Nghê Diệp Tâm không đứng được, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất. Mộ Dung Trường Tình thuận thế liền đè lên, sau đó nụ hôn rơi xuống, trên môi, trên má, trên cổ Nghê Diệp Tâm.
Mộ Dung Trường Tình cảm thấy làm như vậy tựa như có chút không phúc hậu. Nghê Diệp Tâm trúng xuân dược, nếu hiện tại thừa dịp Nghê Diệp Tâm thần chí không rõ mà cưỡng bức, chờ Nghê Diệp Tâm tỉnh lại không chừng sẽ khóc nhè.
Hiện tại Nghê Diệp Tâm không hề khóc nhè, mà ôm chặt Mộ Dung Trường Tình, thoải mái rầm rì.
Mộ Dung Trường Tình cảm giác mồ hôi đầy đầu, rất muốn lập tức lột quần Nghê Diệp Tâm, sau đó liền tiến vào. Hắn muốn thử một lần xem rốt cuộc là cảm giác gì. Rốt cuộc có phải tiêu hồn giống như xuân cung đồ đã vẽ hay không.
Nhưng Mộ Dung Trường Tình lại do dự. Mỗi lần hắn cùng Nghê Diệp Tâm nói giỡn, Nghê Diệp Tâm đều hô bậy không ngừng, bộ dáng nhìn đặc biệt sợ hãi. Nơi đó của hắn lớn hơn chủy thủ rất nhiều, chỉ sợ Nghê Diệp Tâm chịu không nổi.
Ở thời điểm Mộ Dung Trường Tình tự hỏi, Nghê Diệp Tâm rầm rì, tựa như chịu không nổi dược tính, ôm Mộ Dung Trường Tình muốn tìm cách phát tiết.
Nghê Diệp Tâm cả người vô lực, đương nhiên không có biện pháp thi hành đại kế, chỉ là ôm eo Mộ Dung Trường Tình, dùng mặt cọ loạn ở trên ngực Mộ Dung Trường Tình. Sau đó còn đem thân dưới hướng hai chân Mộ Dung Trường Tình đâm loạn.
Mộ Dung Trường Tình tức khắc xanh mặt, tức giận nhanh duỗi tay đè Nghê Diệp Tâm lại.
Mộ Dung Trường Tình chán nản, Nghê Diệp Tâm đã thành như vậy, thế nhưng còn không thành thật.
Mộ Dung Trường Tình đầu đầy mồ hôi, nhìn chằm chằm Nghê Diệp Tâm vặn tới vặn lui. Hắn nhìn trong chốc lát, sau đó liền cúi xuống đè đối phương lại.
Mộ Dung Trường Tình học bộ dáng vừa rồi của Nghê Diệp Tâm, đem khép hai chân Nghê Diệp Tâm lại, sau đó kẹp chỗ đã phản ứng của hắn.
Nghê Diệp Tâm thật sự là phối hợp cực kỳ, kẹp chặt hai chân, còn duỗi tay ôm lấy cổ Mộ Dung Trường Tình, nỗ lực quay đầu tới cùng Mộ Dung Trường Tình hôn.
Hô hấp Mộ Dung Trường Tình thô nặng, cảm giác thiếu chút nữa bị Nghê Diệp Tâm bức điên rồi.
Khi Nghê Diệp Tâm tỉnh lại, cả người đều đau, cảm giác sức lực hô hấp cũng không có. Mở to mắt, liền thấy được màn lụa màu hồng phấn, còn có một mùi hương tục khí quanh quẩn ở chóp mũi.
Không biết chính mình ở nơi nào, Nghê Diệp Tâm cảm giác có chút lạnh, thong thả cúi đầu nhìn.
"Tạch"
Phát hiện chính mình vai trần, quần cũng không thấy! Hơn nữa trong chăn có chút nhão dính dính......
Sắc mặt Nghê Diệp Tâm tức khắc thay đổi, dùng sức nhớ lại một chút.
Hình như là......
Đến thanh lâu mua một ít đồ vật......
Sau đó......
Sau đó đầu đau quá, nghĩ không ra!
Lắc mạnh đầu, bực bội ngẩng đầu, tức khắc Nghê Diệp Tâm sợ tới mức thiếu chút nữa kêu to. Bởi vì Mộ Dung Trường Tình đang ngồi ở bàn bên cạnh.
