Cecilia đã sợ hãi ngày này suốt mấy tuần nay. Ngày mùng Một tháng Năm.
Ngày cưới của cô. Cách đây một năm, vào đúng ngày này, cô đang đứng bên Ian trước mặt công chứng viên và họ cùng trao nhau lời thề nguyện chân thành.
Trong giây phút ấy, hai cuộc sống đã hoà chung làm một và họ tin nó sẽ kéo dài mãi mãi.
Cecilia đã có thai, nên cô cảm thấy thật ngớ ngẩn nếu mặc màu trắng. Thay vào đó, cô chọn chiếc váy màu hồng phớt đáng yêu, và một chiếc khăn che mặt cùng tông.
Mẹ cô đã đáp máy bay tới Washington để dự lễ cưới, sau đó mọi người cùng đi ăn tối. Bobby ấn vào tay Cecilia một hoá đơn trị giá năm mươi đô la. Ian nhất quyết họ phải đi nghỉ tuần trăng mật, mặc dù không có đủ tiền, nhưng anh sẽ tìm được cách. Họ dự tính sẽ dành hai ngày hạnh phúc ở bờ biển Washington, thuộc Long Beach. Họ sẽ khám phá bờ biển và các thị trấn lịch sử nhỏ bé như Oysterville và Seaview. Ban đêm, họ sẽ ở trong vòng tay nhau, ngồi trước lò sưởi trong căn lều thuê và bàn tính chuyện tương lai. Lúc ấy, dường như mọi thứ đều thật hoàn hảo. Chính trong tuần trăng mật họ đã quyết định những cái tên sẽ dành cho đứa con chưa chào đời của mình và nói về sự nghiệp hải quân của Ian cũng như vai trò làm vợ lính hải quân của Cecilia. Cô không hiểu được hết những yêu cầu cho vai trò ấy nhưng cô sẵn lòng theo chồng tới cùng trời cuối đất.
Cô sẽ theo anh tới cuối cuộc đời. Cecilia không hề biết rằng chỉ vài tháng sau, con họ sẽ chết. Cô không hề biết rằng mọi niềm vui và mục tiêu sống sẽ biến mất khỏi cuộc đời cô. Một năm sau, ngày mùng Một tháng Năm ấy chỉ còn là một ngày làm việc như bao ngày khác. Không có gì đặc biệt. Không có gì khác thường. Cô cố tình không quan tâm đến tầm quan trọng của ngày ấy, cũng giống như cách cô phớt lờ lan.
Một thời gian sau, họ viết thư qua lại cho nhau, cho tới khi cô đối mặt với thực tế của hai người. Họ vẫn có ràng buộc về mặt pháp lý, nhưng không còn là vợ chồng nữa cho dù đã xảy ra phút yếu lòng của cô khi họ làm tình với nhau.
Tình trạng ly thân của họ còn dài hơn cả cuộc hôn nhân. Điều cô nói với anh là thật; anh xứng đáng được làm bố. Nhưng như cô đã nói với anh trong bức thư trước, anh cần chấp nhận thực tế rằng cô sẽ chẳng bao giờ mạo hiểm để hứng chịu nỗi đau như thế thêm một lần nữa. Thư trả lời của Ian cho rằng cô hơi cường điệu quá. Anh nói rồi cô sẽ có cảm giác khác, rằng cô sẽ muốn có một đứa con khác. Anh không hiểu. Cô không cố giải thích vì bất cứ câu trả lời nào cũng sẽ là lời gợi ý sự tranh luận, và sẽ khiến họ tiếp tục thư từ qua lại. Vì thế cô không gửi thư điện tử cho anh, cô không đến thư viện và cũng không quan tâm nữa.
Thật không may, điều đó không có nghĩa là cô sẽ gạt bỏ được suy nghĩ của mình về Ian. Sẽ là một sai lầm nếu viết thư cho anh, sẽ là một sai lầm nếu còn dính dáng đến anh, mặc dù chỉ là qua những lá thư điện tử ngắn ngủi. Không, cô đã quyết định. Ngay khi có thể, cô sẽ tiến hành thủ tục ly dị, đó là điều tốt nhất cho cả hai người. Rồi Ian sẽ hiểu ra, và tự đáy lòng anh sẽ tha thứ cho cô. Khi giải quyết xong việc đó, cô sẽ gửi trả xe anh ở một chỗ nào đó, và không lái nữa.
Vì biết tương lai của mình và Ian chẳng có gì tốt đẹp, nên Cecilia không cho phép ý nghĩa của ngày mùng Một tháng Năm làm cô phân tán. Sáng sớm hôm đó, cô đến trường học môn Đại số cao cấp bằng xe của mình, và quyết định sẽ biến hôm đó thành một ngày thật vui. Đây là môn học nghiên cứu sâu hơn về Đại số và sẽ khó khăn hơn kỳ đầu. Thật may thầy Cavanaugh vẫn sẽ dạy môn này. Cô rất quý thầy.
