Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

chương 289: không thể bớt lo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cừu Vô Nhất mang Cừu Vô Tự đến thị trấn bên cạnh, thuê một gian phòng trong khách điếm cho Cừu Vô Tự.

Đặt Cừu Vô Tự nằm xuống giường xong, Cừu Vô Nhất như ông cụ non nghiêm trang nói:

"Ca ca, ta phải đi về, ngươi ở một mình nơi này có được không? Hay là ta đi tìm một ít người trong giáo lại đây chiếu cố ca ca."

Cừu Vô Tự vẫy vẫy tay, nói:

"Đừng lo lắng, ta không phải trẻ nhỏ, sao không thể ở một mình được?"

Cừu Vô Nhất bĩu môi nói:

"Nhưng lần trước đã bị người xấu bắt đi đó!"

"Ngoài ý muốn mà thôi."

"Lỡ như lại gặp ngoài ý muốn nữa thì sao?!"

"......"

Không thể phản đối, Cừu Vô Tự phải dỗ dành thật lâu, rốt cuộc cũng làm Cừu Vô Nhất đồng ý. Nó phải chạy nhanh về Thạch gia. Cả đi lẫn về thời gian cũng không ngắn, nhưng cũng không thể để người khác nhìn ra bất thường.

Cừu Vô Nhất vẫn có chút lo lắng, lưu luyến bước đi.

Cừu Vô Tự một mình ở lại kỳ thật cũng không có gì. Hắn cũng dịch dung, dọc đường đi cũng chưa ai phát hiện.

Tại Thạch gia, Lục Duyên giả trang thành Cừu Vô Tự. Cừu Vô Tự cùng Cừu Vô Nhất lén chạy ra ngoài cũng đã dịch dung. Bất quá hắn cũng không có dịch dung thành Lục Duyên. Hắn chỉ là tùy tiện dịch dung một chút để mình biến thành một người qua đường Giáp. Khuôn mặt hiện tại rất bình thường, người khác nhìn thấy cũng sẽ không để ý.

Cừu Vô Tự bôn ba hơn nửa ngày, tuy rằng hai trấn cũng không xa, bất quá vẫn làm hắn mệt lợi hại.

Đóng cửa cài then, sau đó Cừu Vô Tự nằm ở lên giường. Hắn chuẩn bị nghỉ ngơi trong chốc lát.

Cũng không biết sự tình ở Thạch gia khi nào mới có thể kết thúc đây. Cừu Vô Tự mơ mơ màng màng rồi cũng ngủ.

Mới đầu cảm giác thả lỏng, ngủ xem như yên ổn, nhưng sau đó hắn bắt đầu đổ mồ hôi. Trời lạnh, phòng khách điếm lại có chút lọt gió, nhưng mà Cừu Vô Tự cả người đầy mồ hôi. Có mồ hôi càng cảm thấy lạnh hơn.

Cừu Vô Tự cảm giác mình dường như run rẩy, hơn nữa toàn thân vô lực, nửa mơ nửa tỉnh. Lúc này hắn mới nhớ tới mình có thể là chưa uống thuốc, cho nên độc lại quấy phá.

Cừu Vô Tự vô lực duỗi tay sờ soạng, muốn lấy ra bình thuốc nhỏ trên người. Bất quá tay có điểm run rẩy, sờ soạng thật lâu mà không có lấy ra được.

"Lộc cộc"

Kết quả liền nghe được một tiếng động. Thì ra bình thuốc nhỏ đã từ trên người hắn lăn xuống, còn bị hắn lung tung sờ sờ nên bị quăng ra thật xa.

Thở dài một tiếng, Cừu Vô Tự vội vàng từ giường bò dậy. Lúc này hắn mới chú ý tới sắc trời đã tối tăm, cũng không biết là giờ nào. Hắn thấy mình ngủ cũng không lâu, sao lại đến tối như vậy. Không biết là do mặt trời đã lặn, hay là lại có mưa tuyết cho nên sắc trời mới âm u.

