“Cạch” – cửa phòng Hanaka bật mở.
-Anh không biết phép lịch sự tối thiểu hả? hanaka nhíu mày.
-Tao không có thời gian cho việc ấy! Cầm lấy. Ichida ném hai chiếc vòng cổ lên bàn, khuôn mặt tỏ vẻ hơi bực dọc.
-Cái gì đây? Cầm hai chiếc vòng lên xem xét. Hanaka hỏi
-Biết rồi còn nhờ tao nhắc à? Hoả thiêu hồn và vòng Shamans! Mày nghĩ là nếu bọn Kỵ pháp (pháp sư là kị sĩ) thấy chiếc vòng cổ đen sì của mày thì mày vẫn sống yên ổn à? Ichida nằm xuống chiếc sô pha gần đó, giọng bực tức.
-Vậy còn Hoả thiêu hồn?
-Quan hệ của mày với Nam thần điện hạ thế nào rôi? Không trả lời câu hỏi của Hanaka, Ichida nói đều đều.
-”……………”
-Nhìn cái mặt của mày là tao đoán ra rồi, con ranh nào chắn đường thế?
-Triệu…..Thuỳ……Linh! Hanaka nghiến răng, con ngươi gần như sắp rơi khỏi đôi mắt đang long lên sòng sọc.
-Sao mày không cho con ranh đó xuống mồ luôn đi? Ichida cười xảo quyệt.
-Không thành công! Đôi bàn tay nắm chặt, nói chuyện với ichida khiến cô ả như muốn hộc máu.
-Kém quá………em gái ạ!! Sao mày không khiến chủ nhân đoá hoa ấy chính tay bóp nát nhỉ?
-Điên à? …..Làm sao……….?
Hanaka chưa kịp nói hết câu Ichida đã tiến lại gần, ghé sát miệng vào tai thì thầm vài câu. Một nụ cười xuất hiện trên khoé môi Hanaka:
-Quả không hổ danh Ichida – anh trai của Hanaka này!
-Vậy……biết Hoả thiêu hồn dùng để làm gì rồi chứ?
Nụ cười ban nãy bỗng chốc vụt tắt, thay vào đó là là nét sững sờ. Từng giọt mồ hôi thầm đầy trên trán. Hướng ánh mắt nhìn khuôn mặt tà mị của Ichida, cô ả tự hỏi….nếu sau này cô là một vật cản đường của gã……liệu cô có phải dùng đến vật này không?
———————-
Kì nghỉ đông đã hết. Ngôi trường lại trở về vẻ náo nhiệt như xưa. Tuyết đã bớt rơi nhưng trời vẫn còn lạnh, xung quanh vẫn phủ đầy một màu trắng. Tứ sáng sớm, hắn đã vội về Shamans, như một con chim bị nhốt lâu ngày nay được thả tự do. Và còn một lí do nữa….hắn nhớ nó, nhớ da diết cho dù hắn đã đâm đầu vào hàng trăm công việc. Điều hắn muốn làm ngay bây giờ là gặp nó, hình bóng nó luôn hiện hữu trong tim hắn suốt tháng nay.
Tại sao vậy? Hắn thích nó rồi ư? Tại sao trong tim hắn luôn tràn đầy hình ảnh về nó? Hàng trăm câu hỏi xuất hiện liên tục khiến đầu hắn muốn nổ tung. Những câu hỏi này vốn không thể trả lời bởi hắn đang hỏi lí trí chứ không phải trái tim. Vừa đặt chân vào trường đôi mắt hắn đã dáo dác timg kiếm.
Cuối cùng điều hắn muốn làm cũng thực hiện được rồi: Nó đang ở đằng kia, ngay giữa sân trường. Trong sáng, tinh khiết như một bông hoa ly trắng với một nụ cười toả nắng quen thuộc trên môi. Gió vẫn hun hút thổi, vài bông tuyết vẫn vẩn vơ bay trong gió. Chỉ có thời gian như đứng sững lại. Những suy nghĩ, câu hỏi ban nãy của hắn đã tan biến hết…..nhưng lại suất hiện nhũng suy nghĩ câu hỏi khác. Bởi vì nó đang vui vẻ….tay trong tay với một người con trai không phải hắn…..
Nếu như đó là Dai hay nhưng tên con trai khác thì hắn sẽ không ngần ngại mà kéo nó …về phía mình rồi viện ra một lí do cue chuối nào đó để biện minh. Nhưng người đó lại là Vương Nhật Nam, không hiểu sao hắn lại rất tin tưởng và kính trọng con người này dù chẳng mấy thân thiết. Đôi lúc hắn muốn hỏi rõ quan hệ của hai người nhưng hắn thừa hiểu rằng hị sẽ không trả lời mà nếu có thì chắc chắn cũng chỉ là nững lời nói dối cho qua mà thôi.
