Đến lúc này hắn mới hiểu ra khi nãy hai người đang làm cái gì, đối với việc làm tròn bổn phận của Lân, Quân Lạc Huy lúc này vô cũng hài lòng, tình cảnh lúc này Quân Lạc Huy cũng không thể nắm tay Văn Cảnh Dương không buông, cảm giác được Văn Cảnh Dương muốn rút tay lại, Quân Lạc Huy cũng thuận thế buông tay cậu ra, nhưng lại nói: "Hai ngươi cùng ta đi tìm nguồn nước, đi thôi." Nói xong liền xoay người rời đi.
Nghe thấy lời Quân Lạc Huy nói, Văn Cảnh Dương vội vã đi theo, mặc dù bị hành động lúc nãy của Quân Lạc Huy hù dọa một phen, nhưng cũng may không có gì quá giới hạn, cậu vẫn ghi nhớ thân phận của mình lúc này là gì. Đối với chuyện Quân Lạc Huy chú ý đến tay của cậu, Văn Cảnh Dương có hơi ngạc nhiên, vết thương này của cậu đáng lẽ không gây sự chú ý của người khác chứ nhỉ?
Ba người im lặng đi về phía trước, lúc đi ngang qua xe nghe liền nghe Quân Lạc Huy nói với bên trong xe: "Mật Nhi, ta đi lấy ít nước cho nàng, nàng và Lâm phu nhân đợi ở trên xe là được rồi."
"Dạ vâng, tướng công cứ đi đi, thiếp và mẹ sẽ ở trên xe đợi chàng." Vừa nói liền thấy Lâm Mật Nhi vén màn xe bước ra ngoài, bên cạnh nàng ta còn có một quý phu nhân đã ngoài năm mươi tuổi, dáng vẻ có vài phần giống với Lâm Mật Nhi, quý phu nhân khom người hành lễ với Quân Lạc Huy.
Sau khi cười lại với hai người trên xe, Quân Lạc Huy mới dẫn theo hai người sau lưng đi về phía xa, đến khi đã một quãng xa, người phía sau không thể nhìn thấy bọn họ, Quân Lạc Huy mới xoay đầu lại, đi đến bên cạnh Văn Cảnh Dương, nắm tay Văn Cảnh Dương lên, ẩn chứa xót xa hỏi: "Tay còn đau không? Đều tại ta không chuẩn bị cho người dây thừng không đâm tay."
Hành động của Quân Lạc Huy làm Văn Cảnh Dương có chút ngại ngùng, vội vã rút tay mình về, nhưng lại phát hiện giống như ban nãy, cái tay đang nắm tay mình nắm rất chặt rất chặt, không làm cậu cảm thấy đau, nhưng cũng không rút về được.
Đang cảm giác còn có người khác bên cạnh, bọn họ làm như vậy không phải rất ký quái sao, thì phát hiện Lân cùng đi với bọn họ đã tự giác đi qua một bên, đây là để bọn họ ở riêng với nhau sao? Nghĩ vậy Văn Cảnh Dương liền cảm thấy hình như có gì đó không đúng, nhưng ý nghĩ này chỉ lóe lên một cái, bây giờ quan trọng là tình huống trước mắt.
"Không sao, chỉ là lúc sáng có hơi căng thẳng mà thôi, vì vậy hơi dùng sức một chút, bôi thuốc là được rồi, không cần đổi dây." Vội vàng trả lời câu hỏi của Quân Lạc Huy, chuyện đổi dây vẫn là không cần, cậu bây giờ là thị vệ, đừng có làm như cậu được đối xử đặc biệt mới được.
Quân Lạc Huy hơi cau mày, lúc hỏi đã biết Văn Cảnh Dương sẽ từ chối, nhưng muốn hắn không làm ra vẻ không lo không hỏi thì hắn làm không được, nhìn qua bàn tay Văn Cảnh Dương vẫn đang bị hắn nắm, Quân Lạc Huy kéo người quay đi: "Đi theo ta."
Hai người rất nhanh đến bên cạnh một con suối nhỏ, Quân Lạc Huy kéo Văn Cảnh Dương ngồi xổm xuống, từ trong tay áo của áo trong xé một mảnh vải, không đợi Văn Cảnh Dương cự tuyệt, Quân Lạc Huy liền bắt đầu thấm nước rửa vết thương trên tay Văn Cảnh Dương, rửa luôn bột thuốc trong lòng bàn tay Văn Cảnh Dương.
"Ai! Hoàng... Thiếu gia, để ta tự làm được rồi." Cự tuyệt hành động của Quân Lạc Huy, cậu thật sự sợ hãi, để hoàng thượng rửa tay cho cậu? Cậu nghĩ cũng chưa từng nghĩ!
Nhưng Quân Lạc Huy không để ý đến cậu, vẫn cứ cẩn thận tỉ mỉ giúp Văn Cảnh Dương rửa sạch hai tay, miệng chỉ nói: "Đúng nhúc nhích."
