Qua mười năm vốn dĩ cũng coi như là bình an không có việc gì. Nhưng ai ngờ đến hộp gỗ lại xuất hiện ở trên giang hồ gây ồn ào huyên náo. Mà sư đệ của nam nhân trung niên cũng trở nên tham lam, muốn đánh chủ ý lên hộp gỗ.
Trang chủ thật sự là do sư muội giết. Nữ nhân nói cho bọn họ biết thi thể tìm được dưới chân núi không phải nàng giết, mà là trang chủ giết.
Bởi vì nam nhân trung niên không tán thành trang chủ xuống núi, cho nên trang chủ muốn dùng kế kim thiền thoát xác, chết giả để xuống núi. Hắn cố ý thông đồng với một đệ tử. Hắn làm bộ nhảy vực, đệ tử kia làm nhân chứng cho hắn. Mà trang chủ sau đó lại lừa đệ tử kia ra đẩy xuống vách núi.
Đệ tử rơi nát nhừ căn bản nhìn không ra là ai, lại mặc y phục trong trang. Trang chủ cảm thấy như vậy liền không kẽ hở.
Chỉ là trung gian xảy ra vấn đề, vấn đề này chính là sư muội của hắn.
Nữ nhân mỗi ngày giả ngây giả dại. Nàng nghe trộm được kế hoạch của trang chủ, cho nên sau khi trang chủ giả chết chuẩn bị trốn đi đã đụng phải nữ nhân.
Nữ nhân ra tay bất ngờ. Nàng dùng chủy thủ đâm chết người, sau đó dùng vuốt sắt ngụy trang ra miệng vết thương. Kỳ thật nàng muốn làm ra bộ dáng sư thúc hiện hồn trở về báo thù.
Nghê Diệp Tâm nghe được nữ nhân nói, đột nhiên hỏi.
“Từ từ, ta có chuyện này muốn hỏi ngươi. Thời điểm ngươi giết trang chủ có phải từ trên người hắn cầm đi một thứ hay không?”
Ánh mắt nữ nhân lập loè một chút. Nghê Diệp Tâm đã đem ra một mảnh giấy. Đó là thứ bọn họ tìm được ở trên thi thể trang chủ.
Nam nhân trung niên nhìn thấy mảnh giấy cả kinh, nói:
“Đây là……”
Ánh mắt nữ nhân lập loè một chút, sau đó cũng từ trong lòng ngực lấy ra một mảnh giấy, đặt ở trên bàn.
Nghê Diệp Tâm duỗi tay muốn lấy, nhưng nam nhân trung niên đã duỗi tay đoạt trước. Nghê Diệp Tâm không có cướp được. Bất quá Mộ Dung Trường Tình lúc này đã ra tay. Dễ như trở bàn tay hắn liền đoạt lại mảnh giấy từ trong tay nam nhân trung niên.
Mộ Dung Trường Tình liền đem mảnh giấy giao cho Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm đem hai mảnh giấy ghép lại, cúi đầu nhìn, trừng mắt, nói:
“Là bản đồ!”
Nam nhân trung niên khẩn trương, nói:
“Đó là đồ vật của ta.”
Nghê Diệp Tâm vuốt thẳng hai mảnh giấy Tuyên Thành ra, mặt trên đều là đồ án đôi mắt. Cái này giống đồ án bọn họ đã sao chép lại trước đó, bất quá phần bản đồ này cũng không phải từ mấy cái hộp trong tay bọn họ.
Lúc trước nam nhân trung niên bị sư đệ đánh một chưởng, kết quả liền có đồ vật rơi xuống đất. Nam nhân trung niên lúc ấy không phát hiện, liền đuổi theo sư đệ. Sau đó hắn đã từng đến phòng sư đệ tìm, nhưng không có tìm được. Thì ra thứ hắn bị mất chính là tờ giấy Tuyên Thành này. Trên giấy Tuyên Thành đích xác có nửa giọt máu đã khô.
