Nghê Diệp Tâm dứt lời, tròng mắt lại bắt đầu loạn chuyển, sau đó ngoác miệng cười không ngừng, cười đến mức cả Mộ Dung Trường Tình cũng phát giận.
"Cười cái gì?"
Nghê Diệp Tâm mím môi lắc đầu. Bất quá tuy rằng muốn làm bộ dạng nghiêm túc, nhưng Nghê Diệp Tâm vẫn không kiềm chế được khóe miệng cong lên.
"Ngươi nếu không nói, ta sẽ......"
Nghê Diệp Tâm không đợi hắn nói xong, liền nói:
"Nhưng nếu ta nói, có khả năng sẽ chết thảm hại hơn."
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày.
"Vậy thì ngươi đừng nói nữa, bỏ đi."
"......"
Kỳ thật Nghê Diệp Tâm ghét phải bỏ chuyện này, đặc biệt là chuyện chơi vui như vậy. Nghê Diệp Tâm nói:
"Ta đột nhiên đặc biệt muốn A Thập hóa trang cho đại hiệp một chút. Đại hiệp đẹp như vậy, không biết mặc nữ trang sẽ có bộ dáng gì."
Nháy mắt Mộ Dung Trường Tình thay đổi sắc mặt, sau đó lập tức nói:
"A Thập."
Thập Nữ chạy nhanh tới.
"Giáo chủ."
"Ngươi dịch dung mình xong, cũng giúp hắn một chút."
Nghê Diệp Tâm vừa nghe, nhanh chóng lên tiếng:
"Đừng, đừng, đừng. Ta sai rồi. Ta sai rồi."
Nghê Diệp Tâm không muốn mặc đồ nữ đâu. Chủ yếu là cảm thấy mình quá nam tính, mặc quần áo nữ tuyệt đối chẳng ra cái gì cả. Không có xinh đẹp như Mộ Dung đại hiệp, nói không chừng sẽ hù chết người.
Nghê Diệp Tâm muốn chuyển sang đề tài khác.
"Đúng rồi, dịch dung không phải cần dụng cụ sao? Chúng ta cái gì cũng không có, làm như thế nào dịch dung đây."
Dịch dung cần không ít đồ vật, hơn nữa cũng cần quần áo nữ mới được, lại còn là quần áo của nữ nhân tương đối cao gầy. Thập Nữ tuy rằng diện mạo không tồi, nhưng là người cao. Một bộ quần áo của nữ tử nhỏ nhắn tuyệt đối mặc không vừa.
"Ta đi tìm, các ngươi ở đây chờ."
Nghê Diệp Tâm muốn hỏi hắn đi nơi nào tìm, bất quá Mộ Dung Trường Tình đã đi rồi.
Thẩm đại hiệp có không ít nữ đệ tử, muốn tìm một ít son phấn hoặc là quần áo nữ cũng dễ. Nhưng thật ra không cần chạy đến phòng mấy cô nương làm gì, Mộ Dung Trường Tình đi ra ngoài một vòng, liền tìm tới kho hàng.
Cách đây mấy ngày có đệ tử đi ra bên ngoài mua hàng. Trừ mua nhu yếu phẩm, nguyên liệu nấu ăn linh tinh, đương nhiên còn có một ít vật phẩm dùng hằng ngày. Mộ Dung Trường Tình chọn lựa vài thứ cầm trở lại phòng.
Nghê Diệp Tâm nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình mang theo một đống đồ vật trở lại, nhịn không được mở to hai mắt nhìn.
"Đại hiệp không phải là đi làm hái hoa tặc đó chứ? Đi nơi nào tìm được nhiều đồ vật như vậy."
Mộ Dung Trường Tình nhịn không được trừng mắt, đem đồ vật ném cho Thập Nữ, để hắn đi dịch dung.
