Dùng sắc dụ người không thành, ngược lại còn bị mất hết thể diện, thẹn muốn chết. Nghê Diệp Tâm ăn bữa cơm này không hề thoải mái, cảm giác như nhai cỏ, cố nuốt chửng xuống dạ dày.
Trên người còn ướt, căn bản chưa kịp lau khô nước, tóc cũng ướt dính lại một cục. Quần áo dán ở trên người rất khó chịu.
Mộ Dung Trường Tình ăn thật thong dong, bộ dáng ăn cơm đặc biệt đẹp.
Mộ Dung Trường Tình ăn xong đứng lên, nói:
“Đổi quần áo đi, ta đi ra ngoài chờ ngươi.”
Nghê Diệp Tâm thấy Mộ Dung Trường Tình ra cửa, nhanh chóng gắp hai miếng thịt cho vào miệng. Vừa rồi bị ép ăn một bụng rau xanh, cảm giác miệng cũng toàn mùi rau. Tuy rằng bản thân rất thích thịt kho tàu, hình như mỗi bữa cơm đều có ăn thịt kho tàu. Nhưng bây giờ sau khi nhét vào bụng một đống rau xanh, bụng no, ăn thịt cũng không vô nữa.
Hai bên má Nghê Diệp Tâm phình to, vừa nhai vừa chạy đi thay quần áo. Đem quần áo ướt cởi ra, lau khô thân mình cùng tóc, thay một bộ quần áo khô, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cảm giác thoải mái nhiều.
Mộ Dung Trường Tình đứng ở bên ngoài đợi một lúc, cũng may Nghê Diệp Tâm nhanh chóng ra tới.
Nghê Diệp Tâm quần áo chỉnh tề, bên hông đeo ngọc bội, nhìn có dáng vẻ quân tử tao nhã. Bất quá đây tuyệt đối là ảo giác, chờ Nghê Diệp Tâm mở miệng sẽ không còn tao nhã nữa.
Mộ Dung Trường Tình liếc mắt nhìn ngọc bội một chút, cũng không nhiều lời, chỉ nói:
“Đi.”
“Chúng ta đi đến phủ của quả phụ Chu thị, sau đó lại đi tìm Trì Long cùng Triệu Doãn.”
Mộ Dung Trường Tình gật đầu.
Trong phủ hầu như không có ai. Vốn nhà này có một chủ tử ba nha hoàn cùng một quản gia. Hiện tại một nha hoàn vào nhà lao, chủ tử đã chết, hai nha hoàn còn lại đã bị quản gia cho nghỉ. Như vậy phủ đệ chỉ còn quản gia.
Chu thị không có con, cũng không ai kế thừa nơi này.
Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đến cổng gõ cửa. Mở cửa là một nam nhân khoảng bốn mươi tuổi, hẳn là quản gia.
Quản gia đánh giá Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình vài lần, ánh mắt có chút khinh thường, vẻ mặt chán ghét.
Nghê Diệp Tâm vừa thấy ánh mắt của hắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhịn không được liền muốn cười.
“Ta là Nghê Diệp Tâm từ phủ Khai Phong đến nơi đây tra án.”
Vẻ mặt quản gia liền thay đổi không ít.
“Thì ra là hai vị đại nhân, mời vào, chiêu đãi không chu đáo mong rằng hai vị bao dung.”
Sự thay đổi trước sau không như một của quản gia khiến Mộ Dung Trường Tình nhịn không được nhíu nhíu mày, tựa như có chút không bằng lòng.
Bọn họ đi theo quản gia vào cửa, Nghê Diệp Tâm nhỏ giọng nói:
“Đại hiệp biết vì sao vừa rồi quản gia có vẻ mặt khinh thường khi nhìn chúng ta không?”
“Vì sao?”
“Khẳng định hắn tưởng chúng ta là tình nhân của quả phụ Chu thị.”
Sắc mặt Mộ Dung Trường Tình tối sầm, nhiệt độ không khí giống như giảm vài độ.
“Chậc, chậc, xem ra sau khi Chu thị chết đã có rất nhiều tình nhân đến cửa rồi. Khẳng định họ đều muốn chia của, dù sao Chu thị có rất nhiều tiền mà.”
Nghê Diệp Tâm đoán không sai. Quản gia mở cửa liền nhìn thấy hai nam nhân trẻ tuổi bộ dạng cũng xuất chúng như thế, không khỏi lầm tưởng họ là tình nhân của Chu thị. Gần đây có không ít tình nhân của Chu thị chạy tới náo loạn. Họ đều cầm tín vật, chạy tới nói cùng quản gia rằng Chu thị muốn đem di sản để lại cho họ.