Tờ giấy đó bị trang chủ sau đó trở lại nhặt đi rồi. Hắn lấy được bản đồ, lại không nghĩ tới bị sư muội giết, mà bản đồ này lại bị nữ nhân lấy mất.
Hiện tại đi một vòng bản đồ về tới nơi này. Nghê Diệp Tâm cầm nhìn vài lần, nói:
“Cái này là từ đâu tới?”
Nam nhân trung niên không muốn nói, trầm mặc trong chốc lát, mới lên tiếng.
“Năm đó sau khi sư thúc chết, ta ở trong phòng sư thúc phát hiện vật này. Ta biết cái này là từ hộp gỗ sao chép xuống. Ta không có nói cho bất cứ kẻ nào biết, đem tờ giấy cất giữ. Ta sợ bởi vì hộp gỗ lại khiến cho không an ổn, nhiều năm như vậy cũng không có nói ra.”
Gần đây hộp gỗ lại gây nháo loạn ồn ào. Nam nhân trung niên liền đem tờ giấy này ra, cẩn thận xem xét sau đó cất giữ bên người sợ có cái gì sơ xuất.
Nghê Diệp Tâm cầm tờ giấy, nói:
“Đồ án trên mặt giấy có phải bản đồ hay không?”
Nam nhân trung niên gật gật đầu, nói:
“Đúng vậy, ta lúc trước nghe trộm được sư thúc nói chuyện. Người kia nói với sư thúc rằng kỳ thật bí mật hộp gỗ là ở bản thân hộp gỗ. Chín hộp gỗ chính là chín phần của một bản đồ bảo tàng.”
“Quả nhiên là như thế.”
Nghê Diệp Tâm cầm bản đồ, cẩn thận xem xét.
Nam nhân trung niên nói:
“Các ngươi muốn biết ta đã nói. Ta cũng chỉ biết bao nhiêu đó, cái khác không thể nói.”
Mộ Dung Trường Tình nhìn bản đồ, nói:
“Xem ra chúng ta phải mau chóng lên đường.”
Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình, còn có Cừu Vô Tự lập tức trở về phòng dành cho khách.
Thời điểm bọn họ trở về đã nhìn thấy những người kia ở trong sân chờ bọn họ. Mục Nam Đình chào đón, hỏi.
“Thế nào?”
Nghê Diệp Tâm phất phất tay, nói:
“Lục Duyên, ta nói ngươi thật quá đáng nha, ngươi làm gián điệp trong chúng ta phải không?”
Lục Duyên đứng lên, cười nói:
“Ngượng ngùng rồi, Nghê đại nhân.”
“Chuyện gì xảy ra?”
Mục Nam Đình vẻ mặt mê mang. Lục Duyên không có giải thích, nói:
“Hộp gỗ ở trong phòng, hắn nói ta chuyển giao cho các ngươi.”
Nghê Diệp Tâm lập tức liền vào phòng Lục Duyên cùng Mục Nam Đình. Lục Duyên giống như ảo thuật liền lấy ra một cái hộp gỗ giao cho Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm mở hộp gỗ ra, bên trong cũng là trống không.
Mộ Dung Trường Tình nhíu nhíu mày.
Mục Nam Đình đứng ở bên cạnh, hỏi:
“Sao chỉ có hộp, đồ vật bên trong đâu?”
Nghê Diệp Tâm cầm hộp gỗ, nói:
“Mọi người nghỉ ngơi một chút, sau đó chúng ta liền xuống núi.”
“Xuống núi?”
Mục Nam Đình kinh ngạc.
“Nhanh như vậy? Sự tình giải quyết ra sao?”
Lục Duyên nhìn hắn một cái, nói:
“Giải quyết rồi.”
Mục Nam Đình không hiểu được, nói:
“Sao ta cảm giác mình là người ngoài cuộc, cái gì cũng không biết?”
