Sáng sớm ngày hôm sau, Quân Lạc Huy thức dậy đầu tiên, vừa mở mắt liền nhìn sang người nằm bên cạnh, thấy Văn Cảnh Dương vẫn còn đang ngủ say, vẻ mặt Quân Lạc Huy dịu dàng hết mức có thể, vươn tay vén tóc trên má Văn Cảnh Dương, khi vén tóc ra, Quân Lạc Huy vẫn còn thấy những vệt nước mắt trên mặt Văn Cảnh Dương, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán Văn Cảnh Dương, Quân Lạc Huy hạ thấp giọng nói: "Tối qua ngươi đã vất vả rồi, Cảnh Dương..."
Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng người đẩy cửa bước vào, Quân Lạc Huy khẽ cau mày, sau đó mới miễn cưỡng buông cánh tay đang ôm Văn Cảnh Dương ra, việc đầu tiên sau khi hắn dậy là buông rèm xuống, sau khi đã che kín khung cảnh trên giường, Quân Lạc Huy mới đứng lên.
Nghiêm An khi vào tới phòng trong bỗng giật mình khi thấy Quân Lạc Huy đứng bên giường, cùng lúc đó, khi nhìn rõ đó là Quân Lạc Huy, ông liền bất ngờ, vui mừng hét lớn: "Hoàng thượng? Ngài về lúc nào ạ?" Nhưng Nghiêm An vừa nói xong, Quân Lạc Huy liền trừng mắt nhìn ông như thể nếu ông còn không im miệng lập tức xé miệng ông vậy.
Người thông minh nhanh nhẹn như Nghiêm An lập tức nhìn thấy chiếc rèm giường sau lưng Quân Lạc Huy được buông xuống, ông liền hiểu ngay là chuyện gì, Nghiêm An rón rén đi đến trước mặt Quân Lạc Huy rồi mới nhỏ giọng hành lễ, sau khi được Quân Lạc Huy cho phép mới đứng lên.
"Hôm nay cứ thông báo rằng hoàng hậu không được khỏe, sáng nay không thượng triều, tối qua trẫm gấp về trước, đoàn quân có lẽ còn phải hai ngày nữa mới về tới. Trong hai ngày này, tất cả mọi chuyện đều không được đến làm phiền hoàng hậu, có chuyện gì đợi trẫm và đoàn quân khải hoàn trở về rồi nói. Lát nữa đưa một vài món dễ tiêu đến." Dứt lời, Quân Lạc Huy cũng không định dông dài với Nghiêm An, lập tức đuổi người ra ngoài. Hai ngày này, hắn chỉ muốn cùng Văn Cảnh Dương trải qua thế giới riêng của hai người, không ai được phép quấy rầy.
Đợi Nghiêm An lui ra ngoài rồi, Quân Lạc Huy mới quay người lại, vén rèm lên nhìn người bên trong, dù đang ngủ say nhưng vẫn có vẻ mệt mỏi, nằm trở lại giường, chăm chú nhìn người đang ngủ say, giống như bù lại tất cả những gì mà mấy tháng qua không được nhìn.
Mãi đến một canh giờ sau, khi Nghiêm An đưa bữa sáng tới, Quân Lạc Huy thấy Văn Cảnh Dương còn chưa dậy đành phải lay cậu dậy: "Cảnh Dương, Cảnh Dương, dậy thôi nào, dậy ăn tí gì rồi ngủ tiếp, không được bỏ bữa sáng."
Dưới hành động của Quân Lạc Huy, Văn Cảnh Dương buộc phải tỉnh dậy sau giấc ngủ say, cố gắng mở mắt, khi thấy bóng người xuất hiện trước mặt, Văn Cảnh Dương phủi người đã quấy rầy giấc ngủ của mình, sau đó lẩm bẩm: "Đừng ồn."
Quân Lạc Huy thấy mình bị gạt đi, cảm thấy có chút buồn cười, nhưng cũng đành phải ghé sát tai Văn Cảnh Dương lẫn nữa để kêu cậu dậy: "Hoàng hậu, dậy thôi, không dậy là trẫm tiếp tục làm chuyện xấu đó." Quân Lạc Huy vừa nói vừa cố ý nghịch ngợm, cắn nhẹ lên tai Văn Cảnh Dương.
Nhờ đó mới khiến Văn Cảnh Dương tỉnh táo lại, đột ngột mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào người trước mặt, hồi lâu mới nhớ ra chuyện xảy ra vào tối qua, đôi gò má trắng nõn lúc này dần ửng hồng, qua một lúc mới nghe Văn Cảnh Dương nói: "Mời hoàng thượng ra ngoài, thần phải thay quần áo."