Quản gia tất nhiên sẽ không đem tiền cho bất cứ kẻ nào. Hắn ở chỗ này sống rất nhiều năm, luôn nắm công việc làm ăn của quý phủ trong tay. Hiện giờ Chu thị đã chết, hắn càng không thể đem mấy thứ này cho người khác.
Quản gia không nghĩ tới hai người trẻ tuổi thế lại tới tra án, còn là đại nhân từ phủ Khai Phong tới, là người rất có địa vị.
Nghê Diệp Tâm đi vào, vừa đi vừa nhìn khắp nơi xem xét. Trong phủ bố trí không tồi, nhưng thực thanh tịnh, một hạ nhân cũng không có.
Quản gia mời bọn họ tới sảnh ngoài, châm trà cho bọn họ.
“Hai vị đại nhân mời uống trà.”
Nghê Diệp Tâm uống một ngụm trà, rồi đi thẳng vào vấn đề.
“Chúng ta là tới điều tra về cái chết của Chu thị. Chúng ta có thể nhìn phòng Chu thị không? Thư phòng cũng phải xem.”
Quản gia dẫn bọn họ đi vào phòng Chu thị, rồi cung kính đứng ở bên ngoài chờ.
Nghê Diệp Tâm liếc mắt nhìn quản gia. Quản gia này quả nhiên là người khôn khéo, biết tiến lui, trách không được quả phụ Chu thị đem phủ giao hết cho hắn quản lý.
Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đi vào trong phòng. Bên trong có không ít vật trang trí hiếm quý, bàn trang điểm cũng có châu báu trang sức, xem ra quả phụ Chu thị tiền tài không ít. Nghê Diệp Tâm dạo qua một vòng, liền đứng ở trước bàn cầm một cuộn tranh mở ra xem.
“Đây chính là quả phụ Chu thị sao?”
Bức tranh vẽ một nữ nhân, nữ nhân nhìn thực trẻ, cũng rất xinh đẹp.
Mộ Dung Trường Tình đi tới nhìn thoáng qua, gật gật đầu.
Nghê Diệp Tâm lại từ trên bàn cầm lấy một cuộn tranh khác, mở ra. Cũng là quả phụ Chu thị, bất quá là tư thế khác, nhưng cũng cũng không tệ lắm.
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày.
“Kỳ quái, không phải từ một người vẽ.”
Điểm này Nghê Diệp Tâm cũng nhìn ra. Nghê Diệp Tâm lại lấy ra một bức họa, cười nói:
“Đây có cái gì kì quái. Mấy bức tranh không phải một người vẽ, nhưng khẳng định đều là tình nhân của quả phụ Chu thị vẽ. Họ đều muốn lấy lòng quả phụ Chu thị. Không phải nói những người đó đa số là thư sinh đa tài đa nghệ sao?”
Mộ Dung Trường Tình cảm thấy có lý, khinh thường cười một tiếng, liền đi xem cái khác.
Nghê Diệp Tâm nhìn hắn đi, cũng tung ta tung tăng đuổi theo.
Bàn trang điểm có châu báu rất nhiều, có không ít thứ không có bỏ vào hộp, xem ra Chu thị cũng không yêu quý mấy thứ kia.
Nghê Diệp Tâm đi qua, liền lôi kéo tay Mộ Dung Trường Tình nói:
“Thì ra ở chỗ này.”
“Cái gì?”
Nghê Diệp Tâm duỗi tay từ một cái hộp nhỏ lấy ra một vòng phỉ thúy xanh lục. Cái vòng tay thoạt nhìn thực bình thường, nhưng ánh màu không tồi, hẳn là có thể bán giá cao.
Nghê Diệp Tâm cầm vòng tay, xoay một chút, bọn họ liền nhìn thấy phía trong vòng tay có khắc một hoa văn.
“Xà Văn Đồ Đằng?”
Mộ Dung Trường Tình lập tức nheo mắt.
Vòng ngọc sao dùng Xà Văn Đồ Đằng làm hoa văn. Nhưng cái Xà Văn Đồ Đằng này cũng không có móng vuốt cùng sừng.
Nghê Diệp Tâm cẩn thận nhìn, sau đó duỗi tay sờ lên đồ án. Khắc thực cẩn thận, nhưng xem ra có chút trúc trắc, cũng không phải quá tốt.
Quản gia đứng ở ngoài cửa mặt, nghe được bọn họ nói Xà Văn Đồ Đằng, có chút kỳ quái, đi vào nói:
“Hai vị đại nhân, các ngài muốn tìm Xà Văn Đồ Đằng có phải cái này hay không?”
