Shu bế Hàn My vào phòng y tế. Cô Như_phụ trách phòng này_ vội vàng cúi đầu:
-Chào Ngài…
Shu chẳng buồn để ý. Cậu đặt Hàn My xuống giường và nhìn sang cô Như:
-Có một học sinh bị ngã từ trên cao xuống và bất tỉnh. Cô hãy xem cô ấy như thế nào?
Cô Như lại gần Hàn My và xem xét, cô quay sang Shu:
-Cô gái này đang bị sốt cao. Lại ngã từ trên cao xuống e không tỉnh lại ngay được. Ngài hãy yên tâm ra về, tôi sẽ chăm sóc cô bé.
-Không! Cảm ơn cô, nhưng cô có thể ra ngoài, tôi sẽ lo liệu tất cả.
-Nhưng…-Cô Như nhìn Shu vẻ kinh ngạc.
-Cô không hiểu sao? Tôi sẽ chăm sóc cô bé này giúp cô, vì vậy, hãy ra ngoài!-Shu nói to.
-Vâng, vậy thuốc nằm ở tủ thứ ba ngăn ngoài cùng bên phải, dãy thuốc số …-Như cẩn thận dặn dò rồi cúi đầu chào Shu và lặng lẽ ra ngoài.
Shu nhìn Hàn My. Nhìn vào khuôn mặt đang ngủ yên bình. Cậu nhẹ nhàng cúi người xuống chạm nhẹ trán mình vào trán Hàn My rồi ngẩng đầu dậy:
-Đúng là sốt thật…
Shu khẽ thở dài ngồi xuống giường. Hàn My đúng là kì lạ. Cô ấy là người đầu tiên chạm vào cuộc sống của cậu nhẹ nhàng đến thế. Khi cô ấy chưa bước vào thế giới này, cậu là một vị đế vương tàn ác và lạnh lùng như Del bây giờ. Mẹ cậu ngày xưa là một nghệ nhân khéo tay, trước khi mất, bà đã làm tặng cho Shu một con ngựa nhỏ. Với tình yêu những thứ đơn sơ có lẽ do mẹ cậu truyền lại, cậu tạo cho mình một căn nhà gỗ, làm những thứ đồ mà người khác cho là những vam thấp kém mới hứng thú. Nhưng cậu làm trong nỗi buồn và u ám. Không ai thích những món đồ rẻ tiền đó, không một ai…Cho đến khi, cô gái đó mang ánh nắng trải vào căn nhà gỗ của cậu. Một chút ánh nắng nhưng đủ làm cậu bước ra khỏi bóng đêm u ám. “Anh có thể không với đến được bầu trời, nhưng anh có thể là một vì tinh tú, vì tinh tú trong lòng những người yêu quý anh”. Shu chợt nhớ về câu nói đó, đúng là, lần đầu tiên có người nói với anh như thế. Ánh mắt Hàn My lúc đó, sáng như những ánh sao.
Shu nhẹ nhàng vén tóc trên trán Hàn My lên. Nhìn hàng mi rung rung của Hàn My lúc này. Shu bước đi khẽ khàng như sợ làm ai đó thức giấc, và quay lại chườm đá lên trán Hàn My. Shu chợt nhíu mày nhìn những vết trầy xước. Khẽ lắc đầu và dán băng dính thương lại. Từ bao giờ, Shu lại dịu dàng và ấm áp đến như vậy?
Tôi lờ mờ tỉnh lại, mùi thuốc ete xộc vào mũi tôi. Căn phòng trắng, giường trắng.. Tôi đang ở đâu đây? Tôi thấy nhức đầu ghê gớm, đỡ trán mình, tôi nhìn quanh quất khắp phòng tìm kiếm thứ gọi là “ở đâu” nhưng đều lạ hoắc. Hay là tôi đang mơ? Không, hình như đây là phòng y tế, nhưng sao tôi lại ở đây? Tôi chau mày cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra thì hình ảnh con rồng đỏ hiện về, và cô bé câm nữa. Tôi nhớ ra rồi! Tôi gõ gõ đầu để ngăn đi cơn choáng thì chợt giật mình suýt sặc khi thấy Shu đang khoanh tay ngồi cạnh tôi. Shu như chìm trong ánh nắng dưới những lớp tóc màu hoàng kim đầy quý tộc. Đôi mày thanh tú nhắm hờ không có vẻ gì là ngủ, hàng mi rung rung đầy cuốn hút. Tôi nhổm người dậy bò đến gần Shu, nheo mắt nhìn kĩ vào đôi mắt ấy. Liệu Shu đang ngủ, hay là đang thức đây? Shu chợt mở mắt nhìn tôi đầy kinh ngạc. Còn tôi cũng gần như chết sững khi phát hiện ra mặt tôi rất gần mặt Shu . Tôi nuốt nước bọt và rụt cổ lại, huơ tay:
-Tôi xin lỗi, tôi không cố ý, là do tôi muốn nhìn rõ nên…
Shu sau một phút hơi sững lại cũng mỉm cười nhìn tôi:
-Vậy em ngắm đủ chưa?
