Phù! No quá! Chuẩn bị đi viết truyện thôi! Nó ôm bụng sung sướng nói sau khi giải quyết xong một đống trứng với xúc xích
Sau đó nó đi rửa đĩa, dĩa, lau miệng, uống nước rồi đi lên phòng.
Nó vào phòng, đóng nhẹ cửa rồi mở vali ra, lục tìm nhưng không thấy xấp giấy đâu cả, nó than:
- Ôi, mình quên xấp giấy viết truyện ở nhà chị Mai Mai rồi! Giờ làm sao mà quay lại đó lấy được!
- Ở quanh đây lại không có giấy, chỉ có Thiên Tùng …..là có thôi!
- Hừ, cái tên hách dịch đó! Đành phải sang xin cậu ấy vậy!
Nghĩ là làm, nó chạy sang gõ cửa phòng hắn:
- Cô vào đi!
Nó tròn mắt hỏi hắn:
- Sao cậu biết là mình hay vậy?
- Thì sống ở đây chỉ có tôi với cô thôi mà!
- À …..ừ ha! Mình quên mất! Nó cười cười
- Cô sang đây tính làm phiền tôi tới bao giờ vậy, tôi còn rất nhiều việc cần giải quyết! Hắn dừng bút viết
- Hì hì, cũng không có gì đâu, mình chỉ muốn khoảng tờ giấy
- Ờ, giấy ở bàn máy đằng kia, cô cứ tới mà lấy
- Thật hả? Cảm ơn cậu nha! Nó cảm ơn rối rít, không ngờ lại đơn giản như vậy
Nó đếm đúng đủ tờ rồi bước đi, ai ngờ vấp phải một vật gì cứng cứng.
Nó cúi xuống dựng lên: hóa ra là cây đàn guitar
- Thiên Tùng biết chơi guitar sao? Nó nghĩ, ngầu quá à! Cậu ấy vừa đẹp trai lại vừa giỏi nữa
- Woa, nhiều guitar quá đi! A! Piano nữa kìa! Cả trống nữa! Sao nhiều vậy? Tới lúc này nó mới ngỡ ngàng ngước cổ lên, trên tường treo bao nhiêu là guitar
- Cô nhìn đủ chưa? Nếu đã xong rồi thì mau ra ngoài đi! Tiếng hắn lạnh nhạt cất lên
- Nè nè, cậu biết chơi nhiều nhạc cụ vậy sao? Nó mon men lại gần hỏi, phá tan lời nói của hắn
- Ừ, đúng vậy
- Mình chưa được nghe chơi guitar bao giờ đâu đó! Khi nào rảnh cậu đánh cho mình nghe nha!
- Ừ được thôi! Hắn gật đầu
- Yeah! Nó nhảy cẫng lên
- Vậy giờ mình ra cho cậu làm việc đây nha! Nó ra ngoài đóng cửa
- Hay quá! Guitar guitar guitar! Nó nói không ngừng
- A! Guitar sao? Nó thốt lên, sao mình không cho nam chính trong tiểu thuyết mình sáng tác biết chơi guitar nhỉ? Nó đột nhiên nảy lên một ý tưởng cho tập truyện mới của mình
Rồi chạy vào, kéo ghế ra, ngồi ngay vào viết không nó sợ một lúc sau nó lại quên ngay, tính nó vậy mà, đầu thu được rất ít dữ liệu, nên phải làm ngay và tức khắc.
- Bắt đầu câu chuyện, là về một cô gái ……bla bla bla
phút trôi qua, nó đang hì hục viết, viết và viết.
- Cộc cộc cộc, có người gõ cửa
- Ai thế ạ? Nó ngồi yên vị ở ghế hỏi người đứng ngoài cửa
- Cho hỏi ai ngoài đó? Vẫn ngồi ở ghế
- Ấy chết! Nó tự lấy tay mình đập vào trán, trong nhà này còn ai ngoài người đáng ghét đó nữa! Hihi, mình ngốc quá à!
Ngồi tự kỉ một lát nó mới đứng dậy chạy ra mở cửa.
Hắn đứng đó, tức giận, nó sợ hãi lùi lại:
- Cô đúng là to gan! Cô định để chân tôi đông cứng lại mới ra mở đúng không?
- Không có ….mình không cố ý, hãy tin mình
- Tại sao tôi phải tin cô chứ? Né ra mau! Hắn khẽ nhấc gọng kính lên rồi đẩy nó sang một bên, bước thẳng vào phòng
- Nè, đây là phòng của mình đó! Cậu đừng tự do đi lại như vậy chứ!
Hắn ngừng bước, quay lại, đứng đối diện với nó, cúi người xuống, ghé sát vào mặt nó:
- Phòng của cô, nhưng nhà của tôi! OK? Nhưng thôi, nếu cô muốn phép lịch sự khi vào phòng thì cũng được thôi!