Lục Duyên lần này tới kỳ thật chính là trả ơn cho Vô Chính. Năm đó sư thúc của nam nhân trung niên đánh rơi nửa khối ngọc bội trong cuộc thảm sát. Lục Duyên kỳ thật lần này cầm nửa khối ngọc bội tới vấn tội.
Cho nên nam nhân trung niên cùng trang chủ nhìn thấy ngọc bội mới có biểu tình khác nhau. Bọn họ đều nghĩ đến sự việc mười năm trước.
Mọi người chuẩn bị trở về nghỉ ngơi một chút, thu dọn hành lý lập tức lên đường xuống núi.
Nghê Diệp Tâm vừa thu dọn đồ vật, vừa nói:
“Đại hiệp, ta sao cảm thấy Vô Chính càng ngày càng kỳ quái?”
Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu. Nghê Diệp Tâm lại nói:
“Vô Chính là địch hay bạn? Hắn chẳng lẽ không biết bí mật hộp gỗ không phải ở mảnh da sao? Hắn lần này cũng chỉ nói Lục Duyên giao cho chúng ta một cái hộp không mà thôi.”
Mộ Dung Trường Tình cũng suy nghĩ cái này.
“Chẳng lẽ nói kỳ thật Vô Chính là cố ý đem hộp không để lại cho chúng ta?”
Vô Chính mỗi lần đều chỉ lấy mảnh da bên trong, sau đó bỏ hộp gỗ lại không có mang đi. Nghê Diệp Tâm một đường đi tới nhặt hộp gỗ.
Nhưng mà cả nam nhân trung niên cũng biết bí mật đó, chẳng lẽ Vô Chính không biết?
Nhưng một đường nhặt được hộp gỗ, Nghê Diệp Tâm lại cảm thấy không có khả năng trùng hợp như vậy.
Vô Chính vài lần ra tay hỗ trợ, rồi lại nói bọn họ không phải cùng một đường. Nghê Diệp Tâm cảm thấy hành động và lời nói thực mâu thuẫn, cũng không biết hắn rốt cuộc muốn làm cái gì.
“Ai nha!”
Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên lớn tiếng kêu lên. Mộ Dung Trường Tình cả kinh, hỏi:
“Làm sao vậy?”
“Ta vừa nghĩ ra, thời điểm Vô Chính đi có phải đã hôn Cừu Trưởng lão hay không?”
Cừu Vô Tự vốn dĩ đã thu dọn xong, chuẩn bị đi tìm Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình xem thế nào. Kết quả vừa đến cửa phòng bọn họ, đúng lúc nghe được Nghê Diệp Tâm hô to gọi nhỏ.
Hơn nữa……
Vì cái gì còn có quan hệ tới hắn?
Cừu Vô Tự không thể nói, lập tức xoay người liền đi. Hắn cảm thấy mình thật sợ Nghê Diệp Tâm. Đặc biệt có Mộ Dung Giáo chủ chống lưng, Nghê Diệp Tâm chính là không sợ trời không sợ đất.
Mộ Dung Trường Tình đột nhiên nghe nhắc tới cái này, cũng có chút bất đắc dĩ, dứt khoát không để ý, tiếp tục thu dọn đồ vật.
Nghê Diệp Tâm nói:
“Ai, kỳ thật cũng không có gì. Cái này gọi là không cho phù sa chảy ruộng ngoài. Vô Chính là đồ đệ của Cừu Vô Tự, vậy cũng coi như là người trong Ma giáo đi.”
Nghê Diệp Tâm miên man suy nghĩ, Mộ Dung Trường Tình đã thu dọn xong, nói:
“Có thể đi rồi.”
“Chúng ta đi xem những người khác thế nào?”
Hai người ra khỏi phòng, liền nhìn thấy những người khác đã ở bên ngoài đợi, Cừu Vô Tự cũng ở đó.
