Tiếng đồng hồ vang nhẹ trong đêm khuya, kim giờ, kim phút, kim giây nhích từng chút một. Mồ hôi trên trán hắn rịn ra rồi lăn xuống thành từng giọt. Tuy kế hoạch được đưa ra hoàn hảo nhưng hắn không thể không lo. Chỉ cần sơ sảy một chút, kế hoạch năm của hắn sẽ tan thành mây khói.
Hắn còn đang đợi ám hiệu của Hanaka, ban nãy nhân lúc quàng vai cô ả, hắn đã khéo léo đưa một mảnh giấy ghi một số việc cần làm vào túi áo bên hông của cô ả. Tuy chưa hoàn toàn tin tưởng Hanaka nhưng hắn đã đề phòng việc cô ả không chịu nghe lời rồi. Nhiệm vụ của Hanaka là vờ vì quá đau buồn nên chạy đến gặp hắn lần cuối với hai hàng nước mắt để nhân đó mà báo cho hắn động tĩnh bên ngoài, trường hợp Hanaka không thực hiện được hắn sẽ có cách khác.
Cạch Cạch
Tiếng động phát ra từ phía cửa sổ, Ryo bay vào rồi biến thành một chàng trai, kính cẩn nói:
- Chủ nhân! Lực lượng của chúng ta đã vây quanh Shine cả rồi, chỉ cân chủ nhân ra lệnh thôi!
Hắn gật đầu, đứng dậy. Cùng lúc đó Hanaka cũng bước vào:
- Shin, cha và anh hai em đang tổ chức tiệc, việc canh phòng rất lỏng lẻo!
- Tốt lắm, phát lệnh đi Ryo! – Hắn ra lệnh.
Thần thú Ryo gật đầu rồi bay đi, căn phòng đột nhiên xuất hiện không khí căng thẳng, nhịp thở được kéo như dây đàn. Hắn đang định phi thân ra ngoài cửa sổ thì đã bị Hanaka ngăn cản, cô ả quỳ xuống, nước mắt đầm đìa:
- Điện hạ! Em biết là cha và anh hai không đúng, à không….còn có cả em nữa, là gia đình em phạm tội tày đình nhưng mà xin ngài, xin ngài đừng giết họ!
- Họ đối xử với cô tốt lắm sao? – Hắn ôn tồn hỏi, đôi mắt hổ phách uy quyền nhìn thẳng vào mắt Hanaka.
Hanaka lắc lắc cái đầu, từ nhỏ Hanaka đã sống trong một gia đình không hạnh phúc, cô ả sớm mồ côi mẹ nên cái thứ gọi là thục nữ cô ả không hề có. Đó là một gia đình trọng nam khinh nữ, cha mẹ cô ả không hề yêu thương nhau thật lòng và dĩ nhiên cô ả, Ichida chưa trở thành vật thừa. Cha cô ả vung tiền, ban cho cô ả quyền lực rồi mặc kệ cô ả sống thể nào. Đối với lão ta, quyền lực được đặt lên hàng đầu.
Hanaka sinh trưởng trong một gia đình như thế nên muốn cô ả tốt tính hay hiền lành là điều viễn tưởng. Rồi cái ngày cô ả gặp hắn, một thứ tình cảm đã xuất hiện, thứ tình cảm ấy khác xa với những gì cô ả đã từng trải qua, nó chân thật và quý giá vô vàn. Buồn, vui, cô độc, cô ả đã nếm đủ rồi nhưng thứ đó thì chưa. Cuối cùng cô ả cũng biết được thứ đó là gì, một chữ tình đã khiến cô ả đeo bám theo hắn chục năm trời. Hắn khác người ở chỗ chẳng thèm tâng bốc hay nịnh bợ cô ả mà còn có vẻ khinh thường, hắn như một tia nắng để cô ả làm mục tiêu phấn đấu trong cuộc đời. Thế nên cô ả đã chẳng ngần ngại đánh đổi tất cả mọi thứ để mong được hắn để mắt nhưng mà giờ cô ả hiểu rồi, những gì cô ả làm trước đây chỉ khiến hắn càng thêm chán ghét mà thôi. Bỏ qua hắn, cố quên hắn – người mà Hanaka cho là quan trọng nhất thì cô ả mới liếc nhìn người thân của mình và ngộ ra: cô ả đã từng thắc mắc là tại sao họ không quan tâm cô ả, tại sao họ chẳng thèm để ý cô ả đang nghĩ gì và cần gì nhưng mà bản thân cô ả cũng đâu hề quan tâm đến họ. Nếu như cô ả nhận ra sớm hơn thì có lẽ gia đình cũng không đến nỗi như bây giờ. Thế nên, cô ả mới muốn cầu xin hắn, cho dù sự lời cầu xin này có lẽ đã muộn và sự hối hận đã là vô ích nhưng mà cô ả vẫn nuôi hy vọng. Cô ả muốn làm lại từ đầu, muốn có một gia đình bình thường, hạnh phúc. Nếu họ đều ra đi, há chẳng phải cô ả chỉ còn có một mình hay sao?