Nghê Diệp Tâm hứng thú bừng bừng chờ đợi. Thập Nữ tựa hồ cũng đã thành thục, đổi quần áo, tô vẽ rất nhanh. Nghê Diệp Tâm nhìn thấy cằm thiếu chút nữa rơi trên mặt đất, sau đó cười hắc hắc, nói:
"Lợi hại, lợi hại, lập tức từ tiểu mỹ nhân biến thành đại mỹ nữ."
Kỹ thuật dịch dung của Thập Nữ thật sự rất cao, Nghê Diệp Tâm nghẹn họng nhìn trân trối, cơ hồ nhận không ra hắn.
Thập Nữ như vậy ra cửa tuyệt đối sẽ không có người nào cảm thấy hắn là nam nhân.
Nghê Diệp Tâm lại chỉ chỉ:
"Ngươi nên chấm một cái dấu ở thùy tai, vẽ ra cái lỗ đeo hoa tai như vậy mới chân thật."
"......"
Nghê Diệp Tâm cẩn thận xem xét, lại cười hắc hắc, nói:
"Tuy ngực bằng phẳng, nhưng nhìn chung đã hoàn mỹ."
"......"
Mặt Thập Nữ không biểu cảm. Hắn hoàn toàn không thể bởi vì Nghê Diệp Tâm khen ngợi mà vui vẻ. Đặc biệt là ở trước mặt Giáo chủ dịch dung thành nữ nhân, làm hắn cảm thấy đặc biệt xấu hổ.
Mộ Dung Trường Tình nhìn Nghê Diệp Tâm đôi mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt hứng thú dạt dào liền có chút ghen. Hắn duỗi một tay đem Nghê Diệp Tâm kéo lại gần, nói:
"Nhìn cái gì mà nhìn?"
"Đại hiệp yên tâm đi, ta không thích nữ nhân. Bất quá nhìn xem, A Thập thật đúng là rất xinh đẹp."
Tuy rằng Nghê Diệp Tâm nói không thích nữ nhân, nhưng Thập Nữ vốn dĩ chính là nam nhân, lại không phải nữ nhân, cho nên Mộ Dung đại hiệp vẫn cảm thấy không thoải mái.
Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, nói:
"Vậy để A Thập cũng dịch dung cho ngươi thành nữ đi, chúng ta liền có thể lên giường nhìn."
"Đừng, đừng."
Nghê Diệp Tâm sợ Mộ Dung Trường Tình làm thật, xua xua tay, thành thật không dám nhiều lời nữa.
Thập Nữ mới vừa dịch dung không lâu, bên ngoài liền có tiếng ồn ào, nghe ra là có rất nhiều người.
Địa lao bị cướp, đệ tử canh gác đều bị đánh hôn mê, qua rất lâu mới được phát hiện, chuyện này thật khó lường. Người trong địa lao bị cướp đi, Thẩm đại hiệp nhanh chóng triệu tập đệ tử đi lục soát. Lúc này bọn họ đã tới khu vực phòng dành cho khách.
Thập Nữ có chút khẩn trương, bất quá vẫn tỏ ra bình tĩnh. Sắc mặt của hắn bởi vì bị thương mà trắng bệch, cố ý bôi lên một ít phấn, lúc này thoạt nhìn như đánh phấn trang điểm. Cổ tay của hắn bị xích sắt làm cho bầm giập, mấy chỗ ứ máu cũng dùng phấn bôi qua, cổ tay áo che kín cũng khó nhận ra.
Mộ Dung Trường Tình nhìn Nghê Diệp Tâm, nói:
"Chúng ta đi ra ngoài nhìn xem."
Nghê Diệp Tâm lập tức gật đầu, vẫy vẫy tay, nói Thập Nữ cùng theo ra ngoài. Nếu hắn ở một mình trong phòng sẽ có khả nghi.
Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình ra khỏi phòng liền nhìn thấy trong sân đã có rất nhiều người. Không nghĩ tới chỗ này có nhiều người võ lâm ở như vậy, có cảm giác như một biển người. Bọn họ đứng ở trong đám đông cũng không sợ bị chú ý.
