Thấm thoát tuần nữa lại trôi qua, ngày mai đã là ngày cuối tuần. Tụi nó quây quần bên nhau tại quán nước My life của của anh Tuấn_Nơi Ngọc đang làm việc. Đừng ai ngạc nhiên vì tại sao Ngọc k chịu làm việc nha, vì Ngọc tuy nói là nhân viên nhưng thật ra cũng chẳng khác gì em gái của anh Tuấn, bình thường chẳng phải làm gì, nhiệm vụ chính của nó là chơi đàn cho CLB ngày thứ tư và phục vụ khi nào quán đông khách, hôm nay lại khá vắng khách vì giờ k phải giờ tan tầm, mặt trời cũng chưa xuống núi
-Nè, mai đi chơi k? Cuối tuần rồi mà_Trinh hỏi khi mọi người đang nhấm nháp li cà-phê
-Cũng hay đó, bây giờ đang hè, bài vở đang ít, đi chơi nhiều nhiều vào, vô năm k biết có đi được hay k_Phương nói
-Vậy đi đâu đây? Nhà Ngọc ta tới rồi, công viên nước cũng đi luôn_ Kiệt nói
-Vậy đi biển có được k?_NGọc hỏi
-Được đó. Mùa hè thì phải nói tới biển chứ ha_Vũ tán thành
-Vậy chúng ta tổ chức ăn uống và vui chơi ở đó tới chiều luôn ha?_Phong hỏi mọi người
-Như vậy cũng được đó. Nhưng nếu như vậy thì hôm nay đành phiền các cậu làm tài xé k công rồi_Trinh cười
-Là sao?_Vũ nhăn mặt hỏi
-Thì tất nhiên là nhờ mấy ông chở đi mua sắm rồi_Phuơng nói
-Sao k tự đi mà lôi tụi này theo?_Kiệt hỏi
-Được, nhng tụi này k thích_Phuơng chống nạnh, ra dáng chị
-Đành vậy chứ biết làm sao. Mà cậu cho Bảo theo nữa nha. Lâu rồi k gặp thằng bé_Phong nói và hỏi Trinh, Kiệt
-Cũng được, để thằng bé ở nhà suốt cũng k hay_Trinh nói
-Ủa, Bảo là ai vậy?_NGọc hỏi
-À, Bảo là con của cô mình, vì ba mẹ nó phải đi công tác ở nước ngoài nên đem nó gởi cho nhà mình_Kiệt giải thích
-Vậy sao? Chắc dễ thương lắm_Ngọc nói và cười nhẹ
-Vậy bây giờ chúng ta đi liền đi_Phuơng nói rồi đứng lên
-Các cậu ra trước đi. Mình vào báo cho anh Tuấn biết, nếu k anh ấy lại cáu lên rồi trừ luơng mình mất_Ngọc đùa rồi chạy vào phòng quản lí
-Nhanh lên nha_Vũ vọng theo và đi ra cửa( Đơn nhiên là đã tính tiền rồi cha)
Tại Siêu thị Trung tâm thành phố............
-Nè, mua cái này k?_Ngọc nói và chỉ vào bị rau xanh
-No, mình k thích ẩnu đó. Mua rau này đi_Trinh lắc đầu và chỉ loại rau khác
-Cái này thì sao? Nhìn nó cũng ngon mà_Phuơng chỉ tay về phía túi rau mình đang cầm trên tay
-um, cái đó cũng được. Rau xà-lách tốt cho sức khỏe mà_Ngọc gật đầu
-Nè, mấy người còn lựa tới khi nào nữa vậy?_Vũ nói vẻ mệt nhọc vì nãy giờ phải đẩy xe hàng
-Còn lâu lắm, ráng chờ tí đi_Trinh nói
-Nè em gái, em k thương nó thì cũng phải thương anh chứ?_Kiệt nói như sắp khóc
-Đâu có, em thương tất cả mọi người mà_Trinh quay lại làm mặt cún con
-Các cậu có muốn có bữa ăn ngon k? Hay là muốn nhịn đói?_Ngọc nói
-Đành phải chịu khổ để có được bữa đi chơi vui vẻ thôi_Phong nhún vai
Thế là công việc mua sắm cao cả của các nàng lại tiếp tục. tiếng sau.................
-Phù, cuối cùng cũng xong_Kiệt thở phào
-Chưa xong đâu, còn phải vác chúng về nữa_Vũ cãi lại
-Ráng thêm chút đi, sắp ra nhà xe rồi còn gì_Phong nói
-Các cậu đem mấy túi đồ đó cho Vũ đi_Trinh nói
-Hả? Sao lại đưa cho mình?_Vũ ngạc nhiên
-Cậu đem về nhà mình dùm nhé. Bọn mình phải tới chỗ này lát_Phuơng năn nỉ
-Các cậu đi đâu?_Phong hỏi
-Các cậu k bết thì hơn_Ngọc nói
-Nhưng cũng phải nói là đi đâu cho bọn mình khỏi lo chứ?_Kiệt nói
-Bọn mình đi mua sắm ở cửa hàng bên kia đường kìa_NGọc nói và chỉ sang bên kia đường
-Vậy sao k cho bọn này đi cùng_Kiệt hỏi ngây thơ
-Cái ông kia, con gái đi mua sắm. Ông là nam nhi, đi theo làm gì? Hay là ông...._Phuơng nói
-Nè, k có. Tui k phải loại đó nha_Kiệt chối lia lại
-Vậy anh và mọi người về trước nha. Lát bọn mình đi taxi về cũng được_Trinh cười rồi đuôi chàng hoàng tử đi
Thế là nàng nắm tay nhau đi thăm cửa hàng đối diện để lại chàng bơ vơ. Kiệt và Phong thì khỏe rồi, leo lên xe phóng cá vèo. Chỉ tội cho Vũ, phải xách đống đồ. Thật là tội nghiệp
Tại cửa hàng quần áo bên kia đường..............
