Tại một căn nhà trống, có những tiếng nói chuyện đầy vẻ cay cú vang lên
-Hừ, thật là tức chết mà_Trúc lên tiếng
-Bao nhiêu làn mình cố tình hại nó rồi, vậy mà nó vẫn cứ sống nhăn răng_Linh tức tối
-Bây giờ phải làm sao hả chị?Bọn trong trường k đứa nào dám dây vào nó nữa rồi_Trúc hỏi Linh
-Hừ, tao k xử được nó thì tao sẽ nhờ người xử nó. Mày cứ chờ đi_Linh nói rồi cười nham hiểm. Rút điện thoại ra và bấm vào số nào đó
Chiều hôm đó, khi bọn nó đang đi trên đường vừa cười nói rất vui vẻ, k hiểu sao hôm nay tụi nó lại nổi hứng đi bộ mới chết chứ. Khi đi qua con đường vắng, bỗng có đám chặn tụi nó lại
-Trong số bọn bây, đứa nào là Lâm Tuyết Tiểu Ngọc? Mau ra đây. Cả con Phương và cái con gì nhỉ? À, Trinh nữa_Thằng cầm đầu cất tiếng
-Mày nghĩ rằng tao sẽ cho bọn bây gặp họ sao?_kiệt đứng chắn cho nó và dưa tay ra thủ thế
-Khoan đã Kiệt. Nguy hiểm lắm_Ngọc nói
-Cậu yên tâm, bọn chống lại được mà_Kiệt nói với nó
-K được, thằng đó k phải đơn giản như những thằng khác đâu_Ngọc cãi ại
-Vậy nó nguy hiểm tới mức nào?_Vũ hỏi lại
-Nó đã từng là phó tướng của thủ lĩnh bang Bạch Ngọc. Võ công cũng khá, còn biết dùng ám khí nữa_Ngọc lên tiếng
-Sao cậu biết rõ thế?_Phong hỏi lại nó
-Cái đo thì từ từ các cậu sẽ biết, nhưng các cậu đừng đánh nhau với tên đó. Nếu có chuyện gì thì sao? Phương và Trinh sẽ như thế nào?_Ngọc nổi nóng
-Các cậu yên tâm, bọn mình sẽ k sao đâu_Kiệt chốt lại câu rồi quay sang nói với tên cầm đầu_ Nào, bắt đầu thôi
-OK. Xung phong_Tên đó ra hiệu cho bọn đàn em
Thế là chàng trai lao vào đánh nhau với khoảng tên
-Làm...làm sao bây giờ hả Ngọc?_Phương hỏi, giọng đầy lo lắng
-Tất cả cũng tại chúng ta_Trinh nói và bắt đầu khóc
-Nè, cậu bình tĩnh đi. Dến nước này thì chỉ còn .._Ngọc nói rồi mở cặp mình ra
-Dừng lại!_Tiếng nói của ai đó vang lên cùng lúc với chiếc phi tiêu bay sượt qua mái tóc tổ quạ của thằng cầm đầu
-Đứa náo vậy hả?_Tên cầm đầu tức tối hét lên
-Hỗn xược! Mày k còn nhận ra tao nữa à?_Tiếng nói đó lại cất lên
Từ trong đám đông, người con gái mái tóc xõa dài, mang chiếc mặt nạ màu trắng có hình hoa tuyết và lông vũ ở phía đuôi mắt, tay cầm cầm thanh kiếm gỗ có miếng ngọc hình hoa tuyết ở phía đuôi, tay kia cầm chiếc phi tiêu cũng hình hoa tuyết nôt
-Chị..chị _Tên kia lắp bắp đáp
-Câm miệng! Cho bọn đàn em của mày rút hết đi_Ngừoi con gái đó ra lệnh
-Dạ thưa chị _tên đó đáp rồi quay sang bọn đàn em|_Tụi mày làm gì mà k chịu chào chị rồi lui đi
-Em chào chị _đám côn đồ đồng thanh và chạy mất dép
-Chị , sao.._Thằng đó nhìn người con gái trước mặt và lắp bắp
-Câm miệng cho tao! Mày còn coi tao là chị vậy có nghĩa trong tâm mày Bạch Ngọc bang vẫn còn tồn tại. Vậy chẳng lẽ mày k nhớ điều cấm kị của bang sao?_Người đó cáu
-Dạ em vẫn nhớ ạ_Tên đó nói
-Vậy tại sao mày còn làm như vậy? Đọc lại điều cấm kị đó cho tao_Người con gái đó quát lên
-Dạ, điều : K đánh người nếu như k có lí do
điều :K vì tình cảm hay tiền bạc mà đánh người
điều :K dùng ám khí, k chơi bẩn, k đánh hội đồng_ Thằng đó nói
-Vậy mày có biết mày đã vi phạm cả k hả?_Người con gái đó quát lên
Trong khi đó..........
