Sáng sớm ngày thứ hai, ngay khi Lâm Húc đứng dậy, mới vừa xốc cái chăn mỏng lên gần như mắng tự mắng mình một tiếng “đệt.”
Háo Tử nhìn một chút liền biết chuyện gì, cười gian nói: “anh Húc tối qua làm gì mà mộng xuân thế? Nói cho anh em nghe một chút?’’ ha ha
“Cút.”
“Nè sáng sớm đừng lãnh đạm như vậy mà làm người ta đau lòng đó nha!”
Sau đó, Lâm Húc và Hạ Trạch vẫn cùng nhau đi phòng tự học. Có điều quan hệ hai người trong lúc đó đã có điểm lúng túng..
Qua hai giờ nhưng ánh mắt hai người không giao lưu quá hai lần, ngoại trừ lúc đầu mở miệng chào nhau một chút sau cũng chả nói chuyện với nhau câu nào. Âm thanh giữa hai người ngoại trừ tiếng lật sách sàn sạt, tiếng ghế cót két di chuyển, âm thanh ực ực khi uống nước, tiếng điều hòa ong ong thì chính là tiếng xì xào bàn tán của người khác.
nhìn như hai người đang đọc sách vô cùng chăm chú.
Có điều cả hai đều biết sẽ có lúc cả hai sẽ thất thần. Đương nhiên, việc thất thần nghiêm trọng nhất tuyệt đối là Lâm Húc.
Xem đi, cậu đang dùng bút chì ghi ghi chép chép trên giấy nháp, nhưng không bao lâu ngòi bút của cậu cùng tư duy sẽ dừng lại, sau đó ngòi bút chậm rãi di chuyển thành vòng tròn, nhè nhàng lướt trên mặt sách, tay trái chống cằm rồi chậm rãi ngẩng đầu.
Trong tầm mắt liền xuất hiện quyển sách của Hạ Trạch, sau đó là sách bài tập, ngón tay thon dài trắng nõn, trên trang giấy dày đặc giấy ghi chép, đồng phục màu trắng, cậu…
Bởi vì trời nắng, áo của cậu mở ba cúc trên cùng, màu da ngà ngà hạt dẻ lộ ra ngoài, ánh sáng lộng lẫy chiếu qua cổ áo hướng tới xương quai xanh rồi cái cổ thon dài,.. hầu hết.. rốt ruồi nhàn nhạt màu đen..
Khi cậu căng thẳng, hầu kết sẽ trượt trượt trên xuống sao?
Khi cậu nghiêng gáy lộ ra nốt ruồi màu đen sẽ phát sinh tiếng thở dài nhẹ nhàng sao?
Khi cậu yêu người nào đó, sẽ dùng ánh mắt mông lung thẩn thờ chăm chú nhìn đối phương sao?
Khi cậu động tình, sẽ từ từ mở ra một cái một cái cúc áo sao?
Khi cậu khát vọng, cậu sẽ dùng đôi môi đỏ sẫm để hôn đối phương sao?
Như vậy…
Được cậu ôm ấp đến cùng sẽ có xúc cảm như thế nào?
Âm thanh cậu thở dốc đến cùng sẽ có hương vị thơm mát như thế nào?
Cậu??
Khi cậu cao trào sẽ có dáng vẻ như thế nào đây?
… …
Lúc mới vào thư viện cậu có chút mất tập trung, có điều sau một tiếng, cậu vẫn theo thói quen mà tiến vào trạng thái tập trung cao độ. thất vất vả mới ôn tập xong,
Hô.
Cậu thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp theo vô ý ngẩng đầu…
Cậu nhìn thấy Lâm Húc thích ý nâng cằm, thẳng tắp nhìn chằm chằm đôi môi…
Con ngươi tựa hồ so với trước đây đen kịt lấp lánh hơn, quả thực không biết cậu đang suy nghĩ gì.
Đột nhiên cậu thấy căng thẳng, Hạ Trạch không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, hầu kết nhẹ nhàng mà trượt trượt nhẹ nhàng.
Nhưng là, ý định tiêu trừ căng thẳng lại mang đến kết quả…
Càng khiến hô hấp của cậu đình trệ!
Bởi vì Lâm Húc không chỉ không dời đi tầm mắt, còn đột nhiên duỗi ra đầu lưỡi, theo môi dưới từng điểm từng điểm trượt ——
Rõ ràng chỉ trong chớp mắt có chút mờ ám mà thôi, nhưng Hạ Trạch cảm thấy mình đang nhìn hình ảnh trên màn hình được quay chậm lại, nhìn cái lưỡi hồng hào bên trong, trượt qua liếm cho hai mảnh môi khô khốc nhanh chóng ẩm ướt cùng đỏ thẫm ——
Loại biến hóa này thực sự khiến trong lòng Hạ Trạch trở nên căng thẳng ——
Tuy rằng cậu căn bản không muốn thừa nhận.
