Mưa tuyết đang bao phủ khắp nơi. Nhiều nơi bệnh dịch hoành hành. Nhưng nơi đó cũng luôn có người của hoàng cung chăm sóc y tế và thức ăn. Nên tỷ lệ thương vong cũng rất ít.- Bá bá nhớ uống thuốc đầy đủ! Thuốc này ta không tính tiền bá bá đâu! Bá bá mà không uống cho đàng hoàng thì bệnh nặng hơn đó!- Tiếng nữ nhi lanh lảnh nghe thật vui tai.
- Dĩ nhiên rồi! Bá bá sẽ không như vậy nữa đâu!- Vị bá bá kia đáp lại.
- Linh nhi! Sao giờ muội còn ở đây?- Thược Dược công chúa Triệu Yến Đan nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên.
- Không ở đây thì muội ở đâu?- Yến Linh nhìn Yến Đan chằm chằm. Từ hồi nàng đi theo đoàn người giúp đỡ từ hoàng cung thì nàng luôn ở đây mà.
- Muội không biết gì sao?- Yến Đan vui vẻ hỏi.
Yến Linh chỉ biết nhìn và nhìn thôi.
Nhất thời tức giận, Yến Đan vung tay cốc đầu cô em gái mà quên luôn cái vẻ yểu điệu thục nữ trước giờ.
- Ui da!- Yến Linh bật lên tiếng dễ thương.
- A đầu ngốc nghếch! Người trong mộng của em đến rồi kìa!- Yến Đan hét lên.
- Hả? Ý tỷ là Đường ca ca sao? Huynh ấy tới rồi hả?- Yến Linh giờ chợt nhận ra giờ giấc, chợt nhớ đến lời hẹn khi đó của Văn Vũ. Nàng nàng lo sốt vó cả lên. Cứ hướng đến chuồng ngựa mà chạy. Ngồi lên ngựa cũng không đàng hoàng. Vội vã phi ngựa đi mất hút, bỏ lại phía sau lời dặn dò ân cần của Yến Đan.
- Coi chừng té đó! Mà về nhớ soi gương đó! À mà quên...
Yến Đan lắc đầu bó tay trước cô em gái.
- A đầu ngốc! Chàng ta có chạy mất đâu chứ?
Đường Văn Vũ đã đặt chân vào hoàng cung. Hoàng thượng cũng chẳng khó khăn gì với chàng. Ông vốn ưng ý chàng từ trước, nhưng không biết Yến Linh có chịu không. Sai nàng đi qua Hương quốc cũng vì thế. Cho nàng ở lại đó cũng vì thế.
Văn Vũ vui vẻ bước đi trong vườn thượng uyển. Anh nhác thấy bóng Yến Linh. Đúng vậy, nàng thật sự đã tới.
Yến Linh thấp thoáng thấy bóng Văn Vũ. Cảm giác yêu thương từ đâu mơn man khắp da thịt. Trái tim nàng chợt cảm thấy vô cùng ấm áp. Đúng là hôm nay nàng vô tình quên đi ngày hẹn của anh. Nhưng nàng vốn tự nhủ phải quên ngày đó đi mà. Vì thời gian đợi chờ lâu luôn làm nàng mệt mỏi. Nàng không muốn chú tâm quá nhiều đến thời gian.
- Ca ca!- Nàng nở nụ cười tươi rói sà vào lòng anh. Áp khuôn mặt xinh đẹp vào lòng ngực rắn chắc và ấm áp ấy. Nàng cảm thấy hạnh phúc biết bao và mong cam giác này kéo dài mãi mãi.
- Linh nhi!- Văn Vũ nhẹ nhàng kêu tên nàng. Cảm giác của anh bây giờ không thể dùng từ ngữ để diễn đạt. Khuôn mặt anh tươi rói tràn đầy hạnh phúc. Nhung nhớ bao ngày nay chỉ cần một cái ôm gần như chưa thể giải tỏa hết. Anh phai hôn lên mái tóc mai xinh đẹp kia và tận hưởng mùi hương từ mái tóc ấy.
Có cảm tưởng như khoảng khắc này kéo dài mãi mãi.
Từ xa, một bóng người nhìn đôi uyên ương một cách ghen tỵ. Đôi mắt ấy ẩn dấu nhiều mưu toan, thù hận đến đáng sợ.
- Để xem các người hạnh phúc đến đâu? - Đôi môi xinh đẹp vẽ nên một đường cong ma mị, thâm độc.
Nói rồi người con gái kia nhẹ bước lại.
- Kính chào bệ hạ! - Cô gái kia nói. Yến Linh nhẹ nhàng buông Văn Vũ ra. Lời nói của cô gái kia tuy rất mượt mà, nhưng sao chàng lại có cảm giác không ổn. Nhất là nhìn thấy khuôn mặt căng thẳng của Yến Linh.
Thấy không có tiếng trả lời của Văn Vũ, ả lanh lảnh hỏi.
- Linh nhi muội muội! Muội thấy tỷ mà để khuôn mặt đó là sao?
Yến Linh giờ mới thức tỉnh.
- Khấu kiến tỷ tỷ!
- Ta thấy riết rồi muội chẳng còn phép tắc gì cả! Gặp ta mà muội chẳng biết chào hỏi gì cả! Thược Dược công chúa đúng là đã chiều hư muội rồi! - Ả lên giọng kẻ cả.
Chợt ra để ý đến Văn Vũ.
- Xin lỗi đã để bệ hạ phải thấy cảnh mất mặt này!
Văn Vũ tính nói gì đó, nhưng liếc qua thấy thái độ của Yến Linh, anh im bặt.