Tôi sững người lại, mắt rưng rưng. Tôi cứ đứng như một pho tượng ở ngoài cửa:
- cô làm gì đấy?? ( Bỗng có tiếng nói vang lên làm tôi giật nảy mình _ Đó là tiếng nói của Hải sẹo – đàn em của Thái Minh)
- Ơ! Không! Tôi đang định vào.......( Tôi nhanh tay lau đi những giọt nước mắt)
- Cậu chủ! Em đã làm xong rồi (Hải sẹo không nói chuyện với tôi nữa mà đi thằng vào trong)
-...... ( Thái Minh không nói gì, chỉ hưỡng mắt nhìn chằm chằm vào Lyn)
- Tôi vào đây thăm Lyn........(Tôi rụt rè nói)
Thái Minh lướt mắt nhìn tôi s thôi, tim tôi đa nhói đau rồi. Với cái ánh mắt thờ ơ này, tôi cảm thấy mình như đang trên tầng bị rơi xuống dưới đất. Một cái nhìn không chứa chan gì mà chỉ hững hờ, vô tâm, Thái Minh, anh thật nhẫn tâm.
Tôi cứ đứng đấy đưa ánh mắt thẫn thờ về phía Thái Minh đang thân thiết bên Lyn
Bỗng............ Thái MInh nâng người Lyn lên...... làm tôi sững sờ......... sau đó, hắn từ từ cởi khuy áo của Lyn.... và dần dần cởi hẳn ra............ Tôi thì cững đơ người, mắt trợn tròn,há hốc mồm
- cô có thể ra ngoài
- Anh........... sao anh......
tôi ấp úng mãi mới nói lên lời.......... tuy là vùng ngực của Lyn đã bị băng trắng rồi, nhưng việc cởi áo của Lyn ra là quá lố bịch
Thái Minh cởi áo cho Lyn ra để thay băng cho cô ấy
- Sao anh làm thế? ( tôi hét và không hiểu tại sao nước mắt cũng đang dâng trào)
Thái Minh vẫn đang từ từ tháo băng cho Lyn....
Không thể nhìn thêm được nữa....... Tôi chạy như bay ra cửa, nước mắt tuôn rơi, ướt hết cả bên má
tôi lần đường đi đến ghế đá sau bệnh viện
- Tại sao? Tại sao mình chẳng bao giờ được biết cái gì? Chuyện Thái Minh và Lyn là sao? Sao? Sao? huhuhuhuhuhu................ ( tôi hét toáng lên bằng tất cả sự phẫn nộ)
- Tất cả? tất cả đều là dối trá hết........... AAAAAAAAAAA
-.......
- Tại sao? Tại sao lại thế ( tôi cứ ngồi cúi gầm mặt xuống, mặc cho hàng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi)
Trời cũng đã tối mù tối mịt........ giờ đây tôi không còn gì để khóc thêm được nữa
- Kệ đi! Chả có gì mà làm Lương Oải Hương ta phải khóc cả – Mạnh mẽ lên!!!! ( tôi cố động viên mình)