-Nè, mua cái nào dễ nhìn chút nha_NGọc nói
-Mình sẽ lựa cho cậu bộ bikini thật là sexy để anh nào nhìn cũng phải đắm đuối_Phuơng chọc
-Cái đó mình k cần đâu, nhường lại cho TRinh đi_Ngọc cười rồi nhìn Trinh
-Cái gì? Mình mà cần tới mấy bộ đồ đó sao?_Trinh giãy nãy lên
-Chư còn gì nữa? Cậu phải gây được ấn tượng mạnh với Phong để tình yêu người thêm tiến triển chứ_Phuơng nói
-Gì? Mình với Phong có gì đâu_Trinh đỏ mặt
-Thôi đi cô nuơng, ai chẳng biết người mết nhau mà k dám nói chứ. Mình còn nhiều lần thấy người nhìn trộm nhau nữa kia mà_NGọc nói vẻ cực kì hiểu biết
-Vậy cậu với anh mình thì sao?_Trinh hỏi ngược lại
-Mình với Kiệt thì có gì đâu. Chỉ là bạn thôi mà_NGọc lúng túng lạ thêng khi nghe người ta nói về chuyện của mình
-Chỉ là bạn thôi mà_Trinh và Phương nhắc lại lời nói của Ngọc như để chọc quê
-Thôi, k giỡn nữa.Sang bên kia xem thử đi_Ngọc lảng sang chuyện khác và kéo mọi người đi. Còn nàng nhà ta thì cứ cười khúc khích
Sau khi chọn cho mình những bộ đồ ưng ý dưới sự góp ý của nhà thiết kế trẻ( là Ngọc đó ạ) và các chị bán hàng, tụi nó bước ra khỏi cửa hàng. Trinh và Phuơng bắt taxi về nhà, Ngọc thì k chịu đi theo với lí do hết sức dễ thương_ muốn đi bộ để hít thở khí trời
Nó mình lặng lẽ bước đi trên con phố đông người. Chợt nó cảm thấy chạnh lòng, có lẽ từ lâu lắm rồi, nó k còn để ý xem xung quanh ra sao và thay đổi thế nào. Từ rất lâu rồi, nó đã k còn quan tâm ai hay bất cứ thứ gì, nó sống trong cái vỏ bọc lạnh lùng và xa cách, hàng ngày cũng chỉ biết học, học và học, nếu k thì cũng chỉ đi làm thêm và về nhà. Nói thì k ai tin chứ năm về trước nó là con nhóc cực kì tò mò, hay soi mói và tìm hiểu xung quanh. Nhưng từ ngày mẹ nó mất, nó như người khác, hoàn toàn thay đổi. Nó thờ ơ với thế giới xung quanh, thứ duy nhất mà nó quan tâm chính là Kappi_chú chó mà nó nuôi. May mắn cho nó là vẫn được ông trời thương nên mới gặp được nhóm của Kiệt, lúc đó nó mới có thể lấy lại được nụ cười đã mất năm qua.
Mà nhắc tới Kiệt nó lại thấy lạ lùng. Mỗi lần nghĩ tới Kiệt là cái cảm giác lạ lùng trong người nó lại bộc phát, thứ cảm giác mà cho dù đã cố kiềm chế nhưng nó vẫn k thể dừng lại. Dường như khi ở cạnh Kiệt là lúc mà người ta thấy nó rạng ngời và tỏa sáng nhất. Nếu đem ra để so sánh, ví von thì có thể nói nó như bông hoa bị lớp tuyết dày bao phủ còn Kiệt là ánh nắng mặt trời ấm áp sưởi ấm cho bông hoa nhỏ.
Nó cứ miên man suy nghĩ cho tới khí về tới nhà. Nó thầm nhủ với lòng mình rằng k nên suy nghĩ nhiều làm gì cho mệt. Chuyện gì đến ắt sẽ đến, cứ để thời gian làm sáng tỏ mọi điều. Nó leo lên giường và nhắm mắt ngủ, kết thúc ngày dài mệt mỏi
zzzzz.................
Sáng hôm sau,nó dậy sớm, hoàn thành công việc giao thường ngày. Đi trên chiếc xe đạp nhỏ, nó ngắm nhìn mọi vật xung quanh. Công việc này nó đã làm được hơn năm nay, còn đường này nó cũng đi tới mức dấu bánh xe in hằn trên đường nhưng chưa bao giờ nó liếc mắt nhìn xung quanh. Chỉ biết tới công việc là công việc, giờ nhìn quang cảnh xung quanh nó thật sự choáng ngợp. Chỉ có thể nói là rất đẹp. Nó đẹp k phải vì nơi đây toàn những căn biệt thự, cũng k phải vì nơi đây là nơi dành cho người giàu mà nó đẹp bởi nơi này có rất nhiều cây xanh, chim chít đua nhau hót chào, muôn hoa như khoe sắc. Tất cả tạo cho nơi đây khung cảnh như khu rừng thần tiên. Có lẽ nơi đây hoàn toàn tách biệt với sự vồn vã, xa hoa nơi phố phường đông đúc. Dừng xe vào bên lề ngồi nhà, nó ôm chồng báo trên tay và đi tới từng cách cổng, chọn chỗ vừa dễ nhìn và sạch sẽ. nó đặt tờ báo xuống và bước đi.
Chợt có bóng đen từ đâu đi tới, đứng phía sau nó và bịt mắt nó lại.
" Ai vậy nhỉ? Chẳng lẽ là bọn lưu manh? K, k phải, cảm giác này quen lắm, rất ấm áp và an toàn. Chẳng lẽ là......."_Ngọc suy nghĩ rồi nói_ Kiệt, là cậu phải k?
