- Dậy! Dậy mau! ( tiếng gọi phá tan giấc mơ đẹp đẽ biết nhường nào của tôi)
- Cho con ngủ thêm chút nữa đi mẹ ( Tôi õng ẹo như bình thường khi ở nhà mà quên rằng mình đang ở nhà Thái Minh)
- Thế con định ngủ đến khi nào?? ( Tên Thái MInh cười nụ cười nửa miệng)
- Mẹ..................! Con ngủ đến khi nào quên hết ấm ức thì dậy ạ......~_~ ( Tôi vẫn đang trong tình trạng mắt nhắm nghiền lại với nhau chỉ cho mồm hoạt động)
- Thế con có ấm ức gì vậy? Kể mẹ nghe với.........( Thái Minh phải bịt chặt mũi để lái giọng đi nhưng hắn chỉ muốn phì cười)
- Dạ! Bây giờ ở trường con gặp phải anh em nhà giàu. Tuy họ giàu nhưng kiêu ngạo lắm mẹ ơi. Nhất là cái tên Thái inh í ạ. Trời mưa hắn không chở con về. Bắt con ngủ lại nhà hắn ( Tôi luyên thuyên mãi)
" Hả?? Ngủ nhà THÁI MINH ư?? " ( Mắt tôi nhắm nhưng tôi đang cho não bộ hoạt động hết công suất)
Tôi từ từ mở mắt và cầu mong những điều tôi đang nghĩ không phải là sự thật. Và...................
- A!AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA~~~~
Tiếng hét của tôi có sức công phá rất lớn làm tòa nhà " bật " mái. Hắn phải bịt tai lại và mặt nhăn nhăn nhó nhó
- Cô! Cô làm tôi thủng màng nhĩ rồi này.
- Hức.......Hức......
- Đấy là tại cô vừa nói chuyện vừa nhắm mắt chứ không phải tại tôi đâu nhé!!
- Hức......Hức
- Cô định " hức hức " đến bao giờ. Đã bảo tại cô rồi còn gì. Cô định cho tôi ngồi nói chuyện với mấy cái " Hức hức " của cô ak ~~....
Đến lúc này rồi, tôi không còn " Hức hức " mà khóc thật to. Tôi khóc thoe cái kiểu " như chưa bao giờ được khóc ". Hắn vẫn ngồi đấy và đang suy ngẫm điều gì đó. Chợt hắn lên tiếng:
- Này! Cô biết bây giờ mấy giờ rồi không?
Nghe thấy câu hỏi " lạc chủ đề " này của hắn tôi liền im bặt và nhìn vào màn hình điện thoại
- Trời! giờ sáng rồi sao?? ( Tôi căng mắt ra nhìn màn hình điện thoai. Chẳng nhẽ mình ngue từ chập tối đến bây giờ ư? Ôi thân hình của tôi ~~)
Đến bây giờ tôi mới quay sang nhìn hắn và không thể nhịn nổi cười
- Hahaha.......! Trời ơi..... Tối qua anh làm gì mà trông anh giống con gấu trúc thế kia.........Hahaha. Nhìn mắc cười dễ sợ ......hahaha....
- Cô có dừng lại ngay không thì bảo? Nhìn tôi đáng để cười lắm sao ( Hắn trừng mắt nhìn tôi)
Tôi đành pahir kìm nén trận cười xuống mà điềm tĩnh hỏi, mắc dù muốn phì cười lắm:
- Thế anh làm gì đêm hôm qua mà ra nông nỗi này?
- À....ừm......Học!! Ai như cô, ngủ từ chập tối đến tận sáng hôm sau. Chẳng biết bài vở như thế nào... ( Hắn pahir đánh lảng sang chuyện khác và lí do hôm qua hắn không ngủ thì độc giả tự biết ^_^)
- Thì...................( Tôi ngượng trĩu mặt)
- Thôi! Cô cso xuống ăn sáng không?
- Không đói ( Tôi vẫn giận chuyện tối hôm qua, hắn bắt tôi ở lại đây mà không hoit ý kiến của tôi)
Hắn không nói gì
- Ọc......ọc.....
Hắn nhếch mép. Còn tôi thì ngượng ơi là ngượng
- Có ăn không? ( giọng hắn thản nhiên như thằng điên, nhìn ngứa cả mắt)
- Ăn thì ăn
Rồi tôi bước xuống nhà cùng hắn
Vừa bước xuống nhà, tôi thấy Dương- (em trai của tên Thái Minh) đang chuẩn bị đi đâu đó
- Này Dương! Cậu đi đâu thế??
- Đâu chả được ( Ôi giời ơi! Chết mất với anh em nhà này)
- Ở lại ăn sáng rồi hẵng đi nha ( tôi khuyên)
- Sao tôi phải ở lại?