Mặc dù đã hết sức cố gắng tập trung vào bài học, nhưng tâm trí Cecilia vẫn miên man, và cuối cùng dừng lại ở chủ đề cô rất muốn né tránh. Ian, đứa con đã chết của cô cùng nỗi tuyệt vọng khi phải học hết môn nọ đến môn kia. Rồi khi lấy được tấm bằng, thì cô đã đến tuổi để hưởng chế độ An sinh xã hội. Cảm thấy tuyệt vọng, Cecilia đợi để nói chuyện với thầy Cavanaugh khi hết giờ học. Áp chặt mấy cuốn sách vào người, cô bước lên phía trước.
"Ừ, Cecilia", thầy nói.
"Em... em nghĩ thầy cần biết em vừa quyết định thôi học".
Thầy không hề tỏ thái độ thất vọng. "Thầy rất tiếc khi nghe điều đó. Có nguyên nhân đặc biệt nào không?"
Có một vài nguyên nhân, nhưng cô không thể nêu ra bất kỳ lí do nào. Cô nhún vai. "Em không biết mình sẽ dùng kiến thức này vào việc gì. Em làm bồi bàn cho một nhà hàng, không phải người làm việc trí óc để coi môn toán như sự nghiệp mình đeo đuổi".
"Kiến thức không bao giờ là thừa. Tất nhiên em nói đúng, có thể em chẳng bao giờ có cơ hội dùng đến công thức của phương trình bậc hai, nhưng nếu biết về nó thì cũng sẽ thấy rất thú vị. Em không nghĩ thế sao?".
"Em không biết".
"Thầy hiểu". Thầy với mấy cuốn sách, cất vào trong cặp rồi rời khỏi phòng.
Cecilia cùng bước ra. Một phần trong cô hy vọng thầy sẽ cố gắng khuyên cô không nên bỏ học. "Em muốn cảm ơn thầy".
"Thế còn môn học kia của em? Môn gì ấy nhỉ?".
"Tiếng Anh thương mại", cô trả lời.
"Em cũng có ý định bỏ à?".
Cô gật đầu, cầm chặt mấy cuốn sách hơn bao giờ hết. Trường sẽ trả lại một phần học phí nếu cô thôi học trước ngày cuối cùng của tuần này.
"Thầy rất tiếc, Cecilia ạ", thầy lại nói.
"Em cũng thế", cô khẽ đáp, thậm chí lần này còn khổ sở hơn.
"Để đến cuối tuần được không?".
"Vâng ạ", cô đồng ý nhưng cô đã quyết. Cô sẽ dùng số tiền học ấy để sắp xếp một cuộc hẹn khác với Allan Harris. Cô sẽ nhờ anh ta cố gắng thay đổi bản thoả thuận trước khi kết hôn. Anh ta sẽ nói rằng họ có thể khẩn khoản yêu cầu thẩm phán Lockhart ra quyết định, và khi Ian còn đang ở ngoài khơi, thì đó là lựa chọn duy nhất của cô. Sau giờ học, Cecilia lái xe về căn hộ, hi vọng được chợp mắt trước khi đi làm. Thông thường cô bắt tay vào làm bài tập về nhà một cách hăng hái, nhưng hôm nay thì không. Vì rất có khả năng cô sẽ không trở lại trường Đại học Olympic sau ngày thứ sáu nữa.
Đèn trên máy điện thoại nhấp nháy. Cecilia miễn cưỡng bấm nút.
"Cathy đây", giọng vui vẻ của người bạn vang lên.
"Mấy người bọn mình định cùng nhau ăn tối hôm nay. Cậu có muốn tham gia không? Sẽ ăn ở nhà mình. Hi vọng cậu đến được. Hoặc hãy gọi lại cho mình. Mình rất mong cậu tới". Cathy đã trở thành một người bạn, một người bạn tốt, và tuần nào họ cũng gặp nhau. Đôi khi họ cùng gặp gỡ với các bà vợ khác của lính hải quân, nhưng thường là không. Họ đi khảo sát giá của ga-ra, xem phim, hoặc gặp nhau giữa buổi trong ngày chủ nhật. Nhưng tối nay thì Cecilia không thể, vì cô có ca làm ở nhà hàng. Cathy biết giờ làm của cô, nhưng vẫn mời cô, muốn cô tham gia. Cecilia không muốn phải giải thích, vì rõ làng cô không thể đi được. Cathy nhấc máy ngay lập tức. "Cecilia", cô hét lên, cỏ vẻ rất vui khi nghe tiếng Cecilia. "Hãy nói cậu sẽ tới đi".
"Mình không thể".
