Tối hôm ấy, tại Shine.
-Cô đã đi đâu vậy hả? Nam thần bệ hạ nhíu mày nhìn vợ.
Trong tình trạng cả cơ thể đang run lên vì sợ hãi Nữ thần nương nương chỉ biết cúi đầu im lặng. Đã bao lần phải đối mặt với sự tra hỏi như một tù nhân bởi người chồng không có lấy một chút tin tưởng dành cho mình nhưng bà cảm nhận được sát khí từ người đàn ông đối diện đang toả ra ngày một nhiều, khuôn mặt chứa đầy hắc tuyến không biểu lộ một chút tình cảm con người. Bà lấy hơi rồi run run:
-Đi thăm Shin một chút thôi!
Ngay khi lời nói vừa được phát ra, cổ bà đã bị bàn tay người chồng siết chặt đến nghẹt thở. Dùng chút sức lực của người phụ nữ yếu đuối bà cố dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình để đẩy bàn tay thô thiển kia ra nhưng càng dẩn bà càng cảm nhận được không khí vào phổi ngày một ít. Cả cơ thể mất bắt đầu cảm giác, hơi sức cũng gần cạn kiệt.
“Bộp” Nam thần điện hạ buông tay khiến bà chới với ngã nhào ra nền nhà lạnh buốt rồi cứ thế mà ôm lấy vùng cổ ho sặc sụa. Hướng đôi mắt căm phẫn ngước về phía người chồng độc ác và lại nhận thêm một cái bạt tai thô bạo. Gò má trắng nõn kia vì thế mà đỏ ửng, từ khoé môi tràn ra một dòng máu đỏ. Người đàn ông ác quỷ đội lốt trượng phu nhìn bà cười khẩy:
-Con trai chúng ta từ khi nào là con gái vậy?- Ông ta đã cho người theo dõi bà và đã biết bà đã đi gặp Linh, chỉ có điều ông không nghe được cuộc đối thoại vì kẻ theo dõi đã bị bà và nó cắt đuôi.
-Theo dõi tôi sao?
-”……………” Nam thần bệ hạ chỉ tiếp tục cười đầy gian tà, lấy từ trên bàn con dao bằng bạc và ném về phía vợ mình.
Đáp lại hành động đó là một nụ cười chua chát trong hai hàng nước mắt của Nữ thần nương nương. Chồng bà thật sự đã mất tính người rồi.
-Tự ra tay hay muốn ta giúp? Nam thần bệ hạ ngồi xuống nhìn vợ cười cợt, trong thâm tâm ông luôn nghĩ người phụ nữ đối diện cũng chính là một vật ngăn cản khiến ông không thể đến bên người con gái mình yêu – Tuyệt Mỹ.
-Thật sự ông nhẫn tâm vậy sao? Ta đã nghĩ có thể dùng chính tình yêu của mình mà khiến ông cảm động, thay đổi. Nhưng thật sự là ta đã lầm, ác quỷ mãi mãi chỉ là ác quỷ thôi! – Bà hét lên đầy oán giận.
Và “Phập”
Con dao bằng bạc xuyên thẳng vao trái tim vị Hoàng hậu pháp sư kiêu hãnh. Sự việc xảy ra quá đường đột, chỉ biết rằng bà chẳng kịp phản ứng gì, chỉ lãnh trọn lưỡi dao và ngã xuống nền gạch lạnh lẽo.
Sàn điện loang lổ máu, người phụ nữ tội nghiệp thở dốc, trừng mắt nhìn chồng đầy oán hận:
-Ta hận ông, người như ông thật không đáng làm vua! Chả trách Tuyệt My lại chọn Hữu Chiến, thật là một người phụ nữ thông minh!
“Phập”
“ÁAAA”
Lưỡi dao được kéo ra và cắm vào vị trí cũ một lần nữa, ác quỷ thật sự đã bị lời nói của bà kích động. Sát khí hoà lẫn với máu tạo ra một khung cảnh rùng rợn hệt như địa ngục:
-Là do ngưoi ngu ngốc tự chuốc lấy thôi!- Nói rồi Nam thần bệ hạ đứng dậy rồi phũ phàng quay gót, trong lòng không có lấy một cảm giác hối lỗi, thương cảm.
Vị Hoàng hậu nằm bẹp trên vũng máu đỏ tươi đang quấn lấy cả cơ thể. Bàn tay ôm chặt trái tim bị chính người đàn ông mình yêu rạch nát. Một thời tuổi thơ tươi đẹp hiện về rõ rệt trong tâm trí bà, cái ngày ấy thật hạnh phúc biết bao. K.h.ố.n nạn thay, thời gian phũ phàng đã xoá sạch đi tất cả.