- Họ có thể không tốt với em nhưng họ là người thân của em, lại cùng một dòng máu! Vì thế, xin ngài hãy cho họ một con đường sống!
Hắn không nói gì, chỉ ôm lấy Hanaka và bay ra khỏi cửa sổ.
————————-
Trong khi đó tại Đại điện, Tsura, Ichida và những bô lão đang tiệc tùng vui vẻ. Tiếng nhạc xập xình và hàng loạt các đồ ăn thượng hạng được đem ra đầy đủ. Những người vũ nữ với bộ đồ sexy cứ thế mà lắc, khoe những đường cong nóng bỏng. Tiếng cười nói, nịnh bợ xen lẫn tiếng nhạc lan ra khắp cả lâu đài.
Nốc một ly rượi, Tsura vừa nói vừa cười:
- Giờ đây Tsura này là cao nhất, là cao nhất! Hahahahahahaaaaaa
Thế nhưng sau câu nói đó là một tên cận hầu chạy vào với vẻ mặt hoảng hốt:
- Bệ hạ! Cung điện phía đông bị cháy! Hàng nghìn tên Kị pháp đang xông vào!
- Mắt ngươi bị đui à, hay bị quáng gà? Chẳng phải lũ Kị pháp chết cả rồi sao? – Tsura vẫn cười, tiếp tục nhấm nháp thức ăn và rượi.
- Bệ hạ! Không phải là chuyện đùa đâu! Người mau xem xét tình hình đi ạ!- Tên cận hầu run lẩy bẩy.
Lúc bấy giờ Tsura mới ngừng ăn, đôi mắt ti hí dưới hàng lông mày rậm khẽ chau lại. Tất cả mọi người trong bữa tiệc đều bị tin tức này làm chấn động. Lão hùng hổ đứng dậy, nhanh chóng tiến đến phòng của hắn, vừa đi vừa lên gào lên:
- Hanaka, mày đâu rồi? Hanaka!
Và khi lão bước vào thì căn phòng chỉ còn một màu tối đen, tất cả đều im ắng chứng tỏ người đã dời khỏi đây lâu rồi. Lão như một con thú điên, nghiến răng gầm lên:
- Khốn khiếp! Thả lũ ác ma dưới tầng hầm ra! Cả lũ quái cấp A nữa!
Sau mệnh lệnh của lão là hàng nghìn quái thú hình người được điều động, kết giới được tạo từ tà niệm được síêt chặt. Cùng lúc đó, hắn đến nơi hẹn trước với lực lượng của mình, bình tĩnh thực hiện kế hoạch đã bàn. Kị pháp mang sức mạnh lửa đang đốt cung điện phía đông gây rối loạn, chắc chắn Tsura sẽ điều động lũ Ác ngư đến đó chữa cháy, hắn sẽ nhân cơ hội đó ra lệnh tổng tấn công vào ba hướng còn lại, đánh úp chiếm lại Shine và dồn chúng vào kết giới được giăng ở phía đông, chúng sẽ bị hoả thiêu toàn bộ.
Dưới sự huấn luyện đầy đủ và chuyên nghiệp, các Kị pháp nhanh chóng bày trận theo kiểu xung khắc giữa các nguyên tố. Lũ pháp sư bóng tối và quái thú dần bị tiêu diệt do không có sự phòng bị. Mùi tanh, tà niệm, máu đen, cát bụi bay tứ tung trong gió đông. Nền tuyết trắng và tường của lâu đài bị sơn đầy những vết nhơ nhớp nháp. Khung cảnh thật hỗn độn!
Hắn bây giờ đang kiêu hãnh đứng trên một ngọn cây cao gần đó, bên cạnh là Hanaka đang toát mồ hôi khi nhìn thế trận.
- Có lẽ giờ này cha cùng anh trai cô đã lủi vào mê cung địa đạo rồi!
- Khi đó ngài sẽ bắt họ? – Hanaka lo lắng hỏi.
Hắn không trả lời, mắt vẫn đăm đăm về phía xa. Bất chợt Ryo từ đâu bay đến bẩm báo:
- Chủ nhân, bọn chúng đã lọt vào kết giới rồi!