Đệ tử đi vào hơn mười mấy người. Nghê Diệp Tâm liếc mắt một cái liền thấy được có người đêm qua bị Mộ Dung Trường Tình đánh hôn mê.
Nhưng Nghê Diệp Tâm không có chột dạ, bởi vì mấy người kia căn bản không thấy được mặt bọn họ, cho nên dù đối chất cũng không có gì đáng lo.
"Ân công!"
Quan Trang cũng từ trong phòng đi ra, nhiệt tình tới bên cạnh bọn họ chào hỏi. Bên hông Quan Trang còn đeo đại đao. Nghê Diệp Tâm lưu ý liếc mắt nhìn một cái. Tựa hồ Quan Trang không có phát hiện đại đao đã bị người "mượn" dùng, còn vui tươi hớn hở.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy đại đao nặng như vậy mà đeo ở bên hông có khi nào làm tụt quần không. Vậy cũng thật là khó coi.
Quan Trang chen tới chỗ bọn họ. Bởi vì hắn rất cao to, cho nên không đủ chỗ, vừa lúc xô đẩy vào Thập Nữ đang đứng ở bên cạnh Nghê Diệp Tâm.
Quan Trang to con lại chắc nịch, có thể nặng gấp ba lần Thập Nữ. Hắn đẩy như vậy, thiếu chút nữa Thập Nữ bị văng đi.
Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, vừa muốn duỗi tay đỡ Thập Nữ, nhưng bất quá động tác của Quan Trang mau hơn. Bàn tay to vương tới, liền đem Thập Nữ thiếu chút nữa té ngã vớt lại.
Thập Nữ bởi vì bị nội thương, tuy rằng đã khỏe một chút, miễn cưỡng có thể đi lại, nhưng sao chịu được lực xô đẩy của Quan Trang. Nhưng càng làm cho hắn chấn kinh quá độ chính là cái người to con râu quai nón kia lại ôm hắn.
Thập Nữ sợ hãi. Đừng thấy Thập Nữ cao gầy, nhưng ở bên cạnh người râu quai nón này liền có vẻ như chim nhỏ nép vào đại thụ.
Quan Trang chụp tới, liền đỡ lấy người, còn đem người ôm vào trong lòng ngực.
Thập Nữ lập tức liền giơ tay đẩy Quan Trang, nhưng không dám dùng nội lực, sợ bị nhìn ra có võ công. Hơn nữa hắn cũng không dám lên tiếng sợ bị người ta phát hiện mình là nam.
Quan Trang cũng không có phát hiện ngực Thập Nữ rất bằng phẳng, ngược lại cười hắc hắc, nói:
"Cô nương thơm quá."
"Phụt!"
Nghê Diệp Tâm không nhịn được, lập tức liền bật cười.
Quan Trang bất giác phát hiện mình đường đột ôm cô nương người ta, ngượng ngùng nói:
"Thực xin lỗi... thực xin lỗi. Ta không có ý mạo phạm, chỉ là... chỉ là cô nương quá xinh đẹp."
Quan Trang nhìn Thập Nữ, trong ánh mắt quả thực có ngọn lửa, dị thường hưng phấn. Hắn nói năng cũng tùy tiện, lại hoàn toàn không cảm thấy là đùa giỡn người khác. Hắn cảm thấy mình đang nói thật.
Thập Nữ tức giận gương mặt đỏ bừng. Nghê Diệp Tâm còn e sợ thiên hạ không loạn, cười to. Mộ Dung Trường Tình có chút đau đầu.
Quan Trang nói:
"Cô nương cũng tới tham gia Đại Hội Võ Lâm sao? Có thể cho ta biết quý danh của cô nương không?"
Thập Nữ không nói lời nào, Nghê Diệp Tâm nhanh miệng:
"Quan đại ca, đây là...... cháu gái của ta!"
