Ăn cơm xong,ngư chui tót lên lầu trên.Như mọi ngày,song ngư lại ôm máy tính ra chat với song tử.
Anh chàng đẹp trai(song tử):Sao hôm nay lên muộn thế.Có việc gì không?
Vy Vy(song ngư):Ăn cơm muộn.Hôm nay mệt mỏi lắm a~~
Anh chàng đẹp trai:sao thế?Lại gây rắc rối à?
Vy Vy:đừng có cho em là hay gây rắc rối.Em sống lặng lẽ nhẹ nhàng lắm đó!!!
Anh chàng đẹp trai:Ờ,gây sự với lớp trên,đánh nhau,...Gọi là sống lặng lẽ không gây ồn ào?
Vy Vy:Đáng ghét.Tại tên đó chọc tức mà
Anh chàng đẹp trai:Ờ,có thế đi rồi trong học bạ của anh toàn các vụ đánh nhau là vừa.Hôm nay không có việc gì chứ
Vy Vy:Không có gì,chỉ là...hôm nay có người...phát hiện là con gái rồi!
Anh chàng đẹp trai:Sao cơ
Anh chàng đẹp trai:Lúc nào?Ai?Có cần anh thủ tiêu cho không?
Vy Vy:thủ tiêu?
Anh chàng đẹp trai:Chứ còn gì nữa
Vy Vy:Đùa cợt.Chẳng có vẻ lo lắng gì cả.
Vy Vy:nghe thiên bình kể rồi?
Anh chàng đẹp trai:Ờ.Thế hôm nay còn chuyện gì không?Mà gửi bài học hôm nay cho anh đi.
Vy Vy:Biết rồi.Đang gửi.Hôm nay thật ra có...À không
Anh chàng đẹp trai:Sao có chuyện gì à.Nói cho anh nghe xem nào?
Vy Vy:Nếu,có một người,mọi ngày như tảng băng di động,luôn tỏa hàn khí,thỉnh thoảng đáng ghét,trêu chọc người khác,vậy mà...
Anh chàng đẹp trai:Sao?
Vy Vy:Tự dưng quay ngoắt độ.Trở nên dịu dàng,có phần...dễ thương kiểu cute thế nào ý đến nổi cả da gà lên thì sao?
Anh chàng đẹp trai:Sao là sao?
Vy Vy:Thì tên đó bị làm sao ý?
Anh chàng đẹp trai:chắc là vì thích một ai đó thôi,dễ hiểu mà
Vy Vy:Vậy à.
Anh chàng đẹp trai:Nhóc con chậm hiểu.
Vy Vy:Có anh là cao thủ tình trường nên mới hiểu thôi!Mà đừng gọi em là nhóc con.
Anh chàng đẹp trai:Mà thằng nào đấy?Em quen à?
Vy Vy:Không có gì,chỉ là giả dụ thôi.
Anh chàng đẹp trai:Ờ quen chứ gì
Vy Vy:em đã bảo không mà lại.Chỉ là giả dụ thôi!!!!
Anh chàng đẹp trai:Đừng cho thắng nào trong đấy yêu em nha.Khi anh đi học là rắc rối lắm đó.Anh không kham nổi đâu ^^
Vy Vy:anhhh...
Anh chàng đẹp trai:anh nói thật đấy.
Vy Vy:em không nói chuyện với anh nữa.
Một lúc sau,trên mà hình của song tử hiện chữ:Vy Vy đã out.
"Con bé thật là,hơi tí đã giận.Chắc giờ này đang chửi mình um tỏi cho mà xem"Song tử lắc đầu ngán ngẩm nói.
"Nó đâu phải cao thủ tình trường như anh mà nói chứ.Nó chậm hiểu lắm"Thiên bình bưng bát thuốc đi vào.
"Ai da,lại uống thuốc nữa ư?"Song tử chán nản nói.Thuốc đó thực sự đắng a,khó nuốt.
