Hai tuần ở Nhật Bản trôi qua, tiến độ quay phim cũng đã hoàn thành hơn nửa chặng đường. Những phân đoạn quan trọng của phim cũng đã hoàn thành gần hết, mặc dù lịch trình quay kín mít, mọi người đều làm việc tận lực nên không thể tránh khỏi mệt mỏi. Nhưng mà nhìn những cảnh phim hoàn thành tốt không xảy ra lỗi, tâm trạng của đoàn phim ai cũng vui vẻ hơn.
Thẩm Vương Luân mặc dù bận lịch trình đến tối tăm mặt mũi, quay phim có khi đến một hai giờ sáng mới xong... nhưng mà nhiều khi hắn vẫn tranh thủ lén lút cùng Khả Phi đi dạo trong màn đêm, không gian một hai giờ sáng ở Nhật Bản cũng không hẳn là tệ lắm... đôi khi nhờ vào thời gian này, Vương Luân có thể thoả mái đưa Khả Phi đi dạo hơn.
Mà trong khoản hai tuần này, Khả Phi cũng tăng cân hẳn lên. Cứ ngỡ cậu không hợp với thức ăn ở Nhật, nhưng mà thật sự không ngờ... ngoại trừ những món cần kiêng cử vì vết thương ra. Không món nào mà Khả Phi không ăn.
Mặt cậu tròn lên trông thấy, vết thương nhờ thường xuyên đưa đến bệnh viện trị liệu cùng với hộ tá mỗi ngày đều cho cậu uống thuốc đúng bữa cho nên vết bỏng cũng dần lành đi, giờ đây Khả Phi đã có thể đứng lên đi lại như trước, chỉ là không thể mặc quần dài mà thôi.
Nhìn Khả Phi khoẻ mạnh tăng cân như vậy, Thẩm Vương Luân cảm thấy đưa cậu đây quả là một quyết định đúng đắn. Ở đây Khả Phi bình phục rất nhanh, thậm chí rất hay cười... chịu đi tham quan chỗ này chỗ kia. Như vậy đối với người cuồng vợ như hắn điều này quá tuyệt vời.
Hôm nay đạo diễn muốn hoàn thành cảnh đánh nhau cuối cùng trong phim, lần này là quay ở ngoài trời hoàn toàn, không có một cảnh nào ở trong nhà cả. Cứ tưởng hôm nay sẽ kết thúc được đoạn gây cấn nhất thì đến tối, tầm khoảng tám giờ thì Tokyo sau hai tuần cũng chào đón họ bằng một cơn mưa lớn.
Mưa tầm tã khiến cả đoàn phim không thể quay tiếp được, các diễn viên bao gồm cả Thẩm Vương Luân cũng bị thấm nước mưa, đạo diễn đành phải tạm gác máy quay phim, cho mọi người trở về khách sạn sớm, tránh cho tất cả đều bị cảm.
Thẩm Vương Luân mang theo cả người dầm mưa ngồi vào xe ô tô, tóc còn chưa kịp lau thì tin nhắn đến.
Tiếng chuông tin nhắn đặc biệt vang lên, tiếng chuông này là Vương Luân dành riêng cho Khả Phi, cho nên không cần nghe cũng biết người gửi tin là ai. Hắn lập tức mở lên xem.
Hình ảnh một tách trà gừng nóng được gửi qua, kèm theo một dòng tin.
- Trời mưa thế này, về khách sạn uống một ly trà gừng nóng cho khỏi bị cảm anh nhé. " icon đỏ mặt"
Thẩm Vương Luân cười mỉm một mình, dùng tốc độ múa phím của mình rất nhanh trả lời lại.
- Anh đang chuẩn bị về khách sạn đây, cả người đều thấm nước mưa. Cần lắm một ai đó tốt bụng pha cho một ly trà gừng nóng " ba cái icon ngoáy mũi liên tiếp nhau"
Ting!! Tin nhắn báo đến,Vương Luân lập tức xem.
- Vừa hay mới mua được một hộp trà gừng, anh lựa thời gian nào mà mọi người không để ý thì qua lấy nhé. Em sẽ pha sẵn cho anh.
- Em có thể đi bộ được chứ? Nếu như tối nay trời tạnh mưa, chúng ta tranh thủ đi dạo đi.
Khả Phi nằm ở trên giường, nghe tiếng mưa rơi tí tách, thong thả trả lời tin nhắn.
- Hiện tại có thể đi được rồi, nhưng mà anh còn phải nghỉ ngơi. Em không thể làm phiền anh được.
Lần này Thẩm Vương Luân không có nhắn tin nữa mà là trực tiếp gọi điện luôn.
- A lô.
- Khả Phi... chồng em muốn uống trà gừng.
- Trà gừng anh cũng có thể ra tiệm mua mà, tại sao lại phải bắt em pha kia chứ.
Khả Phi nổi hứng trêu chọc Vương Luân, vốn dĩ trà gừng cậu có thể pha chế cho hắn. Nhưng mà tính tình Vương Luân rất thích được cậu chiều chuộng, cho nên có thời cơ hắn sẽ tranh thủ ngay.
Đầu dây bên kia âm thanh của Vương Luân vang lên.
- Vẫn thích em pha hơn... hắt xì... hắt xì.
Vừa trả lời xong đã liên tục hắt xì hai cái, Khả Phi cảm thấy có điều không ổn. Lập tức nói.
- Anh... có phải cảm rồi không?
- Cũng không biết nữa, mới vừa rồi bị dính nước mưa. Giờ chỉ muốn hắt xì thôi.
Khả Phi ngồi dựng dậy, lo lắng hỏi tiếp.
-Anh đã đi làm về chưa? Chắc chắn là cảm rồi.
Thẩm Vương Luân dựa đầu vào cửa sổ, ánh mắt nhìn ra ngoài đường phố. Vừa quan sát mưa vừa nói.
- Anh về ngay đây, muốn được uống trà gừng do em nấu? Bị cảm như vậy có được em chiều chuộng không?
Mỗi lần Thẩm Vương Luân bệnh, Khả Phi đều lo muốn phát khóc. Lần này cũng vậy, mơi nghe tiếng hắt xì thôi cậu đã lập tức đáp ứng.
- Về khách sạn nhớ tắm nước ấm, sau đó ăn uống đầy đủ. Em sẽ tìm cách gửi trà gừng cho anh có chịu không?
Cuối cùng cũng đã dụ dỗ cậu thành công, Thẩm Vương Luân bật cười khúc khích ra hiệu cho tài xế nhấn chân ga chạy về nhanh hơn. Trước khi tắt điện thoại còn không quên nói.
- Anh về đây, lập tức về với em ngay.
----
Chuẩn bị truyện hoàn rồi.