"Để trẫm giúp ngươi." Nói rồi, Quân Lạc Huy tươi cười muốn kéo cái mền mỏng đang đắp trên người Văn Cảnh Dương ra, nhưng động tác của hắn lại khiến Văn Cảnh Dương giữ chặt lấy cái mền, Văn Cảnh Dương nghĩ đến việc hiện giờ trên người cậu không mặc gì cả, làm sao mà kéo ra được chứ!
Quân Lạc Huy có chút buồn cười trước hành động của Văn Cảnh Dương, sau đó liền thấy hắn tiến lại gần, nhỏ giọng nói: "Xấu hổ cái gì? Tối qua trẫm đã sờ qua hết rồi." Nhưng khi nói xong câu này lại không nhận được hồi đáp, cúi đầu nhìn dáng vẻ sắp ngạt thở của Văn Cảnh Dương, Quân Lạc Huy chỉ đành thở dài, sau đó mới đứng dậy lui ra ngoài và nói: "Mặc quần áo vào đi, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi."
Quân Lạc Huy nói xong thì lui ra nhưng lại đứng bên giường đợi rất lâu, tuy nhiên vẫn không đợi được Văn Cảnh Dương ra ngoài, điều này khiến Quân Lạc Huy đành phải vén rèm lên lần nữa và nhìn vào trong, nhưng hắn lại thấy Văn Cảnh Dương quay lưng về phía hắn, mặc đồ có chút khó khăn, con ngươi khẽ co lại, Quân Lạc Huy liếm môi, khàn giọng nói: "Thật sự không muốn để ngươi mặc đồ chút nào..."
Câu nói này lại khiến Văn Cảnh Dương đang ngồi xoay lưng lại với hắn mặc quần áo nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã mặc xong áo mỏng, chỉ có điều quần áo không được chỉnh tề mà thôi. Sau đó, Văn Cảnh Dương mới xoay người lại, trừng mắt nhìn Quân Lạc Huy, tức giận nói: "Đỡ ta xuống."
Lời này khiến Quân Lạc Huy vui vẻ nói: "Tuân lệnh, hoàng hậu của ta."
Trong điện Long Miên, Quân Lạc Huy đích thân đút từng muỗng cho Văn Cảnh Dương, việc này khiến Văn Cảnh Dương cảm thấy rất bất lực, mặc dù cậu nhiều lần phản đối nhưng đều bị Quân Lạc Huy bác bỏ, chuyện này khiến Văn Cảnh Dương rất muốn trợn ngược mắt, nhưng dưới sự phản đối vô hiệu của mình, Văn Cảnh Dương chỉ đành thuận theo ý của Quân Lạc Huy.
Đến lúc dùng xong bữa sáng, Văn Cảnh Dương được Quân Lạc Huy đỡ về giường ngồi, Văn Cảnh Dương cảm thấy vô cùng bất lực trước hành động này nhưng hiện tại cậu có cảm giác giống như cái eo này không còn là của cậu nữa, cực kỳ đau nhức, điều này có thể chứng minh tối qua bọn họ mãnh liệt đến mức nào, đến khi gần sáng Quân Lạc Huy mới tha cho cậu.
Vội xua tan những hình ảnh xuất hiện trong đầu đi, Văn Cảnh Dương mới hỏi đến chuyện chính: "Hoàng thượng, không phải Thân Hoài nói ngài vẫn còn đang..."
Chưa nói dứt lời đã bị Quân Lạc Huy ngồi bên giường cắt lời: "Đừng nhắc nữa, ta vốn dĩ không có sao, lá thư đó của Thân Hoài chỉ là tình trạng trong ngày đầu thôi, hắn viết để hù ngươi thôi, ta biết được liền lập tức tách đoàn quay về đây nè, sợ ngươi suy nghĩ lung tung."
Nghe Quân Lạc Huy giải thích như vậy, vẻ mặt Văn Cảnh Dương hơi cứng ngắc, sau đó trên mặt cậu liền có một biểu cảm mà ngay cả cậu cũng không biết phải diễn tả thế nào, lá thư đó quả thật đã khiến cậu vô cùng lo lắng, cảm giác như trời sập nhưng tất cả lại chỉ là trò đùa của Thân Hoài, chuyện này khiến cho một người vô cùng lịch sự như cậu không nhịn được muốn chửi thề, nhịn không được thì không thèm nhịn nữa, thế là liền nghe Văn Cảnh Dương thầm mắng: "Mẹ kiếp, này chẳng phải là giỡn mặt sao!"