Nghê Diệp Tâm lập tức cười tủm tỉm đi qua. Cừu Vô Tự vội vàng coi như không thấy, nói:
“Chúng ta mau đi thôi.”
Mọi người rời khỏi sơn trang, hướng dưới chân núi mà đi. Lúc này đi xuống so với khi lên núi còn khó khăn hơn nhiều. Dọc theo đường đi cũng chỉ có Nghê Diệp Tâm ít tốn sức nhất.
Bọn họ xuống núi mất không ít công phu. Chờ đến dưới chân núi, Mục Nam Đình đã mệt quá sức.
Lục Duyên nói:
“Đa tạ các vị tương trợ. Hiện tại Lục mỗ đã xong việc.”
Nghê Diệp Tâm nói:
“Vậy chuyện ngươi đáp ứng chúng ta thì sao?”
“Tất nhiên nói được thì làm được. Ta lúc trước từ Thạch gia chạy ra, hộp gỗ đã chôn ở một chỗ. Ta có thể nói vị trí cho các vị. Các vị nếu muốn cái hộp gỗ đó chỉ cần đào ra thì được rồi.”
“Thật hay giả?”
“Tất nhiên là thật.”
Lục Duyên cho bọn họ một tờ giấy nhỏ, viết cụ thể vị trí.
“Như vậy, chúng ta cũng nên chia tay tại đây. Đã lâu chưa về thăm quê, ta muốn về nhà xem một chút.”
Nghê Diệp Tâm cầm tờ giấy cẩn thận cân nhắc, hỏi:
“Vậy Mục thiếu hiệp, ngươi tính toán đi nơi nào?”
Mục Nam Đình ho khan một tiếng, nói:
“Ta đi du sơn ngoạn thủy, chơi mệt mỏi cũng liền về nhà thôi.”
Mục Nam Đình nói liếc mắt nhìn Lục Duyên một cái.
“Vậy ngươi kế tiếp chuẩn bị đi hướng nào.”
“Hướng Nam.”
“A, rất tốt nha, ta cũng chuẩn bị đi hướng Nam.”
Mục Nam Đình vừa nói xong, Lục Duyên nhịn không được cười. Bất quá cũng để lại mặt mũi cho Mục Nam Đình, hắn cũng không có cười ra tiếng, còn rất là thân thiện nói:
“Chúng ta có thể cùng lên đường.”
Mục Nam Đình thật vui vẻ, cho hắn một ánh mắt tán dương, cười nói:
“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đi thôi, các ngươi cũng đi cẩn thận.”
Nghê Diệp Tâm nhìn bọn họ, ngươi một câu ta một câu còn một bộ gấp không chờ nổi để tận hưởng thế giới hai người.
Hai người kia đi thực mau, Nghê Diệp Tâm còn đang cân nhắc nhìn tờ giấy, nói:
“Kỳ quái, Lục Duyên cùng Vô Chính là một nhóm, Lục Duyên có cái hộp gỗ sao không đưa cho Vô Chính. Nếu như vậy thì nhẹ nhàng cho chúng ta rồi.”
Mộ Dung Trường Tình liếc mắt nhìn tờ giấy, nói:
“Có lẽ bên trong cũng là trống không.”
Nghê Diệp Tâm đem tờ giấy bỏ vào ngực, còn vỗ vỗ, nói:
“Không có gì, trống không cũng có không sao. Thừa dịp thời tiết tốt, dưới chân núi cũng đã không còn tuyết, chúng ta nhanh lên đường thôi. Đã lâu không thấy được mặt trời.”
Dưới chân núi thời tiết so với trên núi tốt hơn rất nhiều, còn có thể nhìn thấy Thái Dương. Vì quen ở trên núi băng tuyết bao phủ, giờ cảm thấy dưới chân núi như mùa xuân ấm áp.
Còn lại năm người tiếp tục đi về Tổng đàn Ma giáo.
