Quân Lạc Huy nhìn người đến, không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ nheo mắt nhìn đối phương, một lúc sau mới nhếch miệng nói: "Rốt cuộc ngươi cũng đến, mấy con chó trong kinh chịu cho ngươi đến đây mạo hiểm sao?"
"Xem những lời nhị đệ nói kìa, đại ca ta nghe nói nhị đệ vì muốn lấy một món đồ quý giá không tiếc giả chết để thoát thân, vì sự an toàn của nhị đệ, người làm ca ca như ta sao có thể không đến hộ giá chứ?" Quân Lạc Hải làm như không nghe thấy lời mỉa mai của Quân Lạc Huy, vẻ mặt còn hết sức chân thành.
Thấy vẻ mặt chân thành của Quân Lạc Hải, Quân Lạc Huy không nhịn được cười khẩy: "Ta đang nghĩ mấy kĩ năng của Lâm Mật Nhi là học từ ai, ra là từ ngươi à, đích thân cầm tay chỉ việc muốn không giỏi cũng khó đây." Trong câu nói nhẹ nhàng chỉ ra mối quan hệ của Quân Lạc Hải là Lâm Mật Nhi, Quân Lạc Huy muốn xem đối với Lâm Mật Nhi, Quân Lạc Hải sẽ có phản ứng thế nào, nhưng trời đã định phải khiến hắn thất vọng rồi.
"Ý? Sao không thấy đệ muội vây? Đại hôn của nhị đệ, đại ca ta ở nơi xa không thể chúc mừng nhị đệ, bây giờ ta đã về, đang có món quà mừng muốn tặng cho đệ muội đây, đệ muội đâu rồi?" Vừa nói Quân Lạc Hải vừa xoay đầu nhìn xung quanh, như thể đang tìm bóng dáng của Lâm Mật Nhi.
"Ngươi muốn gặp ả?" Quân Lạc Huy nhướng mày hỏi, nếu đối phương có lòng, Lâm Mật Nhi cũng coi như là một con cờ tốt, nhưng...
"Làm gì có? Muội ấy là người phụ nữ của nhị đệ, người làm huynh trưởng như ta sao có những suy nghĩ quá quắt như vậy được, xem ra món quà này chỉ đành nhờ nhị đệ chuyển giúp ta rồi." Vừa lắc đầu vừa thở dài, lấy từ trong túi ra một túi tiền.
Khi Quân Lạc Hải lấy túi tiền màu xanh lam nhạt ra, Văn Cảnh Dương cảm nhận rõ cả người Quân Lạc Huy bên cạnh cậu đột nhiên căng cứng, điều này lam Văn Cảnh Dương có chút nghi hoặc nhìn túi tiền trên tay Quân Lạc Hải, trong lòng càng muốn xem thứ trong đó rốt cuộc là gì.
Còn Quân Lạc Huy, sau khi nhìn thấy túi tiền màu xanh lam nhạt khẽ hít một hơi, thứ đó làm sao hắn không nhận ra được, hắn càng có thể chắc chắn, một túi tiền màu xanh lam nhạt giống với cái trong tay Quân Lạc Hải, đang ở trong người hắn.
Điều khiến Quân Lạc Huy căng thẳng là Quân Lạc Hải muốn nhắc nhở mình rằng hắn ta đã biết sự tồn tại của Văn Cảnh Dương sao? Nhưng người này đang ở bên cạnh mình, hắn ta có thể làm gì?
"Người đâu, đem túi tiền này dâng lên cho nhị đệ của ta, ta tin đệ muội nhất định sẽ thích món quà của ta." Dứt lời, nụ cười trên mặt Quân Lạc Hải càng sâu hơn.
Nghe Quân Lạc Hải nhấn mạnh hai chữ đệ muội, trong lòng Quân Lạc Huy có dự cảm không lành, sau khi người hầu của đối phương đưa túi tiền màu xanh lam nhạt qua, sắc mặt Quân Lạc Hải có chút âm trầm, lấy túi tiền từ tay tên người hầu kia mở, không nói một lời lập tức mở ra.
Từ trong túi tiền màu xanh lam nhạt rớt ra một nhúm tóc đen và một miếng ngọc bội, miếng ngọc bội này Quân Lạc Huy hoàn toàn chưa từng thấy qua, nhưng khi Quân Lạc Huy cầm ngọc bội này lên, Văn Cảnh Dương bên cạnh hắn lập tức giật lấy miếng ngọc bội từ trong tay hắn qua, một giọng nói có chút run rẩy từ miệng cậu phát ra: "Ngọc bội của cha!"