"Nhưng nếu không có cậu thì sẽ không thể vui được."
"Mình sắp phải đi làm, và giờ này thì không thể tìm ra người thay". Thế là đủ.
Cathy buông tiếng thở dài thất vọng. "Có lẽ bọn mình sẽ tới thăm cậu. Cậu có biết châm ngôn - nếu Mohammed không lên núi…". Cô không nói hết câu đã cười như thể vừa nói ra một câu khôn ngoan nào đó.
Cecilia không hưởng ứng. "Có lẽ để lần sau", giọng cô uể oải.
Cathy do dự, "Mọi việc vẫn ổn chứ? Không, đừng trả lời thế. Chắc chắn là không ổn. Có chuyện gì vậy?".
Không muốn cho Cathy biết toàn bộ sự thật, Cecilia chọn cách nói thật ngắn gọn. "Mình sẽ thôi học".
"Không được! Cậu thích các môn học kia mà".
"Mình cần tiền".
"Mình sẽ cho cậu vay".
Cecilia sốc khi người bạn mới quen chưa được bao lâu lại đưa ra một đề nghị như vậy. "Cậu cũng làm gì có tiền".
"Đúng, nhưng mình có thể... Mình nghĩ đã. Đừng lo, cùng lắm mình sẽ huy động của những người mình gặp tối nay. Chúng ta phải sát cánh bên nhau, đúng không? Nếu chúng ta không thể giúp đỡ nhau về mặt tinh thần thì ai có thể đây? Trong khi những người chồng của chúng ta đang ở ngoài khơi, thì chúng ta chỉ có nhau mà thôi".
Cecilia thấy phấn chấn hẳn lên, nhưng với Cathy thì điều đó là đương nhiên, tinh thần lạc quan và tính phóng khoáng của cô luôn đem lại hi vọng cho cuộc đời.
"Mình sẽ liên lạc với cậu sau", Cecilia nói. Rồi bất chấp sự tuyệt vọng của mình, cô ngồi xuống bên cuốn Đại số và bắt đầu làm bài tập về nhà. Khi cô nhìn lên thì đã muộn giờ đi làm. Cô vội vã thay quần áo rồi lao ra cửa, và đến quán Bếp Thuyền Trưởng vừa kịp giờ giao ca.
Như thường lệ, Cecilia thò đầu vào phòng đợi để chào bố.
Bobby giơ tay lên và hỏi với theo "Tình hình thế nào?" khi trông thấy cô.
"Ổn ạ". Không nên giải thích sự phiền muộn cửa cô với ông, vì ông sẽ không biết phải nói sao nếu cô tâm sự.
"Bố mừng khi nghe điều đó".
"Vâng", cô khẽ nói.
Cecilia làm chưa được một tiếng thì người đưa thư tới cùng một bó hoa tươi rất to. Những bông cúc vàng, loài hoa yêu thích của cô, cùng những bông tu-líp màu hồng và mấy loại hoa nữa. "Tôi muốn gặp Cecilia Randall", anh ta vừa nói vừa đọc mảnh giấy gắn kèm.
Vô cùng sửng sốt. trong thoáng chốc, Cecilia không cất nên lời.
"Có cô Randall ở đây không ạ?", cậu ta nhíu mày hỏi.
"Tôi là Cecilia Randall", cô đáp.
Người thanh niên, có lẽ là học sinh cấp ba, đưa bình hoa cho cô rồi đi.
Cecilia không cần mở giấy bóng kính và đọc tấm thiệp cũng biết chúng là do Ian gửi. Đây là trò dối trá, hèn hạ của anh, cô thấy thật tội lỗi. Quỷ thật, không thể để như thế. Cô không chịu để hành động ấy ảnh hưởng tới mình.
Đặt bó hoa xuống cạnh máy đếm tiền, Cecilia tháo lớp ni-lông và ném vào thùng rác gần đó. Rồi cô cầm tấm thiệp lên.
Mừng một năm ngày cưới.
Anh yêu em.
Ian.
Lòng chợt quặn thắt, Cecilia sợ mình sẽ ốm mất. Cắn nhẹ vào môi cười, cô đợi cảm giác đó trôi qua.
"Hoa cho ai đấy con?", bố cô tò mò hỏi, và bước vào nhà hàng.
Cô không trả lời ngay. "Anh Ian gửi cho con", cô khẽ nói.
"Thật sao? Nhân dịp gì đặc biệt à?"
Cô gật đầu. "Là... kỉ niệm ngày cưới của chúng con".
"Ồ".
Những giọt nước mắt lăn dài trên má Cecilia. Khi người bố nhận ra, ông vỗ nhẹ vào lưng cô rồi quay trở lại quầy bar.
