Ta trừng to mắt lên nhìn, môi tổng giáp đốc đang áp lên môi ta.
Nhịp tim bỗng nhiên gia tốc, ta có cảm giác mình sắp phải vô bệnh viện rồi, ta gần như thấy được có khói bốc lên từ mặt mình, chân cũng mềm nhũn ra đứng hết muốn vững luôn nên không thể làm gì khác hơn là vịn vào cánh tay hắn.
Mãi đến lúc ta sắp ngạt thở mới chợt nhớ ra đây là ngoài đường, và hình như ta trước nên đẩy hắn ra đã.
Cũng may là muộn rồi, xung quanh không có xe cộ gì.
Được rồi, ta cũng không nỡ đẩy hắn ra.
Cuối cùng đến khi môi hắn rời đi môi ta, ta muốn sụm xuống luôn rồi, chỉ có thể bị hắn đỡ lấy, vùi đầu vào lòng không dám nhìn hắn.
“Ngươi không đáp ứng hắn?”
Ta không phát ra nổi âm thanh nào, chỉ có thể lắc đầu liên tục.
Sau đó, hắn bất chợt ôm lấy vai ta đi vào trong.
Không ngờ hắn biết được chỗ ở của ta, mặc dù không có vẻ rất quen thuộc, nhưng có thể chính xác đưa ta đến cửa nhà.
Ách, chuyện gì đây trời?
Đầu còn đang choáng váng mờ mịt, độ ấm trên mặt cũng chưa lui, có cảm giác cánh tay đỡ lấy bả vai ta rất vững vàng, mũi hít vào hương vị làm ta hơi say.
“Chìa khóa.”
“A?” Ta mờ mịt ngẩng lên, chạm phải đôi con ngươi sâu thẳm của hắn liền làm theo lời đưa chìa khóa cho hắn.
Tổng giám đốc lấy chìa khóa mở cửa, mạnh mẽ ôm ta vào, hoảng hốt một chút liền thấy mình bị áp dựa vào cửa.
Ta hoảng sợ nhìn hắn, mắt chưa thích ứng với bóng tối nhưng vẫn cảm thấy được hơi thở đang đến gần.
Giờ ta mới phát hiện tại sao ta cảm thấy say say, hơi thở hắn dày đặc mùi rượu.
Hắn uống rượu? Thật khó tin.
Không biết sao, nhận ra điều này làm lòng ta bình tĩnh lại.
“Vậy là ngươi đồng ý với ta?” Hắn hỏi nhỏ bên môi ta, giọng khàn khàn say mê.
Ta vươn tay ra sờ lên đầu hắn, vuốt qua mái tóc mềm mại, tìm đến vành tai.
Rất nóng.
Ta không khỏi mỉm cười.
Ta nhớ đến lời của tiểu thư trợ lý: “Quan tổng lúc xấu hổ lỗ tai sẽ đỏ lên nha!”
Ta hỏi lại hắn: “Sợ ta không chịu?”
“Ừ.” Giọng mũi nồng đậm nghe ra có vẻ ủy khuất.
Đôi mắt ta rốt cuộc thích ứng được với bóng tối, trông thấy gương mặt hắn đang kề sát vào ta.
Hắn nhìn ta thật sâu, môi hắn chạm môi ta.
“Nhưng mà, chúng ta không thân chẳng quen. Mặc dù đúng là ta để ý ngươi, nhưng trên thực tế chúng ta chưa từng qua lại với nhau.”
“Ưm.” Hắn hơi nhíu mày bảo: “Đừng lo chuyện đó, ta chỉ hỏi ngươi một điều, ngươi muốn ở chung với ta không?”
“Vậy ngươi thì sao, có muốn ở chung với ta không?”
Chóp mũi hắn cọ cọ ta: “Muốn, rất muốn rất muốn.”
Ta cảm thấy cổ họng chợt khô khốc, lúc nãy ở KTV ta cũng không uống rượu, nhưng sao bây giờ lại có chút say.
“Chúng ta thử đi, nếu không được thì…”
Bỗng dưng miệng bị chặn lại, trong lúc giao hòa vài âm tiết rơi ra: “Không có nếu như.”
Hàm răng bị tách ra, cảm thấy bối rối mờ mịt, rồi lại, ờ, rất thoải mái.
Chợt nghe sống mũi cay cay.
Người mà vốn không có cách nào chạm tới được giờ lại đang hôn ta. Ta chỉ có thể nhắm mắt lại, mặc cho hắn hôn môi càn quét. Lúc ta vòng tay ôm lấy cổ hắn, có lẽ ta đã hoàn toàn trầm mê rồi.