"Mau uống đi,đừng giở trò với em.Mau khỏi còn đi học đó"thiên bình đón đầu ngay.Cô biết anh định giả vời mệt không uống thuốc nữa mà,chuyện thường tình,không qua được mặt của chị bình đâu.
"Biết rồi,biết rồi khỏi nói"Song tử bị thiên bình nhìn ra mánh khóe thì cười hì hì nhận thuốc cô đưa một cách ngoan ngoãn,bưng lên uống với vẻ mặt nhăn nhó.
____________________________________________________________________________________
Đúng như những gì song tử nói,song ngư khi gập máy xong ngồi ôm khuôn mặt đỏ như trái cà chua.Gì chứ cái gì mà đừng để ai phải lòng khi em đóng giả anh?Đồ đáng ghét!!!
Song ngư lại ngồi thẫn thờ nghĩ về việc thay đổi thái độ của thiên yết.Chẳng nhẽ anh ấy yêu ai thật rồi chăng?
Song ngư lắc lắc đầu,tay tát nhẹ vào má.Đây đâu phải việc cô có thể quản chứ.Kệ anh ta yêu ai,phải lòng ai cũng không phải việc của cô.
Nhanh chóng lấy lại tinh thần,cô bắt đầu vùi đầu vào công việc của ban chấp hành.Dạo này nhiều việc quá.Sắp tới lại có lễ hội kỉ niệm trường và còn...Ôi nhiều wa.
Cô nhủ thầm phải nhanh chóng hoàn thành mới được,mai phải nộp rồi.Chắc lại phải thức đêm.
Cách làm việc của cô luôn là perfect mà ^^
_____________________________Phòng thiên yết và ma kết__________________________________
"Phù"Thiên yết tuy ngồi ở bàn làm việc nhưng đầu óc lại để đi nơi khác.Anh thi thoảng lại thở dài khiến cho kết dù tính tình lãnh đạm cũng phải chú ý.
Kết rất ngạc nhiên.Anh là bạn thân từ nhỏ của thiên yết,thế nhưng chưa bao giờ anh thấy yết lại lơ đãng,mất tập trung như thế này.Cộng thêm với việc làm của yết trong bữa ăn làm mọi người rùng mình nổi hết cả da gà da ốc lên.Không nhịn được,anh hỏi:
"Sao thế?"
"Không có gì"thiên yết giật mình,anh lại cúi đầu vào đống văn kiện chất đầy trên bàn,tay nhanh chóng lia bút kí liên tục.Không ngẩng đầu trả lời đầu không ra đầu đuôi không ra đuôi,cụt lủn.
"Đừng nói dối"Ma kết chẳng chấp thiên yết vì quen với cái tính này rồi.Anh có chấp hỏi tiếp.
"Kết?"
"Gì?"
"Tôi hỏi cậu,cậu có nhớ cô bé song ngư không?"Thiên yết hỏi
Kết ngẫm nghĩ rồi đáp"Có,cô bé con nhà tài phiệt công ti Song-Song?"Cô bé này anh có quen biết,hồi đó anh cũng đi dự bữa tiệc sinh nhật cô bé,rồi sau đó cũng quen cô nhỏ.Đó là một cô bé xinh xắn,đáng yêu,dễ khiến người khác yêu quý.
Nhưng không chỉ vì vậy mà anh có ấn tượng với cô bé mà thông qua thiên yết,anh cũng mới chú ý đến song ngư,bởi...yết hồi đó đã yêu cô bé.
Nhưng do phải đi du học nên phải xa cô bé,giờ đây khi về nước thiên yết muốn tìm lại cô bé nhưng lại không tìm được(Song ngư vào trường nam sinh,tử ở bệnh viện,có họa mới tìm được ^^).
Anh nở nụ cười bí ẩn,có vẻ như anh có đáp án?