Justine nhấp một ngụm rượu, giả vờ lắng nghe Warren nói. Cô không biết anh ta đang nói đến đâu nhưng việc cô có đáp lại hay không đều không quan trọng. Bất kỳ lời bình luận nào, ngoại trừ lời khen hoặc câu xã giao, đều không được hoan nghênh. Justine biết vai trò của mình, cô như một vật trang trí. Trước đây, điều này không làm cô bận lòng và bây giờ cũng vậy. Cô hiểu Warren, hiểu các điều khoản thoả thuận giữa họ.
"Rượu nữa nhé?". Warren hỏi, nâng chai lên và rót vào cốc cô.
Bữa tối tại nhà hàng Seattle năm sao này là để ăn mừng hợp đồng trị giá nhiều triệu đôla nào đó mà Walren vừa ký được. Cứ hai, ba tháng lại có một buổi ăn mừng như thế.
"Chà", anh ta nói, nhìn cô đầy hi vọng, "em đang nghĩ gì?".
"Nghĩ gì à?". Warren không hẹn hò với cô vì sự thông minh của cô và cũng không hứng thú với các quan điểm của cô. Họ chẳng bao giờ nói về công việc của cô; thực tế là anh ta tránh những câu chuyện về công việc của cô tại ngân hàng.
Anh ta chớp mắt, "Justine, em không nghe à?"
"Em… em e là tại rượu. Em thấy buồn ngủ. Em xin lỗi, anh yêu, anh đang nói gì vậy?". Nếu cô nói rằng có một người đàn ông khác đang ở trong tâm trí cô, thì điều đó chắc chắn sẽ làm anh ta cụt hứng.
Những ý nghĩ vê Seth Gunderson bám riết lấy Justine suốt ngày đêm, nhưng cô sẽ trở thành con ngốc nếu bỏ Warren vì một người chỉ có cuộc sống trên thuyền. Seth làm cô tức điên lên. Lẽ ra anh phải rất hào hứng được ngủ với cô khi cô đã chủ động đến thế. Mỗi lần nghĩ tới cái đêm đó, Justine lại vô cùng giận dữ và thấy mình bị xúc phạm, cô muốn đập đầu vào tường. Ngu! Ngu!
Ngu!
Vì yếu đuối cô đã khuyến khích anh, và đó là sai lầm khủng khiếp. Seth tin cô sẽ bô Warren vì anh. Cô không thể, Warren cần cô, và theo cách của riêng mình, cô cũng cần anh ta.
"Anh đang nói về chúng ta", Warren nhắc lại.
Cuộc nói chuyện sắp trở nên ngượng nghịu. Justine cảm thấy thế.
"Ồ anh Warren, anh có thực sự nghĩ đây là lúc thích hợp không?". Cô bĩu môi với anh ta.
"Có. Tối nay là bữa ăn mừng"
"Em rất tự hào về anh".
Warren nở nụ cười với Justine và tì người vào bàn, siết chặt lấy tay cô. Dùng ngón tay cái của mình vuốt ve mu bàn tay cô, anh ta nhìn cô âu yếm. "Em biết tình cảm anh dành cho em là thế nào rồi đấy".
Đúng thế. Justine có thể hiểu điều đó nhưng cô không hề ngốc.
"Chuyển đến sống cùng anh đi".
"Ôi anh Warren". Hai hay ba lần gì đó trong năm rồi, anh ta thúc cô quyết định việc này. Cho đến giờ, cô luôn tìm cách thay đổi chủ đề và xoa dịu để anh ta không còn khăng khăng "thực hiện bước đi tiếp theo" nữa. Hẹn hò với Warren là một chuyện; nhưng sống cùng anh ta lại là chuyện hoàn toàn khác.
Cô chẳng bao giờ có ý định để quan hệ của họ đi xa đến thế.
"Trước khi em trả lời", Warren nói, "hãy xem thứ này".
Anh ta rời ánh mắt khỏi cô để tập trung vào túi áo bên và lấy ra một chiếc hộp nhung đựng nữ trang.
"Anh Warren?"
Vậy là áp lực ngày càng lớn. Không quan trọng. Cô sẽ không dễ dàng từ bỏ tự do của mình, bất kể đề nghị của anh ta là gì.
"Trước khi cho em xem, anh muốn giải thích". Warren lại cầm tay cô, ánh mắt đầy vẻ nghiêm túc, rồi anh ta nhìn xuống bàn, khẽ nói.
"Em chưa từng đòi hỏi bất kỳ cái gì ngoài những thứ anh tặng".
Ý Warren là Justine chấp nhận sự bất lực của anh ta trong quan hệ chăn gối.
Thực ra, cô không để tâm, thậm chí còn thích khi quan hệ của họ không hề liên quan đến xác thịt. Justine giữ bí mật cho anh ta; cô chấp nhận chuyện đó. Theo cô rất ít người biết trục trặc của Warren. Rõ ràng đó là loại bệnh mà những viên thuốc tăng lực nhỏ màu xanh cũng chẳng có tác dụng.