Nghê Diệp Tâm lập tức nhảy dựng lên, chột dạ liền hô một câu:
"Đại hiệp nghe ta giải thích!"
Kêu xong Nghê Diệp Tâm mới phát hiện, những lời này tựa như rất quen, hình như lúc trước mình đã hô qua. Nghê Diệp Tâm sửng sốt, sau đó trong đầu có vài hình ảnh kỳ quái vọt ra, tiếp theo sắc mặt bắt đầu đổi tới đổi lui.
Mộ Dung Trường Tình kỳ thật cũng ngượng ngùng. Vừa rồi bọn họ đều phát tiết, sau đó Nghê Diệp Tâm ngất xỉu, thiếu chút nữa làm Mộ Dung Trường Tình cho rằng chính mình đã làm cái gì.
Mộ Dung Trường Tình đã nhanh chóng từ giường nhảy xuống dưới, chỉnh lại quần áo, đi đắp chăn cho Nghê Diệp Tâm, ngồi ở bên cạnh bàn chờ Nghê Diệp Tâm tỉnh lại.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, Nghê Diệp Tâm tỉnh lại liền nói một câu như vậy. Hình như hoàn toàn không nhớ rõ bọn họ đã làm cái gì. Mộ Dung Trường Tình đau đầu một trận, nhẹ nhàng thở ra, lại có chút không cao hứng.
Nghê Diệp Tâm chỉ là nhất thời đã quên mà thôi, hiện tại đã chậm rãi nghĩ ra.
Tự như...... Đào hố chôn chính mình!
Nháy mắt Nghê Diệp Tâm đã nghĩ tới chuyện hộp xuân dược.
Tất cả đều đổ trên đầu. Sau đó liền trúng thuốc. Cùng Mộ Dung đại hiệp hôn, lại còn rất rất kịch liệt!
Tim Nghê Diệp Tâm đập rất nhanh, mặt cũng đỏ. Nhưng thực mau, hình như hồi tưởng lại cái gì đó khó lường. Nghê Diệp Tâm nhớ không rõ lắm... Bỗng nhiên liền bưng kín mông mình.
Mộ Dung Trường Tình nhìn vẻ kỳ quái của Nghê Diệp Tâm, lại tự nhủ.
Sao hắn bưng mông?
Bởi vì trúng xuân dược, Nghê Diệp Tâm cả người đều nhức mỏi, ký ức có chút mơ hồ không rõ. Nghê Diệp Tâm chỉ nhớ rõ Mộ Dung Trường Tình đè nặng lên người mình, hình như là......
Ta bị ăn rồi!
Nghê Diệp Tâm suy nghĩ thật lâu rồi cho ra cái kết luận như vậy, tức khắc đầy chấn kinh cùng tuyệt vọng, cảm thấy chính mình tuyệt đối đã bị ăn. Tuy rằng mông không đau, nhưng eo đau, chân đau, đầu đau, cả người đều đau.
Đau không phải là biểu hiện của việc mới bị ăn sao?
Mộ Dung Trường Tình không biết Nghê Diệp Tâm suy nghĩ cái gì.
Nghê Diệp Tâm tức giận chỉ trích.
"Mộ Dung đại hiệp là người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!"
Mộ Dung Trường Tình cũng không biết đó là ý gì, chỉ ho khan một tiếng nói:
"Là ngươi tới trêu chọc ta."
Bọn họ hai người nói cũng không phải cùng một việc.
Nghê Diệp Tâm nghiến răng nghiến lợi, nói:
"Vậy cũng không thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của chứ!"
Mộ Dung Trường Tình cười, nói:
"Chính ngươi tự đưa tới cửa, ta có biện pháp nào."
"Người này, người này....!"
Nghê Diệp Tâm che lại mông, định la lối khóc lóc. Mộ Dung Trường Tình lại nói:
"Ngươi vừa rồi hưởng thụ đến ngất xỉu, không giống như là không thích."
Một đả kích.
Nghê Diệp Tâm mở to hai mắt, mặt đỏ bừng bừng nhìn Mộ Dung Trường Tình. Quả thực không dám tin tưởng Mộ Dung đại hiệp mặt không biểu tình lại nói lời như vậy......
