Màn đêm buông dần xuống. Chúng tôi lái xe chạy khắp tất cả những nơi mà Nguyên Dạ có thể lạc đến, nhưng chẳng thấy manh mối.
Lòng tôi càng lúc càng nặng nề hơn: Dương Hạ Chí tôi lớn thế này rồi, đây là lần đầu tiên gặp phải tình cảnh này đấy! Trước giờ tôi chưa hề nghĩ đến mình sẽ có một ngày làm tổn hai đến người ta như thế. Anh Nguyên Dạ ơi, Tiểu Chí thật lòng xin lỗi anh, nếu tất cả mọi chuyện quay ngược trở lại, tôi nhất định dù có đói chết cũng không nhờ anh đi mua cái bánh Hamburger chết tiệt ấy nữa, sẽ không...
Tôi thật không dám tưởng tượng, nếu chúng tôi không tìm ra được Nguyên Dạ thì làm sao đây?
Anh Nam Xuyên đột nhiên dừng xe lại bên đường: "Thôi đi. Anh thấy hay là đừng tìm như thế này nữa, cứ đợi qua giờ rồi báo cảnh sát đi tìm."
"Nhưng mà..."
Anh Nam Xuyên gượng cười nói: "Không sao đâu cô bé! Đừng có nhăn mặt nhíu mày như thế! Em nhìn em xem, tuổi còn nhỏ xíu mà mặt nhăn như cái bánh bao kìa!"
"Nhưng mà... Em vẫn rất lo cho Nguyên Dạ..." Tôi cúi đầu, mắt đỏ hoe nói.
"Đừng lo mà! Anh không phải đã nói rồi sao? Cái tên tiểu tử này sống dai lắm, nếu không thì cứ ngày đi lạc một lần như thế thì làm sao sống cho đến giờ? Được rồi, anh nghĩ nên đưa em về nhà trước, nếu không mẹ em sẽ lo lắng lắm đấy! Mà này, nhà em ở đâu vậy?"
Ừ, anh Nam Xuyên nói cũng đúng, nếu về trễ hơn nữa, mẹ nhất định sẽ lo lắng. Thế là, tôi lau nước mắt nơi khóe mắt, ngẩng đầu lên: "Em ở... Ủa? Anh Nam Xuyên, đến khu nhà nhỏ của em rồi này."
"Hả? Em sống ở đây hả?" Anh Nam Xuyên lộ vẻ rất kinh ngạc.
"Đúng thế! Chỉ cần rẽ cua phía trước là có thể thấy nhà em ở rồi. Ở ngay phía trước ấy. Anh Nam Xuyên, anh cũng vất vả rồi, hay là anh đến nhà em nghỉ ngơi một lát nhé?"
"Được thôi."
Thật chẳng thể ngờ anh Nam Xuyên lại trả lời một cách vui vẻ như thế. Là tôi chỉ thuận miệng nói chơi thôi. Thế là, tôi dẫn anh Nam Xuyên đi vào ngôi nhà nhỏ bình thường chỉ có hai mẹ con tôi.