Nghe thế tôi bối rối nhìn qua chỗ khác:
-Ai..ngắm anh…
Shu nhẹ nhàng hỏi:
-Em đã đỡ hơn chưa?
-Tôi đỡ hơn nhiều rồi, anh đừng lo…
Shu chợt nhíu mày nhìn tôi:
-Trèo lên cây Bất Tử khổng lồ cao chót đó em cũng liều đấy.. Mà, bị ốm, sao không nghỉ ở nhà?
-Sao anh biết?
Shu thở dài chồm người đến, áp sát trán Shu vào trán tôi. Tôi bất chợt đứng hình, không kịp trấn tĩnh.
-Cũng đỡ hơn một chút, nhưng em vẫn còn phải nằm nghỉ dài dài.
Nói rồi, Shu thả tôi ra. Bây giờ mới thấy tôi đau ê ẩm cả người. Cử động một chút là nó lại nhói lên không chịu được. Shu nhìn bộ dạng như con gà què của tôi chợt bật cười ha hả. Rồi Shu chợt dừng lại, nhìn vào mặt tôi:
-Hàn My, bên má em…Có vệt máu kìa…
Tôi sờ tay bên má:
-Chắc là do tôi ngã lúc nãy…
Shu với tay nắm lấy tay tôi kéo lại:
-Đừng sờ nữa, máu càng tứa ra đấy. Mà tôi là vam, em không sợ khi máu tứa ra tôi sẽ hút máu em à?
Tôi chưa kịp biết phải làm thế nào thì Shu tiến sát tôi và liếm nhẹ lên vết thương. Tôi giật mình định đẩy ra thì Shu giữ chặt lấy tay và nói nhỏ:
-Tôi đang giúp em đấy..
Mắt tôi như mờ đi. Shu thả tôi ra và cười:
-Xong!
Tôi đờ đẫn chẳng hiểu chuyện gì xảy ra thì Shu nói:
-Chúng ta là vam mà. Đấy là lau máu giúp em thôi.Như thế em sẽ nhanh lành hơn. Nhưng mà, máu của em ngon lắm…
Nghe thế mặt tôi trắng bệch ra, nhìn sững vào Shu. Shu thấy khuôn mặt tái đi của tôi mà bật cười:
-Đừng nói là em nghĩ tôi định hút máu em đấy nhé! Không phải đâu!-Shu dí trán tôi-Vampire không hút máu lẫn nhau, và chúng cũng không thấy hứng thú với máu của đồng loại. Chúng thấy máu của nhau ngon chỉ khi chúng yêu người đó thôi…
Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng rồi giật mình nhìn lên Shu. “Chúng thấy máu của nhau ngon chỉ khi chúng yêu người đó thôi…” thế là thế nào? Shu vừa bảo là máu tôi… Thấy tôi giương mắt nhìn trân trân vào Shu, Shu chợt lúng túng đứng lên, mỉm cười:
-Em nằm nghỉ đi nhé… Tôi đi đây..
Tôi cúi đầu chào Shu rồi cười đáp lễ. Sau đó, tôi ngả mình xuống giường, nhìn ra cảnh vật bên ngoài khung cửa sổ.
-Thoải mái nhỉ?-Một giọng nói ngang phè cất lên. Tôi giật mình nhìn sang và suýt sặc. Hắn đứng khoanh tay tựa vào tường, đưa đôi mắt lạnh lùng đó nhìn tôi -Cô có họ hàng gì bên nhà khỉ không đấy? Thích leo trèo phết!
Bị ốm rồi mà còn bị ghẹo, tôi ức chế lấy gối ném vào hắn:
-Đồ điên có thâm niên. Không chọc điên tôi anh không chịu nổi hay sao hả thằng kia? Người ta bị ốm liệt giường thế này không hỏi han thì thôi chứ phải chọc mới được à?