Người phụ nữ đáng thương đã chìm trong cơn mê sảng, hoàn toàn chẳng còn ý thức gì nữa. Cuộc đời bà hệt như chính cái tên – Phù Dung – loài hoa chỉ ở độ xuân sắc vài ngày rồi sau đó là úa tàn, rụng cánh và cuối cùng là cái chà đạp của người chơi hoa.
“Shin, Ren, các con của ta! Ta yêu hai con! Vĩnh biệt!”
Hai chàng trai anh dũng, tuấn tú dù ở xa nhưng bỗng giật mình. Trái tim trong lồng ngực trở nên loạn xạ, cõi lòng bứt rứt và khó chịu vô cùng. Cảm giác như mình vừa mất đi một thứ gì quý lắm. Hai người đâu biết rằng người mẹ thân sinh ra họ đã lên cõi thiên đàng.
———————
Ngày hôm sau.
-Thông báo: đợt kiểm tra huyệt pháp sẽ bị hoãn lại vô thời hạn. Tuy nhiên tất cả các pháp sinh phải mặc đồ pháp tang. Nữ thần nương nương vừa mới qua đời hôm qua do bị pháp sư bóng tối sát hại!
Tiếng loa vang to khiến không ít người sửng sốt, sao một pháp sư bóng tối có thể đột nhập vào Shine để thích sát Nương nương cơ chứ?
Ngôi trường phủ một màu u ám, ai nấy đều lo lắng cho đất nước của thế giới pháp sư. Không một tiếng cười vang lên, lời nói chuyện cũng rất hạn chế, tất cả chìm trong màu trắng của đồ pháp tang.
Nó thẫn thờ ngồi lặng trước trước thềm cửa. Từ khi nó biết Nữ thần nương có liên quan đến vụ việc gia đình nó thì thiện cảm nó dành cho bà trước đây đều mất cả. Nhưng giờ nó lại thấy rất thương bà, thật ra số phận người phụ nữ ấy cũng lắm trắc trở. “Sao bà ấy lại ra đi đột ngột thế? Có thật là do pháp sư bóng tối làm không?”- Nó vừa nghĩ vừa thở dài. Chắc hẳn Shin đang buồn lắm, nó muốn an ủi hắn nhưng hiện hắn đang ở Shine kia, mà cả anh trai nó cũng biết mất tăm hơi luôn rồi, thật kì lạ!
———————
Tại Shine
Một đám tang trọng thể được tổ chức nhưng lại đầy ắp sự giả tạo. Ngay cả thủ phạm, người chồng ác quỷ kia cũng diễn tròn vai một người chồng đau buồn khi mà khuôn mặt được bộ não ra lệnh phải làm sao cho sầu thảm hết mức, khoé mắt kia thậm chí còn long lanh một lớp sương mờ.
Sau phần lễ thanh tẩy. Quan tài chứa vị nương nương xấu số được đưa đến lò thiêng – một nơi nằm sâu trong khu rừng thánh địa cũng là nơi có Thần điện to nhất thờ các vị thánh và là nơi người Hoàng tộc yên nghỉ.
Hắn nhìn người mẹ yêu thương đang bị đẩn dần vao ngọn lửa cháy rừng rực mà không khỏi căm phẫn. Mẹ hắn mới chỉ có tròn tuổi thôi vậy mà lại ra đi đau đớn như thế! Hắn nhất định sẽ không tha thứ cho kẻ hại chết mẹ mình.
Nhật Nam chỉ là một Vương Tử nên chỉ có thể từ xa đứng nhìn. Cúi gằm khuôn mặt xuống đất, anh không đủ can đảm để nhìn bà ra đi – người mẹ thân yêu anh chưa một lần kịp báo hiếu.
Chiếc quan tài trắng muốt bị đã cháy gần hết. Đôi bàn tay của cả hai anh em Điện hạ siết mạnh đến bật cả máu, một dòng nước mắt đau thương chảy ra từ khoé mắt. Họ cố thở mạnh để kiềm chế sự đau lòng vò xé. Có lẽ chỉ có hai đứa con trai này là khóc thật lòng vì vị Hoàng hậu quá cố mà thôi.