Câu nói của Văn Cảnh Dương làm Quân Lạc Huy sững sờ, qua một lúc hắn liền bật cười: "Ta đã phạt hắn rồi, Cảnh Dương đừng giận nữa, nếu không phải Thân Hoài làm vậy, bây giờ ta cũng không thể ở đây nha, chuyện này là do Thân Hoài gây ra nên ta phạt hắn đóng giả làm ta đi theo đại quân quay về, ta thì về trước, bọn họ chắc phải hai ngày nữa mới về tới."
Nghe Quân Lạc Huy nói vậy, Văn Cảnh Dương mới coi như hả giận, sau đó mới hỏi Quân Lạc Huy những chuyện đã xảy ra trên chiến trường, dù biết chiến tranh đã kết thúc nhưng không thể biết rõ tình hình cụ thể trên chiến trường được, vì vậy lúc này Văn Cảnh Dương mới hỏi cặn kẽ Quân Lạc Huy.
Văn Cảnh Dương vô cùng thích thú khi nghe Quân Lạc Huy rủ rỉ kể lại, cho đến khi nghe đến lúc cuối Quân Lạc Hải trước khi chết còn đánh lén Quân Lạc Huy, tim Văn Cảnh Dương bỗng đập thình thịch, mặc dù lúc này Quân Lạc Huy đã an toàn xuất hiện trước mặt cậu nhưng có thể biết được tình hình lúc đó nguy cấp đến mức nào, nếu không nhờ bản tay nghề cao siêu của Thân Hoài, có lẽ cậu đã không được gặp Quân Lạc Huy nữa rồi.
Đợi khi Quân Lạc Huy kể xong, Văn Cảnh Dương đột nhiên ôm chặt lấy Quân Lạc Huy, đôi tay của Văn Cảnh Dương khẽ run chứng tỏ cậu sợ hãi sau khi nghe những điều mà Quân Lạc Huy vừa kể.
"Không sao, không sao hết, không phải ta vẫn còn sống sờ sờ đây sao? Mấy chuyện đó qua rồi, sau này ta sẽ ở bên cạnh ngươi, không đi đâu hết." Quân Lạc Huy ôm lấy Văn Cảnh Dương, nhỏ giọng dỗ dành cậu, đồng thời trong lòng hắn cũng rất vui vẻ vì những hành động này của Văn Cảnh Dương, trong lòng vừa cảm thấy ấm áp vừa đưa ra quyết định.
Văn Cảnh Dương không lên tiếng, chỉ cảm nhận hơi ấm ở nơi cơ thể tiếp xúc nhau, khiến cậu hết lần này đến lần khác cảm nhận được người trước mặt đã thật sự trở về, không phải là ảo giác. Cái ôm này kéo dài rất lâu, trong bầu không khí yên tĩnh, cậu đột nhiên nghe Quân Lạc Huy thì thầm bên tai: "Cảnh Dương không chắc chắn đến vậy sao? Vậy chúng ta làm một vài chuyện để ngươi thực sự xác nhận sự tồn tại của ta nhé? Trong hai ngày này, ta... đều là của ngươi, đừng hòng kêu dừng."
Trong điện Long Miên trống rỗng, ngoài trừ hoàng thượng và hoàng hậu thì không còn ai khác. Trong hai ngày này, trong điện Long Miên thỉnh thoảng truyền ra những tiếng rên rỉ, nỉ non liên hồi, người hầu xung quanh điện đã bị Nghiêm An đuổi đi từ sớm, ngoài trừ những lúc đưa đồ ăn, Nghiêm An cũng không hề bước vào trong. Hai ngày này, bên trong thỉnh thoảng truyền đến những âm thanh khiến người đã có tuổi như ông phải có chút ngượng ngùng, Nghiêm An không khỏi hạ thấp giọng than thở: "Tuổi trẻ đúng là tốt mà..."
......
Hai ngày sau, đội quân chiến thắng Tây Cương đã về đến nơi, dân chúng khắp nơi trong thành nhiệt liệt đón chào, người đầu tiên vào thành là Quân Lạc Huy. Khi sáng, Quân Lạc Huy rời khỏi thành, quay về vị trí mà Thân Hoài thế chỗ cho hắn, đi một mạch vào thành và dừng lại trước cổng hoàng thành.
Dưới sự đón mừng của bá quan, Quân Lạc Huy từng bước đi về phía hoàng hậu đang đứng ở trên cùng, bước chân rất nhanh, bởi bản thân hắn biết hai ngày qua hắn đối xử với Văn Cảnh Dương "tàn ác" đến mức nào, sợ Văn Cảnh Dương lúc này đứng như vậy chắc sẽ vô cùng khó chịu nha.