Del “hừ” một tiếng rồi ném một túi đồ ăn cho tôi:
-Cho cô đấy.-Hắn nói, rồi bước đến ngồi xuống chỗ tôi.
Tôi tròn mắt nhìn túi đồ ăn trên tay rồi nhìn sang hắn, cho..cho tôi ư? Tôi có nghe nhầm không?
-Anh..sáng nay anh có đập đầu vào đâu không đấy-Tôi lo lắng sờ trán hắn.
-Đập đầu nỗi gì!-Hắn cáu gắt hất tay tôi ra.
Rồi hắn nhíu mày nhìn vào mặt tôi, đưa tay gạt tóc mái của tôi sang một bên:
-Shu chăm sóc cô kiểu gì mà một cục u to tướng nổi trên trán thế kia?
Tôi sờ tay lên:
-Chắc nó mới sưng đấy chứ hồi nãy tôi có thấy đâu!
Hắn đứng dậy bước về phía tủ thuốc, lấy chai dầu ra rồi quay lại chỗ tôi:
-Đưa tôi xức dầu cho.
-Không! Tự tôi làm được rồi! Rát lắm!-Tôi che lại.
Hắn gỡ tay tôi ra, gằn giọng:
-Cô muốn bạo lực hay nhẹ nhàng đây? Nói cho cô biết tôi sẵn sang đè cô ra đấy.
-Anh dám?
Hắn thở dài xoa dầu lên chỗ sưng trên trán cho tôi.
-Đau!-Tôi hất tay hắn ra.
-Ngồi im!-Hắn nhíu mày ra lệnh. Trông mặt hắn mất kiên nhẫn thấy rõ. Đâu ra thể loại hách dịch thế này kia chứ?
Tôi cười tươi nhìn hắn:
-Ấy, đừng giận mà… Cười lên chứ! Anh mà cười lên thì trông anh sẽ đẹp sáng ngời ra chẳng kém gì Shu đâu!
Vừa nghe đến đó, mặt hắn đã sa sầm lại. Hắn đứng phắt lên và gằn giọng giận dữ:
-Thế thì lần sau đi nói với Shu của cô giúp cho, nhé!
Hắn đóng cửa cái rầm và bỏ đi. Tôi nói gì sai sao? Ơ hơ, hắn tự đòi xức dầu cho tôi đấy chứ? Rồi tự nhiên hầm hầm bỏ đi. Người đáng tức phải là tôi đây này.
---
Del ngồi vắt vẻo trên cây cạnh cửa sổ phòng y tế, bặm môi đầy ức chế:
-Vì ai mà mình ngồi đây trông chừng xem cô ta còn sống hay đã chết chứ? “sẽ đẹp sáng ngời ra chẳng kém gì Shu đâu”. Cô ta nghĩ gì vậy chứ? Quan tâm cho cô ta đúng là thừa mà!
---
Tôi đỡ lấy trán và suy nghĩ, tôi chợt nhớ về hình ảnh con rồng máu lúc đó. Tại sao nó cứ ám quanh tâm trí tôi thế nhỉ? Và dường như nó đang cố nuốt trọn tôi. Đầu tôi hoa lên và đột nhiên tay chân tôi bủn rủn.
Thời gian cứ thế qua đi điểm từng tích tắc trên chiếc đồng hồ.
Nhưng phòng y tế ở trường đâu phải là bệnh viện, không thể trực cả ngày được mà trường tôi lại không phải là trường nội trú. Thế là xế chiều, cô quản lí vể khóa cửa phòng thì tôi phải chật vật vươn mình bám vào thành tường cà nhắc đi ra ngoài. Chân tôi nó yếu thế này sao? Vừa đi được vài bước mà tôi khuỵu xuống rên một tiếng đau đớn. Cô quản lí phòng y tế nhìn tôi :
-À, em đừng gắng sức. Có một chàng trai vừa nãy nói với tôi không được cho em đi đâu cả, cậu ta sẽ đến đưa em về.
Vừa nghe đến đấy tôi đã giật bắn mình, là Shu hay là hắn? Cả hai đều không được đụng vào! Tôi liền cười xả lả:
-Vâng… Em tự về được rồi ạ…
Chị ấy có vẻ không quan tâm, khóa xong cửa kiền đút áo bỏ đi. Tôi hít sâu và vịn vào lan can dọc hành lang lê từng bước, từng bước. Nhưng cũng nhanh chóng khuỵu xuống, đau nhức nhối.
