Bị đối phương gọi là tiểu tử, bao lâu rồi chưa gặp chuyện này, hay là nói đó giờ chưa từng gặp, từ lúc ra đời đã là hoàng tử, ai dám gọi hắn là tiểu tử chứ? Nhưng người này rõ ràng không thể suy luận theo lẽ thường.
"Không biết các hạ là?" Chân mày hơi nhíu lại biểu thị Quân Lạc Huy lúc này có chút bất mãn, nhưng sự bất mãn này hiện vẫn chưa thể biểu hiện ra ngoài.
Ông lão vuốt chòm râu dưới cằm, mỉm cười nói: "Lão phu gọi ngươi tiểu tử đã là đề cao ngươi rồi, ông nội ngươi gặp ta cũng phải cung kính gọi ta là thúc đó."
Lời này khiến hai mắt Quân Lạc Huy mở lớn, không dám tin mà nhìn ông lão trước mặt, người này chính là Lân Thân Vương năm đó từ bỏ ngai vàng đi lang bạc giang hồ: Quân Ngạc Lân.
Há miệng hồi lâu, Quân Lạc Huy nhất thời không nghĩ ra phải gọi ông ta là gì, vai vế này khá lớn à nha... Hơn nữa, nếu người trước mặt này năm đỏ không từ bỏ ngai vàng thì ngai vàng hiện nay và Quân Lạc Huy quả thật không có liên can gì nhau.
"Thái gia gia?" Quân Lạc Huy không chắc chắn gọi thử một tiếng, hắn cũng không sợ người trước mặt này lừa gạt hắn, người đời chỉ biết Quân Ngạc Lân đã qua đời, ngoài trừ số ít người, không ai biết Lân Thân Vương danh tiếng một thời vẫn còn sống, mà hắn là một trong số ít người biết sự thật đó.
Quân Ngạc Lân vẫy vẫy tay, cũng không biết nghĩ đến việc gì mới nói: "Gọi ta lão Ngạc là được, không cần gọi thái gia gia, ta cũng không muốn người khác biết lão già như ta còn sống, tiểu tử Huy, ngươi đến đây là vì thứ đó phải không? Nếu ngươi đã đối ra được câu này, vậy thì theo ta đi lấy đi." Dứt lời Quân Ngạc Lân tháo sợi dây thừng khỏi tảng đá kỳ lạ trên bờ, vừa vẫy tay ra hiệu Quân Lạc Huy lên thuyền, thấp giọng nói: "Cuối cùng cũng lấy cái thứ rách nát đó ra được rồi, ta chán ở đây lắm rồi đó."
Miệng Quân Lạc Huy giật giật khi nghe câu này, nếu người đời biết được cái thứ rách nát mà ông lão này nói là vương quyền chính thống, không biết sẽ có cảm nghĩ gì nhỉ.
Thấy ông lão chuẩn bị thuyền xong bảo hắn lên thuyền, Quân Lạc Huy trầm ngâm một lúc rồi quay đầu lại vẫy tay với Văn Cảnh Dương đang đứng cách đó vài bước chân, gọi Văn Cảnh Dương qua, đồng thời dặn dò Ám Lân và Ám Tầm ở yên tại chỗ chờ đợi, nếu rãnh rỗi buồn chán thì đi xử lý mấy râu ria bên bờ sông.
Văn Cảnh Dương cứ dõi theo Quân Lạc Huy, thấy ngủ dân kia gọi Quân Lạc Huy lên thuyền cậu mới thở phào trong lòng, Văn Cảnh Dương đang nghĩ sẽ ở đây đợi thì thấy Quân Lạc Huy vẫy tay gọi cậu qua đó, Văn Cảnh Dương không suy nghĩ mà bước vài bước qua đó.
Khi đến bên cạnh Quân Lạc Huy, Văn Cảnh Dương liền nghe thấy ông lão câu cá hỏi Quân Lạc Huy: "Ngươi chắc chắn muốn dẫn cậu ta theo?"
Văn Cảnh Dương còn chưa hiểu lắm thì thấy Quân Lạc Huy nghiêm túc gật đầu, sau đó Văn Cảnh Dương nghe thấy ông lão câu cá có chút không rõ ràng phát ra tiếng cười khẽ: "Hề hề... Được, lên đi."
Văn Cảnh Dương nhìn qua Quân Lạc Huy, sau đó chưa kịp nói gì đã bị Quân Lạc Huy kéo lên thuyền, bước lớn chiếc thuyền nhỏ này, cả Văn Cảnh Dương và Quân Lạc Huy đều nghe thấy rõ một âm thanh khiến người ta nghiến răng nghiến lợi, giống như chiếc thuyền này không được chắc chắn, chèo đến giữa sông đáy thuyền sẽ bị tràn nước vậy.