Như vậy......
Nghê Diệp Tâm trừng mắt, nghẹn lời, rốt cuộc nghiến răng nghiến lợi nói:
"Vô sỉ!"
Mộ Dung Trường Tình còn chưa biết hắn bị Nghê Diệp Tâm hiểu lầm. Rõ ràng hai người cũng không có làm gì, chỉ là dùng chân giải quyết cho nhau mà thôi. Nhưng mà Nghê Diệp Tâm đã tưởng tượng quá lố.
"Bị Mộ Dung Trường Tình phản công rồi."
Bi thảm nhớ chuyện xưa, cộng thêm đối thoại vừa rồi, quả thực đã chứng thực ý nghĩ của Nghê Diệp Tâm.
Mộ Dung Trường Tình nói:
"Vậy sao? Ngươi vừa rồi cũng thực không biết xấu hổ."
"......"
Nghê Diệp Tâm tức giận muốn chết, cảm giác đây là sỉ nhục cực kỳ lớn. Để Mộ Dung Trường Tình phản công, suy nghĩ một chút liền thấy đáng sợ.
Nhưng suy nghĩ thêm một chút nữa càng sợ hơn.
Ta vừa rồi tựa hồ cũng thực hưởng thụ hùa theo Mộ Dung Trường Tình?! Không....không phải thực hưởng thụ.... là rất rất hưởng thụ!
Nghê Diệp Tâm có tâm trạng muốn đi mở cửa sổ, nhảy lầu. Nhưng mà nơi này chỉ là tầng , nhảy xuống sẽ không có việc gì. Hơn nữa đang không có mặc quần áo, nhảy xuống đúng là quá thẹn.
Ta không muốn bị xem miễn phí?!
Mộ Dung Trường Tình thật ra không có ngượng ngùng, nói:
"Có đi hay không? Hay là ở chỗ này ngốc đến hừng đông?"
Mộ Dung Trường Tình vừa nói như vậy, Nghê Diệp Tâm mới phát hiện trời đã tối.
Bọn họ từ Hàn gia ra một khách điếm ăn cơm trưa, đến thanh lâu vẫn là buổi chiều, hiện tại có thể là nửa đêm.
Nghê Diệp Tâm duỗi tay lấy quần áo mặc vào. Nhưng trên người còn nhão dính dính, đặc biệt không thoải mái. Đưa tay sờ soạng mông một chút, cũng may không có nhão dính dính. Nghê Diệp Tâm còn tưởng rằng Mộ Dung Trường Tình có lương tâm sau khi làm đã giúp mình rửa sạch.
Tóm lại vẫn là Nghê đại nhân quá ngây thơ mới có thể tưởng tượng thành như vậy.
Nghê Diệp Tâm xoa xoa trên người, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nhảy xuống giường.
"Ui...."
"Làm sao vậy?"
Nghê Diệp Tâm cắn răng nói:
"Ta đau!"
"Xứng đáng."
"......"
Nghê Diệp Tâm phát hiện bản lĩnh làm tức chết người của Mộ Dung đại hiệp tăng lên.
Đã làm người ta bị như vậy còn không ôn nhu, quả thực kém.
Nghê Diệp Tâm đỡ eo đi vài bước mới tìm được tư thế chính xác, cảm giác tốt hơn một chút.
"Đi mau! Đừng ngồi."
Bộ dạng Mộ Dung Trường Tình vững như Thái Sơn, làm Nghê Diệp Tâm tức giận đến đôi mắt cũng có lửa.
Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu, đứng lên, bất quá không có đi đến cửa, mà đi nhặt một cái hộp rơi trên mặt đất, rồi mở cái hộp nhỏ ra nhìn nhìn.
Bên trong có một ít thuốc cao màu trắng.
Mộ Dung Trường Tình đậy nắp hộp, sau đó đưa cho Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm không hiểu ra sao, như là sói xám nhìn Mộ Dung Trường Tình, nói:
"Cái gì?"
"Ngươi cất vào đi."
Nghê Diệp Tâm hồ nghi, càng không hiểu ra sao.
Đây là thứ gì, sao kêu ta cất vào?