Nam thần bệ hạ cũng khóc rồi làm như vì quá đau lòng ông quay mặt đi nhưng thật ra là muốn giấu đi nụ cười đắc thắng độc ác. Ông không hề biết nụ cười đó được khắc rõ nét trong lòng hai đứa con trai:
“Đợi đấy, ông có thể lừa cả thiên hạ nhưng đừng mong qua mắt tôi. Trước đây tôi coi ông là cha cũng vì nể mẹ tôi mà thôi. Sẽ có một ngày tôi bắt ông phải trả giá gấp lần mà ông đã gây ra, lúc đó đừng mang cái thứ gọi là phụ tử ra để áp đặt!”
“Rầm”
Cái bàn bị gãy làm đôi do sức đập của lão Thượng quan Tsura. Với đôi mắt long lên sòng sọc và những đườn gân cổ nổi lên ngày một nhiều, lão nghiến răng:
-K.h.ố.n. khiếp! Kế hoạch của ta không những bị phá sản mà còn làm tăng thêm mâu thuẩn với lũ pháp sư thường!
-Cha, giờ phải sao đây? Ichida nhíu mày.
-Hừ, vốn dĩ định lợi dụng lão già đó giết hạ con bé kia như vậy chúng ta vừa xoá được bằng chứng vừa có được linh hồn được một pháp sư mang nguyên tố thuỷ để dâng hiến
cho Nữ vương Vậy mà lại lôi đâu ra vụ Nương nương bị hại chết chứ?
-Cha, nếu vậy đành phải xuất đầu lộ diện thôi!
-Phải, nhất định phải có được linh hồn cho Nữ vương bằng mọi giá!
-Nhưng khi bà ta thức giấc chúng phải phục tùng sao? Ichda lộ rõ vẻ bực dọc.
-Phục tùng? Không bao giờ, bà ta chỉ là một quân cờ thôi. Sau khi lợi dụng bà ta gia tăng sức manh bóng tối chúng ta sẽ quay đầu cắn chủ.
-Hay, đúng là cha có khác! Ichida nịnh nọt.
Tiếng cười điên dại vang khắp cả căn phòng. Bao giờ cũng thế, ở đâu cái xấu đều tồn tại. Kể cả trong thế giới thần bí này. Điều quan trọng là làm cách nào để hoá giải khi mà số lượng pháp sư tha hoá đã ngày một tăng.
—————————
Tại Shamans
Shin và Nhật Nam ngồi trầm tư ở Cá sấu cốc. Họ đang nghĩ cách làm sao vừa có thể báo thù nhưng lại không để chiến tranh xảy ra. Nếu bây giờ manh động, thế nào lũ bóng tối cũng là kẻ chiếm lợi thế.
Nó và Ngoc My chỉ đứng nhìn từ xa, bởi vì họ hiểu rõ hai người đó cần sự tĩnh tâm. Ngọc My hôm nay bỗng trầm buồn hơn hẳn, cô bỗng có linh tính chẳng lành.
-Chị hai sao thế? Nó tò mò
-Chị hơi mệt mà, Giao Khuyên này em đừng đi đâu hôm nay nhé, dù gì cũng là chủ nhật mà!
-Yên tâm đi, em đang phải ôn lại mấy câu thần chú! Nhưng sao thế?
-Không, không sao!
Ngọc My mệt mỏi bước vào phòng. Cô bây giờ thật chẳng muốn suy nghĩ gì. Nhìn thái độ của Nhật Nam là cô nhận ra ngay, từ đầu cô đã nghi ngờ quan hệ của anh và Sawada và càng chắc chắn vì nhận định của mình khi thấy thái độ của anh khi nghe tin Nương nương qua đời. Sự thật này anh đã giấu cô bao nhiêu năm qua nhưng cô không thấy giận, chỉ là cô thắc mắc sao anh không nói ra. Nếu nói ra chắc chắn anh sẽ nhẹ lòng hơn rất nhiều.
—————–
Nó đang run lẩy bẩy trong phòng. Giấc mơ đó đã ám ảnh nó mãi, chỉ cần nhắm mắt là thấy cảnh đó hiện ra trước mặt. Nó thật sự sợ, rất sợ nhưng nó không dám nói với mọi người. Ai cũng đã mệt mỏi lắm rồi.
Trầm ngâm bên của sổ nó tự hỏi: Người phụ nữ trong giấc mơ là ai, tại sao lại muốn giết nó?
Chợt cả người nó cảm thấy khó chịu, như thế cả cơ thể ý nghĩ trong đầu đang bị soi mói như có ai đó đang tìm kiếm thứ gì trong thân xác nó.