Cừu Vô Tự vừa định xuống giường đi nhặt bình thuốc, bất quá đột nhiên liền phát hiện có một bàn tay đem bình thuốc nhỏ nhặt lên.

Cừu Vô Tự hoảng sợ, còn tưởng rằng mình chưa tỉnh ngủ, lập tức đề phòng, ngẩng đầu nhìn.

Trong phòng thế nhưng có người.

Một người nam nhân cao lớn đứng ở bên kia, lặng yên không một tiếng động. Bởi vì ánh sáng thực u ám, lại là ngược sáng cho nên cơ hồ thấy không rõ lắm. Bất quá Cừu Vô Tự chỉ cần nhìn hình dáng là có thể nhận ra đó là Vô Chính.

"Vô Chính?"

Cừu Vô Tự chấn kinh hỏi.

Vô Chính nhặt bình thuốc trên mặt đất lên, chậm rãi đi tới, ngồi ở trên mép giường, nói:

"Sư phụ, ngươi không có uống thuốc đúng hạn. Thật là làm người ta lo lắng."

Vô Chính ngồi xuống, sau đó mở nắp bình thuốc lấy ra một viên đút cho Cừu Vô Tự.

"Mau nuốt vào, ta đi lấy nước cho sư phụ."

Cừu Vô Tự lấy viên thuốc từ tay Vô Chính liền bỏ vào miệng.

Hắn còn chưa tỉnh, cảm thấy cả người đần độn. Trong đầu mơ hồ nghĩ chính mình là đang nằm mơ sao? Vô Chính bằng cách nào biết chỗ này?

Nhưng mà Vô Chính thật sự đã tới. Hắn rót một chén nước đưa đến bên môi Cừu Vô Tự. Bất quá Cừu Vô Tự vẫn đần độn, căn bản không có chú ý, cho nên cũng không có há mồm uống nước.

Vô Chính cười một tiếng, nói:

"Xem ra ta phải giúp sư phụ uống nước mới được."

Cừu Vô Tự mới vừa nghe giọng nói của Vô Chính liền cảm giác được bị ôm eo. Sau đó cằm hắn bị nâng lên, đột nhiên liền bị hôn.

Cừu Vô Tự hoảng sợ, trừng lớn mắt, sau đó liền cảm giác một dòng nước mát lạnh chảy vào trong miệng mình. Sợ bị sặc, hắn vội vàng nuốt. Lưỡi bởi vì nuốt cho nên không thể khống chế cử động.

Vô Chính tựa hồ bị động tác như có như không dây dưa kích thích. Sau khi Cừu Vô Tự nuốt xong nước, lưỡi Vô Chính lập tức quấn quýt dây dưa lưỡi đối phương. Hắn dùng lực mút hút càn quét.

Cừu Vô Tự vốn dĩ cả người vô lực, cái này càng làm cho không còn một chút sức lực. Cảm giác tê dại trực tiếp tập kích đại não, làm hắn cả việc bám lấy bả vai Vô Chính cũng đã làm không xong.

Cừu Vô Tự thiếu chút nữa tắt thở, cũng may Vô Chính đúng lúc buông tha. Đem người đè ở trên giường, Vô chính duỗi tay vuốt ve mặt Cừu Vô Tự, nói:

"Sư phụ, gương mặt này nhìn rất kỳ quái."

Cừu Vô Tự lúc này mới nhớ tới mình đang dịch dung.

"Ngươi làm thế nào tìm được ta?"

"Ta sợ sư phụ ở Thạch gia sẽ có phiền toái, cho nên......"

Cừu Vô Tự từ Thạch gia đi ra, Vô Chính liền đi theo. Hắn chờ Cừu Vô Nhất rời đi liền vào phòng Cừu Vô Tự. Bất quá Cừu Vô Tự ngủ rồi, ngủ thật sự an ổn, cho nên căn bản không có cảm giác được hắn tồn tại.

"Sư phụ biến thành bộ dáng gì ta cũng có thể nhận ra."

Cừu Vô Tự thở hổn hển, cảm giác có chút kỳ quái. Nghĩ đến Vô Chính vừa rồi cùng mình hôn môi, nhìn thấy chính là một gương mặt xa lạ, suy nghĩ một chút liền cảm thấy thực khó tiêu.