Hắn gật đầu, đẩy Hanaka cho Ryo rồi lấy một con dao găm đâm vào ngón tay mình. Sau đó một tay hắn vẽ lên không trung những kí tự cổ, tay còn lại chìa ra hai ngón đưa lên gần miệng nhẩm thần chú. Các kí tự cổ xoay vòng, tạo thành một hình ngôi sao có trang trí, đợi khi chúng dừng lại hắn rút kiếm chỉ thẳng vào chính giữa. Ngay lập tức ở phía Đông hiện lên những bức tường màu xanh bạc ẩn hiện trong không khí, bên trong chỗ đất bị những bức tường bao quanh là ngọn lửa thiêng với nhiệt độ cực cao, thiêu đốt toàn bộ sinh vật xấu số trong đó. Tiếng rú, tiếng la hét và tiếng lửa rừng rực cháy làm cho người ta liên tưởng đến lò nung địa ngục, thật khủng khiếp!
Đánh rắn phải đánh vào đầu nhưng hắn lại đánh vào đuôi mà lên. Từ những ngày trước hắn đã cho người càn quét lũ phản loạn rải rác khắp nước Nhật và phong toả đường truyền tin. Thế nên cha con Tsura sẽ chẳng còn gì, chỉ còn lại cái đầu rắn đơn độc trong khi cái thân đã bị huỷ hoại thì cũng đành bất lực chịu trói mà thôi.
Một đêm thật khó quên!
——————————-
Mặt trời yếu ớt nhú lên, đánh thức mọi sinh vật. Hắn bước chậm rãi dưới sự cúi đầu của tất cả các Kị pháp. Tàn tích của cuộc chiến để lại thật khủng khiếp: Hơn phân nửa của Shine bị huỷ hoại hoàn toàn. Thế nhưng hắn chẳng có vẻ gì là tiếc nuối mà chỉ ngước nhìn với vẻ thờ ơ, đối với hắn mà nói nơi nay chẳng có chút gì đáng lưu lại trong trí óc hắn, lành hay hỏng đều như nhau cả.
- Chủ nhân, vẫn chưa tìm được hai cha con Tsura! – Người huấn luyện bí ẩn bẩm báo.
Hắn gật đầu. Việc này hắn đã biết từ trước rồi. Cuối cùng thì sau năm chờ đợi, quy luật bị đảo lộn đã trở về như ban đầu, có điều muốn cả giới pháp sư trở lại như trước đây thì không phải chuyện trong một sớm một chiều.
- Tất cả mọi nguời được phép nghỉ ngơi, nhưng không được chủ quan mà mất cảnh giác! – Hắn ra lệnh.
- Rõ! – Tất cả đồng thanh.
Đợi khi tất cả mọi người giải tán, hắn ra hiệu cho Hanaka đi theo mình. Hanaka không nói gì, bối rối bước theo sau.
- Mọi chuyện đã kết thúc, cô có thể nói cô ấy đang ở đâu được chứ? -Hắn dừng lại ở một gốc cây, hai tay đút túi, chầm chậm hỏi với giọng trầm thấp.
- Dạ? – Hanaka tròn mắt khó hiểu.
- Vì không muốn cô ấy gặp nguy hiểm nên tôi đã chờ đến khi mọi chuyện kết thúc rồi mới hỏi cô. Theo tôi biết thì cô đã đích thân đi gặp một cô gái vào tuần trước thì phải! – Hắn vẫn không quay đầu lại.
- Em…..em không hiểu!
- Nên nói thật thì hơn! – hắn quay người, đôi mắt hổ phách nhíu lại dò hỏi: Cô ấy đâu?
- Em nghĩ……hai người cần thời gian! Chuyện của hai người không đơn giản chỉ dừng lại ở việc ngài mất trí nhớ đâu mà còn là một hiểu lầm lớn đấy! – Hanaka thở dài đầu hàng, hai tay đan chặt vào nhau để tự trấn tĩnh bản thân.
- “……………………”
- Cô ấy nghĩ ngài là người đã giết cô ấy! Cô ấ
y hận ngài!- Hanaka rụt rè mở miệng, cô ả sợ mình sẽ bị hắn hét đến mức hồn bay phách tán.
