“ Lòng ta chôn một mối tình
Tình trong giây phút mà thành thiên thu
Tình tuyệt vọng,mối thảm sầu
Mà người gieo thảm như hầu chẳng hay?
Hỡi ơi! Người đó - ta đây
Cớ sao ta phải đêm ngày chiếc thân
Dẫu ta đi trọn đường trần
Tình riêng dễ dám một lần hé môi?!? “
- Ha ha ha, Hải Nhi! Đó là cậu phải không? - Hạnh vừa đọc to bài thơ trên báo lên, vừa đập vào vai Hải Nhi, cười.
- Đúng đó, giống y hệt tâm trạng Hải Nhi của chúng ta, nhỉ? - Thảo Nam nói rồi nháy mắt trêu Hải Nhi, lúc này mặt mũi đang đỏ bừng lên vì xấu hổ.- Đừng trêu, không đùa với mấy người đâu à nha, toàn cười người tahoài!- Nhưng người trong bài thơ này rất giống cậu mà, chẳng phảihơn một năm qua cậu ' thầm thương trộm nhớ ' Trình Phong bên A còn gì, đừng chối, phải không Thảo Nam?
- Ừ, đúng, Hạnh nói chí phải! - Thảo Nam gật gù tán thành: Nhi à, cậu cũng thật khác người, thời buổi này mà còn đi yêu thầm, nam nữ bình đẳng lâu rồi, đi tỏ tình đi... Biết đâu...
- Không, tớ,..tớ... Ngại lắm! - Hải Nhi cắt ngang lời của Thảo Nam,mỗi khi nhắc đến Phong thì cô bạn lại cuống quýt, run bắn người.
- Đồ nhát gan, sao không thử? Với lại cậu ta lúc này chưa có người yêu mà. Hải Nhi, cố lên, tớ và Thảo Nam sẽ giúp cậu, lo gì? - Hạnh lên tiếng, giọng quả quyết lắm, cô không nỡ nhìn bạn mình ngày càng buồn vì tình yêu đơn phương nữa. Kể từ ngày . năm ngoái ánh mắt Hải Nhi luôn dõi theo hình bóng của Đoàn Trình Phong.
- Nhưng cơ hội của tớ là ' zero ' khi hai lớp đối địch nhau như nước với lửa? - Hải Nhi buồn rầu nói: Với cả hai lớp học khác ca nữa.
- Sao chứ? Đó đâu phải vấn đề lớn, tớ tin lớp ta sẽ không gây khó dễ gì cho Nhi nếu Nhi quen với Phong đâu Hạnh nhỉ?
- Đúng, hãy tự tin lên Hải Nhi, đừng để sau này phải ân hận. Khi đã bỏ qua cơ hội để yêu thì sẽ không cách nào quay lại được. Biết đâu năm nay khối lớp sẽ học chung một ca thì sao!
- Cám ơn hai người nha, đã lo lắng cho tớ, nhưng còn hai năm nữa cơ mà,tớ tin mình sẽ có cơ hội. Còn bây giờ thì ăn đi, đá tan hết rồi đây này... - Nói rồi Hải Nhi xúc một thìa chè cho vào miệng ăn.
- Ừ, ăn thôi, mà thời gian trôi qua nhanh lắm đó,..ha ha ha...
- Đúng, đúng, Thảo Nam nói chí phải, Hải Nhi phải cẩn thận, có ngày ngồi khóc tu tu vì hối hận đó,... Ha ha...
- Ý, hai người hùa nhau trêu ngừơi ta, ' chít nè ', ' chít nè '... Ối, ối...Ha ha ha
Dựng chiếc xe đạp trước cửa nhà bà Hằng, Hải Nhi bước vào, tay cầm mấy quyển truyện, miệng nói to:
- Chào bác ạ! Cho cháu trả truyện! À,có truyện mới chưa ạ?
- “Hải Nhi hả? Vào ăn cơm với bác,truyện thì đến thứ bảy mới có!”- Bà Hằng vừa nói,vừa đứng dậy lấy quyển sổ gạch tên cô bé đi.- Trời? Vẫn chưa có truyện mới,chán thế? Cháu đọc 'Thi Quỷ' đang hay?- Sau tiếng thở dài,Hải Nhi bắt đầu chọn truyện. Ngày nào cũng vậy,trước khi đến trường,Nhi luôn ghé qua quán truyện của bà Hằng trước tiên. Đây là một cô nàng 'mọt truyện' chính gốc.
- Bác ghi cho cháu! Tiền đây ạ!Thôi cháu chào bác ạ!- Nói rồi cô leo lên xe đạp,vụt đến trường nhanh như một cơn gió.
Gần đến trường,nhìn một tốp nam sinh học ca sáng đi ngược chiều, Hải Nhi nhận ra khuôn mặt quen thuộc. Vừa nhìn thoáng qua cô bạn đã nhận ra ngay Phong, cậu bạn học bên A, người mà hơn một năm qua cô đem lòng thương mến. Giây phút thoáng qua nhanh như cơn gió,nhưng Nhi cũng nhận ra Phong. Hai lớp học khác ca nên chỉ những buổi sinh hoạt tập thể Nhi mới có cơ hội được nhìn thấy Phong. Thật bất ngờ, hôm nay cô lại được nhìn thấy Phong,một cảm giác vui vẻ tràn ngập trong lòng. Bất giác Hải Nhi mỉm cười, tự thấy hạnh phúc với những gì vừa diễn ra.
Bộ mặt hớn hở,vui vẻ của Hải Nhi không thể lọt qua cặp mắt 'cú vọ', tinh tường của Hạnh và Thảo Nam.
