Có một tin tốt.
Ta thăng chức rồi, từ trợ lý hành chính lên làm trưởng phòng, nghĩa là từ chạy vặt bình thường lên làm thủ trưởng chạy vặt.
Căn bản là không ai ganh tị với ta, vì cái chức này luôn để làm gương tốt cho binh sĩ mà.
Những chuyện tạp nhạp giờ bọn hành chính văn phòng không chạy kiếm thủ trưởng nữa, vì bọn họ đều biết thủ trưởng không quản mấy chuyện này, giờ thì bọn họ chạy kiếm ta.
Được rồi, ta đành xem như mình được giao trọng trách vậy thôi.
Hơn nữa, theo như An Viễn phân tích thì, có khả năng là thủ trưởng đang bồi dưỡng cho ta lên kế nhiệm. Có lẽ ta sẽ rất sung sướng, nếu như ngài ấy không ngồi cho hết mười lăm năm mới rút.
Với phòng hành chính thì nhân viên tuổi càng lớn càng ít có thay đổi mà.
Bất quá lần đầu tiên ta lại cảm giác được mình còn rất trẻ, và còn có một đoạn đường rất dài phải đi tiếp.
Mục tiêu của cuộc đời mình ở nơi nào đây? Ta bắt đầu nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, nhưng An Viễn bảo, không cần gia tăng gánh nặng cho đầu óc, chỉ cần dùng chân bước tới là được.
Từ lúc mẹ biết đến sự tồn tại của An Viễn liền thường xuyên gọi điện thoại làm công tác tư tưởng, bảo cái gì mà dân có tiền thì phải bắt cho chặt.
Ta thì luôn cảm giác mẹ đọc trúng thứ gì đó bị đầu độc suy nghĩ mất rồi.
Lại nói, đồng chí Dương Giản gần đây gặp nguy cơ rất lớn, lý do là vì người nào đó không nhịn nổi nữa. Dù sao cũng chả liên quan đến ta, ta đứng ngoài xem náo nhiệt là đủ rồi.
Gần đây ta phát hiện thêm một tật xấu nữa của An Viễn. Vốn là đồ dùng gì ta đều mua theo cặp, khụ khụ, ừ thì là đồ tình nhân đấy. Nhưng mà đánh răng hắn xài bàn chải của ta, uống nước thích lấy cái ly của ta, nếu mà áo ngủ cũng lấy được hắn đã sớm lấy luôn rồi.
Ta tưởng là hắn không thích kiểu đó nên đổi lại cho hắn dùng, kết quả hắn vẫn lấy đồ ta dùng.
Về sau ta hiểu ra, quăng bớt một cái ly, hai ta xài chung một cái.
An Viễn vẫn cứ bận rộn như mọi khi, còn thường hay tăng ca, ví dụ như hôm nay. Ta ngồi một mình trước computer, chuyên tâm chơi với máy tính.
Từ hồi ở chung với An Viễn, ta không có vào nickname nữ sinh hồng phấn. Hôm nay đột nhiên nhiệt huyết dâng trào, ta đăng nhập.
“Tiểu Ninh Ninh ”
Ôi mẹ ơi, dẫn tới yêu nghiệt.
Cái nickname này ta chỉ có một bạn.
Ta nói: “Đừng có kêu vậy nghe ghê quá.”
Mạc Bách Linh nói: “Xí, chả lẽ muốn ta gọi ngươi tiểu phấn phấn?”
“… thôi bỏ đi.”
“Ta muốn xóa cái nickname này.” Ta bảo.
Nàng hơi chựng lại rồi nói: “Ngươi thật là vong ân phụ nghĩa, cái nick QQ này là bà mối của ngươi mà.”
Ta nhìn màn hình cười cười, đáp: “Cho nên muốn xóa đi, xem như kỉ niệm.”
“Có một số chuyện một khi đã xảy đến, vẫn là để trong lòng tốt hơn, ta cảm thấy vậy.”
“Ta không hiểu cho lắm, bất quá cũng được thôi, mời ngươi tự do mà xóa đi.”
Giọng điệu nàng hình như hơi buồn bực.
“Bất quá nick QQ có thể tự xóa à?”
Nàng đột nhiên hỏi.
Ta sửng sốt, hình như không nghe nói có vụ này.
“Thôi, ta sẽ để đó chừng ba tháng không vào, hệ thống tự thu hồi vậy.”
“Xí, nói nghe thì có vẻ thương cảm đấy, bị ngươi quay một phát hết nghiêm túc luôn.”
Ta trầm mặc.
Sau đó ta quyết đoán đăng xuất ra, dùng mã số khác thêm nàng rồi nói: “Sống trên đời cũng đừng quá nghiêm túc.”
Nàng rất đứng đắn mà đáp lại một câu: “Sống ở đời cũng đừng nên quá vui đùa.”
Ta quyết định đổi đề tài.
“An Viễn còn đang ở công ty à?”
“Sao rồi? Muốn kiểm tra?”
“Yên tâm đi, hắn ở đây. Ta cũng đang ở. Hắn là tên vạn ác Chu lột da.”
Ta vẫn nên thoát QQ đi làm chuyện khác đi thôi.