Nghê Diệp Tâm mở ra nhìn một chút, tức khắc mặt liền đỏ. Mộ Dung Trường Tình mặt không biểu tình nói:
"Đi một chuyến thật xa tới đây, ngươi tay không mà về cũng không tốt, cái này ngươi giữ lại đi."
Nghê Diệp Tâm cảm thấy thẹn cực kỳ. Mưu kế đã bị Mộ Dung Trường Tình vạch trần. Bản thân còn bị Mộ Dung Trường Tình phản công, còn giữ thứ này làm cái gì?
Lại nghe Mộ Dung Trường Tình chậm rãi nói:
"Ngươi mang theo, lần sau có thể dùng tự khuếch trương cho mình."
Nghê Diệp Tâm nghe xong sửng sốt, đầu óc cũng ngốc.
"Tự mình khuếch trương? Khuếch trương nơi nào?"
"Đương nhiên là mông của ngươi. Của ta lớn như vậy, ngươi không tự mình khuếch trương sao được."
"Á....!"
Nghê Diệp Tâm trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt không thể tin nhìn Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung đại hiệp này công phu sao còn lợi hại hơn cả ta!
"Đồ không biết xấu hổ! Dám nói của mình lớn sao? Ta không thấy được! Có mà nhỏ như tăm xỉa răng ấy! Hơn nữa ta vì sao phải tự mình khuếch trương, ta......"
Nghê Diệp Tâm kêu to, liền nhìn thấy sắc mặt Mộ Dung đại hiệp đen, sau đó nguy hiểm đi tới.
Nghê Diệp Tâm lui một bước, lại làm trúng eo, đau nhe răng nhếch miệng. Mộ Dung Trường Tình cười lạnh, nói:
"Xem ra ngươi vẫn rất có tinh thần."
Nghê Diệp Tâm không dám nói lời nào, trừng hắn.
"Vậy rất tốt, lần sau ta sẽ không hạ thủ lưu tình."
"......"
Nghê Diệp Tâm sờ eo, nhịn không được liền rùng mình.
Mộ Dung Trường Tình không hạ thủ lưu tình có phải sẽ làm đến chết hay không?
Mộ Dung Trường Tình nói xong, cười nhẹ một tiếng, liền đẩy cửa ra đi ra ngoài.
Bọn họ đã ở trong phòng tới nửa đêm.
Nửa đêm chính là thời điểm thanh lâu ồn ào nhất. Vừa mở cửa liền nghe được âm thanh vui cười bên ngoài. Có không ít cô nương đi tới đi lui, còn có rất nhiều công tử đang tìm vui.
Vài cô nương nhìn thấy hai người họ đi ra, che miệng cười hì hì, sau đó liền chạy mất.
Nghê Diệp Tâm tức khắc cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
Hoa khôi đang ở dưới lầu, đang cùng một công tử uống rượu. Nàng ngẩng đầu liền thấy được bọn họ, cũng che miệng cười hì hì.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy bọn họ đang cười mình, lông tơ đều dựng đứng.
Nghê Diệp Tâm không biết tư thế khi Mộ Dung Trường Tình đá cửa tiến vào thật không khác gì đi bắt gian. Hiện tại toàn bộ cô nương thanh lâu đều biết chuyện của bọn họ, còn biết bọn họ vừa rồi ở trong phòng làm gì.
Hoa khôi từ từ đi lên lầu, gót sen bước đi thướt tha. Nàng chặn đường Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm, nói:
"Hai vị công tử phải về. Sau này xin thường tới chơi nha."
"......"
Đánh chết Nghê Diệp Tâm cũng không đến nữa. Đây vốn dĩ cũng chỉ là hiểu lầm.
Mộ Dung Trường Tình liếc mắt nhìn cô nương kia một cái, không nói chuyện, nghiêng người đi qua. Bất quá từ trong lòng ngực lấy ra một thỏi vàng, ném cho cô nương kia.
Nghê Diệp Tâm vừa thấy liền trợn tròn mắt, lập tức nói:
"Đại hiệp có bệnh à, cho một thỏi vàng lớn như vậy."
Cô nương nhìn thấy cũng choáng váng.
Thật là lớn nha! Một thỏi vàng hẳn hoi!