-Phương, cậu k sao chứ?_Vũ chậy tới
-Cậu có bị thương ở đâu k?_Phong hỏi han Trinh
-bọn mình k sao đâu_Cả đáp
-Thế Ngọc thì đâu rồi?_Kiệt tỏ ra lo lắng khi k thấy Ngọc
-Ở..ở kia_Phương lắp bắp chỉ về phía người con gái đeo mặt nạ
Chẳng lẽ người con gái đó là Ngọc?_Kiệt hốt hoảng
-K phải chứ?_Vũ nhăn mặt
-Nhưng có lẽ là đúng rồi. Nhìn bộ đồng phục kia xem_Phong nói và chỉ vào bộ đồ người con gái đang mặc
-Là đồng phục trường mình? Xem ra đúng rồi_Vũ nói
-Nhưng tại sao tên đó lại sợ Ngọc như thế nhỉ?_kiệt nói
-Hồi nãy thằng đó gọi Ngọc là gì? Các cậu có nhớ k?_Phong nói
-Là chị _Phương nhớ lại
-Rồi cái gì mà Bạch Ngọc bang nữa
-Ngọc biết dùng phi tiêu sao? Lại còn là phi tiêu hình bông tuyết_Vũ nói
-Cả thanh kiếm nữa, nó là kiếm gỗ và có ngọc bội hình hoa tuyết_Phong nhận xét
-Chiếc mặt nạ kia cũng có hình bông tuyết ở đôi mắt, còn có cả lông vũ nữa_Kiệt nói thêm
-Nè, nhìn cậu ấy các cậu có liên tưởng tới ai k?_Phong hỏi
-Chẳng lẽ Ngọc là...._ chàng đồng thanh, vẻ mặt vô cùng hốt hoảng
Vừa lúc đó, Ngọc Bước lại gần tụi nó, theo sau là thằng hồi nãy
-Mau xin lỗi mọi người đi_Ngọc ra lệnh
-Tôi...tôi xin lỗi_Thằng đó đáp
-Um, k sao đâu_Trinh xua tay
-Các cậu có sao k?_Ngọc hỏi
-Bọn mình k sao đâu_Phương và Trinh mỉm cười đáp
-Ngọc, chẳng lẽ cậu là......Snow?_Kiệt nói, gương mặt k dấu nổi sự ngạc nhiên
-Là bang chủ bang Bạch ngọc?_Vuc thêm vào
-Thủ lĩnh bộ S ?_Phong hỏi thêm
-Um, các cậu đã biết thì tôi k dấu là gì nữa. Phải, tôi là Snow, bang chủ bang Bạch Ngọc, đồng thời là thủ lĩnh của bộ S_Ngọc nói
-Chị , chị biết họ à? Cả bộ quần áo chị mặc nữa?_Thằng đó hỏi
-K những là biết mà họ còn là bạn của tao. Còn bộ quần áo này sao? Tao còn đi học mà. Tao là Lâm Tuyết Tiểu Ngọc, trong người mày muốn đánh đây_Ngọc nói rồi gỡ mặt nạ ra
-Em xin lỗi, em k biết chị là..._Thằng đó quì xuống vang xin
-Thôi được rồi, đứng lên đi. Mà cũng đừnggoij tôi là chị nữa, Snow và bạch Ngọc bang đã biến mất nửa năm nay rồi mà_Ngọc nói rồi đỡ thằng đo dậy
Ngọc ơi, cho mình hỏi câu được k?_Kiệt vỗ vai nó
-Có chuyện gì? Cậu cứ hỏi đi_Ngọc nói
-Tại sau nửa năm trước khi bang hội của cậu đang lớn mạnh thì cậu lại giải tán nó?_Kiệt hỏi
-Um, mục đích khi lập bang hội của tôi là muốn bênh vực những người yếu ớt và đào tạo ra những người tài đức ven toàn để cai quản thế giới đêm. Dể trong mắt mọi người thế giớii đêm k còn nguy hiểm hay thậm chí là k tồn tại để xã hội này được bình yên hơn_Ngọc nói lên ước muốn của mình
-Cậu quả là người hay giúp đõ người khác. Tôi rất khâm phục cậu_Vũ nói khi nghe ước muốn của nó
