Tối hôm đó
Bó hoa của Dai tặng nó được cắm trong bình nhưng không gỡ ra. Nó thở dài thườn thượt vì không biết nên đối diện với Dai như thế nào. Chiều nay nó cũng không dám đến sân tập cùng hắn. Đến nhỡ bị hành xác thì khổ lắm!
- Bạn nha, toàn gây những chuyện giật gân! Akêmi vừa làm trứng vừa nói.
- Bạn đừng đề cập đến chủ đề này nữa, đầu mình nổ tung mất thôi! Nó ngán ngẩm lấy con dao băm vằm củ cải khiến nó nát bươm thành….cám.
- Xì, mình cũng không thích lo chuyện bao đồng nhưng mà nghe nè: từ chối thẳng thừng đi nếu không sau này bạn sẽ mất Sawada đó! Lấy đĩa trứng đặt lên bàn, akêmu ngồi xuống ghế nói tiếp.
Nó bỏ việc hành hạ củ cải, tiếp tục trầm ngâm chẳng để ý gì đến bữa cơm. Vấn đề nó lo bây giờ là vì chuyện này nó sẽ khó mà qua được bài kiểm tra.
Đúng lúc đó một tiếng gõ cửa cất lên. Akêmi buông đũa chạy ra mở cửa. Vị khách là Ngọc My.
- Chị ăn chung nhé! Ngọc My cười.
- Tất nhiên ạ! Akêmi vui vẻ đáp còn nó vẫn thơ thẩn như ban đầu.
Mãi khi hết bữa nó mới chịu mở miệng:
- Chị lại đến chất vấn em à?
- Không, chỉ là chị lười vào bếp thôi! Ngọc My tỉnh bơ.
Nó bĩu môi:
- Chị lại phản đối chứ gì? Nếu thế thì em ế cũng tại chị!
Ngọc My và Akêmi đang ăn quả tráng miệng thì cười sặc. Một cô nàng tuổi muốn “ế”. Kiểu này Ngọc My mang tiếng oan mất thôi.
- Không, việc này chị không phản đối! Chỉ có điều chị thấy cái cách cậu ta ngỏ lời không thành thật mà giống như ép buộc hơn! Ngọc My vẫn chưa dứt nét cười đùa.
Nó nhìn điệu cười của Ngọc My mà muốn ước một điều hơi tội lỗi: ước gì cái miệng ấy biến thà
nh cái khoá kéo để nó có thể kéo xoạch kín lại. Thật là, đang muốn hỏi ý kiến mà lại còn cười trên nỗi đau khổ của người khác. Cuối cùng nó quyết định đợi mọi việc lắng xuống thì sẽ trả lời Dai.
Nhưng mọi việc không dễ như nó tưởng tượng.
—————
Sáng hôm sau, tại căn tin
- Ê, con bé đó là người được playboy nỗi tiếng tỏ tình à?
- Ừ nhỉ! Mà con bé đó là quán quân Miko đó!
- Umk, nhìn cái mặt cũng xinh nhưng đâu đến mức phải tỏ tình một cách khoe trương thế chứ!
- Nghe nói mấy thầy cô cũng đang bàn nhau lập kế hoạch lãng mạn như thế đó! (t/g: bó tay)
….bla…..bla……bla
Nó không được yên ổn giây trng khi thanh toán bữa sáng, xung quanh là những lời bàn tán cực kì xâm phạm đến sự riêng tư của người khác. Đúng là miệng lưỡi thiên hạ không ai sánh kịp. Nó tự hỏi nếu như vào ngày valentine trằng mà hắn nhận lời chắc mật độ hot chắc còn gấp bây giờ cả nghĩn lần ấy chứ. Nhưng nó vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra và vẫn ung dung như bình thường.
Mọi chuyện chỉ có thế nếu như vào lớp không có lời khiêu khích của lũ con gái và Hanaka cũng có phần:
- Chà, có phúc ghê nhỉ! Được Nam Thần Vương Tử tơt tình trước mặt bao người! Hanaka liếc nhín nó, giọng châm chọc
Nó tự nhủ phải nhẫn nhịn.
- Bó hoa hồng tuyệt vời quá đi! Giữ sau này làm…..hoa cưới luôn đi! Yuki ( một thành viên trong Fire girls) hùa theo
Nãy giờ nó cố nhịn nhưng đang chuẩn bị nổ tung. Nó không thích cãi nhau nhưng đã quá đà thì cũng phải làm tới. Một khi song ngư đã bực mình thì chẳng khác nào cọp.
Nó quay người, cười một nụ cười thật tươi, ngọt như kẹo nhưng lại khiến lũ người đó im bặt nổi da gà:
- Ôi, bây giờ tôi mới biết cô thích bó hoa đó đến vậy. Bó hoa đó hợp làm hoa cưới của cô hơn nhưng sợ đến khi cô kết hôn thì bó hoa kia cũng thành…….đồ cổ nghìn năm rồi!
- Cô…..! Yuki cứng họng. Nó nói như vậy rõ ràng ám chỉ cô ta sẽ ế đến già mà.
- Nhưng cũng may, tôi đã trả lại bó hoa đó rồi nên nó sẽ không phải chờ cô mà trở thành đồ cổ đâu! Nó nói xong ung dung bước vào chỗ ngồi mà không thèm để ý đến khuôn mặt như khỉ ăn ớt của Yuki.
Cũng may sáng sớm nay nó đã trả lại bó hoa cho Dai với lời nhắn trước của phòng cậu. Nếu không chắc sẽ còn nhiều việc xảy ra. Nó chọt hình ung đến dáng vẻ của Ngọc My trước đây, giờ mới biết đối tượng cao quá cũng rất khổ sở.
Nó ôm đầu:” Kì kiểm tra ơi……chậm lại đi…tui chưa chuẩn bị được gì cả”