Cho nên, ta không biết khi nào hắn ôm ta vào phòng ngủ, không biết quần áo bị cởi ra, không biết…
Được rồi, nói xạo thôi, ta đều biết hết.
Lúc hắn hôn lên thắt lưng, ta nhịn không được run rẩy. Ta biết hắn đang say, nhưng ta thì không. Ta rất tỉnh táo cảm giác được từng cái vuốt ve cùng đôi môi nóng ấm và ướt át.
Khoảng cách xa xôi bỗng dưng bị kéo lại gần, trong lòng không phải không sợ hãi, để cho một người gần gũi chính mình đến vậy, làn da cọ xát lẫn nhau, cùng hòa chung nhịp thở, toàn là những biểu hiện thân mật. Nhưng ngoài sợ hãi còn có vui sướng nữa.
Khi ta nhịn không được rên rỉ ra tiếng, ta xấu hổ che miệng lại, tay hắn vươn ra kéo tay ta xuống, các ngón tay giao nhau đặt trên giường.
Sau đó, đau đớn từ hạ thân truyền đến, ta mất mặt khóc lên.
Ta biết mọi thứ không còn cứu vãn được, nhưng hắn gấp gáp hôn lên lại khiến người ta thật an tâm.
Lúc mới đầu, ta còn cố nhớ tới mấy tờ tạp chí và phim người lớn miêu tả ra làm sao. Lát sau chỉ thấy đầu óc hoàn toàn quay cuồng, vừa đau lại vừa thoải mái. Nghe được âm thanh thở dốc của chính mình, ngọt ngấy mà khêu gợi, ta gần như không muốn thừa nhận đó là do mình phát ra, nhưng vẫn không kiềm chế được.
Thân mình tiếp nhận va chạm chỉ có thể run rẩy không ngừng, ôm lấy tấm lưng rộng của hắn, dụi đầu vào bờ vai, ta nghe được giọng hắn khàn khàn gọi: “Thủ Ninh.”
Nước mắt không kềm được rơi xuống, nhất định là ta bị bỏ thuốc rồi, nếu không sao lại trầm mê trong đó.
oOo
Đinh đinh đinh
Tít tít tít
Ta mơ mơ màng màng định vươn tay lấy điện thoại đặt ở tủ đầu giường.
Sao tay ta nặng quá, nâng không dậy nổi vậy cà?
Ta gian nan cầm lên ống nghe điện thoại.
“A lô?”
“A lô?”
Sau lưng hình như có thanh âm vang lên, nhất định là ta chưa tỉnh ngủ.
“Tiểu Vương đi?”
Đây là một nguyên nhân khác làm ta ghét cái họ Vương này. Không biết sao mọi người cứ thích gọi ta là Tiểu Vương, còn kê thêm chữ “đi” đằng sau.
“Hôm nay sao không đi tăng ca?”
Ta sửng sốt, thủ trưởng? Đúng rồi, hôm nay ta phải lên xử lý chút giấy tờ, thủ trưởng thêm tiền tăng ca cho ta.
Ta nhìn nhìn đồng hồ trên ngăn tủ.
Không thể nào!
“Cái gì? Trễ vậy rồi à, hôm nay ta không đến công ty.” Ta nghe thấy sau lưng có người nói chuyện, chậm rãi quay đầu nhìn lại, liền thấy một nam nhân trần trụi đang nghe điện thoại.
“U woa!” Ta hết hồn la to lên, suýt nữa té xuống giường, nam nhân kia nhào lên một phát ôm lấy ta.
Thắt lưng ta đau quá.
“Tiểu Vương, Tiểu Vương, sao vậy?”
Ta luống cuống nói: “Không có gì, sếp ơi hôm nay ta có việc không đi được rồi, xin lỗi nha.” Nói xong cúp cái rụp.
“Ngươi đang ở chỗ Vương Thủ Ninh? Các ngươi thành công rồi?” Loa điện thoại của tổng giám đốc chợt truyền đến một giọng nữ đầy hưng phấn, hắn ấn nút tắt máy, quăng sang một bên.
Ta bị hắn ôm vào lòng, nhìn hắn, hắn cũng nhìn ta.
Được rồi, bọn ta đều không mặc quần áo.
Ta nhìn thấy vành tai hắn từ từ đỏ lên, ta cũng cảm giác mặt mình đang nóng dần.
Mắt to trừng mắt nhỏ, không khí thật xấu hổ quá đi.
Cực kỳ xấu hổ luôn.
===============
Vài lời của tác giả:
Đam mỹ văn đơn giản chia làm hai loại, thanh thủy và phi thanh thủy.