Tuy rằng lý trí của cậu đang không ngừng phủ nhận…
Thế nhưng vào giờ phút này Lâm Húc… Quả thực… Chết tiệt… Quá gợi cảm!
Hả?
Gợi cảm?
Cậu?
Làm sao có khả năng??
Chính là lúc đại não của Hạ Trạch đang một mảnh ngổn ngang, Lâm Húc mở miệng: “Xem xong rồi?”
Lâm Húc không quan tâm âm thanh sẽ lập tức thức tỉnh Hạ Trạch.
trong nháy mắt, Hạ Trạch vẫn không biết Lâm Húc đang nói cái gì…
Cái gì xem xong rồi, mình còn muốn nhìn lại, làm sao xem xong a?
Không đúng không đúng, cậu là đang nói ‘Sách xem xong rồi’ đi!!
Hạ Trạch vội vã nhìn sang một bên, lỗ tai có chút đỏ lên: “Gần như. cậucòn còn lại bao nhiêu?”
Lâm Húc: “Còn một chương. ài, chương này thực khó, cũng không biết nên xem từ nơi nào.”
Hạ Trạch dọn dẹp suy nghĩ của mình: “Đưa tớ xem một chút.”
Lâm Húc lập tức ân cần mà đem sách cùng đề đưa cho cậu.
Xem ra nói về việc giải quyết sự lúng túng tốt nhất là dùng đến sách.
Hạ Trạch vừa nhìn, cười: “tớ học kỳ này cũng thi, thầy dạy cậu có phải cũng họ Đặng?”
Lâm Húc: “?”
Học một học kỳ thậm chí ngay cả giáo viên họ gì cũng không biết, Hạ Trạch đột nhiên cảm thấy người thầy kia thật đáng thương…
Cậu không thể làm gì khác hơn là nói: “Chính là hình dáng giống chim cánh cụt…”
Cậu vốn còn muốn tìm càng nhiều từ ngữ miêu tả, ai biết Lâm Húc lập tức gật đầu: “A nguyên lai cậu họ Đặng a.”
“… Bình thường cậu có đến muộn không?”
“A, không đến muộn quá.”
“Vậy thì tốt, cậu bình thường thành tích đãì có điểm rồi.”
“Ttớ bỏ mất ba buổi học.”
“… Được rồi, tớ còn nhớ một ít trọng điểm, giúp cậu vạch ra vài ý chính. cậu xem nha, khái niệm rất quan trọng nếu như cậu muốn giải được các đề..”
Lâm Húc khom lưng đứng bên người Hạ Trạch, nghe cậu kiên nhẫn nói về trọng điểm.
Đại khái nói hơn mười phút, Hạ Trạch đem sách chuyển qua.
“Như vậy mà học, điểm chỉ là việc nhỏ như con thỏ.” Hạ Trạch tự hào nói.
“đĐây là chuyện cơ mật, thi điểm đều thừa sức. Hạ Trạch, cậu quả thực giúp tớ một đại ân…”
Hạ Trạch cong liếc mắt: “Vậy cậu nên làm sao báo đáp tớ đây?”
Ngay sau đó, bên tai của cậu liền truyền đến âm thanh ngả ngớn của Lâm Húc: “Lấy thân báo đáp được không?”
Hạ Trạch theo bản năng né tránh, nhưng lỗ tai không cách nào ức chế toả nhiệt, lại bắt đầu lan ra đến cả khuôn mặt cũng nóng đến đỏ lên.”
Trong lòng Hạ Trạch cảm thấy mất mặt chết rồi, lập tức nói sang chuyện khác, hi vọng đối phương không phát hiện: “A đã đến giờ, đi nhanh đi.”
Chỉ tiếc mưu kế nhỏ đã bị đối phương nhìn thấu.
Lâm Húc đứng bên cạnh trừng trừng theo dõi cậu, nhẫn cười nhịn không được cả bả vai đều run lên: “Ối… mẫn cảm như thế?”
Lời này vừa nói ra, Hạ Trạch càng cảm thấy mất mặt, cậu thẹn quá thành giận nói: “Ai mẫn cảm! Là bởi vì quá nóng… Đệt. Nhất định là điều hòa trường học vấn đề! Không chỉ không làm lạnh còn phát ra nóng! Đệt! Cười cái gì mà cười còn không phải cậu…”
Đang lúc này, đột nhiên có người rống: “A trời mưa!”
Rất nhanh, mọi người liền nghe tiếng nước mưa đánh vào cửa kính vang lên âm thanh đùng đùng.
Người bên ngoài thư viện liền như đám gà con mà chạy toán loạn, chỉ chốc lát sau, bầu không khí bên ngoài đã trở nên mơ hồ, bão táp đến.