Ta chợt nghĩ đến khá lâu rồi không viết blog. Tối hôm nay lại một lần tâm huyết dâng trào, leo lên blog chuẩn bị phát biểu cảm tưởng với đời.
Mở blog ra, ta ngây ngẩn cả người.
Ta cài đặt chế độ xem trang riêng tư, vốn chỉ có một mình vào xem được, bây giờ số lần đọc tăng lên nhiều.
Ta hơi sợ hãi, lại có chút tức giận.
Bài viết gần nhất của ta chính là lần trước khi sắp cùng Dương Giản ngả bài, ta viết lúc đang đi làm.
Nội dung chính là mấy lời ta nói với Mạc Bách Linh trên QQ. Mặc dù không phải lúc nào cũng sến súa nhưng con người mà, đôi lúc cũng chợt thấy thương cảm thôi, sau đó ta rất là hối hận.
“Ta bây giờ hai mươi sáu tuổi, không bằng cấp không chuyên môn, tiền đồ không chút nào sáng sủa, tiền lương miễn cưỡng đủ ăn, tiết kiệm được chút ít, không xe, nhà bé như lỗ mũi, trả góp hoài chưa xong. Thân mình rất trạch, kỹ năng giao tiếp gần như bằng không, cũng chẳng có nhiệt tình, chỉ xem sách lậu, chơi game toàn chơi miễn phí, còn thường xuyên nhớ về quá khứ.”
Bây giờ nhìn lại có hơi buồn cười, nhưng thật ra phần lớn những điều trên không hề thay đổi.
Bất quá đại khái do cuộc sống gần đây rất thuận lợi nên bắt đầu lạc quan hơn, ta nghĩ là một ngày nào đó mọi thứ sẽ càng tốt hơn nữa kìa.
Ta nhìn phần bình luận vốn là trống trơn giờ chợt có hai tin nhắn lại.
Ta ngơ ngác nhìn một hồi, bỗng nhiên bật cười.
“Ta tiên đoán là ngươi sẽ gặp được một người có bằng cấp chuyên môn cao, có tiền đồ, lương cao đến khó tưởng tượng, tài sản rất nhiều, có xe hiệu, nhà ở khu cao cấp, năng lực giao tiếp cực mạnh, sống rất nhiệt tình, chỉ mua sách bản chính, chơi game chỉ chơi tính phí, dạo gần đây rất xem thường những người hay nghĩ vẩn vơ về quá khứ và là một nam nhân tốt. Hơn nữa nam nhân tốt này tuyệt đối chỉ yêu một mình ngươi, yêu đến vạn kiếp bất phục.”
Tin nhắn thứ hai là: “Lời tiên đoán của ta đã thành sự thật, xin cho ta phần thưởng.”
Ta cười cười, giật lấy áo khoác liền chạy ra ngoài.
Gió đêm hơi lạnh, nhưng mà rất thoải mái, ta vừa bắt taxi vừa không nhịn được mỉm cười.
Chạy tới công ty, bảo vệ ngăn lại, ta trình thẻ nhân viên và nói ta để quên đồ. Hắn cho ta vào, ta gọi cho Mạc Bách Linh.
“Cho ta vào văn phòng của tổng giám đốc, nhưng đừng nói với An Viễn.”
Chờ ta lên lầu trên liền thấy Mạc Bách Linh vẻ mặt ngạc nhiên đứng cạnh cánh cửa bằng thủy tinh của phòng làm việc, nàng mở cửa cho ta vào và hỏi: “Ngươi định làm gì?”
Ta lắc đầu, chỉ bảo: “Cho ta mượn thẻ của ngươi.”
Nàng đưa thẻ quét cửa ra vào cho ta, vẻ mặt nghi ngờ.
“Ngươi không định giết người đốt nhà gì đó chứ?”
Ta không để ý tới nàng, nhanh chóng đi vào bên trong.
Quả nhiên là khu làm việc của lãnh đạo có khác, cao cấp thật.
Vẫn còn vài người đang còn ngồi ở bàn làm việc nhìn chằm chằm khi ta đi ngang qua, ta bình tĩnh quẹt thẻ mở vài cánh cửa, nhẹ nhàng đi vào văn phòng hắn.
Gõ gõ cửa, sau đó nghe được thanh âm trầm thấp của hắn: “Mời vào.”
Ta mở cửa, đi vào trong.
Ta thấy hắn ngạc nhiên đứng lên, phía sau lưng hắn có ánh sáng đèn đường hắt lên cửa kính.
Thành phố này ban đêm quả thực rất sáng.
Ta chầm chậm đi về phía hắn, cầm lấy tay hắn và hôn lên gương mặt nọ.
“Đây là phần thưởng dành cho ngươi.”
………………………………….
Ta tên Vương Thủ Ninh, năm nay hai mươi sáu tuổi. Có lẽ có một ngày nào đó ngươi sẽ bắt gặp ta ngoài đường, nhưng ngươi quên mất tên ta, ngươi có thể gọi ta là người qua đường giáp.
Có lẽ ngươi còn có thể thấy bên cạnh ta có một chàng đẹp trai, đừng hoài nghi, đúng là hắn đi cùng ta mà, hắn là bạn trai của ta đấy.
oOHoànOo
Vài lời của tác giả:
Thật sự hoàn kết rồi, ngươi không nhìn lầm.