” Điên thật, mình đã nhớ con nhỏ đó đến mức nào…vậy mà!” Hắn quay gót bước về phòng rồi đến lãnh địa riêng của mình để thư giãn.
———————-
Quay lại với Linh và Nhật Nam
- Cứ lẽo đẽo theo anh, lại có chuyện gì muốn nhờ phải không? Anh nó nhắm hờ đôi mắt, nói đều đều.
- Hi, Hai quả là tâm lí. Hai giúp em tập bắn cung nha!
- Anh bận rồi! Anh nó chỉ đáp gọn lỏn, định bước đi thì..
- Hai à! Hai giúp em đi mà!!!!
- Anh đã bão vói Mik là anh bận, đi nhìư người khác đi! Anh nó có chút bực dọc.
- Hai ơi! Nếu hai không giúp em thì học kì tới em chết chắc quá! Giúp em một chút thôi! Nó nắm lấy tay anh lắc lắc, khuôn mặt cún con được đem phô ra toàn bộ.
- Mik, anh không thích dài dòng đâu! Tự….lập…đi! Anh nói xong liền đi thẳng.
- Anh hai! Nó ý ới vọng theo trong vô vọng.
Nó bực mình bước nhanh, trút giận bằng cách hất phăng từng lớp tuyết trên đường đi của nó. Nó bước về phòng vớ lấy cuốn sách trên bàn rồi lại đi đến Cá Sấu cốc và tiếp tục lặp lại hành động ban nãy
(Cá Sấu cốc là tên nó đặt cho lãnh địa của hắn- nơi nó và hắn gần đầu gặp nhau. Nơi này còn có một tên khác là Khủng long cốc. Nó đặt tên như vậy bởi vì nó cho rằng khi hắn cười đểu nhìn rất giống Cá sấu và Khủng long).
Nơi này bây giờ không đặc biệt hơn những chỗ khác là bao, chỉ là yên tĩnh hơn mà thôi. Nó hay đến đây lúc buồn, chán, tức giận và lúc…nhớ hắn, hắn không cấm nó vào đây nên nó thường xuyên ra vào địa điểm này.
Cầm cuốn sách trên tay, nó chọn một gốc cây rồi ngồi thụp xuống mặc cho chỗ đó nhiều tuyết đến tái người. Giở được vào trang sách, lẩm nhẩm được vài câu liền đột ngột hét toáng lên:
- Cá sấu! Rốt cuộc là khi nào bạn mới chịu về hả?
Nó hậm hực gập cuốn sách một cái “cộp”, mà không biết một người ở trên nó mét vừa nãy thì bất ngờ vì sự xuất hiện của nó, nay lại bị câu nói của nó làm cho giật mình
Cá sấu đáng ghét, Cá sấu xấu xa! Nếu không phải bạn chưa về tôi đâu phải năn nỉ Chó tai dài chứ(Biệt danh của anh nó, không phải vì tai anh nó dài
mà vì anh nó rất thính).
Hai tay nó không ngừng cào cào lớp tuyết, miệng không ngừng làm việc khiến cho đôi tai và đầu óc của ai đó lùng bùng đến tội nghiệp và cái gì đến cũng phải đến, một giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Này, lải nhải nhiều quá đấy! Cá sấu….là ai vậy?
Nó giật mình, bật dậy. Giọng nói của hắn luôn là liều……thuốc tê đối với nó, khiến nó sững sờ, tê liệt, cả cơ thể hoàn toàn đình công chỉ trừ trái tim đang nhãy múa loạn xạ. Nó nhớ giọng nói này quá đi chứ!
Hơn một tháng không được nghe rồi còn gì! Vậy mà bây giừo nó chẳng biết nói gì cả.
- Này! Tôi đang hỏi bạn đấy! Hắn nhãy xuống nmột cách nhẹ nhàng. Giơ ngón tay ra huơ huơ trước khuôn mặt rất ư là ngầu của nó.
- Cá…cá À không bạn về lúc nào thế! Mãi mới lấy lại được linh hồn vừa bay lên như bong bóng, suýt nữa thì lộ chuyện đang nói xấu Cá sấu thiếu gia.
- Sáng nay tôi mới về, mà bạn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Hắn nhíu mày, thật sự muốn biết người nó nhắc đếm là ai.
- Là…một người bạn! Nó ấp úng
- Vậy sao hét to thế? Hắn là ai chứ? Sawada đấy, cho qua như thế sao.
