Dưới sự làm chứng của Kenshin, thân phận giả của ta tạm thời được bảo vệ. Nhưng sự im lặng đến khó hiểu của hắn càng làm ta phải dè chừng. Không có gì để đảm bảo rằng Kenshin sẽ để ta yên ổn về sau. Và càng không có gì để ta lấy làm lí do thả lỏng khi ta biết rằng Kenshin là một kẻ đang gờm thế nào.
Trước đây ta đã nghĩ hắn lợi dụng Emi chỉ là vì quyền lực của Hoàng Gia, nhưng giờ ngẫm lại, ta mới thấy điều đó không hoàn toàn đúng. Bởi nếu chỉ có thể, hắn không nhất thiết phải vạch ra một kế hoạch nhằm chĩa mũi nhọn vào gia đình ta, cũng không cần phải quá tức giận khi Emi phá hỏng nó.
Vậy thì vì lẽ gì? Hắn không giống một kẻ có tham vọng ngồi lên cái ghế Nam thần Bệ hạ. Lẽ nào vẫn có bí mật nào đó của hắn mà Emi không hề hay biết?
Trong phòng ngủ, ta vừa mân mê cuốn từ điển kí tự thần chú vừa suy nghĩ về vấn đề này. Cho đến khi, có tiếng gõ cửa vọng đến.
- Cửa không khóa ạ!
Tiếng cửa soạch một tiếng, mẹ bước vào, trên tay bà là một ly sữa nóng. Đặt nó lên góc bàn, mẹ nhìn ta rồi cất tiếng nhẹ nhàng:
- Emi, theo mẹ thấy, con nên chuyển sang Shamans II. Nếu còn ở đây, sợ rằng mọi chuyện sẽ chuyển biến xấu.
- Ý mẹ là con phải chạy trốn? – Ta nhườn mày, bàn tay đang nắm lấy cốc sữa đột ngột sững lại.
- Mẹ đã mất một thằng con trai, mẹ không muốn mất cả con! Sao con không thể hiểu ẹ chứ?
Ta hạ tầm mắt, bàn tay bất giác siết chặt cốc sữa.
- Xin mẹ đừng nói nữa! – Ta gắt – Cũng xin mẹ đừng lo, con vẫn ngồi đây nghĩa là con có bản lĩnh đối mặt với mọi thứ. Con sẽ không tha thứ những kẻ khiến con trở thành như thế này, sống chui lủi như một con chuột cống!
Bốppppp
Người mẹ dịu dàng thường ngày của ta đột ngột giáng cho ta một cái tát mạnh. Cốc sữa trên tay ta cũng vì thế mà văng ra, rơi xuống sàn, vỡ thành nhiều mảnh. Ta bặm môi, đứng bật dậy, phóng ra khỏi phòng.
Dường như hơi bất ngờ vì hành động của mình, mẹ hơi ngẩn người. Rồi sau đó, bà hoảng hốt chạy theo ta:
- Emi, sao con bướng bỉnh vậy hả? Tại sao không chịu nghe lời chứ? Con gây bấy nhiêu rắc rối như vậy còn chưa đủ sao?
Ta không để ý, tiếp tục bước nhanh ra khỏi cách cửa.
Ngoài trời, tuyết rơi. Ta đứng tựa vào một gốc cây cách xa nhà, thở hổn hển. Sawada Emi, cô ta đã tự phong ấn bản thân, tự giam cầm mình vào cái chốn tối tăm mà ta vất vả lắm mới thoát được vậy mà những lúc như vậy, cô ta dường như lại có ý thức.
Vốn dĩ ngoài việc trả thù, ta chẳng còn mục đích gì cả. Ime được sinh ra chỉ là để tính kế và gây ra tội lỗi nhờ sức mạnh của lòng hận thù và nỗi đau cùng cực. Mà ban nãy mẹ lại đụng đến nỗi đau của Emi là cái chết của Ryan, nó khiến cho sức mạnh của ta tăng lên đột ngột, khiến cho ta mất đi kiểm soát. Nếu tình hình cứ tiếp diễn như vậy, sớm muộn gì ta cũng biến thành Onryo mất.
Vùuuuuuuuuu
Tiếng gió đột ngột vang lên, vang như tiếng lưỡi gươm chém vào không khí. Ta giật mình, ngẩng đầu.
Là zuku, hơn nữa không phải là một mà là hai. Ichida đúng là tên chết tiệt, dám cho người đến cảnh cáo ta?
Với tốc độ khủng khiếp của zuku, ta không thể thấy chúng di chuyển, chỉ có thể dựa vào hướng tuyết đột ngột đổi chiều mà dự đoán. Đưa tay ra viết vài kí tự cổ của thần chú, ta nhanh chóng cố tạo ra một kết giới bảo vệ. Với tình trạng không kiểm soát hiện giờ, khả năng ta địch lại chúng là con số .
Nhưng dường như ta đã quá khinh định. Nhận thấy con mồi lâm vào thế yếu, hai tên zuku nhanh chóng đến gần, lưỡi hái xẹt qua cánh tay ta, máu từ đó văng ra, thẫm một vùng tuyết trắng. Đương nhiên, kí tự cổ đang viết dỡ cũng vì thế mà tan dần trong không khí.
- Thật dơ bẩn, đến cả máu cũng ô uế như vậy! – Lũ zuku cười trào phúng.
Ta bặm môi, bắt lấy một bông tuyết đang bay tán loạn trong không khí, biến nó thành một thanh kiếm sắc bén, bỏ qua vết thương đang tứa máu, ta nhún chân, bật lên cao, chém thẳng vào hai cái bóng đang vụt qua vụt lại trong không khí. Lưỡi hái và băng kiếm va chạm mạnh đến nỗi tóe ra tia lửa. Tốc độ kinh hồn của zuku khiến chúng dễ dàng cắt trên cơ thể những đường hiểm hóc, còn ta lại ngày một chật vật bởi cơ thể ngày một nhiều vết thương. Dồn linh lực vào một câu thần chú có sức sát thương lớn, ta chỉ còn cách đánh cược:
- Lốc tuyết!
Tuyết trong không khí đột ngột ngừng lại, chịu sự điều khiển của thần chú mà xoáy vòng, tạo thành một vòi rồng, tiến thẳng vào hai tên zuku.
Đáng tiếc, chỉ một tên bị thanh tẩy trong đó. Tên còn lại dùng lưỡi hái, gạt phăng cơn lốc, chém thẳng về phía ta. Ta biết chắc, Ichida chưa giết ta đâu, ta vẫn rất còn giá trị đối với ông ta. Chỉ là việc Watanebe lòi đuôi cùng với việc suýt chút nữa ta bị phát giác thân phận nên ông ta cữ người đến đây cảnh cáo, ngụ ý rằng nếu ta còn tự do hành động như vậy, ông ta nhất định sẽ lấy mạng ta. Nhát chém này hẳn là một lời nguyền, trúng nó rồi, dù ta có làm cách nào cũng sẽ thành nô lệ để ông ta sai khiến. Biết vậy nhưng ta chỉ có thể bất lực quỵ xuống. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, ta đã thấy hai bóng người. Một là Kenshin, còn người kia là…
Onryo: là con ma nữ bị người yêu lợi dụng, bỏ rơi hoặc bị hành hạ, lạm dụng. Chúng trú ngụ trong thế giới loài người sau khi chết hoặc mất hết toàn bộ ý thức lẫn lí trí để trả thù. Điều trớ trêu là chúng hiếm khi làm hại người phản bội chúng. Hình ở đầu nhá.