-Bingo, cậu giỏi thật đó. Sao biết mình hay dữ vậy?_Kiệt vừa nói vừa cười
-Vì....._Ngọc suy nghĩ đôi chút vì k biết phải trả lời thế nào_Vì chỉ có cậu mới dám giỡn kiểu đó với mình thôi_NGọc nói
-Hi hi hi hi_Kiệt cười vui vẻ
-Mà sao cậu lại ở đây?_Ngọc hỏi
-Đây là khu mình ở mà, hôm nay cuối tuần nên mình dậy sớm tập thể dục_Kiệt cười
-Vậy à. Mình cũng có người bạn ở đây_Ngọc nói và nhìn xung quanh
-Thật sao?Ở đây á?_Kiệt ngạc nhiên
-Um, người bạn nhỏ vô cùng dễ thương_Ngọc nói và mỉm cười cực kì hiền dịu
-Vậy à? Có vẻ hay nhỉ? Mà cậu lại đi giao báo à?_Kiệt hỏi khi nhìn thấy chồng báo trên tay Ngọc
-Lại? Có nghĩa là cậu đã thấy tôi đi giao báo rồi sao?_Ngọc hỏi
-Um, ngày đầu tiên cậu đi học, sáng hôm đó mình đã thấy cậu_Kiệt kể lại
-Vậy à? Xem ra mình và cậu có duyên quá nhỉ. Mà bây giờ cũng khá muộn rồi. Cậu về và chuẩn bị đi. Mình cũng về đây_Ngọc nhìn đồng hồ và nói
-Um, vậy pp cậu nha. Lát nữa mình sẽ qua đón cậu_Kiệt nói và chạy theo hướng ngược lại
-pp_Ngọc vẫy tay chào Kiệt rồi dất xe ra về
: A.M
-Píp..píp_Tiếng còi xe kêu inh ỏi
- Các cậu tới rồi à?_Ngọc mỉm cười rồi bước ra, tay thì đóng cổng
-Chị Ngọc!_Tiếng một đứa con nít vang lên đầy vui mừng
mọi người quay về nơi phát ra tiếng nói, là xe của Kiệt
-Ơ Bảo. Là nhóc sao?_Ngọc vui mừng chạy về phía xe Kiệt
-Chị Ngọc, em nhớ chị quá. Sao lâu rồi chị k tới chơi với em?_Bảo ôm Ngọc nũng nịu
-Chị xin lỗi. Tại dạo này chị bận quá_Ngọc nói đầy yêu thương và xoa đầu Bảo
-Nè, người biết nhau hả?_Kiệt ngạc nhiên hỏi
-K phải quen mà là rất thân đó anh à_Bảo vui vẻ trả lời
-Nè nhóc, sao em biết chị Ngọc vậy?_Phuơng hỏi
-Hồi em mới về nhà anh Kiệt, k có ai chơi cùng vì hôm đó anh Kiệt và chị Trinh đều đi vắng nên en buồn quá, lẻn ra ngoài chơi. Do k biết đường nên em bị lạc, trời lúc đó cũng tối rồi nên em k biết phải làm sao, chỉ đưngs khóc ở góc đường. May mà chị Ngọc đi ngang qua, mua đồ cho em ăn còn đưa em về tận nhà nữa_Bảo kể
-Vậy ra cậu là cô gái ân nhân hôm đó rồi_Trinh nói
-K có đâu, mình chỉ giúp thăngf bé thôi mà. Ai mình cũng làm vậy thồi_Ngọc cười rồi mở cửa xe sau
-K được! Em muốn chị ngồi đằng trước với em cơ_Bảo làm nũng
-Nhưng đằng trước chỉ có ghế thôi_Ngọc giải thích
-Vậy chỉ ngồi với em đi. Đi mà chị_Bảo mè nheo
-Được rồi, được rồi_Ngọc cười và mở cửa ghế trước bước vào và cho bảo ngồi trên đùi mình
-Ổn định chưa? Ta đi nhé! _Kiệt cười và tất cả mọi người cùng lái xe thẳng tiến về phía biển
Trên đường đi, Bảo cứ dính lấy Ngọc, hễ Kiệt mở miệng nói với Ngọc câu nào là thằng nhỏ lại nhảy vô trả lời thay. Hệt như nó đang muốn chia rẽ Ngọc và Kiệt vậy.
Kiệt tức lắm nhưng chẳng làm gì được, chỉ biết lườm xéo thằng nhỏ, thằng nhỏ biết nhưng chỉ làm lơ khiến anh chàng tức ói máu. Mang tiếng là anh em họ cho oai thế thôi chứ người này cứ như nước với lửa, toàn cãi cọ và thi đua xem ai hơn ai. Thằng Bảo còn nhỏ, hiếu thắng đã đành nhưng đằng này Kiệt đã lớn, rồi chứ có ít ỏi gì, lại còn là hội trưởng hội học sinh mà lại đi hơn thua với thằng nhóc chỉ mới tầm , tuôi thì quả là k bình thường. Nhìn thằng nhóc thân thiết với Ngọc như vậy tự nhiên trong lòng Kiệt dấy lên cảm xúc khó tả mà nếu như tác giả k lầm thì đó là....(thôi, tác giả k nói đâu. Để mình trích dẫn suy nghĩ của Kiệt luôn cho mọi người hiểu)
" Trời ơi là trời, tức quá đi. Bảo, nhóc được lắm, xem ra lần này anh thua mất rồi. Mà sao nhìn họ thân mật thế nhỉ, mình giống như bị bỏ rơi vậy. Sao cứ thấy trong người khó chịu vậy ta? Thật là....Mà sao cái cảm giác này giống cái cảm giác khi ghen tuông mà mình hay thấy trên mấy bộ phim sướt mứot của Hàn quốc mà con Trinh hay xem quá dị ta? K phải, tuyệt đối k phải. Phim ảnh chỉ là phim ảnh mà thôi. K áp dụng vào thực tế được"_Kiệt tự độc thoại rồi gõ vào đầu mình mấy cái
