- Hả? quay qua hắn, rồi lại quay qua cả lớp Trời - Nó ngạc nhiên
- Cái gì mà cứ hả vậy trời ko zậy? Hay là...- Hắn mờ ám nói
- Hay là gì ? - Nó cau mày nói
- Hay là được ngồi cạnh tôi nên vui quá mà hóa........ - Hắn cười nửa miệng nói
- Ý anh nói là tui vui quá hóa khùng chứ gì? - Nó nóng máu nói
- Đó là cô nói à nha - hắn nói
- Anh ngon quá ha có tin là tui cho chiếc bánh mì zô mặt là đi chầu bác Vương ko? - Nó chỉ vào mặt hắn (T/g: chị này đúng là ko phải dạng vừa đâu)
- Cô dám? - Hắn tức giận nói
- Bảo Ngọc em đang làm ồn tới cả lớp ko? - Ông thầy vỗ bàn nhắc nó
- Dạ thưa thầy nhưng mà tên này cũng nói chuyện sao thầy ko nhắc hắn - Nó nói chỉ tay vào mặt hắn, lúc này cả lớp đều đổ dồn ánh mắt về nó cả thầy giáo ngồi trên ghế cũg phải lấy khăn ra lau mồ hôi hột.
- Em nói có gì sai sao thầy? - Nó nhìn thấy biểu hiện lạ của thầy và cả lớp ko khỏi chột dạ.
- Ko ko có gì đâu. Thôi bỏ qua đi chúng ta học bài mới nào - Thầy đánh trống lảng
Nó ngổi xuống trong lòng ko khỏi bức xúc đến muốn bứt nút
" Tại sao thầy ko nhắc nhở hắn mà lại chỉ nhắc nhở mình nói chuyện thôi chứ thật bực mình mà" Nó nghĩ rồi liếc sang hắn, hắn đang ngồi nghe phone vu vơ xem chừng đắc chí lắm. Đang tận hưởng trên tầng mây thì hắn bị một cái giẫm chân ko hề nhẹ vào chân mình và tác giả ko ai khác chính là nó.
- Này cô đừng có giận cá mà chém thớt nha - Hắn cay cú nói
- Ủa zụ gì mà bạn giận wá zậy giận quá mất khôn đó nha - Nó nói mặt ngây thơ (vô) số tội
- Cô còn dám nói? Cô vừa mới đạp chân tôi đó - Hắn tức giận đập tay xuống bàn
- Hả ? Có sao ta? Nếu có thì xin lỗi nha, chứ lúc nãy theo trí nhớ của tôi là tôi đạp vào chân của một con rùa chứ đâu phải cậu đâu. Chậc chậc chắc có lẽ tại vì cậu giống rùa quá mà - Nó nói mặt tỉnh bơ mà mà trong thì đang cười lăn cười bò.
- Cô....cô có biết là khi tức giận thì tôi sẽ làm ra những gì ko? - Hắn nói giọng vô cùng nham hiểm
- Thôi thôi được rồi hai người định cãi nhau đến lúc nào? - Trọng Kỳ lên tiếng
- Ko liên quan gì đến cậu - Đồng thanh nói
- Trời ơi Bảo Ngọc cậu định cãi như thế hoài sao? Cậu và Quân ko học thì tui và cả lớp cũng phải học chứ - Thảo Anh than thở
- Ai kêu cái tên này cứ kiếm chuyện hoài làm chi - Nó nói chỉ vào mặt hắn
- Ai là người kiếm chuyện trước - Hắn tức giận nói
- Quân nói chuyện nhiều như thế thật có vấn đề nha, hằng ngày có cạy miệng cũng ko nói lời nào hễ gặp Bảo Ngọc là ko kêu mà cứ nói hoài hay là cậu.....- Trong Kỳ nói
- Cậu ăn nó rảnh quá muốn bị đánh hả - Hắn nói giơ tay nắm đấm ra
- Ấy ấy quân tử động khẩu bất động thủ nha - Trọng Kỳ nói
- Cậu cẩn thận cái miệng cái miệng của cậu đó - Nó hăm dọa
Mấy đứa nó cứ nói chuyện như thế cho hết tiết học, ông thầy có nhiều lần muốn nhắc nhở nhưng thôi vì tụi nó đều là những người thừa kế tập đoàn lớn nếu động vào chỉ tội làm hại bản thân thôi. Còn cả lớp thì cứ làm ngơ đơn giản vì đã quen với cái tự nhiên của bọn nó rồi.
------------------------------------------------------------------------------------------
Ra chơi, nó nằm dài trên bàn, Thảo Anh và Thùy Dương chạy xuống ngồi cạnh nó lo lắng hỏi:
- Bảo Ngọc làm gì mà cứ như chết rồi vậy?
- Làm sao mà ko ủ rũ được? Ko biết kiếp trước mình có mắc nợ cái tên trời đánh đó ko mà suốt ngày tớ đi đâu cũng gặp hắn hết. - Nó nói
- Nhưng mà cậu cũng quen rồi mà, mấy lần trước cũng vậy đâu có ủ rũ như vậy đâu? Hay giẫm chân người ta giờ xót rồi? - Thảo Anh cười cười nhìn nó
- Cậu nằm mơ đi. Đạp cho tên gẫy chân tớ còn chưa thấy gì nữa. Tớ mệt là vì thầy giảng bài nhanh quá tớ theo ko kịp vừa chép bài vừa nghe giảng còn phải đối phó tên kế bên nên giờ chẳng hiểu gì hết - Nó nằm dài trên bàn ủ rũ
- Sao? Ko kịp? Tớ thấy thầy giảng rất bình thường mà phải ko Thùy Dương? - Thảo Anh hỏi quay sang Thùy Dương
- Uk. Chắc tại cậu mới chuyển lớp chưa theo kịp trình độ thôi. Mà sao cậu phải chép bài chỉ cần lên trang chủ của trường tải bài giảng về rồi nắm ý chính thôi - Thùy Dương nhàn nhạt nói
- Haiz biết là như thế nhưng làm sao được tớ đâu có biết dùng máy tính đâu? - Nó nói
- Cái gì cậu ko biết dùng máy tính sao? Trời ơi thời buổi công nghệ thông tin như thế này mà cậu ko biết dùng ư? - Thảo Anh cười lớn
- Cái tớ ko biết dùng là cái laptop mà cô Liên mua cho tớ đấy chư máy tính bàn thì tớ biết dùng - Nó đính chính lại
- Đơn giản mà laptop rất giống máy tính bàn chỉ có điều đó gọn nhẹ mà đẹp hơn máy tính bàn thôi - Thùy Dương nói
- Uk - Nó nói
- Thôi đừng ủ rũ nữa đi ăn thôi - Thảo Anh nói kéo tay nó và Thùy Dương xuống nhà ăn
Trên đường đi
- Nè, sao tớ ko thấy tên kia zậy? - Nó tò mò hỏi
- Sao? Nhớ rồi à? - Thùy Dương cười nhẹ nói
- Nè cậu vừa mới nói gì hả? - nó lườm Thùy Dương
- Thôi hạ hỏa đi. Mấy người đó đang ở Royal room đó - Thảo Anh nói
- Chắc lại chạy đến vui chơi nữa rồi - Thùy Dương nhàn nhạt nói
- Ủa phòng đó chắc vui lắm hả? - Nó vui vẻ nói
- KO biết nữa. Nó được xây dành riêng cho tập đoàn thành lập trường đó nên người bình thường như chúng mình dễ gì được vào - Thảo Anh nói
- Thôi tới phòng ăn rồi ta đi ăn thôi - Mắt nó sáng rực khi ngửi được mùi thơm của thức ăn kéo tay Thảo Anh và Thùy Dương chạy đi.
---------------------------------------------------------------------------------------------
Biệt thự Hoa hồng h tối
- Dạ vâng, cháu học vẫn tốt. - Nó vui vẻ nói
[ Cô nghe bác quản gia nói là cháu vừa mới được chuyển vào lớp A phải ko?] - Cô Liên nói
- Dạ hihi - Nó gượng cười nói
[ Zậy mà cháu giấu cô. Cô định bay về để mở tiệc nhưng ngặt nỗi là cô đang bận thôi để tuần sau đi nha] - Cô Liên vui vẻ nói
- Cô ko cần phải như thế đâu ạ. Cô cứ lo giải quyết công việc của mình đi - Nó nói
[ Ko được phải mở tiệc chứ, thôi cô cúp máy nha quyết định vậy đi] - Nói rồi cô cúp máy luôn
Nó bỏ điện thoại xuống khẽ thở dài. Cô Liên thật sự quá tốt với nó, chính cô là người giúp nó vào ngôi trường cao cấp, mua quần áo sắm sửa cho nó mọi thứ nhiều lúc nó thật sự rất rất ngại khi nói chuyện với cô bởi nó ko biết mình phải làm thế nào để trả ơn cho cô. Đang suy nghĩ miên man thì chuông điện thoại của nó vang lên, trên màn hình xuất hiện hai chữ "Thảo Anh". Nó mở máy
- Thảo Anh hả ? Điện cho tui có gì ko?
- Có gì ko là sao bộ có chuyện mới được điện cho cậu à? - Thảo Anh giọng hờn dỗi nói
- Uk.....tớ - Nó ấp úng
- Thôi đùa tí, tui mới biết một tiệm bánh ngọt cực ngon luôn ngày mai mình đi đến đó ăn nha! - Thảo Anh nói giọng hào hứng
Nó bên này thì miệng méo xệch, nó quá rõ cái tính của Thảo Anh rồi một khi muốn cái gì thì bằng mọi giá phải thực hiện được. Nhớ lần trước Thảo Anh dẫn nó và Thùy Dương đi ăn bánh ngọt, tưởng đâu ăn cho biết ai ngờ Thảo Anh kêu cái bánh to tầng mỗi đứa phải ăn một tầng, đến lúc đó nó mới biết là Thảo Anh là vua hảo ngọt, ăn hoài ko biết ngán.
- Sao? Đi ko Bảo Ngọc? - Thảo Anh sốt sắng hỏi
- Uk được rồi - Nó nói ko khỏi toát mồ hôi hột
- Yeah, zậy mai gặp nha. Tớ sẽ qua đón cậu, à mà quên nếu như ngày may tớ đến đón cậu mà lúc đó cậu chưa chuẩn bị gì thì cậu sẽ biết hậu quả đó nha . - Thảo Anh hăm doa nói rồi cúp máy
Nó cúp máy khẽ nuốt nước miếng, vội lao đi vặn đồng hồ báo thức rồi chạy xuống nhà ăn cơm.
----------------------------------------------------------------------------------
P/s: chap này ko hay lắm các bạn thông cảm nha