Nghê Diệp Tâm vốn dĩ muốn nói biểu muội, nhưng cảm thấy biểu muội gì đó quá bình thường. Vì thế lời đến bên miệng liền chiếm tiện nghi Thập Nữ.
Thập Nữ sửng sốt, cảm thấy mình chỉ nhỏ hơn Giáo chủ phu nhân có vài tuổi. Nhưng hắn không thể nói chuyện, căn bản không thể cãi lại.
Quan Trang trừng lớn mắt, nói:
"Thật sao, ân công có cháu lớn như vậy a."
Nghê Diệp Tâm bắt đầu mở miệng nói phét.
"Là cháu gái họ của ta, mới mười sáu tuổi. Ngươi đừng nói bậy, bằng không tiểu cô nương người ta sẽ không vui."
Cũng chỉ có Quan Trang ngây thơ mới tin tưởng lời Nghê Diệp Tâm nói. Quan Trang nhất thời lộ ra biểu tình ngượng ngùng.
"Xin lỗi, xin lỗi, ta vô tình mạo phạm cô nương."
Thập Nữ thiếu chút nữa liền lên tiếng, cũng may đè lại. Hắn nắm chặt nắm tay, làm vang lên tiếng rắc rắc.
Mộ Dung Trường Tình nhịn không được thở dài, nhìn Nghê Diệp Tâm đã lâu không có chơi vui vẻ như vậy, chơi đến không biết mệt.
Quan Trang nói:
"Ân công, các ngươi không phải chỉ có hai người tới sao? Làm thế nào A Thập cô nương đột nhiên ở chỗ này?"
Nghê Diệp Tâm nói dối sắc mặt một chút cũng không đổi.
"Chúng ta vốn dĩ hẹn gặp mặt ở chỗ khác, nhưng đột nhiên ta đi theo Quan đại ca tới xem náo nhiệt, cho nên nhắn A Thập cũng lại đây."
"Thì ra là như thế."
Quan Trang bừng tỉnh ngộ.
Nghê Diệp Tâm lại nói:
"Quan đại ca đêm qua không có nhìn thấy cháu gái của ta sao? Ngày hôm qua khi ăn cơm, nó đã tới rồi. A đúng rồi, khi đó Quan đại ca bận uống rượu không chú ý tới A Thập. A Thập ngồi ở bên cạnh ngươi."
Quan Trang sửng sốt, trên mặt đều là biểu tình phát ngốc. Hiển nhiên hắn một chút ấn tượng cũng không có.
Đó chỉ là Nghê Diệp Tâm nói dối. Đêm qua Thập Nữ còn bị trối ở địa lao, không có khả năng xuất hiện ở nhà ăn. Bất quá khi đó Quan Trang thật sự uống nhiều quá, cho nên cũng không thể xác nhận.
Quan Trang ha ha cười gãi gãi đầu, nói:
"Thì ra là như thế. Ngươi xem ta một chút ấn tượng cũng không có. Nếu biết A Thập cô nương ngày hôm qua ở bên cạnh, ta đã không uống nhiều rượu."
"......"
Nghê Diệp Tâm còn muốn nói hươu nói vượn, bất quá bị Mộ Dung Trường Tình kéo qua. Nghê Diệp Tâm không đợi Mộ Dung Trường Tình nói gì, lập tức khoe khoang.
"Đại hiệp xem ta thông minh không? Cả nhân chứng cho A Thập, ta cũng tìm cho hắn rồi."
Mộ Dung Trường Tình bất đắc dĩ nói:
"Ta thấy ngươi chơi thực vui vẻ."
"Cái này là một hòn đá ném hai chim, hay là nhất tiễn hạ song điêu."
Nghê Diệp Tâm tới bên Mộ Dung Trường Tình, Quan Trang liền đứng ở bên cạnh Thập Nữ. Hắn vẫn luôn cười hì hì nhìn Thập Nữ bằng ánh mắt nóng bỏng.
Thập Nữ tức giận đến gân xanh trên trán cũng lộ ra, nhưng không có cách nào, không thể lộ ra.