"Em thích tự do", cô nhẹ nhàng nhắc, không có ý muốn xúc phạm.
"Em cứ tự do, em yêu".
"Làm sao có thể như vậy được".
"Có thể chứ", Warren thuyết phục. "Trên thực tế, em có thể có phòng riêng nếu em muốn".
Anh ta đã gợi ý như thế vào lần cuối cùng đề xuất chuyện này. Khi ấy cô không quan tâm, và bây giờ cũng vậy.
"Đó là vì mẹ em, phải không?", Warren hỏi.
"Không phải". Justine biết đổ lỗi cho mẹ thật quá dễ. Bà là một thẩm phán, là một người quan trọng của thị trấn, nhưng Justine có lập trường của mình.
Những điều cô làm với cuộc đời mình không phải là sự phản chiếu từ sự nghiệp của mẹ cô.
"Em sẽ từ chối anh?". Warren từng mang gương mặt của một chàng trai mà cách đây hai mươi năm có thể là rất đáng yêu, nhưng ở tuổi này, trông nó thật thảm hại.
"Em xin lỗi. Anh biết là em chẳng bao giờ muốn làm tổn thương anh mà".
"Tốt". Warren cười tươi rói và mở nắp chiếc hộp nhung ra.
Justine ngộp thở. Đó là viên kim cương lớn nhất cô từng thấy trong đời, một viên ba hay bốn cara gì đó. Cô đưa tay bưng miệng, không thốt lên lời.
"Nó rất đẹp, phải không?".
Cô chỉ đủ sức gật đầu.
"Anh muốn chúng ta kết hôn, Justine. Đây là nhẫn đính hôn dành cho em".
"Kết hôn ư?". Căn phòng bắt đầu quay tít và Justine cảm thấy hơi chóng mặt.
"Em là người phụ nữ có học, xinh đẹp. Mỗi khi có người nhìn thấy em đi bên cạnh anh, anh cảm thấy như mình là triệu phú. Chúng ta là một cặp trời sinh, em yêu ạ".
Justine chằm chằm nhìn Warren. Tính thiếu nhạy cảm của anh ta thật tức cười. Anh ta đang cố thuyết phục một phụ nữ trở thành vợ mình bằng cách nói rằng cô đã nâng tầm hình ảnh của anh ta lên. Nói điều đó để thuyết phục cô lấy anh ta ư?
"Em từng nói với anh rằng em không muốn lập gia đình", anh ta nói.
"Em không muốn".
"Chà, thế thì hợp với cả hai chúng ta đấy".
Justine nhẫn nhịn.
Anh ta liếc quanh rồi hạ thấp giọng. "Nếu em muốn ở riêng phòng sau khi chúng ta kết hôn, thì anh cũng chấp nhận".
"Ôi, anh Warren".
"Em hãy suy nghĩ", anh ta nói. "Hãy nhận chiếc nhẫn này. Thử đi em".
Cô làm theo lời anh ta, đơn giản là vì cô muốn xem chiếc nhẫn kim cương bốn cara trông như thế nào trên ngón tay mình. Nhưng người đàn ông lãng mạn sẽ tận dụng cơ hội này để tự tay mình đeo nhẫn cho cô. Seth sẽ làm thế - cô chắc chắn - nhưng anh không có khả năng mua một chiếc nhẫn như thế này… dù là bây giờ hay mai sau, suốt cả cuộc đời.
Chiếc nhẫn vừa khít như thể nó được thiết kế riêng cho Justine vậy. Đó là món nữ trang lộng lẫy nhất mà cô từng thấy.
"Em hãy đeo đi", Warren giục. "Nó được bảo hiểm rồi".
Justine chằm chằm nhìn chiếc nhẫn rồi miễn cưỡng tháo nó ra khỏi ngón tay.
"Em sẽ suy nghĩ nghiêm túc về lời cầu hôn của anh", cô nói với Warren, và cô có ý đó thật.
"Em này, nếu bố mẹ làm em lo lắng thì anh sẽ nói chuyện với họ".
"Em tự quyết định được, anh Warren ạ". Justine rùng mình với ý nghĩ Warren đối mặt với cả bố và mẹ cô. Họ sẽ không hợp nhau, cô chắc chắn.
"Khi nào em sẽ có câu trả lời?", Warren hỏi, đúng chất của một người kinh doanh. Anh ta không cho phép cô để mình phải mỏi mòn chờ đợi.
"Tuần sau", Justine đáp. Thậm chí nếu cô từ chối lời cầu hôn của anh ta, thì mối quan hệ của họ cũng sẽ vẫn như trước. Warren biết điều đó và cả cô cũng thế.
