Sáng hôm sau hai cô nàng vẫn tung tăng trên xe buýt để đến trường, cuộc sống cứ thế trôi qua yên bình, nhưng Quỳnh An đâu biết rằng thời gian sau đó sẽ là những giọt nước mắt, những nỗi đau mà cô phải hứng chịu. Phòng diễn XXX Hà Nội
Công việc của một người nghệ sĩ là phải cống hiến hết sức để phục vụ cho khán giả, vì thế họ phải làm việc suốt ngày để đưa ra được những sản phẩm tốt nhất cho khán giả. Cũng như bây giờ Kevil đang phải tập trung vào vai diễn của mình.
- Cắt! Được rồi tốt lắm! Mọi người nghỉ ngơi một chút đi, lát vào quay tiếp. - Ông đạo diễn lên tiếng cũng là lúc mọi người thở phào nhẹ nhõm. Tiếng ông đạo diễn dứt, mấy chị bên phụ trách trabg điểm liền chạy đến chỉnh sửa lại tóc, rồi dặm phấn lại cho Kevil. Đối với anh thì phải làm kĩ một chút bbởivì anh là nhân vật chính mà. Mấy chị trang điểm này cũng biết tận dụng cơ hội lắm nha, vừa làm vừa ngắm trai đẹp. Kevil cũng có vẻ như không thích thái độ của mấy chị này lắm nhưng cũng không nói gì. Vì anh mà nói thì các chị ấy mất việc ngay ( nổ quá). Vừa lúc đó, anh quả lí cũng đi đến, trên tay cầm một sấp giấy gì đó, nói:
- Đang nghỉ giải lao hả. - Anh Dương hỏi câu bắt chuyện.
- Vâng! Mới được nghỉ đó anh Dương. - Một bà chị nhí nhảnh đáp.
- Thôi được rồi, các chị không cần ở đây nữa, đi sang bên kia đi. - Kevil biết anh Dương đến là có chuyện gì nên đã bảo các chị ấy đi. Câu nói của anh hơi phũ phàng khiến họ xụ mặt xuống nhưng cũng vẫn phair bước đi. - Thế nào rồi, anh có kết quả chưa? - Sau khi chắc chắn mấy bà chị đó đã đi, Kevil quay sang hỏi anh Dương.
- Ukm, có rồi đây. Tên đầy đủ là Nguyễn Quỳnh An, đang học tại Trường Đại học Sân Khấu Điện Ảnh Hà Nội, ước mơ trở thành một người mẫu nổi tiếng. Năm nay tuổi, có cô bạn thân tên là Huyền My học cùng trường và bằng tuổi. - Anh Dương bỗng ngẩng mặt lên và đưa sấp giấy cho Kevil.
- Có chuyện gì sao? - Kevil tay vừa đón lấy sấp giấy vừa hỏi.
- Em cứ đọc đi.
- Ừm. Là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã phải sống trong cô nhi viện, có quad khứ đau buồn không muốn ai biết. Năm tuổi đã tự ra ngoài kiédm sống, là một cô gái cứng cỏi bề ngoài nhưng rất mềm yếu bên trong. Cô ấy là trẻ mồ côi sao? - Sau khi đọc xong một lượt anh hỏi lại anh Dương như muốn chắc chắn điều mình vừa đọc là sự thật.
- Uk. Đây là thông tin chính xác anh lấy từ cô nhi viện " Ước Mơ ", nơi cô bé ở khi còn nhỏ đấy.
- Ukm. Vậy còn qúa khứ lúc nhỏ thì sao.
- Chuyện này anh cũng không biết, anh có hỏi nhưng các sơ ở đó không cho biết. Vì cô bé ấy đã dặn là đừng để cho ai biết qúa khứ của mình.
- Là vậy sao! Được rồi cảm ơn anh!!! - Khuôn mặt anh dường như trầm xuống, anh đang suy nghĩ điều gì đó.
- Nào nào...mọi người tập trung, tiếp tục diễn. - Tiếng ông đạo diễn vang lên kèm theo đó là tiếng vỗ tay tập hợp mọi người.
Từ xa một cô gái chạy đến chỗ Kevil và anh Dương đang đứng, khe khẽ nói:
- Chào anh Dương! - Cô gái ấy lễ phép chào anh Dương trước rồi mới quay sang Kevil nói - Đến giờ rồi ạ, mời anh vào diễn tiếp.
- Uk. Tôi sẽ đến ngay. - Anh liếc thoáng cô gái đó rồi nhàn nhạt trả lời.
- Dạ anh!! - Cô gái đó trả lời rồi bước đi lại phía cũ.
