Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cú đấm đó qua nhanh khiến cô không kịp trở tay chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn cầu nguyện.Và...
"Vụt"
Song ngư nhắm tịt mắt đón đợi cú đấm đó nhưng không.Cô không cảm thấy đau gì cả.
Mở mắt ra nhìn,cô thấy một người đứng quay tấm lưng vững chãi về phía mình.Cô hoảng hồn chạy ra khỏi sự che trở của người đó.
Khi đã nhìn rõ mặt của "ân nhân",cô bất giác đưa tay lên che miệng ngạc nhiên.
Ôi chúa ơi!Đó...đó là hội phó thiên yết.Anh ấy đỡ cú đấm đó cho cô.Thiên yết nắm chặt lấy cú đấm của tên đô con đó,thản nhiên đẩy nhẹ một cái như không khiến tên to con đó ngã lăn ra đất trước sự ngạc nhiên của mọi người.
"Tiền bối...tiền bối thiên yết?"Song ngư hết nhìn tên to con kia rồi lại nhìn thiên yết.Thật khác nhau một trời một vực.Thiên yết thì nhỏ con hơn,anh cao tầm m,người tuy không phải mảnh mai nhưng cũng không cơ bắp cuồn cuộn như tên kia.Ấy thế mà anh ấy hẩy tay một cái,tên kia đã lăn đùng ra đất.Cô ngạc nhiên hết sức,cứ tròn mắt mà nhìn,vô thức thốt ra tên thiên yết nhỏ như thì thầm.
Thiên yết nhìn cô không bị thương gì khẽ thở hắt,làm anh lo muốn chết.Rồi anh quay ra nhìn mọi người xung quanh và sắc mắt nhìn tên to con kia.Lạnh giọng nói"Hừ,rảnh rỗi quá đi đánh nhau sao?GIẢI TÁN"
Câu nói của thiên yết làm mọi người và ngư giật mình lạnh cóng.Người xung quanh vội vội vàng vàng giải tán,cả tên to con kia cũng lồm cồm bò dậy chạy mất hút.Ai chẳng biết hội phó thiên yết ác ma hắc ám thế nào,dại gì mà đụng vào cho hại cái thân.
Giải quyết xong mọi việc,thiên yết quay sang nhìn ngư đang trong tình trạng co rúm tại một chỗ,cô đã đóng băng tại chỗ từ bao giờ.Thiên yết lạnh lùng lên tiếng:
"Tôi tưởng cậu đi vệ sinh cơ mà,sao lại đi gây họa?Tuy là người hội học sinh có chức quyền cao hơn những học viên khác nhưng không phải đánh nhau là không bị phạt đâu."
Song ngư lúc đó mới hoàn hồn,vội vàng thanh minh"Không...không phải như tiền bối nghĩ đâu,tôi..."
Nhưng cô chưa kịp thanh minh thì thiên yết đã ngắt lời."Tôi biết rồi,tôi...đứng nhìn từ đầu đến cuối mà"
"Dạ?Sao..."Song ngư ngạc nhiên không thốt lên lời.Đứng nhìn từ đầu đến cuối mà không chịu nhảy vào giúp cô luôn khiến cô bị ăn mấy cú đạp vào bụng đau điếng.Tâm trạng biết ơn trong cô đã trở thành tâm trạng gì đây ta?Cô lại thấy thiên yết thêm đáng ghét.Nhưng cô đâu biết vì bị dòng người đùn đẩy,yết mãi mới lao vào cứu cô được,cô quả là ngốc mà. >._