Nghê Diệp Tâm nói:
“Địa điểm Lục Duyên ghi trên tờ giấy có tiện đường cho chúng ta không?”
Mộ Dung Trường Tình lắc lắc đầu, nói:
“Không tiện đường, phải đi hướng Nam, hơn nữa khá xa, cho nên chúng ta vẫn là về giáo trước lại nói.”
Nghê Diệp Tâm gật gật đầu.
Mọi người đi cả ngày, đến chạng vạng cũng không có nhìn thấy nhà dân cư. Nhìn dáng vẻ này là phải màn trời chiếu đất rồi, Nghê Diệp Tâm nói:
“Ta cho rằng từ núi tuyết ra có thể ăn ngon, không nghĩ tới thế nhưng không cơm ăn.”
Cừu Vô Nhất nói:
“Không có sao cả, ta vừa rồi nhìn thấy bên kia có thú hoang, hôm nay chúng ta có thể ăn món thịt nướng.”
Nghê Diệp Tâm nói:
“Là con thỏ hay là hồ ly?”
“Không phải, không phải, nhìn giống sói!”
“……”
Nghê Diệp Tâm tức khắc cũng không biết nên nói cái gì. Vùng hoang vu dã ngoại, thời tiết lại lạnh, có sói thật ra không hiếm lạ, chỉ là nghe khẩu khí Cừu Vô Nhất sao giống như muốn ăn thịt sói.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy nếu chỉ có một mình, chỉ sợ cũng thành bữa tối cho sói. Bất quá bọn họ hiện tại nhiều người, hơn nữa võ công đều không tồi, không có gì nguy hiểm mới đúng.
Cừu Vô Nhất nói:
“Phụ thân đừng sợ, chờ sói tới, ta săn nó.”
Nghê Diệp Tâm vừa nghe Cừu Vô Nhất dùng giọng nói non nớt đáng yêu gọi mình là phụ thân tức khắc mừng rỡ không phân biệt đông nam tây bắc, cười nói:
“Nhất Nhất thật ngoan.”
Cừu Vô Tự lại tức khắc liền ghen tị.
“Ngươi... Cái thằng nhãi ranh này, vì cái gì trước kia ta muốn ngươi gọi ta là phụ thân, ngươi lại không gọi?”
Nghê Diệp Tâm nói:
“Đương nhiên là bởi vì ta tương đối đáng tin cậy.”
Nghê Diệp Tâm rất là đắc chí. Bất quá cũng không phải đáp án này, nguyên nhân chủ yếu vẫn là bởi vì Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình so với Nghê Diệp Tâm cùng Cừu Vô Tự đáng tin cậy hơn nhiều.
Ban đêm, bọn họ tìm nơi ít gió ăn ngủ ngoài trời. Nghê Diệp Tâm hỗ trợ đốt lửa. Mộ Dung Trường Tình mang theo Cừu Vô Nhất đi săn thú trở về làm bữa ăn. Cốc Triệu Kinh phụ trách đi nhặt củi.
Vốn dĩ Cừu Vô Tự cũng muốn đi, bất quá Mộ Dung Trường Tình bắt hắn lưu lại nhìn Nghê Diệp Tâm. Mộ Dung Trường Tình sợ phụ cận có dã thú lại đây tha Nghê Diệp Tâm đi mất.
Nghê Diệp Tâm rất là không phục. Tuy rằng bản thân võ công đích xác không bằng bọn họ, nhưng tốt xấu gì cũng biết dùng kiếm. Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình nếu vẫn ở hiện đại, với thân võ công này tuyệt đối đi đóng phim điện ảnh hay tham gia tạp kỹ cũng không thành vấn đề, có thể thỏa sức thể hiện.
Bất quá Mộ Dung Trường Tình vẫn xem thường Nghê Diệp Tâm, sau đó liền đi cùng Cừu Vô Nhất.
