Thiên yết mím môi phân vân vẻ khó xử.Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc một ngày anh sẽ rời xa song ngư.Giờ đây anh mới cảm giác những việc xảy ra trong hơn một tuần qua chỉ là một giấc mơ,tỉnh dậy sẽ quên hết.
Hoảng hốt nhưng không biết làm thế nào,chỉ có thể đứng trơ người ở đó.Song ngư nhưng nguồn ánh sáng hi vọng rọi chiếu vào cuộc sống tối tăm lạnh lẽo của anh,người có nụ cời luôn luôn rực rỡ hơn ánh mặt trời kia mà giờ đây anh phải xa cô ư?Không,không thể nào.
Nhưng thiên yết cũng vô cùng mâu thuẫn.Tuy anh giờ sắp tiếp quản thay cho cha anh nhưng chưa thể tiêu diệt hết những phần tử chống đối được.Không thể diệt hết những băng đảng này thì nguy hiểm sẽ luôn rình dập bên cạnh anh.Anh thì không sao nhưng cô thì...Chưa bao giờ anh thấy mất tự tin như thế này.
Song tổng nhìn chàng trai trước mặt cứ thay đổi nét mặt liên tục,lúc thì mặt tái mét,lúc thì trắng,lúc lại đỏ...xem chừng vô cùng phân vân khó xử.Ông cũng như vậy.Không phải ông muốn con gái yêu quý của mình mất đi tình yêu đầu này nhưng yết quá nguy hiểm,thực ra ngoài chuyện đó ông vẫn luôn cảm thấy ưng ý thiên yết.Anh có một cái đầu lạnh đến lí trí nhưng cũng có một con tim nóng ấm mang hình ảnh con gái ông và ông tin chàng trai trước mặt này sẽ luôn yêu thương và không bao giờ phản bội song ngư.
Ông thở dài một lần nữa rồi nói
"Ta biết cậu rất phân vân nhưng chuyện này liên quan trực tiếp đến song ngư nên vậy đi,ta cho cậu thêm một tuần cuối cùng để ở bên con bé rồi hãy...buông tay con bé ra,coi như ta xin cậu"
Thiên yết ngẩng đầu lên nhìn song tổng,ông ta vẫn lạn lùng như vậy nhưng khuôn mặt dường như già đi thêm chục tuổi,ông trông khổ sở hơn lúc nào hết,anh biết ông rất yêu song ngư.Ah cũng vậy,anh biết tâm trạng của ông khi thấy ngư rơi vào nguy hiểm và anh cũng thế,anh thực không muốn buông tay ngư nhưng...nếu cô ở bên anh sẽ có thể mất mạng bất cứ lúc nào,thà rằng anh...buông tay để cô được bình an nơi phương trời nào đó còn hơn...Anh thà chịu đau về mình chứ quyết không để cô bị xây xát.
Thiên yết lại trầm mặc một lúc lâu rồi mới
"Được"Tiếng nói dứt khoát nhưng mang theo đầy đau thương.Yết cảm thấy trái tim nhưng vỡ vụn.
"Cảm ơn"Song tổng chỉ nói như vậy rồi ông nhanh chóng lướt qua anh đi ra ngoài tựa như sợ anh đổi ý.Thiên yết cười tự giễu một mình,thật nực cười,anh đã chọn buông tay cô ra ư???
Yết đứng đó bóng lưng anh khiến cho người khác cảm giác cô độc.
Bỗng,một vòng tay nhỏ bé ấm áp mang theo mùi hương ngọt ngào quen thuộc ôm sau lưng anh.Không cần quay lại,anh cũng biết là ai.Song ngư-cô người yêu bé nhỏ của anh.
Ngư nhẹ giọng hỏi đầy lo lắng
"Cha em làm khó anh à???"
Cô lo lắng chạy tới phòng này.Tại cô thấy cha và yết nói chuyện lâu quá sợ cha làm khó anh,không ghìm được lòng nên chạy vợt tới đây.
Yết nén đau thương,chỉnh lại cảm xúc trên khuôn mặt,cười dịu dàng quay lại ôm lấy thân thể mềm mại của cô
"Nào đâu!Bó em chỉ hỏi về bệnh tình của em chút thôi,chỉ là hỏi kĩ quá nên lâu lâu chút mà"yết cười ôn nhu,khuôn mặt không còn vẻ đau thương cô độc lúc nãy nữa.
Yết nhíu mày cốc yêu đầu ngư
"Hừm,thật không ngoan,anh bảo em ở yên trong phòng cơ mà"
Ngư thấy yết không có việc gì thì lén thở phào,chu chu miệng nói
"Ưm,em là lo cho anh mà ~"
"Nhưng xem lại em ăn mặc như thế này mà đã chạy lung tung rồi,thật là...không biết lo cho bản thân chút nào"Yết lắc đầu cười khổ nói,tay cởi chiếc áo khoát đen khoác lên đôi vai gầy của song ngư.Ngư hiện giờ chỉ có mặc mỗi cái váy ngủ trắng mỏng manh ngắn đến đến đầu gối,chân trần không đi dép khiến cả người run nhẹ lên vì lạnh.