Ngay tối hôm sau, Seth gọi cho Justine từ Alaska. Cô không ngạc nhiên.
Dường như anh luôn biết lúc nào cô chờ điện thoại?
"Chào em", anh nói. Giọng anh khiến người ta tưởng anh đang ở bên kia đường chứ không phải cách cô hàng nghìn dặm về phía bắc.
"Chào anh, Seth".
Một khoảng lặng theo sau lời chào của cô. "Hình như em không vui khi nghe tiếng anh".
"Vâng".
"Vì nguyên nhân gì?".
Justine nhắm mắt lại và thở dài. Cũng có thể cô sẽ cho anh biết. Seth càng biết sớm, thì càng tốt cho cả hai bọn họ. "Tối qua Warren đã hỏi cưới em".
Một thoáng do dự nữa. "Em đã nhận lời cầu hôn của anh ta chưa?".
"Chưa".
"Em có muốn không?".
Cô không muốn, nhưng để Seth biết thì khác nào cô đã chính thức cắt đứt quan hệ với Warren. "Em không biết".
"Khi nào em sẽ biết?".
"Sớm thôi".
Seth không tranh luận hay cố thuyết phục Justine từ chối người đàn ông kia.
Anh cũng không nói cô thật ngốc nghếch nếu đồng ý lấy Warren. Thay vào đó, anh hỏi. "Em có yêu anh ta không?". Anh giữ giọng ở tư thế đàm thoại, như thể dửng dưng trước câu trả ời của cô.
"Em cũng vẫn chưa quyết định". Cô thích Warren, nhưng so với ngọn lửa bao trùm lấy cô mỗi khi ở bên Seth, thì thích là một cảm xúc nhạt nhẽo.
"Em có đợi để anh quyết định giúp em không?". Seth hỏi.
"Đừng nực cười thế".
"Anh thấy có vẻ nên như thế đấy".
Cô thở dài thành tiếng. "Em nói ra chỉ vì em nghĩ anh nên biết".
Seth cười hinh hích, khiến cô càng thêm khó chịu.
"Thế là sao?", cô hỏi.
"Em đã nói với bạn trai em rằng em đã kéo anh lên giường như thế nào chưa?".
Đó là một cú đòn hèn hạ, và Justine không có ý định đáp trả.
"Warren biết anh". Cô không chắc có đúng thế không, nhưng cô nghĩ Warren đã biết. Việc anh ta bắt gặp cô ở bên Seth là nguyên nhân khiến anh ta xúc tiến lời cầu hôn.
"Anh cá là anh ta biết". Cơn giận dữ của Seth nhanh chóng biến mất như khi xuất hiện. "Chà", anh nói, rõ ràng đã chán chủ đề này, "anh đoán em sẽ phải ra một quyết định quan trọng".
"Anh nói đúng".
"Hãy gọi cho anh khi nào em quyết định xong".
Justine cảm thấy anh chuẩn bị gác máy, và thật oái oăm, cô không muốn kết thúc cuộc nói chuyện của họ, không phải như thế này. Nhưng cô chẳng thể làm gì ngoài việc thuận theo. "Em sẽ gọi", cô khẽ nói, vừa đau khổ vừa tức giận.
"Nghĩ đi nghĩ lại thì", Seth nói, và cô nhận ra giọng anh đầy tự tin. "Đừng bận tâm. Cả hai chúng ta đều biết em sẽ quyết định thế nào mà". Nói xong, anh gác máy. Justine bị bỏ mặc với ống nghe cầm trên tay, tiếng vo vo vang lên bên tai cô.
Mặt trời phản chiếu lên mặt nước trong xanh của Puget Sound khi chiếc phà rời khỏi cầu tàu Bremerton và từ từ đi qua Rich Passage, thực hiện cuộc hành trình tới Seattle. Đứng vịn vào thành phà cho gió thổi tung mái tóc đen, hít thật sâu mùi mặn của biển cả, Olivia quay sang mỉm cười với Jack.
"Chiều hôm nay thật đẹp"
"Này". anh đùa, "anh yêu cầu trời chỉ cho đẹp ngày hôm nay thôi đấy".
Olivia nhìn quanh một lượt.
"Không đùa đâu", Jack khăng khăng, vẻ mặt nghiêm túc đến mức Olivia phải phá lên cười. "Anh bảo, Chúa ơi, chiều chủ nhật này con có một cuộc hẹn quan trọng và con xin Người hãy ra tay giúp đỡ bằng cách ban cho thời tiết thật đẹp".
"Anh đã nói thế à?".
"Đúng".
Olivia quay trở lại thanh vịn, tì khuỷu tay xuống và nóng lòng được thấy Seattle. Con trai của Jack, Eric, sẽ đón họ ở bến phà, ba người bọn họ sẽ cùng nhau ăn tối ở khu cảng. Đây là lần đầu tiên Olivia gặp Eric, Jack có vẻ căng thẳng hơn.