-Đã thấy tai hại của việc bướng bỉnh không chịu nghe lời tôi chưa? Tôi đã bảo cô ngồi yên đấy đợi tôi đến đưa cô về mà không nghe..-Một giọng nói ngang phè cất lên. Tôi nhìn ra đằng sau, Del khoanh tay dựa vào tường nhìn tôi. Làn tóc bạch kim che đi một phần đôi mắt chứa nỗi buồn u uẩn.
-Tôi…Tôi không cần cậu giúp..-Tôi đứng lên bám vào tường-Tự tôi…sẽ đi được..
-Được thôi, để tôi xem cô đi được như thế trong bao lâu.
Tôi nghiến răng ken két. Hắn ăn phải cái gì mà lúc nào cũng muốn mỉa mai tôi thế nhỉ? Tôi mím chặt môi và hùng dũng đứng thẳng dậy và lê bước đi. Nhưng lại nhanh chóng khuỵu xuống nhưng tệ hơn là hình như cái chân tôi đã đi đến giới hạn của nó nên giờ nó đờ ra nhức buốt. Tôi nhăn mặt cố che đi sự đau đớn. Hắn đằng sau phá lên cười sằng sặc làm tôi thấy tủi thân. Tôi đã ốm đau tội thảm như thế này rồi mà hắn còn cười vào mũi tôi được. Hắn ngưng nụ cười rồi bước đến cúi người xuống:
-Leo lên lưng tôi đi.
-Nhưng…
-Nhưng nhị cái gì?-Hắn gắt. Rồi không đợi tôi phản ứng gì, hắn đã quay phắt lại bế xốc tôi lên:
-Không cõng thì bế vậy!
-Ê…Ê…-Tôi nhìn hắn đầy sửng sốt còn hắn thì dửng dưng.
-Đừng hiểu lầm, chẳng qua tôi không muốn mang tiếng là thấy con gái gặp nạn không giúp thôi.
Tôi kéo cổ áo hắn:
-Dừng lại! Dừng lại cho tôi xuống đi! Nhà tôi xa lắm! Anh mỏi tay đấy!
Hắn nhìn tôi:
-Cô lo gì chứ?-Hắn dường như không buồn để ý đến mọi người xung quanh đang giương to con mắt con cá mắt lồi nhìn hai chúng tôi, cứ thế bước đi. Trời cũng đã chập tối. Tôi khẽ liếc mắt nhìn lên hắn. Trông hắn bây giờ không còn vẻ cao ngạo như ngày thường nữa mà là một nét dịu dàng đến bất ngờ. Hắn gần như chìm vào ánh trăng làm tôi sững sờ, hắn đẹp một cách thoát tục. Suy nghĩ quái đản vừa lòi mặt thì đã bị tôi lôi ra khỏi đầu đạp be bét, chắc là do ốm nên đầu óc tôi không ổn định mới khen hắn như thế. Hắn nhìn khuôn mặt đờ đẫn của tôi, nhíu mày hỏi:
-Cô bị sao thế?
-Chẳng sao cả!-Tôi nặn một nụ cười đầy vẻ mệt mỏi, người tôi lả dần, lả dần, và tuyệt nhiên không còn biết gì nữa.
Del nhìn xuống cô gái đang gục luôn trên tay mình, cậu ta vẫn chẳng nói gì, chẳng lay dậy cũng không lo lắng. Chỉ cứ thế đi tiếp.
-Rốt cuộc thì họ đã cho cô ta uống thuốc hạ sốt chưa vậy?-Cậu ta nhíu mày. Khẽ cúi xuống áp nhẹ trán hắn lên trán Hàn My rồi nhanh chóng ngẩng dậy-Nóng hôi hổi, thật là… Bây giờ về nhà cô ta chưa hẳn là có thuốc, thêm cái mụ già lẩm cẩm Kim Kiếc gì đó nữa thì…
Hắn lẩm bẩm rồi đi ngược lại sang lối khác, về nhà hắn. Đặt nó xuống giường, đưa tay chạm nhẹ lên má nó, hắn khẽ cau mày lại:
-Sốt li bì thế này mà còn cứng đầu cứng cổ. Đúng là hết thuốc chữa!
Cậu ta tiến đến tủ thuốc. Cậu ta vốn hay bị thương nên thuốc thang đủ cả. Còn chưa kể mỗi lần vết thương đó phát sốt ra nữa nên hạ sốt cũng có nốt luôn. Mở tủ thuốc ra, chợt hình ảnh lúc Shu bế Hàn My lên bất chợt hiện về trong tâm trí cậu.