Quản gia dẫn bọn họ đi đến góc phòng. Nghê Diệp Tâm liền nhìn thấy trong góc có một mảnh tro tàn, hẳn là thứ gì đó bị đốt. Bên cạnh tàn tro còn có mảnh giấy chưa cháy hết, trên giấy vẽ một Xà Văn Đồ Đằng nhỏ, bởi vì bị đốt cho nên không còn nguyên vẹn.
Quan sai cùng bọn bộ khoái nói Xà Văn Đồ Đằng cũng không phải trên vòng tay của quả phụ Chu thị, mà là hình trên mảnh giấy đã bị người ta thiêu hủy này.
Về Xà Văn Đồ Đằng, ở địa phương này người ta cũng không hiểu là gì, cũng không có ai chú ý. Ngược lại là triều đình, đặc biệt là Hoàng Thượng, đối với chuyện này rất mẫn cảm, đặc biệt chú ý. Có người uy hiếp đến sự thống trị của bọn họ, tự nhiên bọn họ không muốn phô trương. Cho nên bộ khoái cùng quan sai nơi này cái gì cũng không rõ.
Tàn tro cùng trang giấy còn ở trong góc, cũng không có người thu dọn.
Nghê Diệp Tâm đi lại ngồi xổm xuống nhìn, cầm mảnh giấy lên xem. Giấy có chút giòn, có lẽ đã lâu rồi, mặt trên vẽ Xà Văn Đồ Đằng kích thước nhỏ. Bởi vì Xà Văn Đồ Đằng vẽ rất tinh tế cho nên dù nhỏ cũng rất dễ nhận dạng.
“Rất kì quái.”
Nghê Diệp Tâm liếc mắt nhìn một cái nhịn không được nói.
Mộ Dung Trường Tình cũng cúi người xem, cũng sửng sốt, nói:
“Vì sao trên vòng ngọc Xà Văn Đồ Đằng không có sừng cùng móng vuốt, nhưng tờ giấy này Xà Văn Đồ Đằng lại có móng vuốt?”
Nghê Diệp Tâm lắc đầu.
“Không biết.”
Nghê Diệp Tâm đem mảnh giấy cầm lên hỏi quản gia.
“Ngươi biết đã đốt cái gì không?”
“Hẳn là mấy phong thư. Ta trước kia đã từng gặp qua đồ án như vậy, nhưng nhớ không rõ lắm, hẳn trên mấy phong thư.”
“Là thư gì? Có người gửi cho quả phụ Chu thị sao?”
Quản gia gật đầu, uyển chuyển nói:
“Hẳn là vậy, chủ tử nhà ta quen biết tương đối nhiều. Ta cũng không biết là ai gởi. Ta chỉ nhớ rõ trước kia đã từng nhìn thấy qua một lần.”
Nghê Diệp Tâm nhíu nhíu mày, nói:
“Có rất nhiều phong thư như vậy sao?”
“Không nhiều lắm, bốn năm phong thư như vậy.”
Nghê Diệp Tâm cúi đầu nhìn thoáng qua tàn tro.
“Nơi này hẳn là không có nhiều như vậy?”
Tàn tro cũng không nhiều, cũng không như là đốt ba bốn phong thư.
“Những thư đó ở nơi nào? Có thể tìm được không?”
Quản gia có chút khó xử. Bởi vì thư thì Chu thị chính mình cất giấu, cho nên hắn cũng không biết ở nơi nào, chỉ biết là ở trong phủ.
Trừ vấn đề những phong thư ở nơi nào, còn có vấn đề càng kỳ quái hơn, đó chính là ai đốt những phong thư này.
Quản gia khẳng định.
“Trước khi chủ tử rời khỏi nhà, trong phòng vẫn sạch sẽ, cũng không có tàn tro. Ta cũng không biết đốt khi nào. Tóm lại sau khi ta nghe nói đã xảy ra chuyện, từ bên ngoài gấp trở về liền phát hiện nơi này có một bãi tro. Bởi vì có việc đã xảy ra nên khá phiền lòng, ta cũng không vào căn phòng này, cũng không ai quét dọn.”
May mắn không có ai quét tước, bằng không tro cũng không còn.
Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình lục tung trong phòng, muốn tìm thêm manh mối, nhưng tìm không thấy.
Thấy sắc trời đã tối, Nghê Diệp Tâm đành phải nhờ quản gia hỗ trợ chuyển lời nhắn đến nha môn, báo cho Trì Long cùng Triệu Doãn biết bọn họ ở phủ quả phụ Chu thị. Miễn cho hai người kia tưởng rằng bọn họ mất tích.