"Em đã đi du lịch vài lần trong mấy năm qua," Olivia nói với anh, "và tới nhiều nước khác nhau, nhưng em chưa từng thấy nơi nào đẹp hơn Seattle khi mặt trời lên".
"Mọi thứ đều rạng ngời đầy sức sống và xanh tươi mơn mởn", Jack nói rồi cằn nhằn, "rõ là thế rồi vì vừa mới dứt ba tháng mưa phùn".
"Có phải đã đến lúc anh ngồi dưới ánh đèn hạnh phúc không?", Olivia hỏi anh câu mình đã từng hỏi các con. Mỗi lần một ngày nào đó ảm đạm, và chúng phàn nàn vì không được ra ngoài chơi Olivia lại bắt chứng ngồi dưới ánh đèn đọc sách James gọi đó là ánh đèn hạnh phúc vì cậu hiểu rằng cho đến khi cậu cười, mẹ mới cho cậu rời khỏi ghế.
"Ánh đèn hạnh phúc?"
Olivia giải thích và họ trêu chọc nhau trong vài phút. Khi cả hai đều im lặng, chị nhận ra Jack căng thẳng đến thế nào. Anh rời khỏi thanh vịn, đo chiều dài của chiếc phà bằng bước chân, uống ba tách cà-phê, mang cho Olivia một tách và bồn chồn trong suốt chuyến đi từ bán đảo Kitsap tới vịnh Elliot.
Olivia nhận ra Eric là con trai Jack ngay khi trông thấy. Cậu cao bằng bố, dáng vẻ khoẻ mạnh, ngoài cách ăn mặc, họ trông khá giống nhau.
"Chào Eric", Olivia vừa nói vừa chìa tay ra.
"Đây là cô Olivia Lockhart". Jack giới thiệu, đưa tay chỉ về phía Oliva.
Bố con Jack không ôm hôn hay bắt tay. Vì Stan là người thích biểu hiện tình cảm bằng hành động, nên Olivia hơi lấy làm lạ trước lối cư xử của nhà Griffin.
"Chuyến phà thế nào ạ?". Eric hỏi khi họ bắt đầu đi bộ dọc khu cảng.
"Tuyệt lắm", Jack nhiệt tình nói, cứ như họ vừa bước xuống một con tàu chứ không phải chiếc phà đi mất một tiếng từ Puget Sound.
"Bố và cô có đói không?", Eric hỏi tiếp.
"Đói cồn cào".
Olivia liếc nhìn hai bố con, ngạc nhiên trước sự ngượng nghịu mà chị cảm nhận được.
Eric nói cậu đã chọn dược một nhà hàng trước khi hai người đến và đã đặt chỗ. "Con hi vọng bố và cô thích cua", cậu nói rồi dẫn đường.
"Tôi rất thích", Olivia quả quyết.
Eric quay sang bố. "Bố thế nào cũng được", Jack khẽ nói Rõ ràng Eric không quen với khẩu vị của bố mình. Điều đó cũng rất lạ. Nhà hàng mà Eric chọn chuyên về các món cua. Mỗi thực khách được cung cấp một cái vồ bằng gỗ và một chiếc yếm. Họ vừa nói chuyện vừa kẹp vỡ con cua Dungeness còn đang bốc khói vì nhúng miếng thịt vào bơ chảy, cuộc nói chuyện trở nên sôi nổi hơn nhờ những tiếng cười. Bữa tối thật tuyệt vời. Khi rửa tay xong, Eric đưa hai người trở lại phà. Một lần nữa, cậu bỗng tỏ ra khá trang trọng, và cuộc nói chuyện vốn diễn ra vô cùng thoải mái trong suốt bữa ăn bỗng trở nên cứng nhắc. Tay Jack vẫn để trong túi áo gió.
"Con rất vui", Eric nói. Đó là tưởng tượng của Olivia hay đúng là cậu hơi ngạc nhiên trước tiết lộ đó nhỉ?
"Bố cũng thế", Jack nói.
Trong giây lát, Eric không nói gì. "Bố có muốn lần sau chúng ta lại gặp nhau không?"
"Bố thích lắm", Jack nói nhẹ nhàng.
"Con cũng thế".
Eric mỉm cười với Olivia. "Thật vui được gặp cô".
"Cô cũng vậy, Eric ạ".
Những chiếc ôtô bắt đầu rời bến phà Bremerton và đã đến lúc lên đường.
"Bố sẽ giữ liên lạc", Jack nói, rồi đưa Olivia vào bến, qua trạm soát vé dành cho người đi bộ. Eric đưa tay lên vẫy tạm biệt rồi quay lưng chậm rãi bước đi.
