Sau thời gian cực khổ đòi quà, ta đã thành công được mua cái quần đùi denim. Hé héThành công chiếm k của ca ca
Kết quả hạnh phúc mĩ mãn, happy ending
___________________________++++_____________________________
Ta bắt đầu đi chơi tung tẩy khắp nơi, Yên Bái, Hà Nội, Suối Giàng, Thanh Hóa....
Đi liên miên thế mà cũng gần hết hè, còn có tuần nữa là lại được đi học rồi, kiểu này ôn lại bài tập đi là vừa
Mỗi tội tai nghỉ lâu quá nên não nó cứ như bị là đi ý, giờ đọc bài toán nào cũng chả hiểu gì.
“ Não thân yêu ơi, mầy nhăn lại một tí cho ta được hơm? Ngu quá rồi! “
Phải cầu cứu thần đồng lớp ta đê
Hôm nay bà đây không thèm nhắn tin nữa nhé, phi thẳng lên nhà hắn luôn
Cứng chưa?
Các chú nể chụy chưa?
Quên chưa nói nhé, bố mẹ hắn rất chi là thân với bố mẹ ta. Bạn đấy! Thân lắm đấy! Ta nghĩ nếu như thế thì hồi còn bé ta với hắn phải chơi thân với nhau lắm chứ nhỉ? Thường thường là vậy mà. Lạ vãi. Hay là ta quên cmn mất??? Tí hỏi là biết.
Ta vào nhà hắn chào cô chú, người cười tươi đáp lại
Ta cảm thấy họ quý ta cực -linh cảm của ta chưa sai bao giờ đâu.
Thanh niên nào đó chui tọt vào phòng Minh
Cái phòng gọn gàng kinh điển, màu chủ đạo là màu xanh da trời nhàn nhạt, có tủ quần áo, máy tính để bàn, giường , x m, tủ lạnh đầy đồ ăn
Ta kết cái tủ lạnh nhất
Kẹo, bánh, kem, sữa tươi, hoa quả, mứt, ô mai, sữa chua, mít sấy, bánh mì kẹp, cả gà rán nữa.
Chu choa! Ngon dễ sợ!
“ Tao muốn đổi phòng với mày Minh ơi “
Thèm nhỏ dãi rồi, muốn ăn lắm nhưng phải hỏi về việc hồi nhỏ trước
“ Minh ơi, hồi nhỏ tao có chơi với mày không? “
Vừa hỏi ta vừa liếc liếc thấy cái vòng tay trong hộp ở trên bàn , nghĩ nó chả quan trọng, bơ luôn.
Bé Minh chả nói năng gì, lẳng lặng đưa cho ta một bức ảnh
Trong đấy có đứa bé trai gái
...
...
...
Ô!!! Đứa con gái chính là ta hồi bé mà!
Còn thằng con trao, giống thằng Minh điên đảo
...
E hèm
Quay phắt sang khều khều tay hắn, hỏi dò: “ Này, tao với mày đây đúng không? “
Hắn cười cười vô lại, véo mũi ta đến đỏ lên, bảo: “ Thế mày nghĩ là ai? “
Đến đoạn này thì hoảng thật rồi, thực sự là ta chả nhớ cái gì hết á, chỉ biết có chơi với thằng con trai nào đó. Ai ngờ lại là thằng cha này
Thật kì lạ a!
- “Minh, sao tao không có ấn tượng gì nhỉ? “
Hắn cốc đầu ta: “ Với cái đầu này thì“
Ta nổi sung lên, vừa tức vì bị mắng là ngốc, vừa tức vì bị cốc đầu, hét toáng:
“ CỐC CỐC ĐẦU CÁI MÔNG MÀY Ý! Cái đầu nó ảnh hưởng đến dức học của tao, không học được về nhà hót rác nuốt không khí mà sống à? Mày ngu có mức độ thôi chứ! “
Vỗ nhiều ngu mẹ đi thì chết
Biểu tượng cảm xúc chắc em chớt
Ai ngờ hắn lại trả lời tỉnh bơ: “ Mày học giỏi hay không không quan trọng, đằng nào tao chẳng phải nuôi mày “
Ta ngã ngửa luôn. Cái câu đấy là từ miệng hắn phun ra á? Đếch tin được.
Đọc trong truyện thì thường là nam chính với nữ chính thích nhau. Thế này là...?
Chả lẽ như vậy thật???
Gạt phắt đi ý nghĩ quái gở mới hiện ra trong đầu, thằng khô khan đấy thích vào thì khổ lắm. Đứa nào thích hắn thì đứa đấy là đứa ngốc nhất vũ trụ
Ừm, ta chắc chắn
Ngước lên nhìn hắn...
Chó Minh đang đứng nghiêng với ta, áo trắng quần short đen, đẹp trai kinh khủng
Ta nhìn...
Rồi ngắm...
Tiếp theo lại nhìn...
Sau đó tiếp tục ngắm...
(Thời gian nhìn ngắm hết phút)
Nhìn đi ngắm lại vẫn thấy thằng này nó đẹp trai
Cơ mà không biết vòng nó ra sao nhỉ?
Mấy tên có cơ bụng cơ ngực ở lớp ta 'qua' hết rồi. Không biết tên Minh này như thế nào?
Hí hí, phải vạch ra xem thử
|Đoạn này ta còn gật gật đầu cười lưu manh mới sợ chứ! |
Ta nhìn xuyên thấu vào áo hắn, xoa xoa cằm hưởng ứng cái kế hoạch dê xồm mới nghĩ ra, Hắc hắc
Phi thân như siêu nhân đến cạnh hắn, sờ sờ bụng hắn >.
Oimeoi! Hình như có múi thật! Íháháhá
Lại được ăn đạu hũ trai đẹp rồi!
Hắn mở miệng hỏi thì thào (v)
“ Mày làm cái trò gì vậy?”
Lão nương đây ứ thèm trả lời
Thằng bé hỏi tiếp: “ Mày có bỏ ra không? Không thì tao...”
- “Mày làm sao” | ta vừa sờ vừa hất hất cằm kiểu xã hội đen chất vấn
Aii đó ngập ngừng, mặt đỏ lựng: “ Tao..tao ô-ôm mày đấy! “
Ta nghĩ chắc nó đùa, tiếp tục sờ loạn, cười toe toét
...
...
...
...
Ai ngờ, hắn ôm ta thật!!!
OMG!!!
_________+++_________+++___________+++__________+++
Các bác đừng hiểu lầm, đoạn này em nghĩ ra em viết được là kì tích đó. Khổ tâm lắm!!!