- Ê, Hải Nhi! Làm gì mà cứ cười tủm tỉm suốt từ nãy đến giờ thế?- Từ khi vào lớp Hạnh đã thắc mắc khi bắt gặp hình ảnh cô bạn thân, tay chống cằm,mắt nhìn mơ màng và miệng thì cười,sốc!
- Chẳng lẽ vừa trúng lô à?- Thảo Nam đùa.
- Làm gì có chuyện gì đâu?- Bị hỏi bất ngờ, Hải Nhi như bừng tỉnh, vội vàng chối bay,chối biến.
- Làm bạn với cậu bao năm,tớ cam đoan, cậu đang nói dối,cái mặt đỏ bừng thế kia, Hạnh nhỉ?
- Ừ, có chuyện gì giấu tụi này hả,khai mau! - Hạnh dứ dứ nắm đấm, giả vờ đe dọa.
- Các người ép người ta quá đáng, ừ thì.... - Hải Nhi hậm hực, xong vẫn hạ thấp giọng xuống đủ để hai cô bạn nghe được: Thì tớ vừa nhìn thấy một người, nên vui thôi.
- Ai? - Hạnh theo bản năng hỏi lại. Thấy thế Thảo Nam bèn lấy tay cốc vào đầu cô bạn một cái.
- Trời, ngốc thế!Còn ai nữa? Người khiến Hải Nhi của chúng ta ra nông nỗi này còn ai nữa?
- Chẳng lẽ là...
- Đúng! - Hải Nhi thừa nhận: Là Phong, thế là hai người biết nguyên nhân rồi nha.
- Sao? Cậu nhìn thấy Trình Phong? Lúc nào? Ở đâu? - Cả hai đồng thanh kêu lên, rất may hai người đã hạ ' volumme ' ở mức thấp nhất rồi, không thì Hải Nhi chỉ có nước độn thổ mà chết mất, nếu cả lớp biết bí mật này.
- Suỵt,trưa nay, lúc đi học, tớ nhìn thấy cậu ấy trong đám học sinh khối sáng.- Có chắc là Phong không? Hay do Nhi vì quá nhớ thương người ta mà “ nhìn gà hóa quốc “.
- Không, tớ khẳng định là Phong mà Hạnh!
- Thế thì sao? Chẵng phải Nhi đã tự hứa là sẽ quên Trình Phong đi rồi cơ mà? Cũng tại Nhi quá nhút nhát thôi,không dám bày tỏ. Nhất cự ly, nhì tốc độ! Sao? Bây giờ nhìn thấy lại cảm thấy nhớ chứ gì? Cần tớ giúp không?- Không,tớ chỉ cảm thấy hơi xao động khi bất ngờ nhìn thấy Phong thôi, không có gì đâu.- Thật không đó? - Thảo Nam nghe Hải Nhi nói, liền hỏi lại: Thú thật chưa thấy ai kiên trì như Nhi,yêu đơn phương cậu ta những hơn một năm trời. Khai thật đi, Nhi vẫn còn mến Phong lắm đúng không?
- Tình cảm hơn một năm qua đâu phải chỉ một sớm một chiều mà bảo quên là quên ngay được. Nói thật là tớ vẫn mến Phong nhiều lắm. Nhưng hai đứa quá cách xa nhau. Tớ chỉ là một người con gái bình thường, không có ưu điểm nào nổi bật, đâu dám mơ làm bạn gái của Phong chứ! Và điều quan trọng là cậu ấy không biết tớ là ai!.... - Hải Nhi buồn rầu, tuôn ra một tràng... Nghe xong những lời tâm sự ấy, Hạnh bỗng dưng buột miệng:
- Phải chi hai lớp có thể học chung một buổi thì Nhi sẽ có nhiều cơ hội hơn. Mà Nhi à, người như cậu mà còn kêu là xấu,là bình thường thì như bọn tớ đây chỉ còn cách đâm đầu vào gối mà chết đi cho rồi.
- Đúng! Nhi cũng bảo thủ quá đi,chỉ vì một lời hứa thưở còn thơ ấu mà luôn giữ cái vẻ bề ngoài 'quê mùa' này,còn tết tóc đuôi sam nữa chứ! Như thế là tự làm xấu đi vẻ đẹp của cậu đó.
- Tại tớ hứa với Thắngrồi.
- Thắng, người bạn ' thanh mai chúc mã ' của Nhi hồi nhỏ đó hả? - Hạnh hồ hởi.
-Ừ,từ hồi trong Kiên Giang,đến nay đã sáu năm rồi bọn mình không gặp nhau. Một ngày nào đó hai đứa chắc sẽ gặp lại.
- Thật thế ư? Thế thì hay quá! Ước gì tớ cũng gặp Thắng nhỉ, hắn có đẹp trai không?
- Hừm,chỉ được thế là giỏi,tớ mách Quân nhé?- Hải Nhi lên tiếng dọa Thảo Nam.
- Cậu dám không?
- Á,à dám thách tớ...
TÙNG... TÙNG... TÙNG
Đúng lúc đấy,tiếng trống vào lớp vang lên. Cả lớp lục đục kéo nhau về chỗ ngồi. Lớp trưởng Giang ở đâu chạy vụt vào lớp kèm một thông tin nóng hổi: bà con,từ tuần sau các lớp ca sáng sẽ chuyển xuống ca chiều chúng ta học chung. Chuẩn bị tinh thần đi!
Ở một góc lớp,ba cái miệng và sáu con mắt được mở to hết cỡ: Trời ơi! Lẽ nào? Ý trời sao? Có một cô bé mặt cúi gằm,đỏ bừng lên và khẽ nở một nụ cười mãn nguyện!...