Mà Cừu Vô Tự càng thấy kỳ quái chính là đến bây giờ hắn còn chưa có nhìn rõ ràng Vô Chính trông như thế nào.

Cừu Vô Tự có chút không vui. Hiện tại sắc trời cũng tối tăm, căn bản thấy không rõ lắm, liền nói:

"Ngươi đi đốt đèn lên."

Vô Chính không có đi, chỉ là nói:

"Sư phụ, ngươi cần nghỉ ngơi nhiều, mới vừa uống thuốc, hay là tiếp tục ngủ đi."

Cừu Vô Tự vừa nghe, liền nói:

"Ta đã không có việc gì, ngươi đi đốt đèn lên. Ta muốn thấy bộ dáng của ngươi."

Vô Chính thở dài.

"Sư phụ......"

Cừu Vô Tự quyết tâm, không thể mỗi lần đều mơ màng hồ đồ. Hơn nữa hắn cũng đã cùng Vô Chính làm sự tình kia, chẳng lẽ còn chưa đủ thân mật? Cả mặt cũng không thể xem.

Vô Chính thấy Cừu Vô Tự kiên định như vậy, đành phải đem người đặt ở trên giường, đắp chăn đàng hoàng, sau đó thong thả ung dung đứng lên, đến bàn đốt đèn.

Đây là khách điếm nhỏ cũng không thế có điều kiện tốt, đèn sáng trong phòng cũng chỉ là u ám.

Vô Chính đứng ở bên cạnh cái bàn, nói:

"Sư phụ, đèn đốt rồi."

Cừu Vô Tự lập tức liền bò dậy. Động tác quả thực mau lẹ, so với vừa rồi có thể lực hơn nhiều.

Mở to hai mắt, Cừu Vô Tự nhìn Vô Chính đứng ở bên cạnh cái bàn. Ánh sáng không quá tốt, nhìn cũng không phải quá rõ ràng, nhưng so với trước rõ ràng hơn nhiều.

Vô Chính rất cao lớn, khác hẳn đứa trẻ nhỏ nhỏ gầy gầy, luôn bị khi dễ trước kia. Trên mặt mơ hồ vẫn có thể nhìn ra đường nét khi còn nhỏ, nhưng chửng chạc gốc cạnh hơn nhiều. Ngũ quan cân xứng sắc nét càng thêm khí thế. Một khuôn mặt như vậy tuyệt đối làm mấy cô nương ưa thích.

"Ngươi lại đây."

"Sư phụ không có việc gì, ta phải đi, lần sau lại đến xem sư phụ."

"Không được đi! Mau tới đây."

Vô Chính bất đắc dĩ thở dài, đứng không nhúc nhích. Kết quả liền nhìn thấy Cừu Vô Tự muốn xuống giường, Vô Chính vội vàng đi qua ngăn cản.

"Sư phụ, đừng xuống dưới."

Cừu Vô Tự bắt lấy tay hắn, nói:

"Ngươi ngồi ở chỗ này, ngoan ngoãn để ta xem xem."

Vô Chính bị bắt lấy, chỉ có thể thuận thế ngồi xuống mép giường.

Cừu Vô Tự nâng tay lên sờ sờ mặt Vô Chính, sau đó lại đi sờ cổ hắn.

Vô Chính có chút cứng đờ. Đối với người tập võ, cổ là vị trí trọng yếu, bị sờ qua sờ lại hắn có chút mất tự nhiên. Trừ cái đó ra, tất nhiên còn có nguyên nhân khác.

Cừu Vô Tự sờ soạng trong chốc lát, liền sờ ra một mối nối trên cổ hắn. Đó là dấu vết của một mảnh mặt nạ da dùng để dịch dung. Mảnh da rất mỏng khó có thể nhận thấy.

Vô Chính duỗi tay cầm tay Cừu Vô Tự, nói:

"Sư phụ, đừng náo loạn."

