Chẳng mấy chốc ngày khai mạc cuộc thi The Queen cũng bắt đầu. Hòa vào không khí hừng hực của các thí sinh tham dự, cả Sài Gòn vì thế mà cũng nóng theo. Đi đến đâu cũng bắt gặp những bảng quảng cáo, băng gôn giăng khắp nơi giới thiệu về cuộc thi. Người người đều vui vẻ đi đến các khu trung tâm lựa những bộ quần áo, trang sức để được một vé tham dự cuộc thi mang tầm cỡ quốc tế này. Dòng người từ các nước khác cũng lũ lượt kéo về đây. Dường như ở cái thành phố vốn đã đất chật người đông thì giờ phút này càng cảm giác nhỏ bé, chật chội.
Bên ngoài đã sôi sục như thế, trường High School Libery càng hào hứng hơn. Đã phải mất rất nhiều công sức mới giành được ưu thế tổ chức cuộc thi nên hiệu trưởng rất coi trọng. Ông cho quy động đội ngũ sửa chữa lại, trồng nhiều cây và treo cờ hoa lộng lẫy.
Bảo Ngọc đứng trước cổng trường, ngỡ ngàng đến mức không biết phải phản ứng như thế nap. Cô được nhà trường cho nghỉ ở nhà luyện tập, thế mà mới có một tuần trôi qua ngôi trường hoàn toàn thay một diện mạo mới, cứ như đập bỏ và mới xây lại vậy.
Cánh cổng đen to lớn giờ là được phủ một màu vàng ánh kim với những đường nét hoa văn đẹp mắt cùng với đó những bông hoa hồng xanh lấp lánh thoắt ẩn thoắt hiện quấn quanh. Đi dọc hai bên đường vốn là cái sân rộng giờ lại là con đường rải sỏi, hai bên là hai hàng cây Tử đằng (hay còn gọi là hoa Fuji) rủ xuống. Những bông hoa tử đằng mềm mại như áng mây, thảm hoa trải dài miên man tưởng như ngút ngàn làm người ta thật sự muốn quên hết tất cả chìm đắm vào biển hoa. Ven đường là một chiếc ghế gỗ với xung quanh là thảm cỏ xanh mướt và những bông hoa nhỏ nhắn.
Bảo Ngọc hoàn toàn quên mình trong không khí đó. Cô đã được báo là lần này cuộc thi sẽ hướng về môi trường mà chủ yếu là cây xanh. Cứ ngỡ trường chỉ trồng thêm vài ba cây mới ai ngờ đâu….
- Bảo Ngọc làm gì mà cậu đứng đó hoài vậy vào nhanh thôi? – Thảo Anh cốc đầu Bảo Ngọc mắng
- Ơ…có phải mình đi nhầm trường rồi không các cậu?
- Cậu bị ngốc à? Nhầm trường là nhầm như thế nào?
- Sao? Sao trường mình lạ thế này? Cứ như… - Bảo Ngọc gãi gãi đầu, nhìn lên bầu trời hoa ở trên đầu.
- Haiz! Rồi cậu sẽ quen thôi. – Sarah mỉm cười khoác tay Bảo Ngọc – Tại cậu không biết. Để dành được cơ hội tổ chức cuộc thi lần này hiệu trưởng trường ta đã không biết tốn bao nhiêu mồ hôi đâu. Trên thế giới hằng năm đều bỏ ra rất nhiều tiền vào từ thiện cũng chỉ là để có cơ hội này thôi.
- Để làm gì chứ?
- Để lên mặt. – Thùy Dương ngước mắt lên rồi nói tiếp – Cuộc thi The Queen không chỉ là một cuộc thi thố chọn ra một cô gái tài giỏi thông thường mà ẩn sau đó là những mối làm ăn lên tới hàng tỉ đồng. Mỗi buổi tồi đều tổ chức tiệc tùng xa hoa để làm gì? Đương nhiên đó chính là địa điểm lí tưởng để các nhà doanh nghiệp các nước viện cớ rồi hợp tác làm ăn. Đó là chưa kể đến những món đồ được gọi là đấu giá từ thiện nữa.