- Thì nhớ nên hét thôi! Nó hét lên rồi đột ngột bụm miệng lại……nếu hắn biết thì xấu hổ chết mất.
Hắn thật sự mất kiên nhẫn rồi. Ghé sát khuôn mặt mình lên mặt nó, nói giọng gằn từng chữ:
- Đừng- tưởng- tôi- không- biết- bạn- đang- nói- ai!
Nó lạnh mà lại….toát mồ hôi. Khuôn mặt hắn lúc này chỉ cách nó có vài cm khiến mặt nó đỏ ủng: lo, sợ, xấu hổ….thập cẩm đủ kiểu. Nhưng “phạm nhân” này dễ dàng bị lừa, suy nghĩ bây giờ là làm cách nào thú nhận với hắn một cách dễ nhất
- Tôi, tôi không cố ý nói…nói bạn là…..là….cá sấu! Cố tránh ánh nhìn của hắn, nó cúi đầu xuống đất. Tròng lòng thì không ngừng hỏi ông trời tại sao hắn lại ở đây vào giừo này và không ngừng chờ đợi cơn thịnh nộ sắp giáng xuống mình.
- Tôi….bạn nói tôi là cá sấu? Hắn có đôi chút bàng hoàng, nói thế để nó khai ra ai dè lại là mình. Nhưng cũng đột ngột thay đổi thái độ luôn vì cái biệt danh nó gắn cho hắn: Bạn dám nói tôi thế à?
- Tôi….! Bây giờ nó cũng rất giận nhưng là tự giận chính cái thói ngây thơ tin người, báo hại bị sạc cho một trận te tua.
- Hừ….nếu bạn không nói là nhớ tôi thì tôi cho bạn biết tay! Hắn đỏ mặt, hướng nhìn quay quanh chỗ khác.
- Tôi……! Mặt nó còn đỏ hơn cả hắn bây giờ
- Bạn có việc muốn nhờ tôi? Giọng nói của hắn lại trở về ban đầu làm giảm bớt cái không khí đang làm…tuyết tan chảy.
- Umk, thật ra là ….kì học tiếp phải học sự dụng vũ khí mà tôi thì…….
- Hiểu rồi, sức kéo thun không còn không có thì bắn cung cái gì! hắn gật gù, chọc ngoái nó vài câu để trả đũa.
- Bạn….
- Tôi không giúp không công đâu, còn cái vụ ban nãy tưởng tôi quên rồi à?
- Vậy bạn tính sao? Nó buộc phải hạ giọng
- Thứ nhất phải đến đúng giờ!
Nó gật gật cái đầu, việc này nó làm được!
- Thứ hai tôi phải phạt bạn chuyện hồi nãy
!
Nó nuốt nước bọt. Và một cái kiss nhẹ lên bên má đang đỏ ủng của nó. Một luồng điện chạy qua khiến nó một lần nữa bất động toàn thân, hồn mây cũng lại được dịp tìm gió…phiêu du. Chủ nhân của cái kiss không ai khác ngoài Cá sấu thiếu gia.
Một cành cây rơi bộp xuống đất, phá tan không khí chết người. Nó hướng đôi mắt thắc mắc về phía hắn, có vẻ hắn thích làm chuyện này với nó thì phải.
Dường như cảm nhận được câu hỏi từ ánh mắt nó, hắn vội quay đi. Bờ môi cố che giấu một nụ cười sắp bật ra thành tiếng. Để lại nó một mình ngây ngốc.
————————-
- Này vừa ăn cắp vừa la làng à?
- Không, tôi không ăn cắp, thật sự không phải tôi.
- Đồ trơ trẽn, thiếu của đến mức phải ăn cắp, Quán quân Miko đây sao? Hàng loạt nụ cười nham nhở cất lên
Nó níu lấy cổ tay hắn, lắc đầu nguyâỳ nguậy. Đôi mắt hổ phách kia đang trở nên xa lạ hơn bao giờ hết:
- Tôi không ă cắp, làm ơn hãy tin tôi Shin, thật sự không phải tôi.
Nhưng cánh tay nó cố níu hững hờ vung mạnh hất bàn tay nó ra và hắn đã bước đi. Thứ để lại cho nó chỉ là một ánh mắt chứa đầy sự căm phẫn, ghét bỏ, khinh miệt vô cùng. Nó vẫn đứng đó, thẫn thờ với hàng lệ chảy dài lã chã. Hắn không tin nó!
Hạnh phúc
Là thổn thức hay nhạt nhoà?
Là vỡ oà hay câm lặng?
Là nhớ?
Là yêu?
Là hận?
- Hay là giọt trog vắt.. chảy ra từ khoé mắt cay nồng?