Có điều sự suy đoán của cô ả là hoàn toàn sai. Hắn chỉ đứng lặng hồi lâu rồi vô lực dựa vào thân cây, một lúc sau thì từ từ tụt người xuống với bộ dạng vô cùng ảo não và mệt mỏi. Đôi mắt hắn nhắm nhờ, hô hấp cũng không ổn định, dường như hắn đang cố kiềm chế cảm xúc của mình. Hắn không biết “cô ấy” là ai? Dung mạo và tính cách chỉ qua miệng người khác kể lại còn trong kí ức tình chẳng sót lại gì. Hắn chỉ biết chắc một điều rằng, cô ấy rất quan trọng với mình, là người thân duy nhất còn sót lại. Cô độc – cảm giác này bản thân hắn hiểu rõ hơn bất kì ai, đó là lí do hắn cho cha con Tsura một con đường thoát, hắn đối với Hanaka là sự đồng cảm, sự độc cảm giữa những kẻ tứ cố vô thân. Thế nhưng mọi hy vọng tìm kiếm của hắn chỉ đối lấy câu nói “cô ấy nghĩ là anh là người đã giết cô ấy!Cô ấy hận ngài!”. Đau! Thật sự là quá đau, hắn hận mình không thể khóc, chỉ có thể thụi vào ngực mình những cú đánh thật mạnh hòng ngăn đi cảm giác nát tim. Bàn tay hắn khổ sở ôm lấy khuôn mặt đang nhăn nhúm, đôi vai hắn rung mạnh tựa như đưa trẻ bướng bỉnh lì lợm không chịu cúi đầu trước cảm xúc. Không phải là do hắn cao ngạo, không phải hắn xấu hổ không dám khóc trước mặt Hanaka,mà chỉ là nước mắt của hắn không thể trào ra được, đôi mắt hổ phách vẫn khô như xa mạc nóng bỏng không một giọt nước. Đã bao lần trong giấc mơ hắn thấp thoáng thấy bóng dáng người con gái ấy nhưng hắn càng níu càng ôm chặt thì cô ấy càng rời xa và tuột khỏi vòng tay hắn, thế là trong đêm khuya hắn bật dậy, tự an ủi đó là ác mộng, rồi để không phải chứng kiến cái cảnh ấy hắn đành thức trắng, nói thẳng ra là hắn sợ, một kẻ kiêu hãnh như hắn cũng có lúc biết sợ, sợ bị một người con gái bỏ rơi. Thật nực cười!
Hắn không có kí ức, càng không biết trong quá khứ mình sống ra sao, chỉ biết chắc một điều rằng nếu cô ấy là người hắn yêu hắn tuyệt đối sẽ không lam hại cô ấy. Giết? Điều này từ đâu mà ra? Từ đâu mà có? Đáng ra người hận phải là hắn chứ! Hận vì cô ấy nỡ bỏ mặc hắn! Hận vì phải một mình chịu đựng suốt khoảng thời gian năm! Ừ, phải rồi! Cô ấy và bản thân hắn đều hận nhau, bởi vì cả hai vì yêu mà hận, hận cũng cuất phát từ yêu, nếu không yêu sao có thể hận? Đây đúng là một trò đùa nhố nhăng của số phận!
- Vậy tôi phải làm sao? – Hắn thống khổ mở miệng, âm thanh mang nhiều phần run rẩy.
Thật đau lòng biết bao khi nhìn hắn trong tình cảnh này. Đối với một cô gái, phải chứng kiến người mình yêu đau khổ vì một người con gái khác chẳng khác nào đang bị tra tấn nơi địa phủ, hận bản thân mình không thể moi trái tim đi để không phải đau nữa. hận không thể moi mắt mình đi để khỏi phải thấy nữa. Hanaka ôm chầm lấy hắn, cứ coi là lợi dụng cũng được nhưng mà cô ả không kiểm soát nổi bản thân nữa, sống mũi bắt đầu cay và khoé mi bắt đầu ướt, cô ả nghẹn ngào:
- Thời gian! Rồi thời gian sẽ trả lại cho ngài tất cả! Chắc chắn hai người sẽ lại bên nhau thôi!
Hắn mặc kệ cho Hanaka ôm lấy mình, chẳng buồn đẩy cô ả đi nữa nói đúng hơn là sức chống chọi cạn kiệt rồi. Hắn thở dốc, âm thanh băng lãnh trở lại:
- Tôi muốn lấy lại kí ức!
- Cái này…..em không biết! Người duy nhất nắm giữ thuốc giải là Moroboshi Dai, nhưng tung tích của cậu ta là số , hơn nữa cậu ta cũng yêu Linh sâu đậm chẳng kém gì ngài, việc cậu ta đưa thuốc giải là khó có thể!
- Khó có thể? Ba từ này đừng nói với tôi – Sawada Shin! – Khoé môi hắn nhếch lên một đường cong hoàn mĩ đầy ma mị, trong đôi mắt có chứa chút ít gọi là xảo quyệt.
Hanaka khẽ rùng mình, hai tay run run buông thõng. Để chấm dứt mối tình rắc rối này chỉ còn cách tìm ra Moroboshi Dai. “Chết tiệt! Ngươi láu cá lắm Nam thần vương tử!”