Nghê Diệp Tâm quỳ rạp trên mặt đất, giơ cái đèn dầu chiếu sáng lên, cố gắng nhìn phía dưới giường. Nhưng phía dưới cái gì cũng không có, trống không.
Mộ Dung Trường Tình ôm cánh tay dựa vào bàn, nhìn Nghê Diệp Tâm lục lọi đến mặt mày xám tro.
“Phát hiện gì?”
“Cái gì cũng không có. Thật là kỳ quái, nếu ta là quả phụ Chu thị, nhất định sẽ đem đồ vật quan trọng giấu ở trong phòng, không có khả năng giấu ở chỗ khác. Nhưng vì sao cái gì cũng không tìm được.”
“Vì sao nói vậy?”
“Bởi vì Chu Thị có rất nhiều tình nhân! Có nhiều tình nhân như vậy cũng chu toàn không tệ, chứng minh bảo vệ bí mật rất tốt, hơn nữa làm việc tương đối cẩn thận. Nói như vậy, khẳng định sẽ không đem đồ vật quan trọng giấu quá xa, vậy không an tâm, thậm chí ngủ không yên.”
Mộ Dung Trường Tình nhìn nhìn sắc trời bên ngoài nói:
“Đừng nói lời vô nghĩa, mau tìm đi, đã khuya rồi.”
Nghê Diệp Tâm nhỏ giọng lẩm bẩm nói:
“Rõ ràng là hỏi người ta.”
“Ngươi nói cái gì?”
Giọng Mộ Dung Trường Tình lạnh lùng hỏi.
“Cái gì cũng không có.”
Nghê Diệp Tâm sang sảng trả lời.
Nghê Diệp Tâm từ mặt đất bò dậy, lại chạy tới tủ tìm kiếm. Bất quá trong ngăn tủ chỉ có nhiều châu báu trang sức. Nghê Diệp Tâm lục lọi một lần không thu hoạch được gì.
Sau đó Nghê Diệp Tâm lại mở tủ bên cạnh ra. Ngăn tủ kéo ra, Mộ Dung Trường Tình tức khắc trợn trắng mắt, sau đó xoay người tránh ra.
Đó là tủ quần áo, bên trong đều là quần áo nữ nhân, có quần ngắn, váy lót, yếm đỏ, yếm hồng, yếm xanh, còn có một mùi thơm ngào ngạt ập vào mặt.
Nghê Diệp Tâm xem một cái, nhướng mày nói:
“Tuy rằng nói ra có chút xấu hổ, nhưng ta phải thử tìm một lần thôi.”
Mộ Dung Trường Tình không nói chuyện, lại lần nữa ôm cánh tay dựa vào bàn, nhìn Nghê Diệp Tâm cầm lấy từng cái, từng cái hồng hồng xanh xanh lật qua lật lại.
Bên trong trừ quần áo mềm mịn, hình như cái gì cũng không có.
Mộ Dung Trường Tình có chút không kiên nhẫn.
“Ngươi sờ đến nghiện sao?”
“Đương nhiên không phải, đại hiệp không cảm thấy có điểm kỳ quái sao?”
“Cái gì kỳ quái?”
Mộ Dung Trường Tình thật sự không thể tưởng tượng, Nghê Diệp Tâm cầm một cái yếm vẫy vẫy, bộ dáng kỳ quái nói chuyện cùng hắn.
Nghê Diệp Tâm chỉ chỉ ngăn tủ.
“Trong tủ có tường kép.”
Mộ Dung Trường Tình vừa nghe lập tức đi tới.
Tủ rất cao, nhưng mở ra không gian bên trong cũng không có lớn. Nghê Diệp Tâm khoa tay múa chân nói:
“Đại hiệp xem, phía trên hẳn còn có một khoảng trống mới đúng, có phải có ngăn ngầm hay không?”
Mộ Dung Trường Tình duỗi tay đưa lên đỉnh tủ sờ sờ. Quả nhiên là có ngăn ngầm, chỗ rất sâu bên trong có cái lỗ khóa rất nhỏ.
“Cần chìa khóa không?”
“Ta nghĩ không cần.”
Mộ Dung Trường Tình nói xong, Nghê Diệp Tâm liền nghe được một tiếng giòn vang lên.
“Tấm ván gỗ rất mỏng.”
Mộ Dung Trường Tình dùng tay không đánh một chưởng liền làm tấm ván gỗ vỡ nát. Tức khắc có cái gì từ phía trên rơi xuống, trừ gỗ vụn còn có không ít đồ vật, chai lọ, còn có cái hộp nhỏ.
Cũng may phía dưới là quần áo mềm, mấy thứ kia rơi xuống cũng không có bị hỏng.
Nghê Diệp Tâm lập tức nói:
“Có thư!”