"Thì sao đâu,có anh luôn ở bên lo cho em rồi mà,phải không?"ngư cười cười vui vẻ hỏi
Yết khự lại.Cả người cứng ngắc.Ngư thấy vậy lấy làm lại hỏi
"Không phải sao?"mặt cô cũng lo lắng không kém.
"....đương nhiên phải rồi,nhưng em cũng nên tự lo cho bản thân..."Yết nẹ giọng nói.Nhanh chóng khôi phục lại tinh thần để ngư không nghi ngờ.
Cúi người ôm trọn ngư vào lòng,sải bước bế cô về phòng.Ngư nằm trong vòng tay của thiên yết thì vui vẻ vùi mặt vào ngực anh,tay vân vê cúc áo,cứ cởi ra rồi lại đóng vào.Thỉnh thoảng lại vô tình chạm nhẹ vào ngực anh khiên yết cảm giác run lên vì nóng.Trong lòng anh như bốc hỏa.Anh quyết định chỉ còn một tuần nữa thôi,vậy chi bằng cứ tận hưởng nốt đi...
________________________________________________________________________________
Quãng đường từ nhà đến sân bay song ngư cứ ngủ gà ngủ gật.Hôn qua anh và cô ngồi chơi cờ tướng mãi mới ngủ,thế mà sáng nay anh ấy lại gọi cô dậy sớm,bực thật.Cô dựa hẳn vào người thiên yết,tùy anh lôi đi đâu thì đi,miễn là không bán cô là được rồi.
Ngủ
"Song ngư....em dậy chưa?"thiên yết vỗ nhẹ má ngư gọi cô dậy
Ngư rên nhẹ,xoay người nhưng có cảm giác cái gì đó không đúng.Sao có gì không đúng nhỉ.Ngư tỉn lại trong một không gian khác hoàn toàn lạ lẫm.
Mùi điều hòa khô khốc xộc thẳng vào mũi,mùi ấy thực khó ngửi.Mở mắt ra nhìn đảo quanh một vòng,ủa đây là trên máy bay mà?
Sao thế nhỉ?
Trước mặt cô là chiếc bàn gặp của máy bay,trên đó có một vài cuốn tiểu thuyết,cô đang nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế nhung màu đỏ sẫm,cố định bằng đai an toàn nằm ngang.
Ngư nhìn sang bên cạnh,yết đang ngồi đó nở nụ cười.Tiếng đế giày cao gót gõ cộp cộ xuống sàn,máy cô tiếp viên đi đi lại lại,tiếng nói rì rầm nhỏ vang lên.
Hình như đây là trên....máy bay???
"Yết...em đang ở đâu?"ngư hỏi
"Đương nhiên là trên máy bay rồi"yết cười thản nhiên.
"Ơ?"ngư ngơ ngác không hiểu.
Yết cười bẹo má song ngư"Anh đưa em đi chơi"
"Ừm cũng được,ở nhà chán lắm"Sau một phút sững sờ,ngư cũng không phản đôi gì khiến yết hơi ngạc nhiên.
"Ăn nhé"yết cười khúc khích khi nghe thấy tiếng ọc ọc phát ra từ bụng ngư.Hôm qua cô bướng bỉnh chỉ uống côc sữa nhỏ rồi ngủ luôn,không ăn thêm chút gì ở bữa tối mặc dù anh đã dỗ dành hết lời.Ngư đỏ mặt gật gật đầu.
Ngồi ở khoang hạng nhất của máy bay khá thoải mái,vừa xử lí bữa sáng vừa thắc mắc hỏi yết"Anh đưa em đi đâu vậy?"
"..."Yết cười không nói.
"Chẳng lẽ anh đưa em ra nước ngoài hả"ngư chồm người lên hỏi
"Đương nhiên đi chơi thì phải xa xa chút cho bõ công chứ"yết nhún vai
"..."ngư đơ người,cô chưa bao giờ ra nước ngoài cả nha,thật thích đó
"Chúng ta sẽ đi ngang qua Tây Ban Nha,qua trạm trung chuyển Madrid của Tây Ban Nha sau đó tới Buenos Aires rồi chuyển sang máy bay nội địa của Argetina đến đảo Tierra Del Tuego"Yết tao nhã cầm dao và dĩa cắt thịt đút cho ngư ăn.
"Chúng ta tới đó làm gì?"ngư tránh miếng thịt yết đút cho hỏi.
"Xem kìa,anh có bán em đâu?Chúng ta đi tới đó rồi xuyên qua eo biển Drake để tới Nam Cực cho em chơi"yết cố chấp đút cho ngư,không tránh được ngư đành há miệng ăn.
Yết hài lòng nói tiếp"Cho em chơi với chim cánh cụt"
Ngư nghĩ yết thực quan tâm cô nha,hồi trước trông thấy ảnh anh chụp những chú chim cánh cụt cô thích thú đòi khi nào anh cho cô đi.Thực là đáng yêu quá đi mất thôi.+
Yo Nam Cực ta tới đây!!!