Âm thanh này khiến trong lòng Văn Cảnh Dương chùng xuống, nhưng khi quay lại nhìn Quân Lạc Huy lại phát hiện Quân Lạc Huy vô cùng điềm tĩnh, điều này cũng khiến Văn Cảnh Dương cảm thấy có vẻ như mình đã làm quá lên, hơn nữa hình như Quân Lạc Huy rất tin tưởng ông lão đánh cá này, tin tưởng đến độ cả hộ vệ thân cận cũng không dẫn theo.
Cảm nhận được bàn tay đang kéo mình hơi dùng sức, là muốn nói mình đừng lo lắng sao? Điều này cũng làm Văn Cảnh Dương yên tâm hơn, trên thuyền có chút im ắng, chỉ có âm thanh cót két cót két, như thể chiếc thuyền này không chịu được sức nặng, nhưng rất nhanh Văn Cảnh Dương liền phát hiện một chuyện, chính là chiếc thuyền này không cần chèo vẫn đi ngang được qua con sông không tính là nhỏ này.
Ý thức được điểm này, Văn Cảnh Dương khá ngạc nhiên nhìn ông lão ở đuôi thuyền, ông lão sau kia cảm nhận được ánh mắt của Văn Cảnh Dương thì cười và nói với Văn Cảnh Dương: "Nhóc con, ngươi đang thắc mắc lão phu là ai hay đang thắc mắc thuyền này sao lại tự di chuyển đó?"
Văn Cảnh Dương bị nói trúng tim đen, có chút ngượng ngùng cười, nhưng cậu không nói gì, bởi Quân Lạc Huy đã lên tiếng trước cậu: "Thái gia gia, ông đừng chọc cậu ta nữa, chuyện của ông Cảnh Dương hoàn toàn không biết gì hết, đừng nói cậu ta, đến con cũng vô cùng tò mò đây."
Tiếng xưng hô này của Quân Lạc Huy thật sự khiến Văn Cảnh Dương vô cùng kinh ngạc, ông lão này lại là người trong hoàng thất? Hơn nữa vai vế còn lớn quá mức tưởng tượng, nghĩ đến vị thái gia gia này là ai, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Văn Cảnh Dương,
"Ngài là Lân Thân Vương!?" Khi nói ra câu này, bản thân Văn Cảnh Dương cũng có chút không tin.
Quân Ngạc Lân nhướng mày, lộ ra một chút bất ngờ, ông không ngờ nhóc con này lại có thể trong tích tắc nói ra được thân phận của ông, cho dù có tiếng thái gia gia của Quân Lạc Huy nhắc nhở, nhưng trong chớp mắt nghĩ ra được thân phận của ông cũng không đơn giản.
"Nhóc con biết cũng khá nhiều đấy." Quân Ngạc Lân cũng không phủ nhận, nhưng cũng không thừa nhận, chuyện như vậy mọi người trong lòng tự hiểu là được, trên danh nghĩa ông là người đã chết, không nhất thiết phải đem mấy chuyện này ra nói.
Thấy bộ dạng Quân Ngạc Lân, Văn Cảnh Dương biết mình đã nói đúng, đôi mắt không khỏi phát sáng, nếu ông lão này thật sự là Quân Ngạc Lân thì đây đúng là nhân vật truyền kỳ, hơn nữa khi còn nhỏ cậu đã đọc không ít tạp ký của Quân Ngạc Lân, cậu vô cùng tôn sùng vị thái tử không yêu vương quyền này.
Quân Lạc Huy nhìn thấy dáng vẻ của Văn Cảnh Dương, đúng lúc cắt ngang dòng suy nghĩ của Văn Cảnh Dương, kéo người ra mũi thuyền rồi nói: "Được rồi, chuyện của lão già đừng tìm hiểu sâu quá, người nhìn bờ đối diện, có nhìn ra được gì không?"
Đối với hành động của Quân Lạc Huy, Quân Ngạc Lân có chút dở khóc dở cười, tiểu tử này còn ghen với cả lão già này sao? Lúc Quân Lạc Huy gọi Văn Cảnh Dương cùng lên thuyền ông liền biết, nam tử nho nhã lễ phép này có vị trí vô cùng quan trọng trong lòng Quân Lạc Huy, đối với việc người quan trọng lại là nam nhân, Quân Lạc Huy hoàn toàn không có ý gì khác, không phải năm đó ông cũng vậy sao. Nghĩ đến đây, ánh mắt Quân Ngạc Lân nhìn bóng dáng Quân Lạc Huy và Văn Cảnh Dương ở mũi thuyền dịu dàng thêm vài phần.