Văn Cảnh Dương khi thấy miếng ngọc bội từ trong túi tiền kia rớt ra liền cảm thấy có chút quen mắt, đợi cậu nhìn kĩ thì vô cùng kinh ngạc, 'Ngọc bội này không phải là cái mà phụ thân thường hay mang bên người sao? Ngọc bội này là vật định tình của cha và mẹ, không dễ rời thân, bây giờ lại ở đây, vậy phụ thân ông ấy...' Nghĩ vậy, sắc mặt Văn Cảnh Dương có chút trắng bệch.
"Quân Lạc Hải!" Quân Lạc Huy nghiến răng nghiến lợi, từ trong miệng thốt ra ba chữ này, trong nháy mắt hắn hiểu được ý đồ của Quân Lạc Hải, điều này khiến sắc mặt Quân Lạc Huy vô cùng u ám.
"Gọi thẳng tên của đại ca là không lễ phép nha, đừng giận mà nhị đệ, có phải ngươi tò mò làm sao mà ta biết được? Hơ... Nữ nhân mà, đôi lúc giác quan thứ sau cũng rất mạnh, đệ muội Mật Nhi suốt chặng đường đã báo cho ta không ít tin tức nha." Quân Lạc Hải nở nụ cười tươi rói giải thích cho Quân Lạc Huy, hoàn toàn không sợ hay lo lắng Quân Lạc Hải sẽ biết.
Quân Lạc Huy sau khi nghe Quân Lạc Hải nói, trên mặt đã không còn vẻ tức giận nữa, cứ như người vừa nghiến răng nghiến lợi khi nãy không phải là hắn vậy. Trong lúc đó, hắn nắm tay Văn Cảnh Dương bước lên trước, miệng nói: "Ngươi không phải là muốn thứ này sao?"
Vừa nói vừa cầm túi trong tay đưa lên, dáng vẻ như món đồ trong tay hắn không hề quan trọng. Ánh mắt của Quân Lạc Hải chuyển động theo động tác của Quân Lạc Huy, sau khi nghe Quân Lạc Huy nói thì mỉm cười: "Đệ muội quả nhiên thích món quà của hoàng huynh tặng sao? Nhị đệ đây là muốn trả lễ cho đệ muội? Vậy thì ta không khách sáo."
Lúc này, trong mắt Quân Lạc Huy hiện lên một tia hung ác, sau đó nhìn thấy hắn cách năm bước dừng lại trước mặt Quân Lạc Hải, sau đó nói: "Muốn có? Tự mình qua lấy."
Quân Lạc Hải đánh giá Quân Lạc Huy, ánh mắt nhìn về phía ba người đứng không xa sau lưng hắn, cho dù là Văn Cảnh Dương và Ám Tầm, Ám Lân, lúc này đều cách Quân Lạc Huy một khoảng cách, dù thân thủ của hắn ta không được giỏi lắm nhưng với khoảng cách ngắn như vậy, hắn ta chắc rằng mình có thể an toàn thoái lui.
Sau đó, Quân Lạc Huy bèn tiến lên trước hai bước, bên này Quân Lạc Hải bước ra khỏi tên người hầu từ lúc đầu đã đứng trước mặt bảo vệ hắn ta, từng bước tiến về trước.
Văn Cảnh Dương thấy cảnh này, tim như muốn nổ tung, không lẽ thật sự là do mình mà khiến Quân Lạc Huy mất đi món đồ quan trọng tượng trưng cho vương quyền sao? Làm sao cậu có thể gánh trách nhiệm này được? Văn Cảnh Dương nhìn thấy Quân Lạc Hải đi về phía Quân Lạc Huy không khỏi hét lên: "Quân Lạc Huy! Đừng đưa cho hắn!"
Lúc này, Quân Lạc Huy khi nghe thấy giọng nói của Văn Cảnh Dương thì quay đầu lại nhìn Văn Cảnh Dương, thấy người này lần đầu tiên không chút phép tắc gọi thẳng tên mình, thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Văn Cảnh Dương, Quân Lạc Huy chỉ thấy tâm trạng tốt hơn bao giờ hết, sau khi cười toe toét với Văn Cảnh Dương xong, Quân Lạc Huy quay đầu lại, ánh mặt lại lần nữa lạnh lẽo, lời nói thốt ra khỏi miệng giống như tảng băng.
