Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

chương 207: điểm huyệt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Yến Bách Lý thích tìm địa phương khó đột nhập để vào, nhằm thể hiện tuyệt kỹ khinh công. Bởi vì đi ngang qua, cho nên hắn dứt khoát liền vào Vô Danh Sơn Trang dạo một chuyến.

Hắn không nghĩ tới lại đến được phòng Võ Lâm Minh Chủ. Vừa vặn phát hiện không có ai, hơn nữa trong phòng thứ tốt đặc biệt nhiều, cho nên hắn liền vào trong.

Hắn trộm đồ vật cũng có nguyên tắc, mỗi lần chỉ lấy một thứ, sau đó lưu lại bút tích của mình, để cho người khác biết hắn đã đến đây.

Vì thế Yến Bách Lý tùy tiện lấy một khối ngọc, sau đó khắc tên mình lên ngăn tủ gỗ, liền chuẩn bị rời đi.

Nhưng ai ngờ, hắn còn chưa ra khỏi phòng, liền nghe được có người tới. Là hai người, một nam một nữ, đang cãi nhau, cũng không biết vì cái gì. Người nữ khóc sướt mướt. Người nam hình như thực tức giận, nhưng cũng không dám lớn tiếng.

Yến Bách Lý muốn chạy trốn. Không ngờ võ công người nam kia lại cao như vậy đã phát hiện hắn. Hắn chạy không thành.

Khi nhìn rõ ràng hắn mới biết được, mình đụng mặt Võ Lâm Minh Chủ tân nhiệm. Trách không được võ công tốt như vậy.

Nam nhân cùng nữ nhân đều phát hiện hắn, sau đó nam nhân muốn bắt giữ hắn.

Nói tới chỗ này, Yến Bách Lý thở dài, nói:

"Ta lúc ấy cũng trợn tròn mắt. Hắn muốn bắt ta, ta tất nhiên muốn bỏ chạy. Nhưng ai biết, ta chỉ đạp hắn một cái, hắn lập tức liền ngã trên mặt đất. Ta còn tưởng rằng hắn làm bộ, không nghĩ tới ngã trên mặt đất hắn liền bắt đầu có biểu hiện kỳ quái dọa người. Người nữ kia càng dọa người hơn!"

Giống Hạ Hướng Thâm cùng Mộ Dung Dục đã nói qua, Yến Bách Lý cũng nói nữ nhân kia không có kêu cứu ngay, càng không có để ý Yến Bách Lý. Nàng chạy tới giết chết Võ Lâm Minh Chủ, sau đó mới la to nói có thích khách.

Yến Bách Lý choáng váng. Chờ hắn phản ứng thì đã chậm, một đống người chạy đến bao vây, hắn muốn chạy cũng chạy không được. Nữ nhân còn nói hắn giết Võ Lâm Minh Chủ.

Sự tình thật mơ hồ. Yến Bách Lý vẫn luôn kêu la mình không có giết người, là nữ nhân kia giết Võ Lâm Minh Chủ. Nhưng nữ nhân kia là con gái Bát sư thúc, ai sẽ tin tưởng lời hắn. Họ cảm thấy Yến Bách Lý là chó cùng rứt giậu tùy tiện cắn người.

"Á"

Nghê Diệp Tâm đang nghe thực nghiêm túc, đột nhiên la một tiếng. Tất cả mọi người đều nhìn về phía Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm lại trừng mắt nhìn Mộ Dung Trường Tình. Vì bỗng nhiên cảm giác trên eo chợt lạnh, dọa Nghê Diệp Tâm giật mình la lên. Mộ Dung Trường Tình vẫn luôn ôm người, không nghĩ tới lại đem bàn tay lạnh như băng duỗi vào quần áo đối phương.

Nghê Diệp Tâm tức khắc giận muốn chết, không chút suy nghĩ liền nói:

"Này, làm gì vói tay vào trong quần áo của ta!"

Mọi người vốn dĩ nhìn một chỗ, Nghê Diệp Tâm vừa nói như vậy tất cả đều trợn tròn mắt. Chỉ có Mộ Dung Trường Tình thực bình tĩnh, bất quá đã sớm lấy tay ra rồi.

Nghê Diệp Tâm cảm giác mọi người đều nhìn eo mình, tức khắc hối hận muốn cắn rớt lưỡi. Trên mặt vì cảm thấy thẹn mà đỏ một mảnh.