Jack mua vé, và khi họ đã ở yên trên phà, anh nói. "Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp, phải không?"
"Rất tốt đẹp".
Oliva cảm nhận được sự thanh thản ở Jack và thấy thái độ của anh - toàn bộ thái độ của anh với con trai - hơi khó hiểu. Vừa suy nghĩ về chuyện đó, chị vừa bước theo anh lên bậc thang để đến khoang giữa. Jack vội tiến lên trước chị, bước nhanh về phía thanh vịn và đứng đó, gió ùa vào mặt trong lúc anh nhìn ra khu cảng Seattle.
"Thằng bé kìa", Jack gọi. Anh đặt tay lên môi và huýt sáo thật to. Eric giật mình quay lại, trong thấy họ và vẫy tay lần nữa.
"Thật là một chàng trai lịch thiệp", Olivia khẽ nói.
"Nó thừa hưởng điều ấy từ mẹ".
"Anh không ở bên con hồi nó còn nhỏ à?"
Điều đó giải thích sự ngượng nghịu giữa họ.
"Anh có ở gần nhưng… không thực hiện vai trò của một người bố".
Olivia hiểu anh đang nói gì. Giữa trường luật và các câu chuyện xen vào những năm đầu đời của Justine, Jordan và James, Olivia đứng ngoài khá nhiều bí mật. Chị luôn mong trở thành một người mẹ tốt, và giờ vẫn vậy, nhưng một ngày có quá nhiều công việc phải làm trong những giờ đồng hồ ít ỏi.
"Anh tự hào là bố thằng bé".
Đó có lẽ là lời khen tốt nhất mà một người bố dành tặng cho con trai, nhưng thật tiếc Eric không có mặt để được nghe.
"Anh có thường gặp con không?", Olivia hỏi, cố tìm hiểu rõ mối quan hệ này.
"Bố con anh đang cố", đó là những gì Jack thừa nhận. "Tuy nhiên, có rất nhiều vấn đề...", anh nhăn nhó với từ anh vừa nói ra, "...bọn anh cần phải giải quyết".
Chị mỉm cười khi nhớ rằng anh từng nói mình không thích cái gọi là cách nói khó hiểu.
Và anh cũng từng nói với chị hơn một lần rằng anh chỉ thích những cách nói đơn giản.
"Nhưng cả anh và Eric đều đang cố gắng", Olivia nhẹ nhàng nói.
Jack gật đầu. "Đúng thế." Rồi như thể tìm cách đổi chủ đề, anh hỏi. "Em có tin gì của Justine không?"
Olivia muốn kêu lên thật to. Cô con gái là mối lo lắng chính của chị lúc này.
Mặc dù Justine không kể gì với Olivia, nhưng lời đồn đại về con bé và Seth Gunderson đã lan khắp thị trấn. Olivia thấy rất vui. Seth đúng là mẫu người mà chị hình dung, Seth rất hợp với đứa con gái bướng bỉnh của chị.
Rồi Seth tới Alaska, và đột nhiên có lời đồn rằng Warren Saget đã đặt mua một chiếc nhẫn kim cương rất lớn từ cửa hàng trang sức Berghoff. Warren đã cố tình chọn cửa hàng trang sức trong thị trấn, và lí do của sự lựa chọn ấy không qua được mắt Olivia. Anh ta muốn chị biết. Thật hèn hạ, Warren Saget không có đủ dũng khí để đối mặt với Olivia. Anh ta nhờ những kẻ ngồi lê đôi mách của vịnh Cedar thông báo ý định của mình với chị.
"Anh đã nghe chuyện?". Olivia hỏi.
Jack hờ hững nhún vai. "Con bé đã đồng ý chưa?"
"Em không biết". Thật đau lòng vì phải thừa nhận rằng cô con gái duy nhất của mình không bàn bạc chuyện hôn nhân với mẹ nó.
"Nếu con bé đồng ý, em sẽ làm gì?". Jack hỏi, chăm chú nhìn Olivia.
"Làm gì ư?". Cứ như Olivia được quyền lựa chọn vậy. "Em có thể làm gì đây? Em sẽ cười tươi và chấp nhận, nhưng em sẽ trải qua một quãng thời gian khủng khiếp vì phải gọi Warren là con rể, đặc biệt là khi bọn em xấp xỉ tuổi nhau".
"Liệu Seth Gunderson có biết về... lời cầu hôn không?"
Lúc này đó là một bí mật. "Giá mà em biết".
"Em có lo lắng không?" Jack hỏi.
"Rất lo", Olivia nói dứt khoát.
Jack vòng tay qua vai chị. "Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, em cứ chờ xem".
Olivia cố nghĩ theo hướng tích cực, nhưng chị không biết Jack đang ám chỉ hoàn cảnh của chị hay của chính anh.