Trường ĐẠI HỌC SÂN KHẤU ĐIỆN ẢNH HÀ NỘI
Tan học
- My à, mày về trước đi tao phải đi xin việc đây. - Đang di thì Quỳnh An kéo tay Huyền My lại rồi nói.
- Mày lại đi xin việc nữa hả, hay về nhà ă cơm rồi hãy đi. - My nhìn con bạn mà lo lắng cho nó, học từ sáng đến giờ chưa ăn uống gì giò nó lại phải đi xin việc, không biết nó có chịu được không nữa.
- Không cần đâu, mày cứ về nhà ăn cơm trước đi, lát về tao ăn sau. Thôi tao đi đây. - Nói dứt câu cô chạy luôn, dáng cô nhỏ bé, thấp thoáng rồi xa dần.
Huyền My nhìn theo bóng dáng nhỏ bé ấy bước đi mà lòng nặng trĩu " Tại sao mày cứ phải tự làm khổ mình vậy chứ Quỳnh An, mày đã khổ quá nhiều rồi mà "
Quỳnh An lên xe buýt rồi đỗ ở trạm gần nhất, đi bộ được phút thì trước mặt Quỳnh An hiện ra một Trung Tâm Thương Mại lớn mang tên " Royal City ". Lưỡng lự một lát rồi Quỳnh An cũng quyết định bước vào bên trong. Mới đặt chân bước vào, cô đã bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của nó. Trung tâm này cô cũng đã được Huyền My nói qua rồi nhưng bây giờ được tận mắt nhìn thấy thì thực sự không thể tin nổi. Nó quả thực rất đẹp, rất rộng. Mão ngắm nhìn vẻ đẹp của nó mà cô đã quên mục đích mình vào đây. Mãi đến khi vô tình đụng phải ai đó cô mới rối rít xin lỗi rồi mới tỉnh ra. Quỳnh An đi vội xuống tầng dưới ( vì trung tâm này là được thiết kế ở dưới lòng đất mà) và đi tìm khu ăn uống, đi lòng vòng một lát thì Quỳnh An đứng trước một quán ăn mang tên " T&A Cội Nguồn ". Cái tên quán cũng làm cho cô tò mò, dòng chữ " T&A " được viết nhỏ hơn và được đặt bên trên dòng chữ " Cội Nguồn ", tại sao lại vậy chứ. Nhưng giờ điều đó không quan trọng mà quan trọng là làm sao để xin được việc kìa. Cô hít một hơi thật sâu lấy hết can đảm bước vào, không hiể sao lần này vào quán ăn này cô lại hồi hộp vậy chứ. Quỳnh An bước vào, bước chân tự tin. Khi cô mới bước vào quán lập tức gây sự chú ngay, đồng loạt có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía cô. Một số chàng trai trong mắt nổi hình trái tim luôn rồi, không kìm được cảm xúc mà thốt lên " Ôi! Xinh quá kìa ". Điều này làm cho Quỳnh An rất ngại, nhưng cô lấy hết can đảm mà bước đi trong tự nhiên, cô đi thẳng đến quầy thu ngân. Một chị nhân viên đang đứng ở quầy tính toán gì đó, thấy vậy Quỳnh An lên tiếng hỏi:
- Chị ơi, cho em hỏi!!!
Nghe thấy tiếng gọi chị gái đó ngất mặt lên, ban đầu cũng hơi choáng vì vẻ đẹp của Quỳnh An, nhưng chị cũng vhấn tĩnh lại và lên tiếng trả lời:
- Uk, có chuyện gì khoing em?
- Em muốn xin việc ở đây có được không ạ? - Cô hỏi với giọng e dè.
- Em muốn xin việc sao? - Chị hỏi mà trong ánh mắt có đôi chút bất ngờ xen lẫn vui mừng, nhưng nó cũng thấp thoáng sự không thành công, điều này làm cho cô thật khó hiểu.
- Dạ! - Cô trả lời với sự dứt khoát và quyết tâm.
- Vậy em có thể đến hỏi quản lí, anh ấy đang đứng ở đằng kia. - Vừa nói chị vừa chỉ tay sang hướng bên phải. Quỳnh An nhìn theo hướng tay của chị thì thấy một chàng trai cao to đang đứng cùng một nhân viên nữ khác, trông nét mặt rất nghiêm nghị.
- Mà em cẩn thận, quản lí khó tính lắm đấy nhé! - Chị dặn dò mà trokng nét mặt căng thẳng.
- Dạ, em sẽ cố gắng. Cảm ơn chị ạ. - Quỳnh An nói rồi quay bước đi, nghe lời nhắc nhở của chị mà cô sợ quá, không biết có xin được không đây. Cô thoáng rùng mình.