Hai chúng tôi chạy một hơi đến phòng giải lao phía sau sân khấu.
Chết thật... Chuyện gì thế này? Phía sau sân khấu lúc này đang rất bát nháo, ai cũng có vẻ lo lắng, mặt mày nhăn nhó. Nhìn qua tôi thấy chị Lai Tử vô cùng xinh đẹp đang ngồi khóc, nhưng điều kỳ lạ là chị ấy khóc không thành tiếng.
"..."
Thấy cảnh này, tôi hoàn toàn ngạc nhiên.
"Dương Hạ Chí! Cái đầu cây nấm kia chạy đi đâu thế hả? Có muốn bị đuổi ngay không hả?" Anh Nguyên Dạ nhìn thấy tôi là cứ hét ầm lên, cứ như tôi thiếu nợ anh ấy vậy.
Anh Nam Xuyên vội kéo anh Nguyên Dạ sang một bên: "A Dạ! Cậu hung dữ với cô ấy làm gì? Cô ấy không chẳng có tội gì, hơn nữa bây giờ phải nhờ cô ấy giúp một tay chứ!"
Hả? Họ đang nói cái gì? Cái gì tôi không biết? Nhờ tôi giúp cái gì? Tôi ngớ mặt đứng ra đó, chẳng hiểu chuyện gì cả: "Có... có chuyện gì rồi à?"
Anh Nam Xuyên kéo tôi đến bên cạnh: "Tiểu Chí! Em nhìn chị Lai Tử..."
"Chị ấy, chị ấy..., chị ấy sao thế..." Tôi nhìn thấy chị Lai Tử cứ bụm miệng mà khóc, lòng cũng thấy xót xa. Tuy ngày thường chị Lai Tử đối với tôi chẳng tốt chút nào, nhưng bây giờ thấy chị ấy đau khổ như thế, lòng tôi cũng không thấy thoải mái.
"Có người bỏ thuốc mất tiếng vào nước uống của cô ấy, bây giờ cô ấy nói không ra tiếng được nữa." Anh Nam Xuyên nói nhỏ với tôi.
"Mất tiếng?" Tôi không kìm được kêu lên kinh ngạc: "Nói không thành tiếng thì làm sao chị Lai Tử biểu diễn được."
Thật không dám tin... Chị Lai Tử là diễn viên chính hôm nay mà! Nếu chị ấy không nói chuyện được thì làm sao mà diễn xuất? Nếu chị Lai Tử không thể lên sân khấu, lần công diễn này của chúng tôi không thể tiến hành được?
Tôi thấy chị Lai Tử càng khóc dữ dội hơn nữa, lòng tôi khó chịu quá. Thật là ác độc, chuyện vô sỉ thế thì là người nào làm? Chẳng lẽ người này không có liêm sỉ, không có đạo đức hay sao? Hành vi này khiến người ta khinh thường nhưng...
Lúc này anh Nam Xuyên dịu dàng nắm tay tôi, nhìn tôi một cách thân tình, vô cùng thành khẩn nói: "Tiểu Chí! Bây giờ chỉ còn mình em giúp được tụi anh vượt qua khó khăn này thôi!"
"Cái gì? Em?" Anh Nam Xuyên nhất định là điên rồi, tôi là học sinh hạng bét trường Úc Văn mà, lại là thành viên dự bị, tôi làm gì được cơ chứ? Chính xác là không thể làm được, chỉ có thể làm phiền đến mọi người thôi.
"Thôi đi! Nam Xuyên, đừng có vọng tưởng cái đầu con thỏ này có thể giúp được chúng ta cái gì!"
Cái gì? Sao Nguyên Dạ lại có thể nói như thế chứ? Nói như thế thật làm tổn thương lòng tự trọng của tôi. Cứ coi như tôi không thể giúp gì được cho mọi người đi, nhưng chẳng lẽ lại trách tôi nặng nề đến thế sao?
"A Dạ, bây giờ là lúc nào mà còn nói với giọng điệu đó! Mau đứng qua một bên để tớ giải quyết vấn đề này!" Nói xong, anh Nam Xuyên đẩy mạnh Nguyên Dạ sang một bên. Nhiều lúc tôi thật nghi ngờ là không biết ai là Trưởng ban, ai là Phó ban nữa?
"Tiểu Chí!" Thê thảm rồi, anh Nam Xuyên lại bắt đầu cười với tôi, chính là nụ cười mà bình thường như điện chớp ấy, nhưng bây giờ lại khiến tôi lo sợ đến lạnh người. Không hiểu anh ấy rốt cuộc muốn gì đây?
"Anh... anh Nam Xuyên, anh... anh muốn em... làm cái?..." Tôi căng thẳng hỏi.
"Tiểu Chí, anh muốn em phối âm cho Lai Tử."
Tôi kêu lên: "Phối âm? Anh đang nói giỡn hả? Em trước giờ chưa làm qua chuyện này mà! Em chỉ là người nhắc vở thôi!"
"Yê n tâm đi. Tiểu Chí, phối âm không khó lắm. Huống chi giọng của em và Lai Tử gần giống nhau, chỉ cần giọng của em cao lên một chút là được rồi."
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì cả! Em ngày nào cũng đọc lời thoại cho Lai Tử, ngày nào cũng xem Lai Tử biểu diễn, ngày nào cũng nghe Lai Tử diễn lời thoại ở khoảng cách gần nhất... Nhiệm vụ này không ai khác ngoài em có thể làm được."
"Nhưng mà..." Tôi muốn khóc ghê, mục đích lớn nhất của Tiểu Chí là không gây thêm phiền phức cho người khác nữa, chứ chưa bao giờ sẽ nghĩ làm chuyện gì đó lớn cả! Bởi vì tôi hiểu mình, tôi không làm được! "Em không được... Anh Nam Xuyên... Em quả thực không được..."
Nghe tôi nói không được, mặt ai cũng lộ ra vẻ tức giận, chị Lai Tử khóc càng dữ dội hơn nữa. Nếu chị ấy không bị mất giọng thì lỗ tai chúng tôi chắc chắn bị làm điếc hết rồi.
Anh Nguyên Dạ nghiêm giọng nói: "Đừng có lãng phí thời gian với con bé này nữa! Bây giờ lập tức ra ngoài tuyên bố buổi biểu diễn hôm nay gặp sự cố nên dừng lại, khán giả có thể trả lại vé!"
"A Dạ..."
"Anh Nguyên Dạ..."
"Nguyên Dạ..."
Mọi người đều giương mắt buồn rầu nhìn Nguyên Dạ, tôi biết trong lòng mọi người đều rất kỳ vọng vào lần biểu diễn này, không ai có thể cam tâm kết thúc như thế cả. Đặc biệt là biết người có ý hại Ban Kịch nghệ, bây giờ lại cúi đầu cho người ta đắc ý...cái cảm giác này thật tệ lắm...
"Tiểu Chí! Please have a try!" Anh Đa Lâm nói.
Nhưng sao anh ấy cứ nói tiếng Anh với tôi thế này? Phải biết là có thể sẽ khiến tôi vì không hiểu mà sinh ra nhiều hiểu lầm!
"Tiểu Chí, chúng tôi tin tưởng em mà!"
"Đúng đấy! Tiểu Chí, chúng ta không thể chịu thua như thế!"
"Tiểu Chí nhât định có thể làm được mà! Nếu như thất bại chúng tôi cũng không trách em đâu, chỉ cần mỗi người chúng ta cố hết sức mình..."
Mọi người đều khích lệ tôi, cổ vũ tôi. Lần đầu tiên cảm thấy sự tin tưởng và khích lệ của mọi người khiến tôi quá cảm động. Ngay trong lúc này, tôi muốn lập tức nhận lấy nhiệm vụ khó khăn, nhưng vẫn còn chút do dự, bởi vì tôi sợ mình làm không tốt.
Nhưng tôi thấy ánh mắt mọi người nhiệt tình nhìn mình, chị Lai Tử khóc suốt không ngừng...
Tiểu Chí ơi là Tiểu Chí!Mày còn lo lắng cái gì nữa? Chẳng lẽ mày không thấy được sự nghiêm trọng của vấn đề hay sao? Chẳng lẽ mày không thấy được tia nhìn hy vọng của mọi người dành cho mình hay sao? Nếu bây giờ không dũng cảm đứng ra nhận lấy nhiệm vụ này, thì có nghĩa là mày làm tan vỡ hết bao hy vọng của mọi người...
Mày nhẫn tâm nhìn như thế sao? Mày nhẫn tâm để cho buổi biểu diễn mà mọi người khổ công luyện tập với bao vất vả bao ngày trời vì mày thiếu dũng cảm mà phải tuyên bố thất bại hay sao? Đồ ngốc! Mọi người đã nói không trách mày mà! Chi cần cố gắng hết sức thì sẽ không trách mày! Mày còn do dự làm gì nữa? Đừng phụ lòng tin của mọi người dành cho mày, dừng để anh Nam Xuyên thất vọng, càng không thể đề anh Nguyên Dạ xem thường mày!
Tiểu Chí! Đã đến lúc mày tự chứng minh mình rồi! Tin tưởng vào chính mình! Dũng cảm tiến lên!
"Vâng ạ! Em thử xem sao!" Tôi mạnh dạn nói một câu.
"Thật hay quá!"
"Thật tuyệt quá!"
"Chúng ta lại có hy vọng rồi!"
"Ban Kịch nghệ muôn năm! Tiểu Chí muôn năm!"
Nghe mọi người kêu lên mừng rỡ, tôi thật không dám tưởng tượng, Dương Hạ Chí tôi lại có thể làm một chuyện khiến cho mọi người đều hoan hô nồng nhiệt như thế! Dương Hạ Chí tôi đâu phải hoàn toàn ngốc nghếch đâu!...
Tôi còn đang say sưa trong tiếng hoan hô thì đột nhiên, cảm thấy mặt mình có cảm giác rất lạ... ui da! Chuyện gì thế? Mọi người đều cười ầm lên! Hình như là đang cười mình? Chết thật, thì ra là anh Nam Xuyên vừa hôn lên má tôi một cái.
(Lời bình: Anh Nam Xuyên hôn mà nói là cái gì đó cắn! Thật chịu không nổi cậu luôn!...)
Mặt tôi đỏ bừng lên... ngẩn người ra đứng đó một lúc nói không ra lời.
Hả? Tôi hình như thấy chị Lai Tử mới vừa khóc thảm thiết trừng mắt nhìn tôi? Chết rồi, không liên quan đến tôi đâu. Là anh Nam Xuyên tự hôn tôi đấy chứ! Hơn nữa, lát nữa tôi còn phối âm cho chị nữa mà.
"Được rồi! Mọi người mau đi chuẩn bị đi! Diễn xuất sắp bắt đầu rồi! Mọi người cố lên." Anh Nam Xuyên nói lớn.
"Vâng!!!" Mọi người lại một lần nữa phấn chấn lao vào công việc chuẩn bị bận rộn.
"Lần này phải xem hết lại lời thoại, cô ngốc đầu heo, đừng có nhìn nhầm đấy nhé!"
Hả? Đột nhiên, trên đầu tôi vọng đến tiếng nói ác độc của ai đó? Chẳng phải của Nguyên Dạ thì còn ai nữa? Hu... Người ta đã căng thẳng lắm rồi, anh ta còn có thể nói những lời như thế? Anh ta là Trưởng ban Ban Kịch nghệ mà chẳng có phong độ tí nào cả, lúc này cũng nên khích lệ tôi một câu chứ, đằng này còn...
Lúc này, anh Nguyên Dạ thuận tay thảy cho tôi cái gì thế? Thuốc khóc? Thì ra cái anh chàng này cũng không xấu lắm! Cố lên Tiểu Chí, mày xem, ngay cả Nguyên Dạ đáng ghét nhất cũng tốt với mày lên chút ít, mày nhất định phải nắm chắc cơ hội này, chúng minh cho mọi người thấy, Dương Hạ Chí không phải một người vô dụng!