"Ngươi mỗi lần đều không chịu để ta nhìn mặt, thì ra mang theo mặt nạ. Ngươi lấy xuống cho ta xem."

"Sư phụ, đừng náo loạn."

Cừu Vô Tự rất tò mò lý do Vô Chính mang mặt nạ. Cừu Vô Tự cũng là người rất hiếu kỳ, nếu không cho hắn biết liền có cảm giác cào tim cào phổi.

Cừu Vô Tự một hai muốn lấy mặt nạ xuống, Vô Chính đành phải từng chút một đem mặt da tháo xuống. Vô Chính vừa kéo lớp da vừa nói:

"Thuật dịch dung của ta cũng là sư phụ dạy cho ta."

Lúc trước khi Vô Chính còn nhỏ, Cừu Vô Tự cũng chỉ là dạy một ít, không nghĩ tới khả năng của Vô Chính không tồi. Kỳ thật nếu không phải Cừu Vô Tự là người thạo nghề, có lẽ nhìn không ra Vô Chính dịch dung.

Thời điểm Vô Chính tháo được nửa mặt nạ, Cừu Vô Tự lập tức lộp bộp trong lòng. Bởi vì hắn thấy được từ phía sau tai đến cổ chạy tới cằm cùng trên mặt, có một vết sẹo rất sâu. Vết cắt một bên mặt cùng trên cổ nhìn rất dữ tợn.

Trên mặt Vô Chính không có biểu tình dư thừa, chỉ là chậm rãi đem toàn bộ da kéo xuống dưới.

Không chỉ là trên cổ, trên mặt cũng có một vết sẹo rất sâu, cơ hồ xuyên qua toàn bộ bên mặt phải, cũng may không có đến mắt trái.

Vô Chính đeo mặt nạ da cũng không phải dịch dung mà là để che đậy vết sẹo. Tuy rằng hắn là người giang hồ, nhưng khi hành tẩu trên mặt có vết sẹo như vậy sợ là cũng không tiện, sẽ khiến người ta chú ý nhiều.

Trái tim Cừu Vô Tự co thắt, bỗng nhiên cảm thấy thực không thoải mái, duỗi tay sờ mặt Vô Chính, nói:

"Vết sẹo này là......"

"Không có gì, đã sớm lành."

Trái tim co rút đau đớn lợi hại, đặc biệt khi nhìn thấy vết sẹo dữ tợn trên mặt trên cổ của Vô Chính, hắn cũng đoán ra tổn thương nghiêm trọng cỡ nào, rốt cuộc là đau đớn mức nào.

Vô Chính bắt lấy tay Cừu Vô Tự, nói:

"Không có việc gì đâu sư phụ, đã không còn đau."

"Là...... Là lúc trước lưu lại sao?"

Vô Chính gật gật đầu.

Cừu Vô Tự trong lòng càng thêm khó chịu, vành mắt có chút đỏ lên. Vô Chính đem chăn đắp cho hắn, nói:

"Được rồi, sư phụ, đây đều là chuyện đã thật lâu trước kia. Ngươi muốn xem cũng đã xem, mau nằm nghỉ ngơi."

"Ngươi phải đi sao?"

Vô Chính gật đầu.

Cừu Vô Tự nhìn hắn gật đầu, lại túm chặt tay hắn, tựa hồ là không muốn cho hắn rời đi.

Vô Chính cười, nói:

"Sư phụ sao giống tiểu hài tử vậy."

Cừu Vô Tự không nói lời nào, ngược lại duỗi tay ôm lấy Vô Chính, sau đó ngẩng đầu lên hôn hắn.

Vô Chính tất nhiên sẽ không cự tuyệt. Hắn giữ đầu Cừu Vô Tự cẩn thận hôn hôn.

Chỉ là hôn tới một nửa, Cừu Vô Tự lại vội vàng đẩy Vô Chính ra, nói:

"Từ từ, như vậy quá kỳ quái."

Cừu Vô Tự vội vàng tức khí bóc mặt nạ ra. Hắn tưởng tượng đến Vô Chính ôm người xa lạ hôn môi, liền cảm thấy đặc biệt không thoải mái. Tuy rằng cái người xa lạ đó chính là hắn.