-Cậu bị làm sao vậy? K khỏe à?_Ngọc hỏi đầy quan tâm khi thấy những hành động kì lạ vừa rồi của Kiệt
-Ảnh k sao đâu chị. Bị chập dây chút hà_Bảo xen vô trả lời thay (Thằng nhỏ này giống kì đà cản mũi quá ha bà con)
-Ờ, vậy sao? Nếu vậy thì Bảo tránh xa ra nha, coi chừng bị lây đó_NGọc nói rồi bẹo má Bảo
Kiệt thì như tức muốn ói máu trước những gì mà con người bên cạnh mình vừa nói,"ao nó cứ thân mật như vợ chồng vậy nhỉ?"_Đó là những gì anh chàng nghĩ trong đầu và lại thêm lần nữa cái đầu iu dấu của anh bị hành hạ (ông này tức cười ghê, ghen với đứa con nít)
Cuối cùng thì cũng tới biển nếu k cái đầu tội nghiệp sẽ còn khổ dài dài với chủ nhân của nó. Ngọc, Bảo, Trinh và Phuơng thì chạy ù ra biển, vừa đi vừa gọi:" Biển ơi, biển ơi" nghe ngây thơ thấy sợ. đứa con gái và thằng nhóc con như làm náo động cả vùng biển khi cùng nhau nghịch nước, chơi đuaf và cười nói cực kì vui vẻ. Những thiên thần k chỉ làm mê hoặc những người dân ở đây mà còn làm tim của các hoàng tử dao động
-Nè, vô thay đồ đi, mặc đồ này kẻo ướt hết bây giờ_Ngọc nói
-Ừ ha. Phải cho người ta thấy công sức nguyên buổi chiều hôm qua của chị em mình chứ_Phuơng cười
-Phải làm cho mọi người lé mắt luôn_Trinh hùa theo
-Vậy vào phòng thay đồ đằng kia đi. Ở đó khá vắng người mà_NGọc chỉ tay về khu w.c phía đằng xa
Chợt, tay Ngọc như bị ai đó níu lại. Nhìn ngang tầm mắt k thấy ai nó tưởng là mà thì nghe thây tiếng nói:
-Ở dưới này nè
-Ủa? Sao vậy Bảo?_Ngọc nhìn xưống thì thấy Bảo đang nắm tay mình
-Chị cho em theo với được k?_Bảo làm nũng
-Hả?_Ngọc ngạc nhiên và k biết phải trả lời thằng nhóc như thế nào
-K được. Nam tử hán đại trượng phu ở đây thay quần áo được rồi. Vào chỗ của chị em phụ nữ làm chi?_Kiệt kéo áo thằng nhóc lại và lôi về phía mình
-Thả em ra! Thả ra!_Bảo vùng vằng
-Cậu yên tâm đi. Thằng nhỏ này hay vậy lắm_Kiệt bề thốc Bảo trên vai và quay sang nói với Ngọc
-Um, vậy cậu chịu khó trông nó chút nhé_NGọc nhăn mặt cười và chạy theo chạy theo Trinh và Phuơng đã đi khá xa và gọi nó ý ới
Khi Ngọc đã đi rồi, Bảo mới hết quậy phá
-Anh thật quá đáng. Tại sao k cho em đi với chị ấy?_Bảo hỏi Kiệt
-Vô duyên. Hỏi làm gì? Đi lại đằng kia thay đồ đi_Kiệt nói và bước về phía phòng thay đồ danh cho nam
-Ủa? Hồi nãy anh nói thay ngoài kia mà?_Bảo ngạc nhiên hỏi Kiệt
-Thay ngoài đó hả? Để các nàng thấy Nice body của anh sao? Đừng có mơ_Kiệt lấy ngón tay trỏ lắc lắc ra vẻ k đồng tình
-Vậy anh k phải nam tử hán, đại trượng phu rồi. Nhỉ?_Bảo quay sang hỏi Phong và Vũ và nhận được cái gật đầu của chàng
-Nhiều chuyện!_Kiệt đỏ mặt quát rồi .c thẳng tiến.
' sau các chàng trai của chúng ta bước ra với chiếc quần short ngắn và để ngực trần khoe nice body. Chỉ tội cho Bảo, len lõi giữa hàng hotboy cao ráo, manly làm cho thằng nhóc càng thêm nổi bật. Nhưng k phải là trung tâm của sự chú ý để ngừoi ta trầm trồ khen ngợi mà là để người ta so sánh, trêu chọc. Thằng bé với khuôn mặt cáu kỉnh như sắp khóc, ngồi xuống chơi cát mà nói đúng hơn là nó đang phá tan đống cát mịn trước mặt.
-Bảo ơi, lại đây với chị nào_Ngọc gọi
-Chị Ngọc!_Thằng nhóc vui mừng chạy về phía phát ra tiếng nói
Các chàng đang nhìn ngắm các cô em ăn mặc sexy, quyến rũ khi nghe thấy tiếng nói của Ngọc cũng quay lại thật sự là bất ngờ. Các nàng công chúa ăn mặt k sexy, hở hang như các cô nàng trên bãi tắm nhưng lại toát ra vẻ cuốn hút lạ thường khiến họ bước tới đâu thì nơi đó dường như bất động. Ngọc mặc trên mình bộ đồ bơi màu trắng, k dây cùng chiếc váy ngắn. Trinh mặc bộ màu hồng phấn nhẹ nhàng, áo lệch vai cùng chiếc quần bó ngắn. Phuơng thì mặc bộ màu vàng chanh cực nổi bật, áo cột dây phía sau, bên dưới quấn chiếc khăn nhỏ cùng màu. nàng mặc những bộ đồ đơn giản nhưng cũng đủ để khoe đôi chân dài vô tận, vồng eo quyến rũ và làn da trắng nõn.