"Thân Hoài, ngươi còn không ra tay, ngươi có tin ngày mai lão tử nhất định sẽ trì hoãn việc giao dược liệu cho ngươi trong tám, mười năm không? " Lời Quân Lạc Huy vừa dứt, một cây châm nhỏ liền không tiếng động c ắm vào sau gáy của Quân Lạc Hải.
Quân Lạc Huy thấy người kia đã đến trước mặt mình vẻ mặt hoảng sợ ngã xuống trước mặt mình, đôi mắt vẫn luôn mỉm cười lúc này lại chứa đầy sự tức giận.
Vào lúc này, cả Quân Lạc Hải cùng với năm người hầu bên cạnh hắn ta đều đồng loạt ngã xuống, người duy nhất còn đứng trong đám người Quân Lạc Hải là người hầu từ nãy giờ vẫn đứng bên phải phía trước của Quân Lạc Hải trong tư thế bảo vệ.
"Ai da, ai da, thần chẳng qua là xem kịch không cẩn thận xem say mê quá sao? Hoàng thượng, người lớn đừng trách trẻ nhỏ, những món ngày mai tới, ngày mai phải đưa cho thần nha." Lúc này, từ trong miệng của người hầu kia truyền tới một giọng nói rất tùy tiện, trong lời nói còn có ý cười đùa.
"Hừ." Khẽ hừ một tiếng, Quân Lạc Huy quay người đi về, lúc đến trước mặt Văn Cảnh Dương, hắn chớp chớp mắt nói: "Yên tâm đi, phụ thân của ngươi không sao, Lạc Vũ sẽ cứu người ra, lúc nãy ngươi gọi thẳng tên ta đó, gan cũng lớn ha."
Câu trước khiến Văn Cảnh Dương vui ra mặt, câu sau lại khiến cậu giật mình, lúc nãy tình thế cấp bách, không để ý liền gọi thẳng tên của Quân Lạc Huy, nhưng không đợi cậu nói, Quân Lạc Huy nói tiếp: "Văn Cảnh Dương đại nghịch bất đạo! Trẫm phạt ngươi... Sau này gọi trẫm chỉ được gọi tên trẫm!"
Lời này làm Văn Cảnh Dương sững sờ, ngước mắt nhìn Quân Lạc Huy, thấy ý cười trong mắt hắn liền biết người này đang chọc ghẹo mình đây, lỗ tai cậu hơi ửng đỏ, né tránh đề tài này, Văn Cảnh Dương nói: "Hoàng thượng, xem hắn trước đi."
Nghe Văn Cảnh Dương nói, Quân Lạc Huy cũng thu lại nụ cười dịu dàng trên mặt, bây giờ chưa phải lúc xử hắn ta, Quân Lạc Huy xoay người lại, từng bước từng bước đi tới trước mặt Quân Lạc Hải đang nằm liệt trên sàn, từ trên nhìn xuống Quân Lạc Hải, nheo mắt lại khiến người khác nhìn không rõ sắc thái trong ánh mắt Quân Lạc Huy lúc này là gì, sau đó nghe Quân Lạc Huy nói: "Ngươi thật sự cho rằng chuyện gì cũng nằm trong lòng bàn tay ngươi sao? Hả?"
Quân Lạc Hải nằm dưới đất, hoàn toàn không thể cử động, vẻ mặt hắn ta nhìn Quân Lạc Huy đã không còn sự bình thản như lúc nãy, không còn nụ cười ấm ám, chỉ còn sự lạnh lùng và âm trầm, sau một lúc nghe những lời Quân Lạc Huy nói, hắn ta trả lời: "Quân Lạc Huy, ngươi đi mười bước ta có thể đoán được hai mươi bước kế tiếp, những kẻ bên cạnh ngươi đều nằm trong kế hoạch của ta, ngươi cho rằng tên thái y kia của ngươi ta lại không biết sao? Nhưng ta không ngờ rằng, người đáng lẽ đã bị ta đưa đi lại xuất hiện trong đám hộ vệ của ta, ngay cả thầy thuốc riêng của ta cũng không phát hiện ra người đã bị tráo."
Đối với những câu như này, Quân Lạc Huy hoàn toàn không để ý, hắn rất có kiên nhẫn để nghe, hắn muốn nghe xem Quân Lạc Hải rốt cuộc muốn nói gì, "Ổ? Sau đó thì sao? Nếu đã tính ra, sao ngươi lại nằm ở đây?"