Cốc Triệu Kinh nói:
“Cừu Trưởng lão, ngươi vẫn nên ở lại đây đi. Đốt lửa to một chút. Dù sao việc nhặt củi cũng không tốn sức lực.”
Cừu Vô Tự gật gật đầu, ngồi ở bên cạnh nhìn Nghê Diệp Tâm nhóm lửa.
Kết quả “phụt” một tiếng, lửa bùng cháy, thiếu chút nữa đốt trụi lông tóc của Cừu Vô Tự, dọa hắn bị sốc.
Nghê Diệp Tâm vỗ vỗ tay, nói:
“Cừu Trưởng lão, ngươi thất thần cái gì, vừa rồi đốt lửa không cẩn thận cháy thực lớn, ngươi ngồi phải chú ý một chút kẻo tự đốt mình.”
Cừu Vô Tự bất đắc dĩ xê dịch, nói:
“Ngươi cẩn thận một chút, đừng đem toàn bộ cánh rừng đốt trụi.”
“Sao có thể.”
Cừu Vô Tự nhìn chằm chằm lửa, phát hiện thật sự không có việc gì, nhẹ nhàng thở ra lúc sau lại bắt đầu xuất thần.
Nghê Diệp Tâm nhướng mày, sau đó chọc chọc hắn, nói:
“Cừu Trưởng lão, trời giá rét này không thích hợp mộng xuân a.”
Cừu Vô Tự liếc mắt, nói:
“Đừng dùng que lửa chọc chọc ta.”
Nghê Diệp Tâm cười nói:
“Cừu Trưởng lão, ngươi nói đồ đệ ngươi là có ý tứ gì?”
Cừu Vô Tự vừa nghe Nghê Diệp Tâm nhắc tới Vô Chính, tức khắc có chút khẩn trương, nói:
“Vô Chính… Ta thấy hắn không có ác ý. Bản tính hắn rất lương thiện, từ nhỏ ta đã biết rất rõ.”
Cừu Vô Tự nói, nhịn không được sờ soạng ngực một chút, liền từ trong lòng ngực lấy ra một cái bình nhỏ.
Lúc trước Vô Chính bất ngờ xuất hiện, sau đó lại vội vàng rời đi. Cừu Vô Tự cũng không có để ý, sau khi Vô Chính đi rồi, hắn trở về thu dọn hành lý mới phát hiện một bình thuốc nhỏ do Vô Chính để lại.
Lần này bình thuốc vừa mở ra bên trong đầy thuốc viên, đầy tràn. Xem ra số thuốc này cũng đủ cho Cừu Vô Tự giải độc hoàn toàn.
Nghê Diệp Tâm chớp chớp mắt, nghiêm trang nói:
“Ta không hỏi cái này.”
“Cái gì?”
Cừu Vô Tự kỳ quái nói, có điểm không hiểu ý Nghê Diệp Tâm. Cừu Vô Tự là sợ Mộ Dung Trường Tình đối với Vô Chính có ý kiến gì. Nếu hai bên nổi lên tranh chấp, Cừu Vô Tự liền phải khó xử.
Nghê Diệp Tâm nói:
“Ta muốn nói thời điểm trước rời đi Vô Chính hôn ngươi. Hắn là có ý tứ gì?”
“……”
Cừu Vô Nhất cùng Mộ Dung Trường Tình thực mau đã trở về tới. Hai người liền nghe được Nghê Diệp Tâm nói. Cừu Vô Nhất lập tức nhảy nhót tới đặt mông ngồi bên cạnh Cừu Vô Tự, hỏi.
“Ca ca! Vô Chính hắn vì cái gì muốn hôn ngươi?”
“……”
Cừu Vô Tự thật sự là bất đắc dĩ. Hắn hoàn toàn không nghĩ ở trước mặt công chúng thảo luận vấn đề này, nhưng Cừu Vô Nhất vẫn quấn lấy hắn hỏi.
Mộ Dung Trường Tình săn thú trở về, bất quá cũng không có thật sự săn sói. Thịt của động vật ăn động vật cũng không phải ngon.
Thực mau Cốc Triệu Kinh cũng đã mang củi trở về. Mấy người họ liền vội vàng nướng thịt ăn.
Nghê Diệp Tâm tâm tình thực tốt. Bởi vì Mộ Dung Trường Tình nói bọn họ sắp đến Tổng đàn Ma giáo rồi. Nghê Diệp Tâm nói:
“Chỗ các ngươi ở cũng quá hẻo lánh, ra ngoài một chuyến cũng không có tiện.”
Mộ Dung Trường Tình đem thịt nướng xong đưa cho Nghê Diệp Tâm, nói:
“Được rồi ăn đi.”
Nghê Diệp Tâm bị thịt ngăn chặn miệng, liền vui sướng ăn, quyết định chờ ăn no lại phát biểu ý kiến.
Tuy rằng dưới chân núi không có tuyết, bất quá buổi tối gió đêm vẫn rất lớn. Mọi người ăn no vây quanh đống lửa nói chuyện. Nghê Diệp Tâm mệt mỏi rồi, Mộ Dung Trường Tình đem áo choàng lông trải ở dưới, sau đó ôm Nghê Diệp Tâm liền chuẩn bị ngủ.
Mọi người mấy ngày nay tuy rằng không đi đường liên tục, bất quá cũng không có nghỉ ngơi tốt. Hiện tại tuy rằng vùng hoang vu dã ngoại, bất quá cũng coi như là có thể nghỉ lấy sức. Dù sao Nghê Diệp Tâm cũng ngủ đến kiên định.
Nghê Diệp Tâm thực mau liền ngủ rồi. Buổi tối gió đêm thật lớn, tiếng gió u u đôi khi còn giống như là trẻ con khóc, làm cho Nghê Diệp Tâm có chút không ngủ được.
Thực mau, Nghê Diệp Tâm liền cảm giác có người lay động mình. Nhưng vì thật sự quá mệt, Nghê Diệp Tâm hàm hồ nói một câu:
“Đại hiệp đừng nháo, để ta ngủ trong chốc lát…”
Sau đó thật sự không có người lay động nữa. Bất quá Nghê Diệp Tâm vẫn ngủ không an ổn, trong chốc lát lạnh trong chốc lát nóng, cảm giác giống như đang run rẩy. Nghê Diệp Tâm cũng ra một thân mồ hôi.
Rốt cuộc có một ít ý thức mông lung, Nghê Diệp Tâm mỏi mệt mở mắt.
Mở to mắt, cảm giác được ánh nắng chiếu vào có chút không thoải mái. Hơn nữa Nghê Diệp Tâm cũng không phải nằm trên mặt đất, cũng không có áo choàng lót lưng, mà là nằm ở trên một cái giường rất lớn, rất mềm mại.
Cái mũi tựa hồ có thể ngửi được một mùi đàn hương thoang thoảng làm người ta thoải mái.
Nghê Diệp Tâm chớp chớp mắt, có chút mê mang trợn to, tròng mắt chuyển động qua lại đánh giá cẩn thận chung quanh.
Ta thật sự nằm ở trên một cái giường lớn, trong một gian phòng rộng. Bàn ghế đều rất là tinh xảo. Từ giường có thể nhìn ra gian ngoài, nhưng có một bình phong che. Bình phong thật sự khí thế chặn tầm mắt, phía trước liền nhìn không tới.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình có khả năng còn đang nằm mơ.
Nhưng mà ở ngay lúc này, lại nghe được giọng Mộ Dung Trường Tình.
“Ta đã biết, ngươi lui xuống trước đi.”
“Dạ, Giáo chủ.”
Còn có người khác, âm thanh là từ gian ngoài truyền vào.