Không lâu sau, thuyền của bọn họ đến được bờ đối diện, hơn nữa, cho đến lúc thuyền cập bờ, Văn Cảnh Dương cũng không nhìn ra thứ Quân Lạc Huy nói là gì, trong mắt cậu, bờ sông đối diện không phải núi thì là cây, không có gì đặc biết cả.
"Được rồi, hai người các ngươi đi theo ta." Nói xong liền đem thuyền cột ở hòn đá được cố định bên bờ, sau đó đi ở phía trước.
Quân Lạc Huy thấy Văn Cảnh Dương vẫn còn đang nghĩ về chuyện lúc nãy hắn nói, khóe miệng hơi cong lên, một câu nói liền khiến suy nghĩ của người này xoay quanh điều mình nói, cảm giác này thật sự kỳ diệu, siết bàn tay trong tay mình, giọng nói mang theo ý cười: "Đi thôi, võ công của lão Ngạc nếu không theo sát có thể sẽ bị lạc đó."
Câu này mới khiên Văn Cảnh Dương bừng tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn, quả nhiên, chưa bao lâu bóng lưng của Quân Ngạc Lân đã nhỏ đi rất nhiều, hai người vội vã đuổi theo.
Đường đi lần này dễ đi hơn nhiều so với đường lúc trước bọn họ đi, lúc trước bọn họ không có đường thì mở đường, bây giờ chí ít còn có đường mòn để bọn họ đi, nhưng rất nhanh bọn họ liền phát hiện, Quân Ngạc Lân đi phía trước bọn họ không vì con đường trên núi nhỏ mà đi chậm lại, mà cảm giác là bọn họ có chút theo không kịp.
Cũng may, cứ đi một lúc Quân Ngạc Lân sẽ đi chậm lại chờ bọn họ, sau đó mỗi lần đều nói: "Còn là người trẻ tuổi nữa, còn không bằng lão già ta."
Câu nói này khiến Quân Lạc Huy và Văn Cảnh Dương có chút không nói nên lời, đến lúc này nếu bọn họ còn không biết Quân Lạc Huy là võ lâm cao thủ nữa thì bọn họ đúng là mù rồi. Nếu có thể luyện võ đến mức có thể kéo dài tuổi thọ thì không có ai là kẻ yếu.
Đoạn đường này đi mất nửa canh giờ, ngã rẽ trên núi khá nhiều, nếu không có người dẫn đường thật không biết phải đi lạc đến chỗ nào nữa, hơn nữa còn có vài chỗ phải đi vòng lại, cuối cùng ba người trước khi mặt trời lặn đã đến một hồ nước nhỏ trong nuối.
Từ trong đường núi bước ra, đập vào mắt là một hồ nước trong xanh, cảnh này khiến người khác tưởng rằng đã đi nhầm chỗ, bên cạnh hồ nước có một ngôi nhà nhỏ được dựng lên bằng gỗ, bên ngoài có hàng rào gỗ ngăn cách, bên trên có rất nhiều loại dây leo không biết tên, cho người khác cảm giác rất ấm cúng.
Mà thứ hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của Văn Cảnh Dương là một căn nhà chòi ở giữa hồ, chòi gỗ được bao quanh bởi hồ nước, thỉnh thoảng có vài chú chim đậu trên mái chòi, cậu còn thấy trên căn nhà chòi này hình như còn có tổ chim không nhỏ.
Mặt hồ yên ắng, bầu không khí tĩnh lặng, những hàng liễu rủ bên hồ và ngôi nhà nhỏ ấm cúng bên bờ, nơi này đẹp đẹp không sao tả xiết, khiến Văn Cảnh Dương còn nảy ra ý định ở đây lâu dài.
Quân Ngạc Lân đi trước về phía ngôi nhà gỗ, sau đó cũng không quay đầu nói với hai người bọn họ: "Vào trong đi, lấy đồ rồi thì mau đi đi, nơi này ta chưa từng cho người khác đến." Vừa nói động tác vào nhà của Quân Ngạc Lân dường như có chút gấp gáp.