Nàng chưa từng gặp qua thỏi vàng lớn như vậy, lập tức ngàn vạn lần đa tạ, vui vẻ đem khoe mọi người.
Mộ Dung Trường Tình thấy biểu tình Nghê Diệp Tâm tức giận đến muốn chết, liền nhịn không được muốn cười, thong thả ung dung tiếp tục đi xuống dưới lầu.
Dưới lầu không ít người thấy được một màn này. Bất quá bọn họ cũng không biết Mộ Dung Trường Tình vì cái gì thưởng cho cô nương kia. Họ cho rằng Mộ Dung Trường Tình là khách của cô nương kia, vì được hầu hạ vừa lòng nên ra tay hào phóng. Đúng là làm người ta líu lưỡi.
Công tử vừa rồi cùng hoa khôi nói chuyện uống rượu đứng lên bước tới trước mặt Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình khinh thường liếc mắt một cái, nói:
"Tránh ra."
"Ngươi là thứ gì, nữ nhân của ta cũng dám cướp."
Cô nương kia từ trên lầu đi xuống, nói:
"Vương công tử, Vương công tử, ngài hiểu lầm rồi."
Vương công tử đang nổi nóng, duỗi tay đẩy cô nương ra.
"Hiểu lầm cái gì? Ta thấy hắn không vừa mắt, muốn giáo huấn một chút."
Vương công tử là khách quen, thường xuyên tới, ra tay rộng rãi, hơn nữa là kẻ hay dùng nắm đấm, cho nên không ai dám chọc hắn. Đột nhiên hôm nay đụng phải một người còn có tiền hơn hắn, Vương công tử cảm thấy không phục, cảm thấy sự nổi bật đều bị Mộ Dung Trường Tình đoạt mất.
Mộ Dung Trường Tình nói:
"Ta hôm nay tâm tình tốt, không muốn động thủ, ngươi lập tức cút, xem như chuyện gì cũng không có."
Nghê Diệp Tâm vừa nghe Mộ Dung Trường Tình nói tâm tình tốt thì tức giận muốn chết.
Ta tâm tình kém cực kỳ đây!
Vương công tử nổi giận, nói:
"Ngươi nói cái gì? Nói ta cút? Ngươi biết ta là ai không? Ta nói cho ngươi hay dù người Hàn gia thấy ta cũng phải nhường ba phần!"
Nghê Diệp Tâm đột nhiên mở to mắt, nói:
"Ý, ngươi biết người Hàn gia?"
"Sao không quen biết."
Vương công tử đắc ý nói:
"Hàn tam thiếu gia lợi hại như thế nào? Thấy ta còn phải gọi đại ca."
Nghê Diệp Tâm nhìn thoáng qua Mộ Dung Trường Tình, lại nhìn Vương công tử, nói:
"Hàn tam thiếu gia đã chết, ngươi biết không?"
"Cái gì?"
Giọng Vương công tử cất cao không ít, kinh ngạc nhìn Nghê Diệp Tâm, giống như Nghê Diệp Tâm là kẻ ngốc.
"Hàn tam thiếu gia đã chết ngươi cũng không biết, xem ra ngươi là khoác lác."
"Ta phi!"
Vương công tử hô to:
"Ai nói ta là khoác lác. Ngươi đi hỏi xem, nơi này ai cũng biết ta cùng Hàn tam công tử có giao tình sâu bao nhiêu. Mấy ngày hôm trước chúng ta còn ở nơi này uống say mèm."
"Vậy ngươi sao không hỏi bọn họ có phải Hàn Tam công tử đã chết hay không."
Vương công tử lập tức túm một người lại, nhỏ giọng nói:
"Bọn họ nói chính là sự thật?"
Người kia gật gật đầu, thấp giọng nói:
"Công tử, Hàn tam công tử đã chết, nghe nói là đi đến bên hồ bị quỷ bắt xuống nước, chết đuối!"
"Cái gì! Hắn thật sự đi đến hồ?"
Vương công tử trừng lớn mắt.
"Đúng vậy, đâu ai ngờ đến! Thật sự như vậy."
Vương công tử trợn tròn mắt, cũng không nói, chỉ há hốc mồm.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy xem ra bọn họ thật là đánh bậy đánh bạ mà trúng, mèo mù gặp chuột chết, ở thanh lâu tìm được một người biết Hàn tam công tử.