Thực mau, Nghê Diệp Tâm liền nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình từ gian ngoài đi vào. Mộ Dung Trường Tình cũng nhìn thấy Nghê Diệp Tâm tỉnh, vội vàng đi tới. Hắn ngồi ở mép giường, duỗi tay kiểm tra trán Nghê Diệp Tâm, nói:
“Cũng may đã không còn sốt.”
Nghê Diệp Tâm chớp chớp mắt, có điểm nghe không hiểu. Mộ Dung Trường Tình hỏi:
“Còn có chỗ nào không thoải mái hay không?”
“Không có a……”
Nghê Diệp Tâm mở miệng, tức khắc cảm thấy cổ họng rất đau, đau muốn chết, vừa nói là giống như muốn xé nứt ra, nhanh sửa miệng nói:
“Cho ta uống nước.”
Mộ Dung Trường Tình rót một chén nước đem tới, bế Nghê Diệp Tâm lên, dùng chăn bọc kín mít, lúc này mới đem nước đút cho Nghê Diệp Tâm uống.
Nghê Diệp Tâm uống vào một hơi cảm giác cổ họng dễ chịu một ít, nhưng vẫn rất đau, nuốt liền đau, nói chuyện cũng có chút nghẹn ngào.
Mộ Dung Trường Tình nói:
“Cổ đau thì đừng nói chuyện, trong chốc lát thuốc nấu xong. Ngươi uống thuốc, ta lại nói người chuẩn bị điểm tâm cho ngươi ăn.”
“Đại hiệp, ta sinh bệnh? Chúng ta đây là ở khách điếm sao?”
Mộ Dung Trường Tình nghe Nghê Diệp Tâm mơ màng hồ đồ hỏi chuyện, nhịn không được cười, nói:
“Nơi này là chỗ ta ở, đây là phòng của ta, không phải khách điếm.”
Nghê Diệp Tâm sửng sốt, mở to hai mắt lại nhìn một vòng bài trí trong phòng, nói:
“Chỗ ở của đại hiệp?”
Nghê Diệp Tâm có điểm không phản ứng kịp, nói:
“Chẳng lẽ chúng ta đã tới đỉnh núi Ma giáo rồi sao?”
Mộ Dung Trường Tình một trận đau đầu, nghe được Nghê Diệp Tâm nói cũng thật là dở khóc dở cười, nói:
“Ta không phải Sơn Đại Vương.”
Nghê Diệp Tâm cười duỗi tay đi câu cằm Mộ Dung Trường Tình, nói:
“Vậy đương nhiên, đại hiệp là áp trại phu nhân của ta.”
Vừa vặn, lúc này có người gõ cửa, Mộ Dung Trường Tình cất giọng cho người kia tiến vào. Liền nhìn thấy một tiểu cô nương thực đáng yêu đi đến, cũng chỉ tám chín tuổi.
Tiểu cô nương bưng chén thuốc đi vào. Tuy rằng một đường vừa đi vừa nhảy nhót hăng hái, bất quá chén thuốc tràn đầy cũng không đổ một giọt nào.
Nàng cầm chén thuốc đặt lên bàn, nói:
“Giáo chủ, thuốc đã xong.”
Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu, nói:
“Đã biết, ngươi có thể lui xuống.”
Tiểu cô nương cũng gật gật đầu, nói “Dạ”, sau đó hì hì cười liếc mắt đánh giá Nghê Diệp Tâm, sau đó nhanh chóng chạy mất.
Nghê Diệp Tâm nhìn thấy tiểu cô nương đáng yêu như vậy bưng thuốc tới, nói:
“Đại hiệp luôn mướn lao động trẻ em à.”
Mộ Dung Trường Tình không để ý tới Nghê Diệp Tâm ba hoa, đem chén thuốc lại, nói:
“Mau uống thuốc. Đó là cháu gái Đại Trưởng lão.”