Đi vào khu vực phòng dành cho khách không chỉ là đệ tử, còn có một người râu tóc hoa râm, thoạt nhìn hẳn là - tuổi, bất quá thân thể cực kỳ rắn chắc.
Quan Trang nói:
"Người kia chính là Thẩm đại hiệp."
Thẩm đại hiệp tự mình mang theo đệ tử lại đây, muốn lục soát một chút.
Có anh hùng không cao hứng, nói:
"Đây là xảy ra chuyện gì, sao hưng sư động chúng?"
Thẩm đại hiệp nói:
"Thật có lỗi với các vị anh hùng. Đêm qua thôn trang bị người đánh lén, có người vào địa lao cướp Trưởng lão Ma giáo đi!"
"Cái gì?!"
Lần này một sân đầy người đều ồ lên, giống như nổ tung, tất cả đều bàn luận, tiếng người ồn ào.
Nghê Diệp Tâm sửng sốt, nhìn thoáng qua Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình cũng đang nhìn lại.
Kinh ngạc còn có Thập Nữ. Thập Nữ cũng ngây người. Hắn tất nhiên không phải Trưởng lão Ma giáo. Mà hắn thật sự là người bị nhốt ở địa lao. Nghe Thẩm đại hiệp nói như thế, hắn nhịn không được mở to hai mắt nhìn.
Thập Nữ đầy mặt chấn kinh, Quan Trang còn tưởng rằng A Thập bị dọa, liền nói:
"A Thập cô nương đừng khẩn trương. Ta sẽ bảo vệ nàng, đừng sợ."
Thập Nữ nhịn không được trợn trắng mắt, không có để ý Quan Trang.
Có người hô:
"Sao lại như thế? Chúng ta ngàn dặm xa xôi tới đây, hiện tại Trưởng lão Ma giáo lại bị người ta cướp đi. Các ngươi rốt cuộc có bắt được người hay không? Hay căn bản không bắt được người, dựng chuyện gạt chúng ta?"
Thẩm đại hiệp vừa nghe lời này, nở nụ cười, nói:
"Thẩm mỗ dám lấy cái đầu trên cổ ra đảm bảo, trước tối hôm qua có ma đầu bị nhốt trong địa lao."
"Đó là ai làm?"
Lại có người kêu to lên.
"Chẳng lẽ người Ma giáo thật sự thần thông quảng đại, đến đi thật tự nhiên?"
Thẩm đại hiệp nói:
"Thẩm mỗ hoài nghi là có người Ma giáo trà trộn vào bên trong chúng ta. Hơn nữa tên ma đầu kia thân bị trọng thương, không có khả năng đi quá xa, nói không chừng còn ở thôn trang. Cho nên Thẩm mỗ mới mang theo đệ tử lại đây, muốn tra xét một lần, thỉnh các vị đại hiệp phối hợp."
Thẩm đại hiệp nói chuyện cũng coi như là khách khí. Mọi người không nói gì. Những đệ tử liền chia ra vào các phòng lục soát.
Nghê Diệp Tâm cũng rất phối hợp, dù sao không có gì sơ hở.
Bọn họ muốn tìm một người nam nhân bị thương, nhưng mà Thập Nữ hiện tại bộ dáng thật sự không giống người bọn họ cần tìm. Những đệ tử đi tìm cũng không nhìn Thập Nữ nhiều, ngược lại nhìn Nghê Diệp Tâm vài lần.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm mình cùng Thập Nữ cũng có giống nhau đâu.
Thẩm đại hiệp mang theo đệ tử tìm một vòng cũng không tìm được gì. Tình huống này đương nhiên ở trong dự đoán của Nghê Diệp Tâm. Những người đó bất lực đi ra ngoài.
Tuy rằng Thẩm đại hiệp cùng đệ tử đi rồi, khu vực phòng dành cho khách cũng không an bình. Tất cả mọi người đều có chút hoảng sợ, sợ bên cạnh mình chính là người Ma giáo.