Nghê Diệp Tâm lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình liền nói:
"Chúng ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
Vương công tử sửng sốt, rốt cuộc phản ứng lại, phỉ nhổ nói:
"Ngươi mà có chuyện gì nói cùng lão tử chứ?"
Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, sau đó đột nhiên liền động.
"Vụt"
Một âm thanh vang lên, sau đó các cô nương kêu thất thanh. Vương công tử đã bị Mộ Dung Trường Tình ném ra khỏi thanh lâu.
Vương công tử trợn tròn mắt. Những người theo hắn cũng chưa kịp phản ứng, Vương công tử đã ngã ngoài cửa thanh lâu.
Nghê Diệp Tâm chạy ra nói:
"Đêm đen gió lớn giết người không ai biết. Chúng ta có chuyện muốn hỏi ngươi. Nếu không nói, chúng ta liền đem ngươi đưa tới hẻm nhỏ diệt khẩu."
Vương công tử sợ tới mức run run, giờ mới biết mình chọc không đúng người.
"Hai vị có cái gì cứ việc hỏi!"
Nghê Diệp Tâm liền đem Vương công tử đưa tới một chỗ không có ai.
"Chúng ta phải biết về Hàn tam thiếu gia."
"Ai u!"
Vương công tử vừa nghe, vẻ mặt muốn khóc, nói:
"Hàn tam công tử chết không liên quan ta một chút nào. Ta cũng khuyên hắn đừng đến bên hồ, nhưng hắn không nghe, một hai phải đi, ta sao ngăn được?"
"Rốt cuộc chuyện thế nào, nói tỉ mỉ ta nghe."
Vương công tử không dám giấu giếm, liền đem chuyện hắn biết nói cho bọn họ.
Hàn tam công tử cùng Vương công tử là bạn uống rượu. Họ cùng thích tới thanh lâu mua vui. Bọn họ thường xuyên cùng nhau đến đây. Buổi tối trước ngày Hàn tam công tử chết, bọn họ cũng tới thanh lâu này, họ đều uống rất nhiều rượu. Lúc ấy có không ít cô nương bên cạnh, có rất nhiều người nhìn thấy.
Bọn họ uống quá nhiều, liền bắt đầu huyên thuyên, hơn phân nửa chuyện đều là thổi phồng, những cô nương cũng nịnh hót bọn họ.
Cũng không biết như thế nào lại nói đến chuyện quỷ bên hồ. Bởi vì có người chết đuối ở trong hồ, lại không thấy người tới nhận thi thể, cho nên việc này có thêm tình tiết quỷ dị.
Có người nói là do quỷ. Người ở xứ khác tới kia buổi tối đi ngang qua bên hồ, đã bị quỷ kéo xuống nước nên chết đuối.
Có người nói không chừng là gặp thổ phỉ giết người cướp của. Thi thể người chết không có cái gì, cũng không có ngân lượng, thoạt nhìn như là bị lấy hết.
Bất quá cướp của giết người là lý do thoái thác.
Sau đó bọn họ nói đến quỷ. Mấy người uống say, bắt đầu nịnh hót nhau liền nói quỷ thì có gì, có tiền có thể sai khiến quỷ đẩy lùi ma. Bọn họ có rất nhiều tiền, quỷ thấy bọn họ nhất định sẽ sợ tới mức quỳ xuống dập đầu cầu xin tha.
Vài người cao hứng, còn muốn đi đến bên hồ coi quỷ, bất quá hơn phân nửa là nói giỡn.
Vương công tử kỳ thật nhát gan, căn bản không dám đi nhìn quỷ.
Sau đó bọn họ liền tự tìm cô nương lên lầu sung sướng.
Từ đó về sau Vương công tử chưa gặp Hàn tam thiếu gia. Hắn cho rằng Hàn tam thiếu gia gần đây có việc nên không ra chơi.
"Ta nào biết hắn thật sự đi nhìn quỷ! Đây không phải tự mình đi tìm chết sao!"
Vương công tử đích xác đã nghe nói gần đây có hai người chết, đều là chết đuối ở trong hồ. Bất quá Vương công tử không nghĩ tới, một trong số đó chính là Hàn tam công tử.