Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Song ngư hiện người mềm oặt nằm gọn trong lòng của thiên yết.Còn thiên yết,song tử cùng bạch dương,nhân mã,sư tử đang cố sống cố chết chạy ra ngoài.Tại đây lửa cháy rất lớn,làm cho cả tòa nhà như một ngọn đuốc khổng lồ,hừng hực nóng.Không gì ngăn cản nổi.
Mọi người điên cuồng lao ra ngoài,kể cả những tên lính trong viện nghiên cứu cũng chen nhau chạy ra,dẫm đạp lên nhau mà chết,không ai chú ý đến ai,chỉ biết thoát thân mình là tốt rồi.
Song tử,sư tử ở xung quanh bảo vệ cho thiên yết và song ngư tránh bị người khác xô đẩy ngã,còn bạch dương và nhân mã đi trước mở đường.Khói bay mù mịt,mọi thứ đổ nát tan hoang,chỉ còn lại tiếng khóc tê tâm phế liệt của mọi người xung quanh.Thiên yết nhất quyết ôm chặt song ngư vào lòng,phủ qua người cô một cái chăn mỏng và bịt vào mũi của cô một cái khăn thầm nước,như vậy cũng đỡ hơn phần nào cho song ngư.Còn ngư thì đang nằm bất động trong lòng của thiên yết,cô do bị dìm trong nước lâu nên bị ngạt thở,mau thiên yết mau lẹn hô hấp nhân tạo cho ngư nên cô miễn cưỡng duy trì được mạng sống nhưng cũng rất mong manh,như chỉ mảnh treo chuông.Nếu không nhanh chóng ra khỏi đây thì nguy mất.
Ma kết và bạch dương đi đầu mở đường nhưng cũng không biết nên chạy vào hướng nào
"Chết tiệt"bạch dương ức quá chửi thề.Cứ tường chạy theo cái bọn này thì sẽ ra được vì bọn nó là lính ở đây nên biết đường,ai ngờ cứ chạy trái phải ngang dọc suốt rồi lại trở về chỗ cũ.Song tử thì lại càng cuốn hơn,lo lắng cho tình hình của em gái nên cũng xả hận chửi
"Con nó,tại sao lại về chỗ cũ vậy hả,bọn này không biết đường à,chạy bừa thì có mà chết cháy thôi"song tử nói
Sư tử máu nóng dồn lên não tóm tạm một thằng chạy bên cạnh hét to"Bọn mày có biết đường ra không vậy hả?"
Nghe vậy mọi người đồng loạt dừng lại nhìn sư tử,yên lặng im ắng không còn tiếng khóc,chỉ còn lại tiếng lửa lách tách,bùng bùng và tiếng đổ vỡ.Mọi người đều đứng yên đình trệ hoạt động.
Nhân mã thấy lạ bèn hỏi lại với giọng nghi ngờ
"Chẳng lẽ...mọi người cùng không biết đường hả?"
Tất cả mọi người cùng nhìn nhau rồi gật đầu giòn như giã gạo.Sư tử trừng mắt,cảm thấy như muốn thổ huyết.Trời đất,vậy từ nãy đến giờ chạy như vậy là công dã tràng chăng?Chết mất,sao ở đây xây dựng gì mà như một cái mê cung khổng lồ vậy,đi mãi không thấy đường ra.
Không khí thật quỷ dị,trầm lắng.Bạch dương thầm than,biết vậy thì đã cất cẩn thận cái bản đồ rồi,thật không may là bị mất trong khi đánh nhau.
"Tô...tôi biết đường ra ~"Một tiếng nói mỏng manh như gió thoảng vang lên,nếu không phải mọi người thật im lặng thì chắc không thể nghe thấy được.
Thiên yết vui mừng như điên,cuối cùng ngư cũng tỉnh,cô chỉ cần có một chút ý thức như vậy thôi cũng được,còn hơn là ngất liên miên làm anh lo lắng không thôi.
Song ngư nằm im lặng trong lòng thiên yết từ nãy tới giờ vừa hồi tỉnh thì cũng là lúc nghe thấy sự việc như vậy.Thật ra khi bị bắt tới đây,song ngư đã bỏ trốn một lần.Cô đi vòng hết cả một ngày,trốn chui trốn lủi mãi cả ngày thì bị bắt lại.tuy nhiên,trong lúc trốn chạy song ngư đã tới được cửa ra vào và bị bắt tại đó.Cũng may trí nhớ cô khá tốt,một ngày đi lòng vòng quanh đây cũng khiến cô hình thành được một cái bản đồ chi tiết trong đầu,vả lại khi đi thì cô cũng đã đánh dấu trên đường nên cũng có thể ra ngoài.
Vì thiên yết đi gần tường nên song ngư cũng tiện thể vỗ vỗ thiên yết ý bảo ngồi xuống.Yết nghe theo bế ngư ngồi xồm xuống,ngư nhoài người nhìn vào góc tường,nơi đó có một dấu X màu đỏ chói,đó là máu của ngư,cô đi trên đường không biết làm gì khác để đánh dấu mà người đang chảy máu nên lấy luôn máu của mình đánh dấu đường đi,tuy nhiên nó chỉ là một dấu X nhỏ thôi,được đánh dấu ở mỗi ngã rẽ,để biết nên đi sang trái hay phải.
Hiện giờ tuy có bản đồ trong đầu nhưng lại đã đánh dấu đường đi nên thà rằng đi theo cái dáu đường đó cho nó thật chuẩn xác còn hơn là mò.