-Nè, mấy người bị làm sao vậy?_Phuơng nói và dơ tay vẫy vẫy trước mặt Vũ
-Bộ khó nhìn lắm hả?_Trinh nhăn nhó hỏi
-K, k phải. Đẹp lắm_Phong nói trong vô thức
-E hèm, vậy mà có ai kia nói là k có gì đó nha_Ngọc cười
-Đúng đó_Phuơng cười
-Tui k có giỡn nha. Giận mấy bà luôn_Trinh nói và quay mặt đi chỗ khác
-Ý, sorry mà. Thôi nha...._Ngọc năn nỉ
-Tạm tha cho lần này_Trinh nói và búng lên trán Ngọc
-Mà thôi, xuống biển tăm đi, đứng đây làm gì_Phuơng nói rồi kéo tay Vũ xưống biển
-Nè, tui có nói là muốn tắm đâu?_vũ chợt tỉnh khi làn nước trong xanh và mát rượi chạm vào da thịt
-Nhưng tui muốn. Ông có dám thi với tui k?_Phuơng kênh kiệu
-Dám chứ sao k? Bà tưởng tui sợ bà hả?_Vũ nói đầy thách thức
-Vậy thì bơi từ đây tới cây cột màu xanh ở ngoài kia nha_Phuơng nói và chỉ tay về phía cây cột xanh
Thế là người lon ton dắt nhau ra phía rìa nước và bơi nhanh hết mức có thể
Phía Trinh
nhìn người thi thố với nhau mà trinh buồn cười." Thật là trẻ con nhưng cũng thật ngưỡng mộ. Còn mình thì có muốn nhuw họ cũng chẳng được. Bao năm nay mình cố gắng học bơi biết bao nhiêu, bị anh mắng k ít lần, thế mà k tài nào bơi được. Có lẽ suốt đời này mình đành làm chú cá bị mắc cạn thôi. Dù muốn vũng vẫy với đồng loại nơi dòng nước mặn táng xanh kia cũng k được"_Trinh suy nghĩ rồi thở dài
-Cậu có cần mình giúp cậu học bơi k? Nhìn người ta bơi mà mình thì k bơi được chắc là buồn lắm_Phong đứng cạnh Trinh và nói
Sau vài giây hoàn hồn, Trinh mới có thể bình tĩnh trở lại. Tự nhắc nhở mình rằng Phong có khả năng nhìn thấu tâm can người khác qua ánh mắt của họ, Trinh nói
-Nhưng mà.....mình...._Trinh ấp úng
-K sao đâu. Họ k dạy cậu được nhưng mình thì có thể. Mình có phuơng pháp riêng mà_Phong cười, nụ cười hiếm hoi
-Cảm ơn cậu_Trinh nói đầy cảm kích
-K cần phải vậy đâu. Khi nào bơi được rồi hãy cảm ơn mình. Đi thôi_Phong nói và vuốt nhẹ mái tóc mềm của Trinh, rồi kéo Trinh xưống biển
Phía Kiệt và Bảo
-Này nhóc, chúng ta cũng thi đua cái gì nhé_Kiệt nói với Bảo
-Đơn nhiên rồi. Nhưng thi cái gì đây?_Bảo hỏi
-Thi bơi nhé_Kiệt đề nghị
-Mơ à? Anh khỏe như thế thì đơn nhiên người thắng sẽ là anh rồi_Bảo k đồng tình
-Ha ha ha, xem ra nhóc cũng biết lượng sức mình quá ha_Kiệt nói và nhìn Bảo chỉ với nửa con mắt_Vậy thì thi cái gì?
-um..........Xây lâu đài cát_Bảo suy nghĩ lúc rồi nói
-Ok thôi. Nhưng phần thưởng cho người chiến thắng là gì đây?_Kiệt hỏi
-Nói nhỏ thôi_ Bảo nói rồi vẫy Kiệt như muốn bảo anh chàng này cuối xưống_ Thì thầm, xì xào....
-Nè, có được k vậy?_Kiệt hỏi lại đầy nghi ngờ
-Được mà_Bảo chắc chắn
-Oh, thử xem_Kiệt nói và người bắt đầu hì hục làm lâu đài của riêng mình
Ai đi qua cũng đều nhìn họ với đủ mọi ánh mắt. Chắc họ nghĩ anh chàng này lớn rồi mà còn chơi mấy trò này sao? Hay: cha con nhà này có vẻ thật hạnh phúc
Chắc mọi người thắc mắc nhân vật chính đi đâu mất rồi phải k? Nói cho nghe...........
Ngọc mình lang thang khắp bãi biển dài, bàn chân trần nhẹ đi trên cát để lại những dấu chân và sóng biển vỗ vào xóa nó đi. Cũng khá lâu rồi nó k tới biển, khá lâu rồi nó k vuơn vai để cảm nhận gió biển có ẩn vị mặn nồng. Chọn phiến đá ở khá xa bờ, nó ngồi xuống. Nhìn ngắm mọi vật ở đây trông nó chẳng khác nào nàng tiên cá ngày ngày ngồi trông mong hoàng tử. Nó thẩn thờ nhìn xung quanh bằng đôi mắt rất buồn
Đứng lên phía mốm đá, nó dang tay ra và nhắm mắt lại. Gió biển lồng lộng, mát rượi và mang theo cía hơi mặn của ăn. Nó chợt nhớ về những chuyện từ ngày xưa, từ rất lâu rồi_ những câu chuyện mà trước đây nó đã từng quên hay nói đúng hơn là k muốn nhớ.