Vẻ mặt Mộ Dung Trường Tình giống như cái gì cũng chưa làm, Nghê Diệp Tâm càng xấu hổ muốn chết.

Yến Bách Lý há to miệng nhìn, tròng mắt xoay chuyển tựa hồ rất kinh ngạc với quan hệ của hai người bọn họ.

Hắn không thể không kinh ngạc, bởi vì Mộ Dung Trường Tình cùng một người nam nhân có cử chỉ thực ái muội. Nam nhân kia lại là quan triều đình.

Cằm Yến Bách Lý sắp chạm mặt đất. Miệng há to, một trận gió thổi vào, tức khắc hắn bị đông lạnh, hàm răng khua lộc cộc, cũng sắp rụng xuống đất.

Bình Lục dùng tay khép cằm giúp Yến Bách Lý, còn rất mạnh tay, làm thiếu chút nữa hắn cắn lưỡi.

Yến Bách Lý lập tức hoàn hồn, hung hăng trừng mắt nhìn Bình Lục, nói:

“Ngươi đánh ta làm cái gì?! Chờ ta rời khỏi nơi này ngươi sẽ biết.”

Bình Lục cười nói:

“Vậy trước tiên phải xem ngươi có thể rời khỏi nơi này hay không hãy nói. Ta hy vọng ta không phải chờ mười năm tám năm.”

Yến Bách Lý bực mình, nhảy lên nói:

“Đem ta nhốt ở nơi này ngươi có lợi ích gì? Nếu ta bị nhốt ở nơi này mười năm tám năm, ngươi phải đưa cơm mười năm tám năm. Hừ, bắt ngươi mỗi ngày chạy lên chạy xuống núi.”

Nghê Diệp Tâm vừa rồi còn rất xấu hổ, lúc này liền không có chuyện gì. Sự xấu hổ đã bị câu nói dọa Bình Lục của Yến Bách Lý hóa giải sạch sẽ.

Nghê Diệp Tâm ngược lại cười nói:

“Hai vị, hai vị, ước định mười năm tám năm lâu như vậy các ngươi từ từ bàn luận cũng được. Chúng ta nói chính sự trước đi.”

Yến Bách Lý lại dậm chân, nói:

“Ai cùng hắn ước định.”

Tuy rằng Yến Bách Lý chứng kiến Võ Lâm Minh Chủ chết. Nhưng nói thật ra, hắn cảm thấy chuyện này bản thân biết quá ít, căn bản không hiểu ra sao. Hắn cũng hoài nghi là có người cố ý gài bẫy hắn.

“Ta thật sự bị oan uổng. Ta khi không bị nhốt ở đây, ta cái gì cũng không biết.”

Yến Bách Lý chỉ lặp đi lặp lại mấy câu kia, căn bản không nói lời mới mẻ.

Nghê Diệp Tâm hỏi kỹ càng tỉ mỉ, sau đó liền chuẩn bị xuống núi.

Yến Bách Lý tội nghiệp nhìn bọn họ, giống như sủng vật bị vứt bỏ. Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên cảm thấy vẻ mặt của hắn có điểm giống như là Bắp Rang.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy có chút buồn cười, trước khi đi còn quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn một cái.

Mộ Dung Trường Tình ôm eo Nghê Diệp Tâm chuẩn bị nhảy sang tấm ván kim loại. Hắn nhìn thấy Nghê Diệp Tâm nhìn Yến Bách Lý cười, tức khắc liền không vui.

Mộ Dung Trường Tình nắm cằm Nghê Diệp Tâm, đem mặt quay lại, sau đó liền hôn lên.

Nghê Diệp Tâm tức khắc liền choáng váng, hơn nữa không dám động đậy. Bọn họ đều đứng ở mép cột đá, Nghê Diệp Tâm sợ mình đẩy Mộ Dung Trường Tình, không phải chính mình rớt xuống thì chính là Mộ Dung Trường Tình rớt xuống vách núi. Mà xác suất Nghê Diệp Tâm rơi xuống hiển nhiên cao hơn người kia rất nhiều.

Nghê Diệp Tâm bị Mộ Dung Trường Tình hôn, chỉ có thể ôm Mộ Dung Trường Tình.

Cảnh này quá quỷ dị.