Vô Chính bị chọc cười, nói:

"Sư phụ đừng lấy ra, mất công chút nữa ngươi phải làm lại mặt nạ."

Cừu Vô Tự không nghe, hai ba cử động liền đem mặt nạ xé xuống, sau đó một lần nữa thò lại gần cùng Vô Chính hôn môi.

Hai người hôn so với vừa rồi càng thêm kịch liệt. Thực mau Cừu Vô Tự cả người vô lực. Vô Chính đem hắn ngã vào giường, kề cận nhìn hắn.

Tuy rằng Vô Chính cái gì cũng không có làm, nhưng Cừu Vô Tự cảm thấy ánh mắt kia đặc biệt nguy hiểm. Âm thanh hô hấp cũng phi thường trầm trọng, thật giống như dã thú nhìn chằm chằm con mồi đã thật lâu.

Cừu Vô Tự trong lòng nhảy dựng, tim đập thật sự thực mau, nghĩ đến việc bọn họ đã làm lần trước nhịn không được nói:

"Ta hiện tại không có việc gì, ngươi có muốn......"

Cừu Vô Tự nghĩ lúc này bên cạnh không có người quen. Lần trước lo lắng hãi hùng, hiện tại hoàn toàn không cần lo lắng.

Vô Chính sửng sốt, ngay sau đó nói:

"Không được, thân thể sư phụ..."

"Sao nói nhiều như vậy!"

Cừu Vô Tự vừa thấy Vô Chính lắc đầu liền bực, trên mặt đỏ bừng.

Ta đã chủ động mời như vậy, Vô Chính ngu đần lại cự tuyệt!

Cừu Vô Tự quả thực bực tức xấu hổ thành giận, duỗi tay đẩy Vô Chính, rồi trèo lên trên người hắn, nói:

"Vừa lúc, ta cũng không muốn ở dưới. Nếu ngươi không tới, ta đây sẽ ở trên."

Cừu Vô Tự nói rất có khí thế, bất quá đẩy Vô Chính rồi thì mất sức lực. Hắn ngồn trên người Vô Chính nói chuyện mà thiếu chút nữa hổn hển thành suyễn.

Vô Chính sửng sốt, nhịn không được cười, duỗi tay đỡ lấy eo Cừu Vô Tự, nói:

"Sư phụ, đừng miễn cưỡng."

"Ngươi......"

Cừu Vô Tự tức giận muốn chết. Bất quá thật đúng là lực bất tòng tâm. Vốn dĩ hùng tâm tráng chí, nhưng mới vừa cở áo, cả người liền mệt muốn chết, mồ hôi trên trán cũng nhỏ giọt.

Vô Chính để Cừu Vô Tự quậy phá. Nhìn thấy Cừu Vô Tự mềm oặt, hắn vội vàng đem người đỡ nằm trở về giường, nói:

"Sư phụ, ngươi cũng thật là không thể cho người ta bớt lo."

Cừu Vô Tự trừng hắn một cái. Vô Chính cúi đầu hôn trán Cừu Vô Tự, nói:

"Sư phụ thả lỏng, ta làm ngươi thoải mái. Lần này chúng ta từ từ, có được không?"

Cừu Vô Tự cảm thấy thẹn không muốn nói chuyện. Vô Chính nhìn thấy Cừu Vô Tự không nói lời nào cũng bất động một chút. Hắn tựa hồ thành tâm thực lòng trưng cầu ý kiến Cừu Vô Tự.

Cừu Vô Tự tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng gật gật đầu. Vô Chính cười một tiếng, nói:

"Sư phụ đem chân tách ra một ít, được không?"

Cừu Vô Tự tức khắc liền tạc mao, nhấc chân đá Vô Chính.

"Ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước a."

Cừu Vô Tự cười tươi, duỗi tay chụp lấy, liền nắm cái chân Cừu Vô Tự đá tới, còn cúi đầu hôn lên phần đùi trơn bóng một cái.