( -Tiểu Ngọc à, xưống đây đi con. Coi cừng té đó_ người phụ nữ xinh đẹp đưa đôi mắt lo lắng nhìn lên phía mỗm đá gần bờ
-Nhưng trên này vui lắm mẹ ơi. Có gió mát nè, lại còn có vị mặn như muối bà Năm hay dùng để nấu ăn nữa mẹ à. Hay lắm_Đứa bé vừa nói vừa dang tay ra như muốn bay
- Nào con gái, xuống thôi. Đừng để thiên thần phải lo lắng chứ_ người đàn ông nói và ẵm đứa bé xuống
- Con k muốn mẹ lo lắng đâu, vì thiên thần lo lắng thì sẽ k còn đẹp nữa. Nhưng mà con muốn bay_Đứa bé nói
-Vậy thì ba sẽ làm máy bay cho con_Người cha nói và xoay đứa bé
-woaaaa........ha ha ha.......vui quá!!!_đứa bé hét lên và cười thật tuơi)_ đó là những gì NGọc đang hồi tưởng lại mà k hề hay biết nước mắt đã đẫm ướt khóe mi từ lúc nào
Chợt có bàn tay nắm lấy chân nó và kéo xuống làn nước mặn trong xanh
-Khụ khụ khụ_Nó sặc nước, ho liên hồi
-Ha ha ha_Kiệt ôm bụng cười
-Cậu làm gì vậy hả?_Ngọc lấy tay vuốt nước trên mặt vaf đánh vào ngực Kiệt
-Khoan đã, cậu làm sao vậy? Sao giọng cậu lạ thế? Mắt cậu nữa, sao đỏ vậy?_Kiệt hỏi và nắm chặt lấy cánh tay Ngọc
-K sao, chắc bụi bay vào mắt thôi mà_Ngọc nói và lấy tay lau nhẹ mắt
-K phải, nãy giờ cậu nhắm mắt thì lấy đâu ra bụi bay vào cơ chứ. Cậu nói thật cho mình biết đi_Kiệt nói
-Mình...mình..._Ngọc ấp úng
-Cậu đã đồng ý làm bạn mình thì cậu nói thật cho mình biết đi. Đừng dấu mình_Kiệt nói rất nhẹ nhàng
giọt... giọt... giọt....và sau đó là rất nhiều giọt nước mắt rơi xuống biển hòa tan với vị mặn nơi đây
Kiệt k nói gì nữa, chỉ im lặng kéo Ngọc vào lòng và an ủi
-Được rồi, cậu cứ khóc đi, khóc nhiều vào_Kiệt nói
lúc sau, Kiệt dìu NGọc lên bờ và đưa cho Ngọc chiếc khăn lạnh
-Sao? Đỡ rồi chứ?_Kiệt hỏi và ngồi xuống bên cạnh Ngọc
-Cảm ơnn cậu_Ngọc nói nhẹ nhàng
-Cậu buồn chuyện gì à?_Kiệt hỏi
-K, chỉ là mình nhớ tới quãng thời gian trước đây, quãng thời gian mình có được gia đình hạnh phúc_Ngọc nói, ánh mắt nhìn về phía vô định
-Mình k biết phải khuyên cậu thế nào vì mình k phải người từng trải, mình sinh ra trong gia đình quá đầy đủ. Nhưng mình nghĩ cậu nên quên hết tất cả đi, quên hết tất cả những gì mà cậu cho rằng nó làm cậu đau khổ. Cậu hãy giống như bờ cát này, khi có người đi qua sẽ để lại dấu chân trên ấy, nhưng khi sóng biển ập vào thì tất cả sẽ trôi đi. cậu hãy quên đi nỗi đau của mình như cách mà sóng biển và bờ cát đã làm_ Kiệt nói
-Mình sẽ cố gắng nhưng mình k chắc là có thể làm được hay k. Cậu biết đấy, con người k bao giờ chiến thắng được thiên nhiên mà_Ngọc nói
-Mính sẽ giúp cậu dù mình biết mình chẳng có tài cán gì_Kiệt cười
-hì, nãy giờ cậu nói giống giáo sư ghê_Ngọc chọc
-Đâu có, mình vốn dĩ là giáo sư mà_Kiệt đùa
-Vâng, giáo sư quái dị_Ngọc nói và cả cùng cười.
Vừa lúc đó, Bảo chạy lại...........
-Chị Ngọc, đi chơi với em đi_Bảo nói và kéo tay NGọc
-được rồi, chị đi!_Ngọc cười
-Chị sao vậy, mắt đỏ hoe mà sưng húp hà. Chị khóc hả?_Bảo hỏi
-Đâu có, bụi bay vào mắt chị thôi_Ngọc chối
-Vậy ạ. Mà sao chị lại ngồi đây với anh Kiệt ạ?_Bảo hét lên khi thấy Kiệt ở bên cạnh
-Ờ thì....thì..._Kiệt lắp bắp
-Anh phải giữ lời hứa của mình chứ_Bảo lườm
-Ừ, thì giữ. Gớm, đi là được chứ gì_Kiệt nói và đứng dậy
-Khoan đã. Lời hứa gì vậy?_Ngọc hỏi
-Là như vầy nè chị: Em và anh Kiệt thì xây lâu đài cát với nhau, nếu ai thua thì k được tới gần chị trong ngày hôm nay, nếu ai thắng thì được đi chơi suốt ngày hôm nay với chị. Và người thắng là em nên đơn nhiên anh ấy k được ở đây rồi_Bảo cười nói
-Vậy sao? Hay nhỉ?_Ngọc cười
-Vâng! Vui ha chị_Bảo cười toe toét
-Mấy người dám lấy tôi ra làm thứ để cá cược sao?_Ngọc hét lên rồi quay mặt đi chỗ khác
Bảo và Kiệt hết hồn khi thấy thái độ của Ngọc thay đổ
-Chị à, em...em k cố ý đâu_Bảo nói
-Đúng đó, chỉ là vô tình thôi. Bọn mình k ngờ là cậu giận như vậy_Kiệt hùa theo
-Hứ!_Ngọc
-Chị ơi....chị ơi, em xin lỗi chị. Em k cố ý đâu..hu hu hu_Bảo nói rồi mếu máo
Nghe thấy tiếng khóc của Bảo, Ngọc vội quay lại
-Nè Bảo, em nín đi, nín đi nào. Đừng khóc, trông xấu lắm_Ngọc nói và lau nước mắt cho Bảo
-Nhưng chị phải hứa tha lỗi cho em nha_Bảo nói trong nước mắt
-Được rồi, chị tha, tha hết_Ngọc nói rồi ôm Bảo
Còn Kiệt thì đứng đơ người vì vẫn chưa hiểu chuyện gì xảu ra . Mọi chuyện xảy ra quá nhanh và theo như Kiệt biết thì Bảo_em trai cậu k phải là đứa mít ướt như vậy. Nhìn thằng nhỏ bằng đôi măt ngạc nhiên, Kiệt nhận được cái nháy mắt và đôi tay dơ lên kí hiệu chiến thắng của nhóc Bảo. Lúc này, Kiệt mới chợt nhận ra tất cả
" Thằng nhỏ này láo thật, diễn cứ như thật khiến mình cũng phải tin. Tuơng lai chắc sẽ trở thành diễn viên đóng phim truyền hình nổi tiềng. Bây giờ mình mà xin chữ kí và những đồ dùng của nó thì tuơng lai bán được bội tiền"_Kiệt suy nghĩ và tự gõ đầu mình vì những suy nghĩ vớ vẩn vừa rồi
-Nhưng mà người phải bỏ ngay cái điều kiện ngớ ngẩn vừa rồi, được chứ?_Ngọc hỏi và nhìn Bảo
-Dạ, được ạ_Bảo tuy k muốn đồng ý nhưng cũng đành miễn cưỡng gật đầu
-Ok, vậy là tốt rồi_Ngọc nói và nhìn Kiệt
Khỏi phải nói, Kiệt vui tới mức nào khi cái điều kiện ngớ ngẩn vừa rồi được xóa bỏ. Nếu phải tránh xa Ngọc trong ngày hôm nay thì buổi đi chơi sẽ chẳng còn nghĩa và thú vị gì đối với Kiệt.