- Vì đây là nhà cậu
- Nhà tôi?? Hả ( cười nửa miềng)?. Hắn nói? ( Rồi chuyển con mắt sang tên Thái Minh kia)
- Ờ! Còn sao nữa? Vào ăn sáng cùng tôi rồi đến trường chưa muộn
- Không ( rồi hắn lại bước đi)
- Này..........( toi đangc huẩn bị gọi lại thì...)
- Biến đi ch khuất mắt! Ở đây phá hỏng chuyện riêng tư của người khác ( Thái Minh nói nhưng trong thâm tâm hắn đang cười rất chi là đểu)
Biết Thái Minh có ý đồ, Dương liền đi thẳng ngay vào bếp, ngồi vắt chân, khoanh tay trước ngực, ngồi trước bàn ăn. Tôi đang đói lên lon ta lon ton đi theo chân Thái Minh xuống bếp. OA! Nhìn đồ ăn trông thật bắt mắt. Tôi nhanh chóng ngồi vào bàn ăn và bắt đầu thưởng thức. Thức ăn ngon hơn tôi tưởng nhiều. Phong cách ăn của tôi là " mèo gặp mỡ "
Ngửng mặt lên. Tôi thấy tên Dương và tên Thái Minh đang nhìn nhau " đắm đuối ". Ánh mắt hình viên đạn như bắn chết đối phương
- Này! người có ăn không hả? anh em nhà anh bị khùng ak
- Câm!!!!!!!( Cả đồng thanh lạnh lùng nói)
Tôi có chút gì đó chẳng lành. Dù sao thì mình cũng có ý tốt mà sao bọn họ lại nỡ cư sử với mình như vậy. Hix hix
Thấy tôi rưng rưng, " hắn " bào chữa:
- Thôi! ( Lại đồng thanh)
Tôi vẫn rưng rưng
- Thôi đi! Ý của chúng tôi là vừa ăn vừa nói là không tốt cho sức khỏe ấy. Bây giờ thì cho cô chén tất được chưa. Chúng tôi không đói ( Thái Minh nói)
- Thật không? ( Mắt tôi sáng hơn đèn pha ô tô)
- Thế có ăn không ( Dương tiếp lời)
- Có! Chao ôi!
Tôi liền cắm cúi ăn hì hục. Ăn nhanh như chết đói năm ế
- Ăn " từ tốn " như cô thì gia đình cô phải giàu lắm mới nuôi được cco ( tên Thái Minh đá đểu tôi phát)
- Mặc kệ tôi!! ( Đang sung sướng nên tôi chẳng muốn cuộc chiến sảy ra võ mồm)
Chợt Dương lên tiếng:
- Oải Hương!! Cô ăn xong chưa còn đến trường? Hay cô thích đi bộ??
Tôi đang ở trong trạng thái cực kì ngạc nhiên. Tôi mở to mắt, tròn hơn quả trứng gà: " Sao mới sáng sớm tên này đã uống nhầm thuốc gì vậy? Hăn tốt bụng thế ư??
- Cô đừng có mà tưởng tượng lung tung. Chẳng qua học cùng trường, cùng lớp, cùng bàn nên cho cô đi nhờ chứ không tôi lại mang tiếng này nọ. Với lại cô còn cứu tôi bởi tên khốn kiếp nào đó ( Hăn nói rồi nhếch mép)
- Nhưng tôi không mang cặp sách.....
- Để tôi đưa cô về lấy cặp sách rồi giải quyết luôn vụ ba mẹ của cô không lại bảo tại tôi ( Thái MInh lên tiếng nói)
- Oải Hương! Cô chỉ đường đến nhà cô rồi tôi đưa cô về lấy cặp sách song tiện đường đi học luôn ( Dương vừa nói vừa cười " đểu ")
- Để tôi đưa cô về không lại bị đòn sướng ( Thái Minh nói và cười đểu không kém gì tên kia)
Tôi cứ há hốc mồm nhìn con sư tử tranh nhau con mồi - là tôi:
- Để tôi đưa cô về ( Đồng thanh tập )
- Ơ........Ơ......! Ơ thì cả cũng được mà
- KHÔNG! ( Đồng thanh tập )
- Này! Hai người bị khùng ak? Không đưa về còn nghe được, đây lại còn tranh nhau đưa tôi về nữa. Tranh nhau thì tôi bảo cả ...... Không? Hay là..............
-GÌ ( Đồng thanh tập - nghi ngờ)
- Hay là tôi đưa người vô bệnh viện tâm thần nhá! Đỡ phải tranh nhau nhiều ( Tôi thở dài ra vẻ mệt nhọc)
- Cô dám...........CÚT! Cút ra khỏi đây nhanh! Cô tự đi mà về ( Gương mặt của Thái Minh đang thể hiện rõ sự tức giận)
Còn tên Dương thì chẳng nói chẳng rằng đi ra cửa và biến mất luôn. Còn tên Thái Minh thì nguẩy đít lên phòng
Còn tôi thì " alone ", đứng trơ trụi mình