Thiên yết lạnh giọng sai những người ở xung quanh tìm mấy cái dấu đó ở góc tường.Vì có chút hi vọng là có thể ra khỏi đây như vậy nên mọi người đều thuận theo sự sai khiến của thiên yết,coi anh là chỉ huy bắt đầu tản ra tìm cái kí hiện đó cho nhanh để thoát ra.
Sư tử và mọi người cảm thán song ngư thật khôn vì đã đánh dấu đường đi ở góc tường,như vậy không có ai nhìn thấy,mà trong giờ phút này đây thì lại thật hữu hiệu vì ở góc tường chư bị đổ nát nên dấu hiệu còn nguyên xi.
Do còn tầm khoảng hơn ba mươi người nên công cuộc tìm kiếm cực nhanh,mọi người nhanh chóng tìm được đường đi.Tuy nhiên,đi được đến gần cửu thì lại bị chặn đường do tường đá xụp đổ.Mặt mọi người tái mét,ai cũng buồn rầu hết hi vọng.
Thiên yết vẫn bình tĩnh hỏi song ngư
"Ngư chặn đường rồi vậy đi ra sao?"
Ngư ngẫm nghĩ một chút để nhớ lại đường ra.
"Hừm,em không chắc lắm"ngư băn khoăn hỏi yết.Nếu giả sử cô dẫn sai đường thì sao?
"Em là hi vọng cuối cùng,dù chỉ một tia hi vọng thôi cũng tốt,còn hơn là ta mất phương hướng."Yết ôn nhu vuốt ve má ngư nói.Mặt cô bì bị nóng nên là da trắng nõn đã đỏ bừng diễm lệ.
Ngư gật đầu nói,tay chỉ chỉ về phía bên phải.Cô cảm thấy Khói bụi mù mị,không khí đầy bụi đã chui vào khí quản khiến cô khi nói liên thấy thực rát họng,đành chỉ hướng vậy.
Nhóm người thiên yết đi trước dẫn đường.Mọi người dù mệt nhưng vẫn cô gắng chạy thật nhanh theo hướng ngư chỉ,tích kiệm thời gian.
Từ hơn ba mươi người hiện chỉ còn tầm khoảng chục người do trên đường họ bị đá đổ và người hoặc bị kẹt lại.Tuy muốn cứu họ nhưng thực không còn thời gian nên đành nhắm mắt tạm biệt cho qua vậy.
Song tử tính nhẩm thời gian.
"Thiên yết,mọi người phải mau lên thôi,trong phòng thí nghiệm ta vừa cứu ngư có rất nhiều thuốc thí nghiệm bị đổ vỡ trộn vào với nhau nên chắc sẽ nhanh chóng phát nổ,hơn nữa không chỉ có căn phòng ấy,ước chừng chỉ còn không quá " nưa thôi(Chém bừa nha các bạn,thật ra thực nhanh phát nổ thôi,mik nghĩ nếu lắm thuốc như vậy tầm khoảng không quá phút sẽ nổ mà từ nãy tới giờ chạy lâu dã man rồi nhưng chúng ta cho các diễn viên dư dả thời gian để trốn chút kẻo toi cả lũ mất cười)"
Mọi người nghe vậy càng khẩn trương hơn,huy động hết tốc lực để chạy,hành lang toàn nhưng đá đổ,phải trèo qua mới đi được.Cuối cũng cũng đến được tới cửa(hú hồn,may mà các diễn viên đã chạy ra ngoài)
Tuy nhiên cửu lại bị đóng chặt.
Mọi người nhìn nhau,không ai bảo ai,tự động bước lên cố gắng cạy cánh cửa ra,có người thì lấy cả đã xung quanh cùng nhau ngâng lên đập mạnh vào cửu.
Uỳnh uỳnh uỳnh
Cánh cửa chẳng xi nhê chút nào,họa chăng chỉ móp đi chút thôi.
"A,có sóng rồi nè"Nhân mã từ nãy tới giờ hì hục làm cái gì đấy cuối cùng cũng ngẩng đầu lên tươi cười.
Thiên yết nhanh chóng hiểu ra giục"Mau liên lạc với ma kết.Ma kết hiện đang ở ngoài.Viện nghiên cứa này cực kiên cố,nó làm bằng đá thạch rất chắc,nếu chỉ vài người phá nó như thế này chắc không được nhưng nếu có cả sự trợ giúp từ bên ngoài thì thiên yết tin không gì là không thể.
Nhân mã nhanh chóng liên lạc với kết rồi bảo anh(ma kết) cho người côn phá cánh cửa phía tây(cửa mọi người đang ở đo).
Ma kết đã huy động người nhanh chóng dồn toàn lực công phá cánh cửa,không lâu sau cánh cửa bị dập nát,mọi người nhanh chóng chui ra.
Song tử sắc mặt không tốt nói
"Nhanh chân lên,chưa đầy " nữa sẽ nổ đó,phải nói là nổ cực lớn.
Sắc mặt mọi người đen lại,bạch dương,sư tử,ma kết,nhân mã,song tử và thiên yết nhanh chân chạy về phía xe của đội mình chờ sẵn,khởi động xe,cố gắng chạy nhanh hết cỡ ra khỏi phạn vi của vụ nổ.Khi mọi người đã đi được tầm gần một km thì
BÙM
Một vụ nổ rất to xảy ra,cả viện nghiên cứu đó nổ banh không còn gì cả,từ xa nhìn lại không nó như một cây nấm khống lồ cháy hừng hực như muốn thiên rụi mọi thứ.Mọi người cùng nhau đổ mồ hôi lạnh,nếu không phải lúc nãy nhanh chân thì đã chết không toàn hây rồi.Thực đáng sợ!!!