Sau khi đến trước mặt Văn Cảnh Dương, Quân Lạc Huy không để ý đến ánh mắt của các bá quan, ôm người thật chặt, Quân Lạc Huy ôm Văn Cảnh Dương, lo lắng nói: "Khó chịu lắm hả? Đều do trẫm hai ngày nay quá đáng, để trẫm dìu ngươi lên kiệu."
"Không sao, hiện giờ đón ngài trở về, không thể qua loa như vậy được." Văn Cảnh Dương dùng sức đẩy Quân Lạc Huy ra và nói bản thân không sao, sau đó mới nắm tay Quân Lạc Huy, đi từng bước về sau.
Thấy Văn Cảnh Dương kiên trì, Quân Lạc Huy cũng chỉ đành thở dài, nghĩ sau này phải bù đắp đàng hoàng. Nghi thức sau khi trở về của chuyến đi này cũng phải đến trưa mới được xem là kết thúc, buổi tối còn có yến tiệc nhưng đều bị Quân Lạc Huy hoãn lại với lý do đi đường mệt mỏi, không hoãn sao được, vẻ mệt mỏi trên mặt Văn Cảnh Dương sắp không giấu được nữa rồi.
Một tuần sau đó, tình hình Quân Lạc Huy khải hoàn trở về mới khôi phục lại bình thường, trở về với việc thượng triều vào buổi sáng, phê duyệt tấu chương.
Đến lúc rảnh, Quân Lạc Huy mới hỏi Văn Cảnh Dương: "Lâm Mật Nhi thế nào rồi? Cuốn gia phả của Lâm Mật Nhi đã giúp đỡ rất nhiều trong chiến thắng lần này." Nhớ đến Lâm Mật Nhi, Quân Lạc Huy chỉ đành thở dài.
Lúc này, Văn Cảnh Dương đang ở bên cạnh đọc sách mới đặt cuốn sách xuống, qua một lúc mới nói: "Lâm Mật Nhi sắp sinh rồi." Đây là vấn đề mà đến khi Quân Lạc Huy hỏi, Văn Cảnh Dương mới trả lời, đến thời khắc này, trong lòng Văn Cảnh Dương ít nhiều cũng có chút khó chịu, đây cũng điều mà do cậu không chủ động nói với Quân Lạc Huy.
Nghe Văn Cảnh Dương nói, Quân Lạc Huy ngẩn người ra một lúc, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, chỉ thấy hắn "ồ" một tiếng, sau đó mới nói: "Sau người chuẩn bị bà đỡ cho cô ta là được rồi, đứa bé sau khi sinh ra thì để bà vú nuôi." Nói xong, hắn dường như không muốn nói về vấn đề này nữa.
Nhưng Văn Cảnh Dương lại không thể chấp nhận cách nói này của Quân Lạc Huy, sau khi suy nghĩ một lúc, cậu nói: "Lạc Huy..." Văn Cảnh Dương gọi tên Quân Lạc Huy, cậu đắn đo một lúc rồi tiếp tục nói: "Thần nuôi đứa bé này có được không?"
Lời nói này khiến Quân Lạc Huy có chút bất ngờ, hắn ngẩng đầu nhìn Văn Cảnh Dương, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Văn Cảnh Dương, Quân Lạc Huy nhíu mày, suy nghĩ một hồi rồi lại nói: "Không được, để nó theo vú nuôi là được, ngươi không cần nuôi nó."
"Nó là con của ngài, hơn nữa lúc nó ở trong bụng Lâm Mật Nhi không bị có bị di chứng gì không, thần muốn nuôi nó." Văn Cảnh Dương nói với Quân Lạc Huy một cách nghiêm túc, mặc dù đứa bé này là do Lâm Mật Nhi sinh ra nhưng lại là đứa con nối dõi duy nhất của Quân Lạc Huy, cậu không thể bỏ mặc không lo.
Thấy Văn Cảnh Dương kiên quyết như vậy, Quân Lạc Huy đặt cây bút đỏ trong tay xuống, đến bên cạnh Văn Cảnh Dương, từ sau lưng ôm lấy cậu, sau đó nói: "Như vậy không phải là quá thiệt thòi cho ngươi sao? Trẫm không muốn ngươi chịu bất cứ thiệt thòi nào cả, dù là con trai ta cũng không được."
"Có gì mà thiệt thòi chứ, do ngài tưởng tượng mà thôi, cứ quyết định vậy đi, đứa con này của ngài cứ để ta nuôi." Văn Cảnh Dương vừa nói vừa cười, cậu không thể có đứa con của riêng mình, vậy đứa con này của Quân Lạc Huy thì cũng là của cậu.