Mộ Dung Trường Tình khó thấy được đối phương nghe lời như vậy, còn vươn lưỡi liếm môi một chút, sau đó thấp giọng cười, nói:

“Ngoan vậy?”

Nghê Diệp Tâm mặt đỏ tai hồng nghiến răng nghiến lợi, không dám nhìn mọi người.

Mộ Dung Dục cùng Hạ Hướng Thâm đã sang phía bên kia rồi. Nghê Diệp Tâm cảm thấy khoảng cách xa như vậy, bọn họ nhất định không thấy.

Nhưng Yến Bách Lý và Bình Lục thì khác, bọn họ ngay kế bên, khoảng cách còn không quá hai bước chân. Nghê Diệp Tâm cũng không dám quay đầu lại, dứt khoát bịt tai trộm chuông, một bộ hung tợn nói:

“Còn không đi nhanh, nơi này lạnh muốn chết.”

Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, nói:

“Được, liền đi ngay.”

Trong giọng nói của hắn có vài phần sủng nịch. Hai người lập tức liền đi, trong chớp mắt đã tới phía đối diện rồi.

Mà Yến Bách Lý choáng váng, lại há rộng miệng hứng một bụng gió Bắc, sau đó dùng tay xoa xoa đôi mắt, nói:

“Đôi mắt của ta có vấn đề phải hay không?”

Bình Lục cười, nói:

“Uổng công ngươi hành tẩu giang hồ, có chút tình huống như vậy cũng thấy kỳ quái.”

Yến Bách Lý trừng hắn, nói:

“Ngươi sao còn chưa cút. Đừng trở ngại ta ăn cơm. Nếu nhìn ngươi, ăn cơm phỏng chừng sẽ đau bụng.”

Bình Lục nghe hắn nói, cũng không đi, dứt khoát ngồi ở bên cạnh, nói:

“Tốt đó, ngươi đau bụng ta giúp ngươi cởi quần, cần không?”

Bình Lục nói xong liền duỗi tay sờ đai lưng, làm Yến Bách Lý hoảng sợ. Mới vừa gặp qua hai nam nhân hôn môi, lúc này còn cảm thấy “lòng sợ hãi”.

Yến Bách Lý liền lui ra sau, Bình Lục duỗi tay ôm hắn, nói:

“Ngươi lại lui ra sau, muốn ngã xuống phải không?”

“Ngươi tránh ta xa một chút, ta không lùi nữa.”

“Ngươi cứ sợ đi, trong chốc lát ngươi đừng nhào lên trên người ta.”

Yến Bách Lý ghét bỏ nhìn hắn, nói:

“Ta vì cái gì muốn nhào lên trên người của ngươi, chẳng lẽ ta có bệnh à.”

Bình Lục cười cười, liền từ trong lòng ngực móc ra một cái bình nhỏ. Cẩn thận nhìn kĩ, khẳng định tuyệt đối là vò rượu.

Đôi mắt Yến Bách Lý trừng lớn, tức khắc liếm liếm môi, lập tức nhảy lên hướng Bình Lục nhào tới.

“Mau cho ta, ta thèm muốn chết.”

“Ta cũng thấy ngươi thèm muốn chết.”

Bình Lục thật ra không có trốn, để cho hắn đoạt vò rượu đi.

Tuy rằng vò rượu rất nhỏ, nhưng ở chỗ này đã lâu, uống nước cũng là xa xỉ, đừng nói là uống rượu. Vò rượu nhỏ được coi như bảo bối, Yến Bách Lý ôm vào trong ngực.

Bình Lục nói:

“Đây là rượu ngon trân quý của sư đệ ta. Ngươi ăn trước rồi uống, bằng không thực dễ dàng say.”

Yến Bách Lý khinh thường nói:

“Ta uống rượu chưa từng có say.”

Bất quá không bao lâu hắn liền say. Rượu thật sự là rượu mạnh, hơn nữa Yến Bách Lý uống quá gấp. Hơn nữa hắn uống rượu thực dễ dàng mặt đỏ cổ hồng.