“Đến đây với ta nào linh hồn bé nhỏ!” một giọng điểu sởn da gà khiến nó giật mình quay lại nhìn khắp căn phòng. Nhưng chưa kịp định hình gì thì một cơn đau dữ dội ập đến, đau đến mức có thể lấy việc mọi tim ra so sánh. Nó ngã nhào ra sàn rồi nhanh chóng nhắm mắt.
Một màu đen, lại thế rồi, nó lại lạc vào giấc mơ ấy. Nhưng sao nó tuyệt nhiên không thể cử động bởi nó đang bị trói chặt bằng Huyền kết giới. Trước mặt nó là người đàn bà luôn muốn giết nó và đầy rẫy những linh hồn ghê tởm xung quanh.. Mùi tanh máu, vài đốm trắng u hồn, những nụ cười quỷ dị. Nó đang ở đâu thế này?
-Bé con, tỉnh rồi à?- Bà ta cười ma mị rồi ung dung nhìn nó: đây là ranh giới của nhân gian và địa ngục, nơi nhưng ác quỷ như ta có thể may mắn hồi sinh!
-”…………….” Nó sợ hãi nhìn người đàn bà trước mắt, làm ơn làm ơn tỉnh dậy cho nó nhờ.
-Chỉ hai giờ nữa thôi thì thời điểm thích hợp sẽ đến và người sẽ là bữa ăn tuyệt ngon của ta! Bà ta liếm mép, quệt nhanh dòng dãi chảy ra như dung dịch axit.
-Cái gì? Tôi cũng là con người mà, bà đừng mong coi tôi là vật hiến tế!
-Hahahaha, tội nghiệp ngươi quá, số mệnh ngươi sinh ra luôn là kẻ dùng tính mạng mình để bảo vệ người khác, làm vật hy sinh cho kẻ khác. Số mệnh đã định rõ rồi!
Nó nhắm mắt lắc đầu nguầy nguậy, “không phải đúng không? Nó cũng là một cô gái nhưng bao người khác thôi; nó cũng biết yêu, biết ghét, biết, vui biết buồn. Nó có quyền sống theo ý mình mà, phải không?”
Chướng khí ở đây ngột ngạt quá, người đàn bà trước mặt ung dung ngủ trên tràng kỉ dát vàng. Một lúc nữa thôi bà ta sẽ được hồi sinh? Một lúc nữa thôi nó sẽ chết?
——————-
-Linh đâu rồi? – Nhật Nam hỏi với giọng mệt mỏi. Theo sau là hắn với bộ mặt tương tự.
-Trong phòng ấy, có lẽ đang ngủ.
Hắn đẩy cửa bước vào phòng nó.
Dưới sàn nhà, nó đang nằm trong tình trạng co quắp. Tư thế không giống nhưng đang ngủ chút nào. Hắn nhíu mày ngồi xuống, lay lay ngươi nó gọi:
-Này, bạn dậy được rồi đấy
-”…………….” Hơi thở phát ra vẫn đều và nhẹ
-Có muốn tắm nước không? Hắn tiếp tục
-”……………..”
Tưởng như hắn chỉ nói đùa ai dè hắn vớ lấy cốc nước trên bàn và làm thật. Mái tóc cùng khuôn mặt nó ướt nhẹp nhưng tuyệt nhiên một cử động nhỉ cũng không có, thậm chí một cái thở mạnh hay một tiếng sặc cũng không. Hắn lo lắng lấy tay đặt lên trán nó, tay còn lại áp vào trán mình. Nó không sốt, vậy thì sao lại…..chợt hắn nghĩ ngay đến tình huống xấu nhất nên hét to:
-Ở đây có sasaki thần không?
Nhật Nam và Ngọc My ở bên ngoài giật mình. Vội chạy xộc vào phòng nó, nhìn tình trang của nó hai người họ hiểu ngay lí do nhưng vấn đề là sasaki thần đâu dễ kiếm. Bông như nhớ ra điều gì đó, Ngọc My chạy vội ra ngoài ôm lấy chậu cây sasaki thần nó được tặng lúc chiến thắng cuộc thi Miko-mai.
Hắn nhanh nhẹ bứt vài lá, vò mạnh rồi áp lên huyệt pháp của nó.
-Sao rồi? Ngọc My lo lắng
-Linh hồn quả nhiên…..không nằm trong cơ thể! Hắn nghiến răng
Ngọc My choáng vàng, linh hồn không nằm trong cơ thể. Nếu vậy chỉ hai ngày saucơ thể sẽ trở nên thối rữa và phân huỷ. Biết tìm đâu linh hồn nó bây giờ?