêm, rất dọa người.
Hai người đứng ở bên hồ, Mộ Dung Trường Tình liền nhíu nhíu mày. Nghê Diệp Tâm duỗi cổ nhìn một lần, nói:
"Cái gì cũng không có."
Hồ nước quá bình thường, không khác gì những hồ nước nơi khác.
"Cố Cửu là sát thủ của tổ chức kia? Vậy vì cái gì hắn trúng độc, ta không có trúng độc?"
Mộ Dung Trường Tình lắc lắc đầu, nói:
"Không biết, bất quá ngươi không có trúng độc, không cần lo lắng."
Nghê Diệp Tâm nghe Mộ Dung Trường Tình nói như vậy, tuy rằng yên tâm, nhưng bụng lại đầy nghi vấn, vẫn cảm thấy khó chịu.
"Chúng ta phải đi nơi nào tìm manh mối?"
Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên đem áo choàng cởi bỏ ra, sau đó vứt lên trên đầu Nghê Diệp Tâm.
"Lạnh như vậy đại hiệp cởi áo choàng xuống làm cái gì?"
"Áo choàng này ngươi khoác vào."
Mộ Dung Trường Tình vừa nói, vừa tiếp tục mở đai lưng. Nghê Diệp Tâm lắp bắp nói:
"Đại...... Đại hiệp.... Sao nôn nóng như vậy. Chẳng lẽ muốn dã chiến?"
Mộ Dung Trường Tình trợn mắt, cởi đai lưng đưa cho Nghê Diệp Tâm nói:
"Giữ cho ta, không được làm dơ, không được ném xuống đất."
Nghê Diệp Tâm đưa hai tay tiếp nhận, nâng lên như vật báo.
Mộ Dung Trường Tình cởi đai lưng, cởi áo ngoài, áo trong, từng cái từng cái giao cho Nghê Diệp Tâm.
Mộ Dung Trường Tình chỉ chừa quần. Cơ bắp rắn chắc lõa lồ trong rét lạnh đều căng phồng, thoạt nhìn đặc biệt có lực.
Tuy rằng Nghê Diệp Tâm cảm thấy, ở trong khung cảnh bông tuyết bay tán loạn, thưởng thức mỹ nam lỏa thể thực là lãng mạn. Nhưng lạnh như vậy Mộ Dung Trường Tình đột nhiên cởi trần, thực dễ dàng bị cảm mạo nha.
"Đại hiệp đừng cởi nữa!"
Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nhìn một cái, nói:
"Ngươi ở chỗ này chờ, đừng động đậy, ta lặn vào trong hồ nước nhìn xem."
"Đại hiệp điên rồi, lạnh buốt mà muốn xuống nước sao?"
"Cố Cửu nói trong nước có rắn, ta muốn đi xuống nhìn thử."
Nghê Diệp Tâm cảm thấy hắn thật sự điên rồi. Cố Cửu lúc ấy thần chí không rõ, không biết có phải là ảo giác hay thật sự thấy được cái gì. Dù hắn không gạt người, nhưng mức độ đáng tin cũng thật sự không cao.
Mộ Dung Trường Tình vỗ vỗ mu bàn tay Nghê Diệp Tâm, nói:
"Yên tâm, mức này không tính là gì."
Nghê Diệp Tâm không yên tâm. Bất quá Mộ Dung Trường Tình quyết tâm muốn đi, Nghê Diệp Tâm biết mình ngăn không được. Hơn nữa Mộ Dung Trường Tình đã cởi hết, ngăn cản thêm chốc lát nước đóng băng càng khó lặn hơn.
"Nhìn thấy liền lên ngay nha!"
"Ta biết rồi."
Mộ Dung Trường Tình gật đầu, sau đó nhanh chóng đi xuống nước. Nghê Diệp Tâm cũng đi theo đến khi giày ướt mới dừng lại.
Nghê Diệp Tâm đứng ở bờ đợi một lúc, cảm thấy đã qua rất lâu, nhưng vẫn không thấy Mộ Dung Trường Tình trở lại.
Lại đợi rất lâu, vẫn không thấy bóng Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình thật giống như biến mất, bị hồ nước nuốt chửng.
Nghê Diệp Tâm sốt ruột, hướng về phía mặt hồ hô to.
"Đại hiệp? Đại hiệp nhanh trở về đi!"
Mặt hồ thực tĩnh lặng, không một chút hồi âm.
Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên cảm thấy bất an. Nghê Diệp Tâm bắt đầu lo lắng cho Mộ Dung Trường Tình. Tuy rằng Mộ Dung Trường Tình võ công cao, nhưng ám tiễn khó phòng.
Nghê Diệp Tâm nóng nảy, lại đi về phía trước hai bước, hô to:
"Mộ Dung Trường Tình!"
Nơi xa hồ nước nổi lên một cái gợn sóng, rốt cuộc Nghê Diệp Tâm thấy được bóng dáng Mộ Dung Trường Tình.
Nghê Diệp Tâm nhẹ nhàng thở ra, chạy nhanh đón Mộ Dung Trường Tình đi lên, sau đó định dùng quần áo bọc Mộ Dung Trường Tình lại.
Mộ Dung Trường Tình đột nhiên né sang bên cạnh một chút. Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa ngã vào trong nước. Mộ Dung Trường Tình xoay người túm đai lưng kéo người trở về.
"Người ta toàn là nước sẽ làm áo bị ướt."
"......"
Nghê Diệp Tâm thật muốn hung hăng gõ đầu Mộ Dung đại hiệp.
Đã khi nào còn để ý chuyện như vậy.
"Vậy làm sao bây giờ? Lại không có mang khăn."
Mộ Dung Trường Tình duỗi tay cầm một cái áo trên tay Nghê Diệp Tâm lên, sau đó bắt đầu thong thả ung dung lau nước trên người mình.
Nghê Diệp Tâm nhìn nhịn không được nuốt nước miếng cái ực.
Bỗng nhiên nghe được Mộ Dung Trường Tình phát ra một tiếng cười khẽ.
Nghê Diệp Tâm trừng lớn mắt nhìn Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung đại hiệp đang cười. Nghê Diệp Tâm tức khắc cảm thấy mình bị Mộ Dung Trường Tình cười nhạo. Nghe tiếng cười là biết!
Nghê Diệp Tâm nhanh chóng xụ mặt đem ánh mắt dời đi. Nhưng tầm mắt lại rơi xuống đôi chân dài hấp dẫn. Nghê Diệp Tâm lại miệng khô lưỡi khô muốn nuốt nước bọt.
Mộ Dung Trường Tình dùng áo lau khô trên người. Lại nhìn thấy Nghê Diệp Tâm lộ vẻ mặt ngốc ngốc, còn có chút si mê nhìn mình, hắn tức khắc cảm thấy thực vui sướng, nhịn không được liền cười.
Nghê Diệp Tâm thấy hắn lau xong, nhanh chóng đem áo choàng phủ thêm cho hắn.
"Mau mặc... mau mặc vào.... lạnh lắm.... đừng để đông thành băng!"
Mộ Dung Trường Tình bất đắc dĩ ngăn chận tay Nghê Diệp Tâm, nói:
"Không sao, không lạnh."
"Không lạnh gì chứ, tay đại hiệp lạnh hơn so với tay ta."
Mộ Dung Trường Tình thực bình tĩnh nói:
"Ta chỉ có tay lạnh mà thôi."
Nghê Diệp Tâm trợn mắt.
"Quỷ mới tin."
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, kéo tay Nghê Diệp Tâm.
"Không tin ngươi có thể thử xem."
Nghê Diệp Tâm không hiểu ra sao, liền bị Mộ Dung Trường Tình lôi kéo tay chạm vào thân thể hắn. Nghê Diệp Tâm không chú ý, liền sờ tới thứ ấm áp.
Mất vài giây Nghê Diệp Tâm mới hiểu được mình sờ chính là cái gì.
Nghê Diệp Tâm trợn tròn mắt, chỉ cảm thấy không thể tin. Ngực Mộ Dung Trường Tình thật đúng là ấm, phi thường ấm áp. Tuy rằng cứng rắn, nhưng làn da trơn mịn. Tóm lại sờ lên cảm giác thật sự rất tốt.
Nghê Diệp Tâm theo bản năng liền sờ soạng hai cái.
Mộ Dung Trường Tình chỉ muốn cho Nghê Diệp Tâm thử nhiệt độ, nhưng lại bị sờ, tức khắc sắc mặt hắn liền thay đổi. Hắn cảm giác trong lồng ngực có một ngọn lửa đốt khó chịu. Đúng là bị Nghê Diệp Tâm sờ đến có chút ngứa.