"Ừ"
"Rồi sao?"Kết hỏi,sao lại có tên dở hơi vậy?Hỏi người ta xong rồi ừ một cách thản nhiên.
"Chả sao cả"Thiên yết nói,mắt không rời đáp văn kiện.
"Cậu...tìm được cô bé rồi?"Nụ cười trên môi kết càng đậm hơn,anh có một bí mật bất ngờ mà yết chưa biết,nhưng giờ đây có lẽ không cần nói nữa?
Yết chột dạ,con ngươi xao động,bàn tay đang kí cũng thoáng dừng lại,nhưng việc đó lại xảy ra rất nhanh,yết không nói,chỉ im lặng,tiếp tục kí nhưng thần trí anh đâu để vào đó nữa.
"..."
Kết không nhịn được bật cười.Không phủ nhận tức là đúng.Những cử chỉ nhẹ của yết làm sao qua nổi con mắt của anh?
Yết nhíu mày,ngẩng lên nhìn cậu nhìn kết đang cười sặc sụa không ngừng.Đôi mắt phóng băng nhưng không có tác dụng với kết do kết quen rồi.Không hiểu kết cười vì sao.
...
giây suy nghĩ,mặt yết bỗng dưng đỏ lên như quả cà chua.Chẳng lẽ..kết đã biết?
Kết thấy yết như vậy càng cười to hơn cho đến khi yết như muốn nổ tung cậu mới thôi cười,đưa tay quệt nước mắt,tay kia vẫn ôm bụng.
"Cậu...đã biết?"Yết nói.
Kết lại trêu chọc"Biết gì?"
"..."Thiên yết vẻ mặt hết giãn ra lại co vào trông thật ngộ.
Kết vốn dĩ muốn trêu đùa chút nhưng thấy khuôn mặt khổ sở của yết đành nói
"Tôi biết song ngư là con gái từ lâu rồi"
"Khi nào?"Lại hỏi trống không.Kết hừ nhẹ nói"Khi cô ấy mới nhập học"
"Tại sao biết?"
"Song tử nói"
"Cái gì?Tại sao lại nói với cậu mà không phải tôi?"
"Vì tôi là HỘI TRƯỞNG"Tự nhiên kết cảm thấy chức vụ này thật cao cả
"Tại sao"
"Tôi đã nói rồi còn gì là vì tôi.."
"Không,vì sao cậu không nói với tôi??"Yết từ từ tỏa hàn khí
"Vì cậu vốn dĩ bảo với tôi là cậu sẽ tìm cô ấy mà không cần sự giúp đỡ của ai,chẳng phải sao?"Kết lau mồ hôi,tên nguy hiểm này...định làm cậu tổn thọ chắc?
"..."Không nói được gì,yết thu hồi hàn khí,không nói,im lặng.
"Cậu...không thể lấy lòng cô ấy bằng cách này đâu?"Kết bắt đầu lên lớp
"Why?Chẳng phải con gái thích dịu dàng?"
"nhưng không phải cái cách cậu làm.Cậu làm vậy chỉ khiến người ta rùng mình mà thôi.Chỉ cần cậu quan tâm cô ấy hơn là được"
"Ồ,hóa ra là như vậy"Thiên yết ồ lên,thảm nào mà cô ấy lại có vẻ mặt như vậy.
Kết thở dài nhìn yết.Không thể ngờ được,tên yết có IQ cao chót vót vậy mà EQ thì thấp lè tè.Chẳng có chút lí trí nào.
Rồi kết lại ngẩn người nghĩ về người con gái ấy,anh còn chẳng được như yyets,không dũng cảm thể hiện thái độ như vậy.
Anh đã yêu cô ngay từ lần đầu gặp gỡ,người con gái khiến trái tim anh rung động,người con gái mặc áo trắng blu như thiên sứ nhẹ bước vào tim anh-đó là Xử nữ.
Cả hai anh chàng mỗi người đuổi theo một ý nghĩ riêng,phiêu bạt khắp nơi.