Khi say Yến Bách Lý liền bắt đầu nói mê sảng. Vốn dĩ thời tiết lạnh, hắn còn thích nói chút chuyện cười. Lôi kéo tay Bình Lục, Yến Bách Lý nói:

“Ta…… Ta có điểm tò mò. Ngươi…… ngươi có phải có sư đệ…… là…… họ Vương, đứng hàng thứ tám! Vương Bát! Ha ha ha……”

“……”

Bình Lục thực sự có bát sư đệ họ Vương, bất quá người ta không phải cô nhi, có tên của mình, đương nhiên không phải tên Vương Bát.

Yến Bách Lý cười đùa, sau đó lại bắt đầu than lạnh muốn chết, liều chết bám người.

Đoàn Nghê Diệp Tâm đã xuống núi. Thời điểm xuống núi Nghê Diệp Tâm rốt cuộc không chống cự, để Mộ Dung Trường Tình ôm đi xuống. Vì thế thời gian đi xuống vô cùng nhanh chóng, so với lúc lên núi dễ dàng hơn rất nhiều.

Trong chốc lát bọn họ liền trở về sơn trang, cuối cùng Nghê Diệp Tâm cũng nhẹ nhàng thở ra.

Nghê Diệp Tâm bị lạnh nên hắt xì mấy cái.

Mộ Dung Dục nói:

“Ta đi kêu hạ nhân chuẩn bị cơm, cũng mang cho Nghê đại nhân chén trà gừng giải hàn.”

“Không... không, ngàn vạn lần đừng lấy. Ta không thích gừng. Ta uống canh nóng thì tốt rồi.”

Bởi vì Nghê Diệp Tâm có chút cảm mạo, cho nên buổi chiều Mộ Dung Trường Tình liền quyết định ở trong phòng nghỉ ngơi, vậy thì buổi tối mới đi đào mồ được, bằng không Nghê Diệp Tâm phỏng chừng không chịu nổi.

Trước khi nghỉ ngơi, bọn họ đương nhiên cùng nhau ăn một bữa.

Vô Danh Sơn Trang món ăn cũng phong phú, tuy rằng không uống trà gừng bất quá uống một chén canh nóng, Nghê Diệp Tâm liền cảm thấy khá hơn nhiều.

Ăn xong, Mộ Dung Trường Tình liền muốn mang Nghê Diệp Tâm về phòng. Bất quá mông Nghê Diệp Tâm giống như dính ở trên ghế, không đứng dậy.

Nghê Diệp Tâm bưng chén trà, liếc mắt nhìn Mộ Dung Trường Tình, nói:

“Đại hiệp đi về trước, ta muốn ở lại nói chuyện cùng sư đệ của đại hiệp.”

“Hả?”

Mộ Dung Trường Tình tỏ vẻ không vui nói:

“Nói cái gì mà ta không thể nghe?”

Nghê Diệp Tâm xua xua tay, nói:

“Đương nhiên là…… nói về vụ án. Đại hiệp đi về nghỉ ngơi trước, một lát liền đi tìm, mau đi đi.”

Nghê Diệp Tâm như là đuổi ruồi bọ. Sắc mặt Mộ Dung Trường Tình khó coi, sau đó vung tay áo bỏ đi.

Mộ Dung Dục nhướng mày, nói:

“Nghê đại nhân có chuyện gì muốn hỏi?”

Nghê Diệp Tâm chạy nhanh đi đóng cửa, còn nhỏ giọng hỏi:

“Hắn đi xa chưa? Sẽ không ở bên ngoài nghe lén chứ.”

Mộ Dung Dục cười nói:

“Nghê đại nhân yên tâm, sư huynh đã đi xa.”

Nghê Diệp Tâm nhẹ nhàng thở ra, nói:

“Kỳ thật…… Kỳ thật ta muốn hỏi một chút. Nếu ta muốn ra đòn bất ngờ chế trụ Mộ Dung Trường Tình, có biện pháp nào không?”

Mộ Dung Dục cùng Hạ Hướng Thâm bị lời này làm sửng sốt, cũng không biết Nghê Diệp Tâm muốn làm cái gì.

Nghê Diệp Tâm kỳ thật chính là muốn "đè" Mộ Dung Trường Tình. Đây là điều Nghê Diệp Tâm suy nghĩ thật lâu rồi, nhưng thực bất đắc dĩ sức lực không đủ. Cho nên mỗi lần đều bị Mộ Dung Trường Tình áp chế, căn bản không có khả năng xoay người.