"Sư phụ rất nghe lời nha."

Ở bên kia, thời điểm Cừu Vô Nhất chạy về Thạch gia đã là buổi chiều. Buổi chiều sắc trời bắt đầu tối tăm, giống như muốn đổ tuyết, âm u, còn đặc biệt lạnh.

Thạch đại hiệp cũng vừa trở về. Đã lục soát một lần cũng tìm không thấy Lục Duyên, đi ra ngoài hỏi thăm cũng không có nghe được tin tức Lục Duyên.

Thạch đại hiệp quả thực bực tức thành giận. Buổi chiều thời điểm Cừu Vô Nhất vừa trở về, Thạch đại hiệp liền mang theo người tới lục soát phòng dành cho khách một lần nữa.

Mấy người Nghê Diệp Tâm phi thường phối hợp, còn cười tủm tỉm mời Thạch đại hiệp vào lục soát.

Lục Duyên đã có kinh nghiệm, nằm ở trên giường ngủ, cũng không mở mắt, ngủ đến đặc biệt an ổn. Thạch đại hiệp cùng đệ tử đều tiến vào lục soát, bất quá hoàn toàn không nghĩ tới "Cừu Vô Tự" nằm trên giường chính là Lục Duyên.

Thạch đại hiệp tới, Nghê Diệp Tâm liền hỏi về dược liệu làm cho ông ta ngột ngạt. Thạch đại hiệp căng da đầu nói Nghê Diệp Tâm đừng có gấp, lập tức là có.

Thạch đại hiệp lục soát phòng dành cho khách hai lần cũng không tìm được người, cuối cùng chỉ có thể phi thường không cam lòng rời đi.

Buổi chiều thật đúng là có tuyết lớn. Tuyết che trời lấp đất, không có bao nhiêu thời gian thế mà đã tích một tầng tuyết mỏng.

Nghê Diệp Tâm thực hưng phấn, nói:

"Đại hiệp, hay chúng ta đi ra ngoài đắp người tuyết đi?"

"Đắp người tuyết?"

Mộ Dung Trường Tình kỳ quái nhìn Nghê Diệp Tâm.

Tổng đàn Ma giáo rất lạnh, cơ hồ là nhiều năm có tuyết. Mộ Dung Trường Tình nhìn một mảnh trắng xoá cũng không cảm thấy thú vị. Hơn nữa tuyết không nhất định sạch sẽ, nước tan ra cũng dễ làm thành một bãi lầy lội, cho nên Mộ Dung Trường Tình phi thường ghét bỏ.

Nghê Diệp Tâm hứng thú bừng bừng, vì rất ít khi có thể nhìn thấy mưa tuyết lớn, nói:

"Đương nhiên chỉ là thuận đường đi đắp người tuyết. Ta còn muốn ra cửa tìm hiểu một chút tin tức."

Mộ Dung Trường Tình liếc mắt nhìn Nghê Diệp Tâm, cười nói:

"Thuận đường?"

Nghê Diệp Tâm nghiêm trang gật đầu.

Mộ Dung Trường Tình thấy Nghê Diệp Tâm có hứng thú như vậy, nói:

"Mặc thêm áo rồi đi."

Nghê Diệp Tâm lập tức lấy thêm một cái áo choàng khoát vào, sau đó còn tung ta tung tăng chân chó lấy cho Mộ Dung Trường Tình một cái áo choàng. Hai người liền ra cửa.

Hai người ra cửa lại đụng phải Mục Nam Đình. Mục Nam Đình tò mò hỏi:

"Các ngươi lại muốn đi đâu?"

Nghê Diệp Tâm nói:

"Đi ra ngoài dạo."

"Đã tối đen mà còn ra ngoài. Chỗ các ngươi còn có một đào phạm đó. Các ngươi còn vui vẻ đi giải sầu."

Nghê Diệp Tâm cười nói:

"Không phải còn có Mục thiếu hiệp uy phong tương trợ sao? Đúng rồi Mục thiếu hiệp, khi đi ăn cơm đừng quên lấy một phần cho tình địch nha."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio