Hạ phu nhân tức khắc không lời để nói, chỉ có thể trừng mắt. Nàng bị Nghê Diệp Tâm nhục nhã, nhưng hoàn toàn không biết phản kích như thế nào, tức giận đến mặt cũng đỏ lên.
Hạ Uyển lúc này đắc ý, cười nói:
“Ta cũng không trách tỷ tỷ nhìn không ra. Tỷ tỷ nhìn không ra cũng là hợp tình hợp lý.”
“Ngươi!”
Hạ phu nhân thiếu chút nữa liền xông lên đánh nhau cùng Hạ Uyển.
Nghê Diệp Tâm nói:
“Vậy hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết đêm qua đi phòng bếp làm cái gì chưa? Tuy rằng ngươi không có ở trong phòng chiêu đãi khách, nhưng đột nhiên mất tích, lại xuất hiện ở sau núi, cũng đồng thời không có nhân chứng, hiềm nghi vẫn còn.”
Hạ Uyển còn đắc ý, kết quả là Nghê Diệp Tâm cho trái táo sau đó lại hung hăng đánh một gậy, làm Hạ Uyển nháy mắt liền ủ rũ.
Hạ Uyển có chút không tình nguyện, bất quá vẫn mở miệng nói:
“Ta đi phòng bếp là để nấu thuốc.”
“Nấu thuốc gì?”
Mộ Dung Dục lập tức nhíu mi.
Người làm ở phòng bếp nói chỗ dành để sắc thuốc chỉ có người đệ tử sắc thuốc cho Nghê Diệp Tâm ra vào, cũng không có nhìn thấy những người khác đến sắc thuốc, mà Hạ Uyển lại nói mình đi nấu thuốc.
Nghê Diệp Tâm nói:
“Khi nào đi, nấu thuốc gì?”
Hạ Uyển không muốn nói, kỳ thật là vì sợ mất mặt mũi.
Nàng đợi trời tối mới đi phòng bếp chính là không muốn để người khác chú ý tới mình. Khi đó trong phòng bếp mọi người đều bận rộn, nàng cho rằng không ai nhìn thấy mình.
Hạ Uyển nói đi nấu thuốc cho cha mình. Thì ra sự tình có quan hệ cùng Bát sư thúc. Mặt Bát sư thúc bị Mộ Dung Trường Tình đánh trọng thương, một vết bầm đỏ rất lớn, trong thời gian ngắn không tan được. Bát sư thúc ngại mất mặt mũi cũng không thể vác mặt đi nấu thuốc, cũng không để đệ tử đi sắc thuốc thoa ngoài da cho mình.
Bát sư thúc không có biện pháp, liền tìm con gái là Hạ Uyển. Ông ta hỏi Hạ Uyển có thuốc trị thương hay không. Bất quá thực đáng tiếc, Hạ Uyển cũng không có, cho nên Hạ Uyển liền đi nấu thuốc cho cha nàng.
Bát sư thúc không muốn công khai, vì thế Hạ Uyển đợi trời tối mới đi. Nàng tới kho hàng lấy một ít dược liệu, sau đó đến phòng bếp nấu một chút. Bởi vì là thuốc thoa ngoài da nên cũng không cần nấu thời gian lâu, cho nên thực mau đã nấu xong. Nàng liền mang thuốc đến chỗ Bát sư thúc.
“Đi đưa thuốc cho cha ta xong, ta liền về phòng. Thời điểm ta đến sắc thuốc cũng không thấy có ai ở đó, nhưng có nhìn thấy một cái nồi nấu thuốc bên cạnh. Ta nghĩ khẳng định có người sẽ trở lại cho nên nấu xong lập tức liền rời đi, không có dừng lại. Khi ta đi cũng không có người tiến vào chỗ nấu thuốc.”
Trong phòng bếp có một gian nhỏ chỉ chuyên môn nấu thuốc, có cái cửa nhỏ có thể đóng lại, Hạ Uyển đóng cửa ở bên trong, bên ngoài cũng không biết nàng đang làm cái gì. Lúc ấy người làm ở phòng bếp chỉ nhớ rõ Hạ Uyển đã tới rồi lại đi, cũng không thấy được nàng làm cái gì, cho nên cũng không thể làm chứng cho Hạ Uyển.
Hạ phu nhân nói:
“Ngươi này xưa nay giỏi dựng chuyện, bản lĩnh cao lắm, đều đem Bát sư thúc ra chống lưng.”
“Ta không có nói dối.”
Hạ Uyển trừng mắt, sau đó bỗng nhiên cười, nói:
“Ha ha đúng rồi, tỷ tỷ, ngươi không nói ta đã quên luôn. Đêm qua, đệ tử của ngươi không phải cũng đến phòng bếp sao? Không phải là ngươi phái đệ tử đi hạ độc chứ?”
Hạ phu nhân đột nhiên nghe Hạ Uyển nhắc tới cái này, nói:
“Đệ tử của ta mỗi ngày đều đi, là đi lấy cơm cho ta. Có cái gì kì quái?”
Hạ Uyển nói tối ngày hôm qua thời điểm nàng rời khỏi phòng bếp có nhìn thấy một đệ tử đi vào. Nàng mơ hồ nhớ rõ người kia là đệ tử của Hạ phu nhân. Đúng là Hạ phu nhân mỗi ngày đều sẽ kêu đệ tử đi lấy cơm, bởi vì Hạ phu nhân chú ý ăn uống nên thức ăn không giống mọi người. Bất quá ngày hôm qua đệ tử kia không giống người vẫn thường hay đi.
Hạ Uyển lén lút lẫn tránh, nên đệ tử kia không thấy được nàng. Người kia đi vào bưng thức ăn, sau đó còn quát lớn mấy người phòng bếp, bực bội bọn họ động tác quá chậm.
Hạ Uyển nói:
“Gọi đệ tử kia tới, ta thấy đó là người đáng nghi nhất. Tuyệt đối là bị tỷ tỷ sai bảo làm cái chuyện không nên làm.”
Hạ phu nhân tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, bất quá cũng đã lệnh người đi kêu đệ tử kia tới.
Đó là một cô nương mười lăm sáu tuổi, thực trẻ. Khi đi tới nàng cúi đầu, trên má trái có một dấu ấn bàn tay đỏ au, cũng không dám ngẩng đầu lên.
Nghê Diệp Tâm sửng sốt. Dấu bàn tay kia khẳng định là có người đánh, xuống tay cũng thật nặng.
Đệ tử bị kêu tới, tựa hồ có vẻ sợ hãi, bộ dáng cúi đầu đặc biệt an phận.
Hạ phu nhân nói:
“Ngươi nói cho bọn họ biết ngày hôm qua ngươi đi phòng bếp làm gì? Có làm gì khác hay không?”
Đệ tử sợ hãi, nhanh chóng nói:
“Ta đêm qua đi phòng bếp lấy cơm cho sư phụ, không có làm gì khác.”
Nàng vừa nói theo bản năng sờ sờ mặt mình.
Bởi vì đệ tử ngày thường lấy cơm cho Hạ phu nhân sinh bệnh, cho nên đệ tử này đi thay. Nàng không quen thuộc, cho nên trở về chậm một chút, hơn nữa lấy sai đồ ăn, bị Hạ phu nhân đánh. Hiện tại trên mặt nàng còn cái dấu tay hồng, bỏng rát, cũng không dám ngẩng đầu nhìn mọi người.
Hỏi một hồi không ai thừa nhận hạ độc, hỏi nữa cũng không có tiến triển.
Mộ Dung Trường Tình sợ Nghê Diệp Tâm đứng quá lâu sẽ cảm thấy mỏi mệt, liền mang người rời đi.
Trên đường trở về, Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên lôi kéo tay Mộ Dung Trường Tình, nói:
“Chúng ta đi phòng bếp một chuyến, đi xem những cái nồi nấu thuốc.”
Mộ Dung Trường Tình thực bất đắc dĩ, nhưng vẫn mang Nghê Diệp Tâm đi.
Bọn họ đến phòng bếp cũng thấy được Hạ Hướng Thâm cùng Mộ Dung Dục. Thì ra hai người kia cũng tới, thật đúng là trùng hợp.
Mộ Dung Dục nói:
“Các ngươi cũng tới.”
Nghê Diệp Tâm nói:
“Ta đến xem nồi nấu thuốc. Nếu thời điểm sắc thuốc không có người động tay chân, như vậy còn có vài loại khả năng khác.”
Mộ Dung Trường Tình nói:
“Cái gì?”
“Thứ nhất chính là bản thân dược liệu đã bị động tay chân.”
Mộ Dung Dục lập tức lắc đầu, nói:
“Không đúng, dược liệu không có vấn đề. Ngày hôm qua ta đã đem bả thuốc kiểm tra qua, dược liệu không có vấn đề.”
“Như vậy cũng chỉ còn lại một loại khả năng, chính là có người động tay chân vào cái nồi nấu.”
Hạ Hướng Thâm nói:
“Chuyện này……”
Hạ Hướng Thâm tựa hồ cảm thấy không có khả năng.
Bọn họ vào trong gian phòng nhỏ.
Lúc này phòng bếp cũng có rất nhiều người, đều bận rộn. Phòng nhỏ ở trong phòng bếp, có vách ngăn. Đẩy cửa ra, bên trong không gian không lớn, nhưng rất trống trải, cho nên cũng không phải rất nhỏ.
Ba mặt tường đều có kệ để nồi nấu thuốc, cái nọ đặt kề cái kia, rất nhiều đếm không xuể.
Nghê Diệp Tâm vừa tiến vào liền hiểu vì sao Hạ Hướng Thâm vừa rồi do dự. Nơi này nồi thật sự rất nhiều, thời điểm đệ tử đi sắc thuốc, cũng không biết sẽ dùng cái nào. Nếu muốn hạ độc thì người kia làm như thế nào xác định cái nồi sẽ được chọn mà hạ độc?
Nghê Diệp Tâm nhìn một vòng, sau đó liền đem ánh mắt cố định chỗ cái lu nước to bên phải.
Trong gian phòng trống không, vào cửa vị trí bên tay phải có một cái lu nước to, khẳng định là chuẩn bị cho sắc thuốc. Như vậy không cần đi ra ngoài múc nước liền có thể trực tiếp lấy nước sắc thuốc.
Nghê Diệp Tâm đi qua, nhìn lu nước, bên trong có nước trong vắt.
Nghê Diệp Tâm xem xong rồi, liền nghiêng đầu nhìn nhìn mấy cái nồi nhỏ đặt bên cạnh lu nước kia.
Vô Danh Sơn Trang không phải mỗi ngày đều có người sinh bệnh, người tập võ đại đa số thể trạng rất tốt, cho nên phòng này không phải thường xuyên có người dùng.
Rất nhiều nồi trên kệ đều bám bụi, hơn nữa vừa thấy liền biết rất lâu không dùng tới, không có dấu vết ám khói, nồi đều sạch sẽ.
Bất quá mấy cái nồi để ở gần cửa thường xuyên được sử dụng, đáy nồi đều là màu đen, tuyệt đối là bởi vì gần lu nước. Gần lu nước liền có thể trực tiếp múc nước đổ vào trong nồi, không cần chạy tới chạy lui, hơn nữa cũng gần cửa tương đối thuận tiện.
Nghê Diệp Tâm cúi đầu nhìn, rồi ngồi xổm xuống bên cạnh lu nước nhìn nhìn. Sau đó Nghê Diệp Tâm lại mở nắp một cái nồi đặt gần lu nước nhất, lại mở ra cái thứ hai, tiếp tục mở cái thứ ba, bỗng nhiên liền nói:
“Thì ra là thế.”
Mộ Dung Trường Tình đứng ở bên cạnh, nói:
“Có gì thế?”
Nghê Diệp Tâm chỉ vào cái nồi thứ ba, nói:
“Đệ tử kia có phải dùng cái nồi này sắc thuốc cho ta hay không?”
Mộ Dung Dục sửng sốt, gật gật đầu, nói:
“Đúng là cái này, ngươi làm sao mà biết được?”
Nghê Diệp Tâm chỉ vào cái thứ nhất, cũng là cái gần lu nước nhất, nói:
“Nếu là ta tới sắc thuốc, vì để thuận tiện, ta tuyệt đối sẽ dùng cái nồi này. Vừa gần lu nước, cũng gần cửa nhất, rất tiện. Bất quá các ngươi xem……”
Nghê Diệp Tâm mở cái nắp của cái nồi thứ nhất đưa cho bọn họ xem, nói:
“Nhưng cái nồi dơ.”
Mọi người nhìn lập tức liền thấy được bên trong bị dơ. Cũng không biết đựng cái gì, nhìn như là bùn, dù sao cũng rất dơ.
Nghê Diệp Tâm lại mở ra cái nồi bên cạnh.
“Sau đó đệ tử kia phỏng chừng liền thuận tay đem cái thứ nhất buông xuống, lại đi mở cái nồi thứ hai. Thực đáng tiếc, cái này cũng dơ.”
“Thật đúng là như vậy.”
Mộ Dung Dục mở to mắt.
Cái nồi thứ hai cũng bị dơ, thật sự là kỳ quái.
Nghê Diệp Tâm mở cái nắp nồi thứ ba. Đó là cái nồi đệ tử kia dùng sắc thuốc. Cái nồi thứ ba thực sạch sẽ.
Nghê Diệp Tâm nói:
“Hắn mở nắp ba cái nồi, phát hiện chỉ có cái thứ ba là sạch sẽ, dứt khoát liền dùng cái nồi thứ ba nấu thuốc.”
Mộ Dung Trường Tình nói:
“Có người cố ý làm dơ hai cái nồi kia, hạ độc trong cái nồi thứ ba?”
Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, nói:
“Rất có khả năng.”
Nghê Diệp Tâm vỗ vỗ tay, nói:
“Đúng rồi, Hạ Uyển dùng cái nồi nào?”
Mộ Dung Dục nói:
“Nàng không có nói, chúng ta cũng là tới muốn nhìn xem Hạ Uyển có nói thật hay không?”
Hạ Uyển nói nàng dùng nồi nấu thuốc, Hạ Hướng Thâm cùng Mộ Dung Dục liền tới nơi này, muốn nhìn xem lời đó có phải thật hay không.
Nghê Diệp Tâm nhìn chung quanh một vòng, sau đó chạy tới góc tận cùng bên trong, ngồi xổm trên mặt đất nhìn, sau đó cầm lên một cái nồi ngửi ngửi, nói:
“Có phải cái này hay không?”
Nếu cái nồi dùng không lâu chỉ nhìn ở bên ngoài cũng dễ dàng phân rõ, nhìn vết cháy phía dưới cũng xác định được tám chín phần rồi.
Mộ Dung Dục đi qua, cầm cái nồi lên, để sát vào ngửi ngửi, nói:
“Chính là cái này.”
Cái nồi này ngày hôm qua mới vừa dùng, tuy rằng đã rửa qua, bất quá vẫn có mùi. Mộ Dung Dục ngửi ngửi liền nhận ra. Mộ Dung Dục nói:
“Chính xác có người đã dùng cái nồi này nấu một ít thuốc trị thương thoa ngoài da.”
Mộ Dung Dục nói, lại hướng vào trong nồi nhìn nhìn. Bả thuốc đã bị bỏ đi, nồi cũng rửa qua. Bất quá khẳng định làm thực vội vàng, bên trong còn dính hai mẫu nhỏ đen nhánh. Nghê Diệp Tâm nhận không ra đây là cái gì.
Mộ Dung Dục “ồ” một tiếng, kỳ quái duỗi tay đem thứ trong nồi lấy ra, sau đó lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Nghê Diệp Tâm thò lại gần, nhìn nhìn lại nhìn nhìn, nói:
“Sư đệ, đây là thứ gì, ta nhìn không ra.”
Mộ Dung Dục nói:
“Hai loại là dược liệu khác nhau.”
“Hả?”
Nghê Diệp Tâm kinh ngạc nói:
“Còn không giống nhau sao? Sao ta thấy không khác biệt lắm?”
“Không giống nhau không phải trọng điểm, trọng điểm là hai loại dược liệu cũng không phải đều dùng trị thương.”
“Vậy dùng làm gì?”
“Một trong số đó là dùng phá thai.”
“Hả?”
Nghê Diệp Tâm trừng lớn mắt, nói:
“Dùng phá thai?”
Hạ Hướng Thâm cũng lắp bắp kinh hãi, nói:
“Phá thai?”
Thuốc phá thai tất nhiên không có khả năng cho Bát sư thúc dùng. Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ đến Hạ Uyển. Chẳng lẽ là Hạ Uyển dùng?
Nghê Diệp Tâm nói:
“Hạ Uyển lúc trước có hỏi như thế nào cũng không chịu nói đến phòng bếp làm gì. Mà Hạ đại hiệp nói đêm qua đi tìm thì Hạ Uyển lại nói không có tiện gặp mặt. Hiện tại ngẫm lại thật đúng là kỳ quái.”
Hạ Hướng Thâm nói:
“Có thể vì thứ thuốc trong nồi.”
Hạ Hướng Thâm nói xong cũng cảm thấy không quá thích hợp. Trong Vô Danh Sơn Trang, nữ đệ tử rất ít, hơn nữa trên cơ bản tuổi đều không lớn, cũng không nghe nói có ai mang thai muốn phá thai.
Mộ Dung Dục nói:
“Thật là không cẩn thận đã lưu lại loại dược liệu này trong nồi thuốc trị thương thoa ngoài da. Bất quá cũng không phải lưu trong nồi rất lâu rồi. Ta cảm thấy, phỏng chừng là Hạ Uyển dùng cái nồi này nấu một liều thuốc phá thai, sau đó mới dùng cái nồi nấu thuốc trị thương thoa ngoài da.”
Nghê Diệp Tâm vẻ mặt thực bát quái, nói:
“Hạ Uyển mang thai, lại muốn uống thuốc phá thai. Vậy trong bụng nàng tuyệt đối không phải con của phu quân đã mất.”
Lời này cũng không cần Nghê Diệp Tâm nói, tất cả mọi người đều nghĩ tới.
Sư huynh đã chết của Hạ Hướng Thâm, căn bản chưa có một đứa con nào. Nếu Hạ Uyển mang thai mà lén lút muốn đem xoá sạch, hiển nhiên không hợp lý. Cũng chỉ có một loại khả năng, trong bụng nàng căn bản không phải con của trượng phu.
Nghê Diệp Tâm nói:
“Đứa bé là của ai thì không biết. Bất quá ta cảm thấy đột nhiên có thể giải thích điều Yến Bách Lý đã từng nói.”
Yến Bách Lý đã từng nói hắn nghe được Võ Lâm Minh Chủ tiền nhiệm cùng Hạ Uyển cãi nhau. Sau đó thời điểm vị Võ Lâm Minh Chủ tiền nhiệm độc phát, Hạ Uyển không có kêu cứu mạng gọi người, ngược lại chạy tới muốn giết chết phu quân.
Lúc ấy bọn họ cảm thấy Yến Bách Lý nói quá quỷ dị, nhưng hiện tại nghĩ lại thấy thật ra cũng hợp tình hợp lý.
Sư huynh của Hạ Hướng Thâm đã biết tiểu thiếp cùng người khác vụng trộm, còn có con hoang, tất nhiên rất tức giận. Bất quá vì mặt mũi tạm thời không có lộ ra, chỉ là ngầm cùng Hạ Uyển cãi nhau. Nhưng ai ngờ đến, hắn lại đột nhiên chết, mà Hạ Uyển thì muốn giấu chuyện có thai.
Người ngoài chỉ biết là Hạ Uyển được sủng ái hơn Hạ phu nhân, nhưng cũng không biết giữa bọn họ đột nhiên xảy ra chuyện trí mạng. Ngay cả Hạ phu nhân cũng không biết việc này.
Hạ Uyển không muốn nói đêm qua đi phòng bếp làm cái gì, kỳ thật cũng không phải vì cha nàng, mà là vì giấu giếm chuyện của mình.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy chỉ sợ Bát sư thúc cũng không biết. Hạ Uyển chỉ là thừa dịp sắc thuốc cho cha, lặng lẽ cũng nấu thuốc của chính mình. Nàng đem cha mình ra ngụy trang mà thôi.
Nếu không phải Mộ Dung Dục tinh thông cổ độc y thuật, bọn họ căn bản không phát hiện được những việc này.
Nghê Diệp Tâm nói:
“Bất quá nói đi cũng nói lại, chuyện này cùng với ta bị hạ độc tựa hồ không có liên hệ. Còn nữa Hạ Uyển đột nhiên mất tích, cùng việc này có liên hệ gì không?”
Mọi người lâm vào trầm mặc. Bọn họ phát hiện một bí mật không nhỏ. Bất quá giống như chỉ là làm sự tình trở nên càng phức tạp, hoàn toàn không có tiến triển.
Nghê Diệp Tâm đau đầu. Mộ Dung Trường Tình liền nói:
“Ngươi ra ngoài quá lâu rồi, chúng ta đi về phòng thôi.”
Nghê Diệp Tâm đành phải gật gật đầu, chỗ này nhỏ như vậy cũng không có gì khả nghi để xem nữa.
Mộ Dung Dục cùng Hạ Hướng Thâm còn lưu lại. Mộ Dung Dục muốn đem hai cái nồi cẩn thận kiểm tra một chút.