Nghê Diệp Tâm nghĩ Hạ Hướng Thâm chính là Võ Lâm Minh Chủ, võ công lợi hại, sẽ có tuyệt chiêu. Hơn nữa Mộ Dung Dục là sư đệ của Mộ Dung Trường Tình, sống cùng nhau từ nhỏ, hẳn là biết một ít nhược điểm của Mộ Dung Trường Tình.

Hạ Hướng Thâm vẻ mặt khó xử nhìn Nghê Diệp Tâm, nhưng Mộ Dung Dục thì cười hỏi:

“Nghê đại nhân muốn làm cái gì?”

Nghê Diệp Tâm ấp úng.

“Khụ... khụ…… Ta đương nhiên sẽ không hại hắn, chỉ là… chỉ là…”

Mộ Dung Dục nhìn thấy mặt đối phương đỏ, đột nhiên có cảm giác bừng tỉnh ngộ, nói:

“Cũng không phải không có cách nào, chỉ cần điểm huyệt thì được rồi.”

Nghê Diệp Tâm lập tức vẻ mặt bi tráng, nói:

“Không được, lấy võ công của ta căn bản không điểm được huyệt của Mộ Dung Trường Tình.”

Mộ Dung Dục nói:

“Chỉ là Nghê đại nhân không chọn đúng huyệt mà thôi. Tuy rằng sư huynh võ công cao, ít có địch thủ, bất quá hắn vẫn có điểm yếu, điểm đúng huyệt sẽ dễ dàng chế ngự.”

“Thật sao?”

Nghê Diệp Tâm tức khắc sáng mắt, tin thần nâng cao, giống như nhìn thấy thắng lợi.

Mộ Dung Dục gật gật đầu, nói:

“Nghê đại nhân nhìn cho kỹ.”

Mộ Dung Dục đứng lên, đi chung quanh Hạ Hướng Thâm một vòng, sau đó chọn một vị trí trên lưng Hạ Hướng Thâm, rồi đột nhiên ra tay điểm vào.

Hạ Hướng Thâm tức khắc không thể động đậy.

Nghê Diệp Tâm nhìn thấy nóng lòng muốn thử. Sau khi Mộ Dung Dục nói cụ thể vị trí, Nghê Diệp Tâm gấp không chờ nổi xoa tay hầm hè liền đi ngay.

Thời điểm rời đi bởi vì quá hưng phấn cùng khích động, thiếu chút nữa bị vướng ngạch cửa mà té ngã.

Nghê Diệp Tâm vừa mất dạng, Hạ Hướng Thâm đột nhiên liền động đậy, sau đó đi đến bên cạnh Mộ Dung Dục, nói:

“Sao đệ không nói cho Nghê đại nhân, phương pháp này……”

“Suỵt”

Mộ Dung Dục cười cười, nói:

“Mộ Dung Trường Tình chính là sư huynh của ta. Ta không muốn bị sư huynh tính sổ.”

Hạ Hướng Thâm nhịn không được cười, nói:

“Thật là tinh quái.”

Nghê Diệp Tâm vui mừng quá đỗi, hưng phấn liền chạy trở về tìm Mộ Dung Trường Tình thực hành đại kế phản công.

Mộ Dung Dục thực sự dạy Nghê Diệp Tâm thủ pháp điểm huyệt. Hơn nữa vị trí kia cũng là chỗ tương đối yếu của Mộ Dung Trường Tình. Huyệt vị này đúng là có thể chế trụ Mộ Dung Trường Tình. Bất quá Mộ Dung Dục không có nói một chuyện. Với nội công của Nghê Diệp Tâm xem chừng không thể chế trụ Mộ Dung Trường Tình lâu hơn thời gian uống một chén trà nhỏ. Mộ Dung Trường Tình sẽ tự động giải huyệt trong chốc lát.

Nghê Diệp Tâm hoàn toàn không biết chính mình đã bị hố, còn hưng phấn trở về.

Mộ Dung Trường Tình mặt đen ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn là biết đang tức giận.

Nghê Diệp Tâm cười tủm tỉm bước vào, đóng cửa phòng lại, sau đó đi qua, vẻ mặt xấu xa nói:

“Đại hiệp, không phải đang giận dỗi đó chứ?”

Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, nói:

“Ngươi nói ta không giận.”

“Đại hiệp đúng là nhỏ mọn.”

Mộ Dung Trường Tình tức giận ôm người nào đó, sau đó liền đánh vào mông mấy cái.