"Tính toán lợi ích ta chưa từng thua! Trước giờ ta vẫn cho rằng, chỉ cần có đủ lợi ích, cho dù là ai, ta cũng có thể khiến cho kẻ đó bán mạng cho ta, nhưng khiến ta bất ngờ là ngươi và tên thái ý này tiếp xúc cũng chưa được nửa năm, ngươi và hắn ta lại có được tình bạn mà lợi ích không thể cắt rời?" Nói đến cuối cùng, cả Quân Lạc Hải cũng cảm thấy có chút hoang đường.
"Ê, ngươi bớt tởm lợm đi được không, cái gì mà tình bạn với không tình bạn? Ta chỉ là thấy ngươi không vừa mắt mà thôi." Người lên tiếng phản bác trước là Thân Hoài, vốn tưởng có cái gì thú vị để nghe, không ngờ lại nghe mấy thứ khiến mình nổi hết cả da gà.
Quân Lạc Hải không phản bác những lời Thân Hoài nói, chỉ nhìn chằm chằm Quân Lạc Huy, trong mắt hiện lên rất nhiều, nhưng đến cuối cùng hắn ta chỉ nhắm mắt, hắn ta thua rồi, thua ở chỗ quá tự tin.
Quân Lạc Huy liếc thấy Quân Lạc Hải không nói gì nữa, xua tay bảo Ám Lân trói tất cả bọn chúng lại. Sau đó, Quân Lạc Huy dẫn Văn Cảnh Dương đi về phía chùa Hồng Lâm. Trong chùa Hồng Lâm xảy ra chuyện lớn như vậy mà không có ai đến, Quân Lạc Huy cho rằng, ngồi chùa này cũng không cần tồn tại nữa.
Đi suốt một đường, Thân Hoài cũng đi theo, lúc này Văn Cảnh Dương mới hỏi Quân Lạc Huy: "Ngài từ đầu đã tính ra được?" Nghĩ kĩ lại, lúc bọn họ lên núi Thái Hành Sơn, Thân Hoài không có đi theo. Lúc đó cậu cũng tưởng Thân Hoài có nhiệm vụ gì khác, không ngờ lại làm nội gián bên người đại hoàng tử. Thật ra cậu rất tò mò, rốt cuộc Quân Lạc Huy làm sao biết Quân Lạc Hải sẽ xuất hiện sau khi bọn họ lấy được đồ chứ?
"Đúng đó, từ sớm Thân Hoài đã nói với ta, đại hoàng tử có liên lạc với hắn, nếu đã vậy thì ta tương kế tựu kế, nhưng ngươi đừng có nghe ai đó nói bừa, cái gì mà tình bạn, còn không phải ta liều cái mạng già này tìm mấy thứ đồ mà hắn muốn sao, đây là ký một hiệp ước không bình đẳng." Quân Lạc Huy nói những lời này cảm giác như đang phàn nàn với Văn Cảnh Dương.
"Ê... Là ngài xin ta đó nha, ta tất nhiên phải lấy đủ thù lao chứ, cái gì mà hiệp ước không bình đẳng, nói như thể ta đang tống tiền ngài vậy." Thân Hoài nãy giờ đi bên cạnh bọn họ, khi nghe mấy lời này lập tức không đồng ý.
Mà Văn Cảnh Dương lúc này lại bất giác cười thành tiếng, sau đó lại âm thầm thở dài, cậu luôn thấy mình hoàn toàn không có tác dụng gì trong suốt chuyến đi này cả, cảm giác mình là gánh nặng, cảm giác này khiến cậu không thoải mái lắm, thậm chí cậu còn vô thức nghĩ: 'Cậu thật sự đủ tư cách đứng bên cạnh người đàn ông này sao? Để người này che mưa chắn gió cho cậu? Vậy cậu còn là đàn ông sao?'
Không phát hiện ra những biến hóa trong lòng Văn Cảnh Dương, Quân Lạc Huy dẫn mọi người đến chánh điện của chùa Hồng Lâm, đạp cửa vào, hắn nhìn thấy đại điện trống trơn. Ở đây ngoài trừ nhang khói lượn lờ thì không có lấy một người. Quân Lạc Huy liếc thấy nhang vẫn đang cháy trong lư hương bèn nói: "Đi cũng nhanh lắm, cũng không biết là tự đi hay là bị người khác bắt ép rời đi."
Văn Cảnh Dương lúc này chỉ vào hương án nói: "Nhìn kia, bên đó có lá thư."