Nghê Diệp Tâm để tay ở trên ngực Mộ Dung Trường Tình, thực dễ dàng liền cảm giác được hô hấp của Mộ Dung Trường Tình dồn dập, ngực cũng phập phồng nhanh hơn.
Nghê Diệp Tâm sửng sốt, nháy mắt lỗ tai liền đỏ, gương mặt cũng đỏ bừng. Bất quá do bị đông lạnh đến đỏ, nên kỳ thật cũng không có thay đổi gì quá lớn.
Dù Nghê Diệp Tâm có điểm ngượng ngùng, bất quá đây chính là Mộ Dung đại hiệp chủ động để mình sờ. Cần phải sờ đủ mới được! Bằng không chẳng phải là quá thiệt thòi!
Mộ Dung Trường Tình vừa ném tay Nghê Diệp Tâm ra. Ngay sau đó Nghê Diệp Tâm đã lập tức bổ nhào vào Mộ Dung Trường Tình, thiếu chút nữa làm Mộ Dung Trường Tình té ngã.
Mộ Dung Trường Tình không muốn cả hai đều rơi vào trong nước, nên ôm lấy Nghê Diệp Tâm.
Nghê đại nhân gục trong lòng ngực Mộ Dung đại hiệp. Một bàn tay ôm eo, một bàn tay ở trước ngực Mộ Dung Trường Tình sờ sờ, nhếch môi liền cười nói:
"Đại hiệp dùng sắc dụ ta thì không thể đẩy ta ra. Ta phải sờ cho đủ! Yên tâm đi, ta đã tắm rồi, toàn thân đều thơm ngào ngạt. Ta cũng không chê đại hiệp chưa tắm, ta so với đại hiệp sạch sẽ hơn nha."
Mộ Dung Trường Tình ngẩn ra, thiếu chút nữa đã bị Nghê Diệp Tâm lải nhải làm phát điên.
"Ta khi nào dùng sắc dụ ngươi?"
"Nam tử Hán đại trượng phu, dám làm dám chịu!"
Mộ Dung Trường Tình càng bị làm tức giận đến mặt cũng xanh, duỗi tay nắm sau cổ Nghê Diệp Tâm nói:
"Buông tay, không buông tay ta bẻ cổ ngươi."
Nghê Diệp Tâm không buông tay, vẫn cứ dùng sức sờ loạn.
"Không buông, đánh chết cũng không buông, chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu!"
Nói cái gì lung tung rối loạn vậy!
Mộ Dung Trường Tình thật sự hối hận vì vừa rồi không bỏ mặc cho Nghê Diệp Tâm té nhào. Đừng nhìn hắn ngoài mặt tựa như không có gì không ổn, nhưng thật ra Mộ Dung Trường Tình cảm thấy tiếp tục bị sờ như vậy sẽ không xong.
Mộ Dung Trường Tình vì ngăn cản Nghê Diệp Tâm làm việc xấu, lập tức liền nhéo ở sau cổ của Nghê Diệp Tâm.
"A... Ư......"
Âm thanh căn bản không lớn, ngược lại là giọng mũi, còn mềm yếu kéo dài, nghe có chút ái muội nói không nên lời.
Mộ Dung Trường Tình tức khắc phát ngốc, nghe được âm thanh kia, trong lòng hắn phát ngứa, hô hấp càng thêm thô nặng.
Nghê Diệp Tâm căn bản không biết mình kêu lên có bao nhiêu xấu hổ, chỉ là bị Mộ Dung đại hiệp nhéo thân thể tức khắc liền mềm nhũn, thiếu chút nữa liền té ngã.
Nghê Diệp Tâm không muốn ngã vào trong nước, nên gắt gao bắt lấy Mộ Dung Trường Tình. Thiếu chút nữa quần Mộ Dung đại hiệp cũng bị kéo xuống dưới!
Mộ Dung Trường Tình duỗi tay ôm Nghê Diệp Tâm lên, ho khan một tiếng, mới nói:
"Ngươi còn chưa buông tay."
Nghê Diệp Tâm trong lòng không phục, nói:
"Rõ ràng là Mộ Dung đại hiệp dùng sắc dụ ta!"
Nghê Diệp Tâm nói thật yếu ớt, nhưng thật sự không phải yếu như vậy. Mộ Dung Trường Tình có chút bất đắc dĩ, duỗi tay giữ chặt hai tay Nghê Diệp Tâm, không cho sờ loạn.
Bất quá Nghê Diệp Tâm cũng không dùng chiêu cũ.
Mộ Dung Trường Tình không nghĩ tới Nghê Diệp Tâm làm động tác giả. Khi đôi tay bị cố định, Nghê Diệp Tâm lại ngẩng đầu lên cắn vào môi Mộ Dung Trường Tình.
Lần này quả thực chuẩn thô bạo.
Mộ Dung Trường Tình ngẩn ra, liền cảm giác được trên môi nóng bỏng còn có chút đau đớn cùng ướt át. Hắn không phản ứng kịp, hắn thế nhưng lại bị Nghê Diệp Tâm cắn một ngụm......
Nghê Diệp Tâm cắn xong rồi liền chột dạ, trái tim đập "thình thịch". Nột nửa là bởi vì hôn trộm thành công mà hưng phấn, một nửa là bởi vì sợ Mộ Dung Trường Tình đem ra đánh chết.
Mộ Dung Trường Tình thất thần trong một cái chớp mắt. Tuy rằng sắc trời thực tối, nhưng đôi mắt Nghê Diệp Tâm đã sớm thích ứng. Mà lại gần như vậy, Nghê Diệp Tâm có thể nhìn thấy rõ ràng biểu tình trên mặt Mộ Dung Trường Tình.
Môi Mộ Dung Trường Tình vốn dĩ hơi mỏng cũng đã rất gợi cảm, lúc này tựa như nhiều thêm vài phần mê người.
Nghê Diệp Tâm nuốt nước miếng, sau đó lại muốn nhào lên gặm một ngụm. Vừa rồi thật sự là quá vội vàng, Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình cũng chưa cảm nhận được nhiều.
Nhưng Nghê Diệp Tâm thật sự không dám, ngược lại đưa tay tới, cọ cọ lên môi Mộ Dung Trường Tình, nhỏ giọng nói:
"Đại hiệp,...... Ta lau cho......"
Mộ Dung Trường Tình thật sự ngây ngẩn cả người, cho đến khi Nghê Diệp Tâm lau môi, hắn mới phản ứng lại.
Môi dưới có cảm giác kỳ quái, đau đớn lại có cảm giác không thích ứng, cũng hoàn toàn không có cảm thấy ghê tởm.
Mộ Dung Trường Tình đem Nghê Diệp Tâm từ trong lòng ngực đẩy ra, làm bộ muốn đem người ném vào hồ nước. Nghê Diệp Tâm đá chân sợ hãi, nhanh chóng chuyển đề tài nói:
"Đại hiệp! Đại hiệp! Vừa rồi xuống nước lâu như vậy, rốt cuộc tìm được rắn không?"
Mộ Dung Trường Tình vừa nghe, lúc này mới đem Nghê Diệp Tâm kéo trở về. Mộ Dung Trường Tình lắc lắc đầu, nói:
"Không thấy được, hồ rất rộng."
Mộ Dung Trường Tình vốn đang ở trong nước tìm, nhưng nghe Nghê Diệp Tâm cố hết sức kêu to, hắn cũng sợ ban đêm có người mai phục ở bên cạnh. Nghê Diệp Tâm một mình đứng ở trên bờ không an toàn, cho nên hắn liền trở lại.
"Ta đã nói đừng đi xuống, tám phần là tìm không thấy."
Mộ Dung Trường Tình có chút chưa từ bỏ ý định, bất quá Nghê Diệp Tâm đánh chết cũng không cho hắn đi xuống, còn uy hiếp.
"Đại hiệp đi xuống nữa, ta sẽ hôn...!"
Mộ Dung Trường Tình dùng mu bàn tay cọ môi dưới, nói:
"Ngươi là Bắp Rang à? Đó là hôn sao? Rõ ràng là gặm."
Nghê Diệp Tâm vừa nghe, liền cười hắc hắc hắc, vẻ mặt không có ý tốt.
"Đại hiệp đơn thuần như vậy, thực dễ làm ta cảm thấy mình là thúc thúc kỳ quái."
Mộ Dung Trường Tình trợn trắng mắt, bỏ đi về khách điếm trước. Nghê Diệp Tâm chạy nhanh đuổi theo, nói:
"Đại hiệp, hay để ta dạy cho! Cam đoan đại hiệp sẽ thích."
"Ha ha"
Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, nói:
"Không cần."