Thu lại ánh nhìn khỏi cảnh đẹp như tranh này, hai người sau khi nhìn nhau mới theo Quân Ngạc Lân vào nhà gỗ, bọn họ vừa vào sân, cửa nhà liền được mở ra, từ trong nhà một ông lão tuổi tác tương tự Quân Ngạc Lân bước ra, nếu Quân Ngạc Lân là ông già uy nghiêm thì người từ trong nhà bước ra lại là một ông già mặt mũi hiền lành, cả người toát ra vẻ khiến người khác muốn đến gần.
"Nhạc Lân, tiểu tử nhà các ngươi đến rồi hả?" Tiếng nói của ông lão rất thấp, như thể nếu không chú ý nghe thì sẽ bỏ qua mất, gương mặt nhăn nheo của ông lão trước sau luôn nở nụ cười thoải mái.
"Huyền Khanh, cuối cùng ngươi cũng ra rồi! Mỗi lần có cầm phổ là ngươi lại không để ý tới lão già này, cấm ngươi không được đụng cầm phổ trong 3 tháng." Người nói là Quân Ngạc Lân, giọng điệu này khiến Văn Cảnh Dương và Quân Ngạc Lân nghi ngờ có phải mình nghe lầm không, bởi dù nghe thế nào cũng có hàm ý nhõng nhẽo trong đó...
Chuyện này Văn Cảnh Dương hoàn toàn không tưởng tượng ra được, bởi ông lão trước mặt này, bất kể được miêu ta trong sách khi còn trẻ, hay tính cách vừa gặp khi nãy, hoàn toàn không dính gì với hai chữ nhõng nhẽo, đúng không? Điều này khiến cậu cảm thấy có chút hiếu kỳ với người tên Huyền Khanh này.
Về phía Huyền Khanh, sau khi nghe những lời Quân Ngạc Lân nói có chút hết nói nổi, sau khi đồng ý mới dời mắt nhìn về phía hai người đang đứng trong sân, sau khi làm ra vẻ đánh giá hai người một cách tỉ mỉ mới nói: "Không ngờ ở đời này lại cho ra một đế vương giống với Nhạc Lân như vậy, nhưng hai người lại đi hai con đường khác nhau."
Lời này khiến hai người nghe không hiểu lắm, nhưng Huyền Khanh cũng không giải thích, chỉ gọi hai người vào nhà: "Đi vào đi, thứ các ngươi cần Nhạc Lân sẽ lấy cho nguoi ngay."
Sau khi vào nhà, Văn Cảnh Dương ngồi khép nép, Quân Lạc Huy thì lại tự nhiên hơn nhiều, Thân là hoàng đế, hắn đi đến đâu ít nhiều gì cũng có một loại khí thế không thể áp chế, điều này khiến cho Huyền Khanh ngồi đối diện với bọn họ mỉm cười gật đầu.
Lúc Quân Ngạc Lân lấy ra thứ mà bọn họ cần, Huyền Khanh nhìn sang Văn Cảnh Dương rồi nói: "Ngươi chắc là Quân Lạc Huy nhỉ? Là một hoàng đế, ngươi dẫn theo cậu ta...", chỉ Văn Cảnh Dương rồi nói tiếp, "Bên cạnh mình, với tư cách gì?"
Câu hỏi có chút đột ngột, khi trong lòng Văn Cảnh Dương lo lắng thì Quân Lạc Huy bên cạnh cậu nắm lấy tay Văn Cảnh Dương đặt lên ngay vị trí trái tim mình, ánh mắt nhìn thẳng Huyền Khanh không hề né tránh nói: "Cảnh Dương ở vị trí quan trọng nhất trong lòng ta, về tư cách, ta là hoàng đế, cậu ta chỉ có thể là hoàng hậu của ta, ngoài cái này ra những thứ khác đều không xứng với cậu ta."
Lời này khiến nụ cười của Huyền Khanh càng sau hơn, là một người từng trải, ông ta tất nhiên biết đi theo một đế vương, nửa kia là một nam tử sẽ ở vị thế yếu kém hơn, nếu với tư cách là hoàng đế không có sự quyết tâm không màng tất cả, thì người nam nhân bên cạnh này mãi mãi sẽ có một kết cục bi thảm.
Mặc dù mới gặp lần đầu, nhưng ông không muốn người thanh niên hợp nhãn với ông phải trải qua những chuyện đau thương đó.
"Thứ đó ở đây." Khi bọn họ vừa kết thúc cuộc trò chuyện, một cái hộp gỗ hình vuông được ném vào tay Quân Lạc Huy, động tác nhẹ nhàng tùy tiện này khiến hai mắt Văn Cảnh Dương không khỏi mở lớn.