-Cảm ơn nhưng có lẽ tôi k xúng đâu. _Ngọc nói rồi nhìn thằng đàn em_ Bây giờ thì nói cho tôi biết tại sao bây giờ cậu lại như vậy? Cậu có biết tôi đã đặt rất nhiều hi vọng vào cậu k? Cậu có biết cậu có biết cậu là trong số ít những người mà tôi tin tưởng k? Nhìn cậu như vậy, tôi thật sự thất vọng_Ngọc nói nhẹ nhàng nhưng đầy răng đe
-Chị , à k, chị Ngọc, em xin lỗi chị. Em thật là kẻ vô dụng mà_Thằng đó tự tát vào mặt mình
-Bình tĩnh, kể lại từ đầu nào_Ngọc an ủi
-Từ khi bang giải tán, chị cũng chảng thấy đâu nên uy danh của bang ngày càng gỉm sút. Em k biết phải làm sao để có tiền mà sinh sống, mẹ em lại bệnh nặng, k có tiền để chữa nên em mới phải đi làm những công việc thế . Em có lỗi với chị_Thằng đó cúi đầu nói
-Thôi được rồi, xem ra người có lỗi là tôi.Tôi đã bỏ mọi người đi quá sớm, chưa kịp dạy cho các cậu biết cách tồn tại trên giang hồ. Tôi xin lỗi cậu, tôi sẽ cố tìm cho cậu công việc, được chứ?_Ngọc vỗ về
-Như thề thì tốt quá_Thằng nhóc vui mừng đáp
-Kiệt này, trong bang của các cậu còn chỗ trống nào k? Cho Leon gia nhập vào được k? Nó do hoàn cảnh nên mới làm như vậy chứ thật ra nó là người rất có thực tài đó_Ngọc nói với Kiệt
-Um,mình thì k sao nhưng họ thì k biết thế nào_Kiệt nói rồi nhìn Vũ và Phong
-Mình đồng ý_Vũ nhanh nhảu
-Tôi k có ý kiến_Phong nói
-OK. Vậy là được rồi.Kể từ ngày hôm nay cậu là người của bang Thiên Long_Kiệt mỉm cười
-Tốt quá rồi, cậu mau tới chào những tân thủ lĩnh mới của mình đi nào_Ngọc nhẹ cười nói với Leon
-Em...em chào các anh. Cảm ơn các anh đã giúp đỡ em. Từ nay em sẽ hết lòng phụng sự cho các anh_Leon nói và cúi đầu trước chàng trai
-Ok, được rồi, địa bàn xy hiện nay đang k có người tiếp quản, cậu tới đó quản lí đi_Phong nói
-Vâng, em cảm ơn anh_Leon cười
-À mà Leon này, ai đã thuê cậu vậy?_Ngọc sực nhớ ra
-Dạ, người tên Linh nào đó chị à_Leon đáp
-Linh?_Phương ngạc nhiên
-Chẳng lẽ......_Trinh ngập ngừng
-Chắc là đúng rồi, cậu ta có lẽ sẽ k được yên_Ngọc nói lạnh băng
-Bây giờ cậu cùng chúng tôi tới ra mắt anh em nào-Vũ nói sang chuyện khác cho k khí bớt căng thẳng
-Ngọc, cậu có muốn tới tham quan k?_Kiệt hỏi Ngọc
-Um, nghe cũng hay đó nhỉ. Tiện thể tới thăm người quen luôn_Ngọc nói rồi nhẹ cười
-Vậy thì chúng ta đi thôi_Vũ tươi cười
-Khoan đã, quên tụi tui luôn rồi hả?_Phương kéo áo Vũ lại
-Oh, sorry.ém nữa là quên mất_Vũ gãi đầu
-Bọn mình cũng muốn đi_Trinh nói
-Thôi được, chúng ta đi thôi. Cũng gần đây thôi mà_Phong nói rồi kéo mọi người đi