-Mà thôi, cũng khá trưa rồi, gọi mọi người vào ăn thôi_NGọc nói và nhìn đồng hồ
-Để em đi tìm anh Vũ với chị Phuơng cho. người đó mỗi lần cãi nha vui lắm, bao nhiêu tật xấu đều lòi ra hết_Bảo nói và bước đi. Trước khi đi, nhóc con còn để lại câu hay nói đúng hơn là lời cảnh cáo:" Anh mà làm gì chị Ngọc là coi chừng với em đó"
-Trời ơi, nó coi mình là loại người gì cơ chứ?_Kiệt lầm bầm
-cậu đang nói gì thế?_Ngọc hỏi
-À k, có gì đâu. Mình đi thôi_Kiệt nói rồi lôi Ngọc đi
Tại nơi Phong đang dạy Trinh tập bơi...........
-Kìa, người đó kìa. Ê....._Kiệt chỉ tay vào người trước mặt và định hét lên
-suỵt, im lặng nào_Ngọc bịt miệng Kiệt, kéo vào hòn đá to và nói
-Sao...sao vậy?_Kiệt hỏi
-Cậu ngồi im giùm tôi lát đi. Nhìn xem họ kìa_Ngọc nói với Kiệt ló mặt ra ngoài
-Sao đâu? Bình thường mà?_Kiệt ngây thơ
-Đồ ngốc! Chịu khó ngồi im lúc đi, rồi cậu sẽ biết_Ngọc nói và cả cùng nhìn vào con người đang vùng vẫy dưới nước kia. Trông họ bây giờ chẳng khác gì ăn trộm, nhưng ăn trộm được cái gì nhỉ? Trang sức ư? Hay quần áo?_K phải, vì họ đang mặc đồ bơi. Thứ duy nhất họ muốn trộm chính là thông tin
Quay trở về với cặp đôi đang được nói tới nha......
-,... ,...Đúng rồi, như thế, như thế. Đạp chân mạnh lên, tay phải đều, tốt, tôt lắm_Phong hướng dẫn trong khi Trinh thì đang thực hiện nhưng động tác đó cách vụng về và cuối cùng thì cô nàng cũng bơi được đoàn ngắn
-Sao...sao lại như thế được? Tại sao mình tốn hơn tuần để dạy con bé học bơi mà k được, còn thằng Phong sao mới có mấy tiếng mà đã ok là sao?_Kiệt nói khuôn mặt k dấu khỏi sự ngạc nhiên
-Đó là do còn tùy vào người dạy_Ngọc cười
-Là sao? Ý cậu mình k có tài cán để dạy con bé sao?_Kiệt quay sang hỏi
-Đó là do cậu tự nghĩ thế thôi còn ý mình là về phuơng diện tình cảm. Đôi khi tình yêu có thể chiến thắng tất cả đấy_Ngọc giải thích
-Phương diện tình cảm? Tình yêu? Là sao?_Kiệt ngu ngơ
-Chẳng lẽ cậu k biết gì sao?_Ngọc hỏi
-Biết gì là biết gì?_Kiệt vẫn như vậy
-Thật uổng cho cậu, mang tiếng là là cao thủ sát gái thế mà chả tinh ý tí nào. haizzz_Ngọc nói và lắc đầu
-quá đáng, tại chưa yêu bao giờ chớ bộ_Kiệt cãi lại
-Vâng, chưa yêu nhưng bạn gái thì còn nhiều hơn kiến cỏ_Ngọc đá đểu
-Đâu? Đâu? Có con kiến nào đâu?_Kiệt giả ngô nhìn xung quanh
-Thôi đi, mệt cậu quá. Xem thếm chút đi_Ngọc nói và hướng mắt về phía người kia
bổng, người thấy cảnh cực thú vị, tuy k có gì đặc sắc nhưng cũng rất đáng công nãy giờ ngồi rình mò dưới trời nắng chang chang và gay gắt. Có lẽ vì quá vui nên Trinh đã làm hành động hơi vượt quá mức bạn bè đó là ôm chầm lấy Phong và hôn nhẹ lên má trái của anh chàng. Khi định thần lại thì đã k còn kịp nữa rồi. Có lẽ cũng vì ngại nên ngay sau đó, Trinh vội buông Phong ra và cúi gằm mặt xuống. K gian bỗng rơi vào im lặng
-Cái gì thế kia? Tại sao lại như vậy?_Kiệt nói và như có ý định nhảy xổng ra
-Từ từ nào, tôi sẽ cho cậu ra nhưng bây giờ cậu phải bình tĩnh, thật sự bình tĩnh. Chuyện này cậu phải suy nghĩ thật kĩ vì em gái cậu và cả Phong đều quí mến nhau_Ngọc nói
-Nhưng tại sao mình k biết?_Kiệt hỏi
-Tại cậu vô tâm quá thôi. Nghe này, Phong là bạn thân của cậu, cậu ấy cũng là người rất tốt,đàng hoàng và điềm đạm. Nếu giao em cậu cho cậu ấy thì chẳng phải cậu cũng yên tâm sao?_Ngọc phân tích
-Um...cũng đúng. Vậy bây giờ mình phải làm sao để giúp họ đây?_Kiệt hỏi
-Tạm thời thì k cần làm gì cả. Bây giờ tôi và cậu tới đó để họ khỏi ngại ngùng về chuyện vừa rồi. cố tỏ ra vô tư như k biết gì đấy nhé_Ngọc nói
-Ok_Kiệt nói và cả đi về phía bãi biển, nơi con người đang đứng như trời trồng và k biết làm sao
-Nè, trưa rồi. Vào trong ăn trưa thôi_Kiệt tới vỗ vai Phong
-Hả? À...ừ_Phong ú ớ
Và chàng trai vào trong trước
-May nhé, có tụi này tới gỡ rối. Nếu k, k biết người phải làm sao nữa_Ngọc nói nhỏ vào tai Trinh
-Cậu...cậu thấy rồi à?_Trinh hỏi
-Ừ, nhưng yên tâm đi, mình chỉ nói cho Phuơng nghe thôi_Ngọc cười nhẹ
-Cậu nhớ đừng nói cho ai biết nhé? Nhất là anh mình_Trinh năn nỉ
-Ừ, mình biết rồi_NGọc nói nhưng trong đầu thì lại nghĩ:" Chẳng cần mình nói cậu ta cũng biết rồi còn đâu"
-Vậy ta vào trong thôi, trời bắt đầu nắng rồi_Trinh nói rồi kéo Ngọc vào trong
Tại nơi tụi nó đang ngồi............