Nghê Diệp Tâm mang theo Mộ Dung Trường Tình cùng Thập Nữ trở về phòng. Đóng cửa lại, Nghê Diệp Tâm liền hỏi:
"Đúng rồi, chúng ta còn chưa có hỏi ngươi, ngươi sao đột nhiên bị bắt?"
"Cừu Trưởng lão giao phó ta liên hệ với Giáo chủ. Sau khi ta hoàn thành nhiệm vụ liền rời đi, chuẩn bị đi tìm Cừu Trưởng lão bẩm báo. Nhưng khi đi ngang qua nơi này đột nhiên nghe được một tin tức."
Thì ra Thập Nữ cũng nghe được chuyện Thẩm đại hiệp tổ chức đại hội, cho nên mới cố ý đến xem.
Mà Thập Nữ nghe được nghe tin tức tựa hồ so với bọn họ còn muốn kỹ càng tỉ mỉ hơn. Thập Nữ nghe nói Thẩm đại hiệp bắt được một Trưởng lão Ma giáo, mà lại là Trưởng lão trẻ nhất. Đó không phải chính là Cừu Trưởng lão sao.
Thập Nữ vốn phải về bẩm báo với Cừu Trưởng lão, nhưng sau khi hắn nhận nhiệm vụ đi liên hệ với Mộ Dung Trường Tình thì không nhận được tin tức gì của Cừu Trưởng lão. Căn bản không biết đến nơi nào gặp Cừu Trưởng lão.
Loại chuyện này trước đây không có. Thập Nữ vốn dĩ thấy có chút kỳ quái, lại đột nhiên nghe tin tức Cừu trưởng lão bị quan binh bắt, hắn lập tức liền tới đây xem xét tình huống.
Nhưng ai ngờ đến, địa lao là trống không. Thời điểm Thập Nữ tới địa lao tuy rằng có người canh gác, nhưng bên trong không có ai.
Đây hình như là một cái bẫy. Có người phát hiện Thập Nữ xâm nhập địa lao, liền bắt hắn. Thẩm đại hiệp võ công không phải hư danh, ông ta đem Thập Nữ đánh thành trọng thương, nhốt ở địa lao.
Nghê Diệp Tâm kỳ quái nói:
"À, Thẩm đại hiệp biết ngươi là ai không?"
Thập Nữ lắc đầu, nói:
"Ta trước nay chưa từng gặp qua ông ta. Ông ta có lẽ cũng không biết thân phận của ta. Thời điểm bắt ta cũng không có hỏi ta là ai, sao lại đến, chỉ gọi người nhốt ta ở nơi đó."
Nghê Diệp Tâm càng thấy kỳ quái, nói:
"Thẩm đại hiệp này cũng quá kỳ lạ. Sao giống như rất vội vã bắt một kẻ chết thay. Mà đêm qua kẻ chết thay đột nhiên chạy, Thẩm đại hiệp không giấu không ngại, chạy nhanh đi thông báo toàn thiên hạ là Trưởng lão Ma giáo đã chạy thoát."
Nghê Diệp Tâm nói xong, mọi người lâm vào trầm mặc, mọi người đều có vấn đề suy nghĩ.
Kết quả liền nghe được tiếng gõ cửa.
"Cốc cốc cốc."
Nghê Diệp Tâm không cần Mộ Dung Trường Tình nói, đã nói:
"Ta khẳng định là Quan đại ca tới."
Người gõ cửa quả nhiên là Quan Trang. Nghê Diệp Tâm mở cửa, Quan Trang liền đứng ở bên ngoài. Quan Trang cười hì hì, nói:
"Ân công, các ngươi đi ăn cơm chưa? Chúng ta cùng đi."
Thập Nữ nghe giọng Quan Trang liền trợn mắt, sau đó lại nghe Quan Trang thực nhiệt tình nói:
"A Thập cô nương, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm thôi."