Bất quá hôm nay Nghê Diệp Tâm phá lệ chủ động, thuận thế dựa vào trong lòng ngực hắn, sau đó còn ôm cổ hắn, chủ động hôn lên môi hắn.

Mộ Dung Trường Tình sửng sốt, cảm thấy Nghê Diệp Tâm thật sự không việc lại ân cần, có điểm quái dị.

Nghê Diệp Tâm chủ động hôn Mộ Dung Trường Tình, quả thực là dùng cả thủ đoạn khiêu khích người. Vươn lưỡi liếm láp môi Mộ Dung Trường Tình đến khi Mộ Dung Trường Tình nhịn không nổi, hung hăng chiếm lại quyền chủ động. Hai người hôn kịch liệt.

Nghê Diệp Tâm hôn Mộ Dung Trường Tình, đôi tay từ bên gáy liền trượt xuống dưới, bắt đầu ở trên người Mộ Dung Trường Tình loạn sờ. Tay tới phía sau lưng Mộ Dung Trường Tình, Nghê Diệp Tâm cẩn thận sờ soạng, muốn tìm vị trí huyệt đạo Mộ Dung Dục đã chỉ.

Cũng may Nghê Diệp Tâm không có quên, hơn nữa vị trí thực dễ dàng tìm được.

Nghê Diệp Tâm hô hấp biến nhanh, khẩn trương kích động tim đập cũng tăng tốc. Bất quá Nghê Diệp Tâm cảm thấy không thể sốt ruột, cần phải làm một lần là thành công, bằng không cơ hội sẽ không đến nữa.

Vì thế Nghê Diệp Tâm càng thêm ra sức khiêu khích Mộ Dung Trường Tình. Gắt gao ôm hắn, đôi tay ở phía sau lưng không ngừng hoạt động.

Mộ Dung Trường Tình không biết Nghê Diệp Tâm suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy bị khiêu khích đã nổi lửa, căn bản áp không xuống.

Mộ Dung Trường Tình lập tức đem Nghê Diệp Tâm ôm lên, sau đó đem tới giường. Giọng hắn nghẹn cứng.

“Ban ngày ban mặt mà ngươi muốn chọc ta có phải hay không?”

“Chọc thì làm sao? Không muốn làm?”

“Được, trong chốc lát ngươi đừng khóc.”

“Ai sẽ khóc?”

Nghê Diệp Tâm tự tin tràn đầy, nói:

“Trong chốc lát ta sẽ làm ai đó khóc mới đúng.”

Nghê Diệp Tâm đã tưởng tượng mình khiến Mộ Dung Trường Tình khóc, tức khắc hưng phấn đến không chịu nổi.

Mộ Dung Trường Tình lại cúi đầu, vừa tháo đai lưng, vừa hôn bờ môi của Nghê Diệp Tâm.

Thực mau Nghê Diệp Tâm liền cảm giác được trên người lạnh căm căm, cảm thấy không chế trụ Mộ Dung Trường Tình thì chính mình liền có nguy hiểm.

Vì thế Nghê Diệp Tâm nắm chắc thời cơ, đột nhiên liền điểm huyệt ở sau lưng Mộ Dung Trường Tình.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Nghê Diệp Tâm liền cảm giác được Mộ Dung Trường Tình bất động, hơn nữa cả trọng lượng đều đè ở trên người mình, bất quá hô hấp Mộ Dung Trường Tình vẫn thô nặng.

Nghê Diệp Tâm tức khắc mừng rỡ như điên, đem Mộ Dung Trường Tình đẩy vào bên trong giường, còn mình liền bò dậy. Một bộ dạng lưu manh, miệng lưỡi càn rỡ cười nói:

“Tiểu mỹ nhân, rốt cuộc cũng đến phiên ta làm ngươi khóc khan.”

Mộ Dung Trường Tình cau mày, sắc mặt đen kịt, nói:

“Ngươi dám điểm huyệt ta.”

“Có cái gì không dám.”

Nghê Diệp Tâm xoa tay hầm hè, nói:

“Ta còn rất nhiều thứ dám làm nữa kìa, chậm rãi thưởng thức, đừng có gấp.”

Nghê Diệp Tâm xoa tay, cười đặc biệt đáng khinh, kích động đầu ra đầy mồ hôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio