- ..… Dzô
Một người trong bàn quàng vai Hoàng Quân
- Chú…nói…cho….con nghe….mình….là….đàn ông…thì phải sống sao cho xứng phận nam trai tráng….chú nói cho cháu nghe….ngày xưa đó…một mình chú có thể nuôi hết cả gia đình mười mấy miệng ăn…nếu mà một thằng đàn ông ngay cả nuôi vợ con cũng không được thì làm ăn gì? Đúng không?
- Vâng chú dạy phải
Hoàng Quân nói, mặt khẽ nhăn, từ xưa đến nay anh ghét nhất là một người mình đầy mùi rượu phà hơi vào nói chuyện với mình như vậy nhưng dù thế anh cũng không tiện đẩy người này ra. Anh khẽ liếc nhìn Bảo Ngọc đang ngồi cách đó không xa, thì ra cái chuyện mà cô nói hồi sáng chính là việc là việc này sao? Đúng thật giống như cô nói anh sắp phải lo hậu sự rồi.
Vào buổi sáng…
- Tại sao lúc đó anh không lên máy bay?
Bảo Ngọc tay trong tay với Hoàng Quân bước trên đường làng, cô dịu dàng nghiêng đầu hỏi. Anh khẽ cười, một nụ cười tựa như nắng ban mai, giơ tay búng nhẹ vào trán cô:
- Đồ ngốc! Vì anh biết em sẽ đến tìm anh.
- A! Vậy là anh biết trước rồi phải không? Tất cả đều là do kế hoạch của anh phải không? – Bảo Ngọc chun mũi, huých vào vai Hoàng Quân. Anh đúng sự là không biết điều, khiến cô khóc đến muốn hết nước mắt lo sợ đến mức tim muốn rớt ra ngoài.
- Anh sẽ không bao giờ hành động mà không nắm chắc phần thắng cả.
Bảo Ngọc bĩu môi, lườm Hoàng Quân đích thị anh chính là hiện thân của cáo già mà. Coi bộ sau việc này cô sẽ đổi biệt danh cho anh mới được từ rùa thành cáo coi bộ có sự thay đổi chóng mặt ở đây mà. Nhưng thực sự cô đang được ở cạnh Hoàng Quân người con trai mà cô thật sự yêu. Đây là mơ sao? Nếu thật là mơ thì cô ước mình sẽ chìm mãi trong giấc mơ này và không bao giờ thức dậy. Liệu như thế có được không? Liệu việc cô và Hoàng Quân có thể bên nhau mãi không?
“Cuộc đời không như là mơ” cô đã từng đươc nghe như thế và bây giờ chính cô lại sợ điều đó. Lỡ thật sự có một ngày cô và anh không thể ở bên nhau như bây giờ thì sao? Lỡ một ngày anh không còn cảm giác với cô thì sao? Xung quanh Hoàng Quân lúc nào cũng bao vây bởi những cô tiểu thư danh giá, quyền quý chẳng những thế còn rất xinh đẹp còn Bảo Ngọc chẳng qua cô chỉ là một cô gái rất bình thường mà thôi, nếu cho lý do để giữ Hoàng Quân trước những người đó. Xin lỗi thật sự cô không đủ tư cách.
- Em làm gì mà nhìn anh chằm chằm rồi thở dài vậy? Bộ có việc gì à?
- A…đâu..có – Bảo Ngọc giật mình, vội quay mặt chỗ khác nói
- Thật sự không có? – Hoàng Quân nói với giọng điệu nham hiểm – Thật ra anh cũng không phải là người ích kỷ gì. Với lại từ nhỏ anh cũng đã bị người ta ngắm nhìn rồi nên cũng quen có thêm em vào fan culb cũng không thành vấn đề
- ừ…
Bảo Ngọc nhìn cánh đồng xa xa, tùy tiện nói đại….s….s…s
- Khoan đã anh vừa mới nói cái gì? Anh to gan thật ha
Bảo Ngọc xắn tay áo bước đến cái tên đang dương dương tự đắc kia thì:
- Ơ…Là út Ngọc phải không con? – Một người phụ nữ đang đứng dưới ruộng tươi cười nói
- Ủa, bác tư Lành. Con chào bác – Bảo Ngọc đứng khựng lại, vui vẻ bước xuống mô đất thấp hơn để nói chuyện
Hoàng Quân đứng trên nhìn xuống, không hiểu rốt cục và người phụ nữ ấy đang nói cái gì chỉ thấy lâu lâu bà ấy nhìn lên Hoàng Quân gật gật, cười cười. Còn Bảo Ngọc thì ấp a ấp úng, xua tay chối lia lịa. Một lát sau, Bảo Ngọc đi lên nhìn Hoàng Quân rồi thở dài, vỗ vai anh:
- Dù có chuyện gì xảy ra em vẫn sẽ lo hậu sự cho anh chu đáo
Nói xong thì đi một mạch về nhà để là cho Hoàng Quân một mớ câu hỏi chẳng có lời giải đáp.
------------------------------------------------------
- Bảo Ngọc lại đây tía bảo
- Dạ
- Con giới thiệu với mọi người đi chớ, tía thì trong nhà cũng biết rồi nhưng bà con chòm xóm biết mà con chúc mừng nữa chứ - Ông Quang cười nói
Bà con chòm xóm: khu vực sinh sống tập chung cư dân ở nông thôn (khái quát) nó bằng nghĩa với từ láng giềng
- Nhưng giới thiệu việc gì tía?
- Thì còn chuyện gì ngoài việc giới thiệu bạn trai chứ?
- Tía…tía…nói gì vậy? Bạn trai nào chứ? – Bảo Ngọc đỏ mặt, nhìn Hoàng Quân rồi lại nhìn tía của mình đang cười vô cùng đắc ý.
“ Heo ngốc! Dám chối sao?” – Hoàng Quân nhíu mày nhìn Bảo Ngọc
“ Chớ anh bắt em phải làm sao?”
“Anh là bạn trai em mà”
“ Ai đồng ý làm bạn gái anh chứ?”
“ Em vừa nói cái gì?”
“Em…em…có nói gì đâu”
- Hai đứa nó kìa hiểu nhau chưa? Nói chuyện bằng mắt luôn ta
Bảo Như ngồi kế bên cũng xen vào châm chọc.
- Chị hai
- Thưa bác, bác có thể cho cháu quen Bảo Ngọc được không ạ? – Hoàng Quân cúi đầu, giọng thành khẩn
- Hả???? – Bảo Ngọc đang đùa giỡn với Bảo Như thì vội quay sang, như thể chưa nuốt trôi những lời Hoàng Quân vừa nói – Anh đang cái gì?
- Bác đồng ý, nhưng cháu phải chăm sóc con gái bác thật tốt có được không?
- Cháu cảm ơn bác, cháu xin hứa
- Con bé Ngọc nhà anh đúng là giỏi thật nha! Mới lên Sài Gòn được mấy tháng thì đã đem về cho anh một chàng rể đủ tiêu chuẩn sao như thế rồi
- Phải đó, coi bộ con bé Nhi nhà tôi phải nhờ anh chiếu cố lâu dài rồi
- Các anh nói quá con gái tôi chỉ là may mắn thôi
Cái gì chứ? Thật đây là tía của cô sao? Bán rẻ con mình một cách “ngọt xớt” như thế chứ. Cái gì mà may mắn? Rõ ràng là anh bám đuôi cô trước chứ bộ, chính Hoàng Quân mới là người may mắn ấy. Có một người bạn gái dễ thương, tốt bụng, hiền lành, giỏi giang,….bla…bla….chính là cái phúc ba đời anh mới có vậy mà tía cô lại nói cô như thể đi theo con trai người ta không bằng.
Còn mọi người, chị hai và bạn bè của cô chả mấy chốc đã bị Hoàng Quân mua chuộc một cách không hề tốn sức một chút nào. Tấng bốc Hoàng Quân lên tận mây xanh, đạp Bảo Ngọc xuống tận dưới địa ngục. Bất công! Cực kỳ bất công. Sức mạnh của đồng tiền có khác.
Sau tất cả mọi việc cô chung quy được rằng: kiếp trước bảo đảm % rằng cô đã ăn ở rất là thất nhân thất đức nên bây giờ cô đã bị quả báo như thế này.
Bữa tiệc cứ thế tràn ngập trong tiếng cười nói vui vẻ. Đôi lúc mấy bác đứng tuổi như ba của Bảo Ngọc và mấy bạn nhậu lại lôi đờn ra và mấy câu vọng cô ngân lên, vừa hay vừa thấm vào lòng người.
giờ, ai về nhà nấy để lại cho Bảo Ngọc và Bảo Như một mớ hỗn độn thức ăn, chén đũa. Phận làm con gái là thế! Ít ra bọn cô cũng đỡ hơn Hoàng Quân và ông Quang. Ông Quang thì đã quen với việc như thế này rồi nên ông rất bình thường đi vào trong buồng ngủ. Ngược lại với Hoàng Quân có vẻ không ổn mấy, anh từ lúc sinh ra thì thứ anh uống chỉ là rượu vang mà không phải rượu thường phải là rượu quý còn hôm nay anh lại bị ép uống vào cái thứ được gọi là “rượu chuối hột” thứ rượu ngâm trong những lát chuối hột phơi khô. Ban đầu, Hoàng Quân cứ tưởng nó rất dễ uống bởi cái vị ngòn ngọt cay cay khi vào miệng sau đó anh mới biết mình đã hoàn toàn sai lầm, cứ tưởng vào cơ thể là xong không ngờ một lát sau cái cảm giác nóng ran lan tràn khắp cơ thể, còn nóng hơn khi uống rượu mạnh nhất mà anh từng uống nữa. Bảo Ngọc phải luôn bên cạnh chăm sóc Hoàng Quân, hết pha nước gừng lại phải lấy khăn lau mặt cho anh, khiến cô mệt vã mồ hôi.
Đợi Hoàng Quân đã yên vị ngủ cô mới dám đi ra ngoài, bước ra sân, ánh trăng vàng vằn vặt hiện lên. Đúng thật là cái khung cảnh này chỉ có ở quê cô mới cảm nhận và hưởng thụ được, không hiểu vì sao nơi Sài Gòn đông đúc kia cô lại cảm thấy những hình ảnh như ngôi sao, vầng trăng lại trở nên ngột ngạt, xa mờ như thế. Có phải là do con người ở đó đã quá bận rộn với cái thứ là cơm, áo, gạo, tiền,… không?
Bảo Ngọc đang định quay vào trong ngủ thì…..