Thấy không thể cự tuyệt, Văn Cảnh Dương chỉ đành cắm mặt để Quân Lạc Huy tùy ý rửa sạch hai tay cho mình, nước suối mát lạnh lúc dính vào vết thương có hơi ngứa ngứa, nhưng Văn Cảnh Dương hoàn toàn không để ý đến những thứ này, bởi vì lúc này trong mắt cậu chỉ thấy Quân Lạc Huy đang chăm chú rửa tay cho cậu, thấy dáng vẻ này Quân Lạc Huy, Văn Cảnh Dương trong lòng giật mình.
Nhưng không đợi cậu nghiền ngẫm đã nghe tiếng Quân Lạc Huy nói: "Ta bôi thuốc cho ngươi, thuốc hồi nãy mặc dù tốt nhưng không bằng cái của ta, nhưng có hơi đau, ngươi chịu khó chút." Vừa dứt lời, Văn Cảnh Dương liền lập tức cảm giác rát rát trên tay, đau hơn nhiều so với lúc nãy khi rửa tay.
Nghe tiếng Văn Cảnh Dương hơi hít nhẹ, Quân Lạc Huy ngước mắt nhìn cậu: "Đau lắm hả?" Nói rồi bèn cúi đầu thổi nhè nhẹ vào vết thương trong lòng bàn tay Văn Cảnh Dương, cố gắng giúp Văn Cảnh Dương giảm bớt cảm giác đau đớn.
"Không sao đâu, thiếu gia, không đau chút nào hết." Có chút đau, nhưng không đến mức không chịu được, chỉ là khi nãy cảm giác đột ngột làm cậu hơi hít hà một cái mà thôi, thấy hành động này của Quân Lạc Huy, suy nghĩ lúc này vừa lóe lên liền biến mất lại xuất hiện lần nữa, cảm giác lần này đã được Văn Cảnh Dương bắt lấy, nhưng càng khiến cậu nghĩ không ra, người trước mặt này rốt cuộc sao lại làm như vậy?
Quân Lạc Huy nhìn bàn tay với xương khớp rõ ràng, chắc chắn mỗi vết thương đều đã được bôi thuốc mới thở phào nhẹ nhõm, bàn tay này mặc dù không chăm chút thon gọn trắng trẻo như của nữ nhi, nhưng hắn cũng không muốn có vết thẹo nào trên đôi tay này. Làm xong mọi thứ Quân Lạc Huy ngẩng đầu, sau đó liền chạm với đôi mắt đen nhánh.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau, trong một khoảnh khắc. Quân Lạc Huy dường như thấy được trong mắt đối phương hình như hiểu được tất cả ý nghĩ cho mọi việc mình làm, khoảnh khắc này hắn thậm chí muốn đem tâm tư tình cảm của mình thổ lộ ra hết.
Sau đó hắn liền nghe Văn Cảnh Dương nói: "Ngài..."
Không đợi Văn Cảnh Dương nói gì đó, bên phía suối vang lên một loạt tiếng ào ào, khiến hai người cùng lúc dời tầm mắt, lời chưa nói dứt Văn Cảnh Dương cũng không tiếp tục nói nữa.
Còn về âm thanh thu hút ánh nhìn của bọn họ, khi Quân Lạc Huy và Văn Cảnh Dương quay đầu nhìn qua thì thấy một người toàn thân đầy máu nằm bên bờ suối.
Người nhanh hơn họ một bước tiến lên kiếm tra là Lân khi nãy lui qua một bên, anh ta cẩn thận bước về trước xem xét, đồng thời cảnh giác với xung quanh, một lúc lâu sau khi đã kiểm tra người đang nằm trong nước kia, Lân mới quay đầu lại bẩm báo với Quân Lạc Huy: "Người này vẫn còn thở, những đã mất ý thức ngất đi rồi, trước khi chúng ta tới đây đã ở đây rồi, thuộc hạ tìm thấy thẻ bài này trên người hắn ta, mời thiếu gia xem qua."
Nhìn thấy nước suối bị nhuộm đỏ và người đang nằm dưới suối kia, bầu không khí có chút ám muội của hai người lúc này đã tan thành mây khói, Quân Lạc Huy cau mày thật chặt, rõ ràng khi nãy Văn Cảnh Dương hình như muốn nói gì đó với hắn, nhưng lại bị kẻ này phá hỏng, bây giờ cho dù hắn có hỏi thì Văn Cảnh Dương cũng sẽ không nói. Sau khi nghe Lân bẩm báo, Quân Lạc Huy đồng thời nhận lấy thẻ bài Lân đưa tới, cầm thẻ bài trong tay nhìn một lượt.
Đó là một thẻ bài màu đen, bên trên có chữ "Lệnh" bằng những đường màu vàng sẫm, lật mặt sau của thẻ bài, được chạm khắc hoa văn trúc xanh vô cùng sống động, loại lệnh bài đậm mùi giang hồ này, nhất thời Quân Lạc Huy cũng không rõ lai lịch, cho rằng thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, Quân Lạc Huy không định quan tâm đ ến người đang nằm trong suối kia, sống chết của người này không có chút liên quan gì với hắn. Nhưng khi Quân Lạc Huy định rời đi liền thấy Văn Cảnh Dương vẻ mặt do dự nhìn người bên suối kia, thấy dáng vẻ của Văn Cảnh Dương, Quân Lạc Huy gọi cậu một tiếng: "Cảnh Dương?"