-Ủa? Sao nhóc Bảo và con người ồn ào kia giờ này vẫn chưa thấy mặt mũi tăm hơi đâu hết vậy?_Kiệt càu nhàu
-Em đây nè_Bảo chạy lại
-Em về rồi hả? Thế người kia đâu rồi?_Ngọc hỏi
-Đằng sau em kìa. Lại cãi nhau rồi chị ạ_Bảo nói và chỉ ra sau
-Sao cứ cãi nhau hoài vậy trời?_Kiệt nói như muốn khóc
-Tại người đó thi bơi với nhau nhưng khi sắp về tới đích vẫn bất phân thắng bại. Thấy thế nên chị Phuơng dùng chân đá vào người Vũ làm ảnh mất đà, chìm xuống nước. Vậy là chị Phuơng thắng. Anh Vũ tức quá, k chịu thua nên người mới thành như vậy đó_Bảo kể
-Thật hết biết người này mà_Ngọc lắc đầu ngán ngẩm
-Mấy người đang nói xấu gì tụi tui đó?_Phuơng hỏi
-Có nói gì đâu? Tại mấy người suy diễn thôi_Kiệt nói
-Ủa mà lạ nha. Sao bữa nay người kia im dữ vậy?_Vũ hỏi khi thấy Trinh và Phong im lặng
-Đâu có gì đâu. Ra đây tui nói cái này nè_Ngọc nói rồi kéo Phuơng đi, trước khi đi còn nháy mắt ra hiệu cho Kiệt
Thấy Ngọc ra dấu, Kiệt cũng hiểu ý, bèn tìm cách kéo Vũ và nhóc Bảo đi chỗ khác, để lại Phong vàTrinh ở đó. Thấy k khí có vẻ u ám và ngột ngạt, Trinh đành lên tiếng trước
-Chuyện.... chuyện lúc nãy cho mình xin...lỗi...mình..._Trinh nói mặt cúi gằm xuống
-K sao đâu, chắc tại cậu vui quá nên mới vậy. Mình k để bụng đâu_Phong nói
-Vây...vậy sao? Cảm ơn cậu_Trinh nói rồi cười nhẹ với Phong. Trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm vì đứa đã có thể trở lại bình thuơng nhưng cũng có chút hụt hẫng vì cho rằng Phong chỉ coi mình là bạn mà thôi
Cùng lúc đó, ở chỗ Phuơng và Ngọc.....
-Sao vậy? người đó có chuyên gì à?_Phuơng hỏi đầy tò mò
-Như vầy nè: !!$^&(_Ngọc ghé sát vào tai Phuơng và kể
-woaa! Bất ngờ ghê ta_Phuơng nói, mắt sáng long lanh
-Um, nhưng lát nữa cậu đừng nhắc gì về chuyện này trước mặt mọi người nhé, kẻo họ lại ngại..._Ngọc nói
-mình biết rồi mà. Vậy bây giờ vào táng được chưa? Ngoài này nắng quá_Phuơng nhăn mặt
-Ừ, vào thôi_Ngọc cười
Còn ở chỗ chàng trai ( phải hông ta? Hay là chàng trai và đứa con nít? T/g cũng hông biết nữa)
-Nè, ông bị khìn hả? Sao kéo tụi tui ra đây đứng nắng làm gì?_Vũ nhăn nhó
-À...ờ..thì...thì..._Kiệt ấp úng vì k biết phải nói làm sao nữa
-Anh bị sao vậy? Tự nhiên bữa nay cà lăm hà?_Bảo hỏi
-A! Ăn kem! Tui muốn ăn kem. Kem ơi!_Kiệt nãy ra được lí do rất chi là củ chuối rồi chạy tới ông bán kem
-Thằng này bữa nay sao mà quái dị vậy ta?_Vũ nhìn theo rồi lắc đầu
-Kem hả? Em cũng muốn ăn_Bảo nghe tới kem liền chạy theo Kiệt
'sau mọi người tập trung tại nơi tụ họp.....
-Các cậu về rồi à?_Ngọc hỏi
-Ừ, về rồi_Kiệt cười khổ, trên tay còn cầm theo cây kem
-thằng khùng đó tự nhiên nói muốn ăn kem, đúng là phiền phức_Vũ cáu
-Ơ hay, được ăn kem rồi còn càu nhàu nữa là sao?_Phuơng nói
-Nè, bà ăn đi. Tôi k thích cái thứ ngọt sợt nhiều màu này_Vũ nói rồi đưa cây kem trước mặt Phuơng
-Cái này là ông nói nha. K được hối hận đó_Phuơng chộp lấy cây kem và ăn
-Mấy người này hay nhỉ? Giờ ăn trưa mà lại đi ăn kem là sao?_Sau hồi im lặng, Trinh cũng cất tiếng nói
-Đúng đó, ăn trưa thôi. Mình đói rồi_Phong nói
Thế là tụi nó ăn trưa với nhau thật vui vẻ