Chuyện Tình Vịnh Cedar 3: Có Anh Trong Đời

chương 19

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi đi vào trụ sở cảnh sát vịnh Cedar, Roy McAfee đảo mắt nhìn xung quanh. Trong phòng các nhân viên cảnh sát đang bận rộn với công việc của mình; một vài người đàn ông và phụ nữ ngồi bên chiếc bàn quanh một người điều hành tổng đài điện thoại, Dường như đang có việc khẩn cấp vì các nhân viên cấp phó - mặc quân phục hoặc thường phục nói chuyện qua điện thoại trao đổi với nhau hoặc gõ máy tính với vẻ khẩn trương, bận rộn.

Chết tiệt, đây chính là không khí mà Roy yêu thích. Anh nhắm mắt lại, hít một hơi mùi cà- phê chua chua vì để lâu, và lắng nghe âm thanh của những nhân viên cảnh sát đang làm nhiệm vụ. Không khí ở đây thật sôi động. Anh gần như đã quên mất cảm giác của một người cóvai trò tích cực trong việc hành pháp, nhưng hôm nay đến đây, anh lại cảm thấy nhớ công việc này một cách da diết.

Trừ những công việc bàn giấy, anh tự nhủ. Khi còn trong lực lượng cảnh sát, anh đã mất hơn nửa thời gian cho việc điền các mẫu đơn.

"Công việc của anh thế nào Roy?", một nữ cảnh sát mặc đồng phục hỏi khi thấy anh tiến lại gần.

Roy không nhận ra người phụ nữ ấy. "Tôi vẫn khoẻ. Tôi đến gặp Cảnh sát trưởng Davis".

Cô ta cười. "Tôi sẽ nói với ông ấy là anh đang đợi ở đây".

"Cảm ơn cô". Roy đã gọi điện hẹn gặp Troy ngay sau ngày đầu tiên của năm mới, sau khi anh đã làm tất cả để tìm ra manh mối cho cuộc điều tra. Hôm nay Roy sẽ báo cáo với Cảnh sát trưởng những gì anh tìm thấy. Anh quý mến và tin trưởng Troy Davis - người không dễ để ai qua mặt. Tuy nhiên, Roy đã lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Chính thức thì anh được Grace Sherman thuê và gần đây là Bob Beldon. Ưu tiên trước tiên của anh phải là chăm sóc đến nhu cầu của khách hàng. Nếu họ có phạm tội thì nhiệm vụ của anh giải thích cho khách hàng của anh hiểu rõ về luật.

Nữ cảnh sát quay lại. "Cảnh sát trưởng Davis sẽ tiếp ông ngay bây giờ".

Roy đi theo nữ cảnh sát đến một văn phòng nhỏ. Davis đang ngồi sau bàn làm việc. Khi Roy bước vào, anh ta đang nhíu mày xem xét điều gì đó trên màn hình máy tính. Troy đứng lên và hai người bắt tay nhau rồi cùng ngồi xuống ghế.

"Tôi có thể giúp gì cho anh?" Troy Davis hỏi, tựa lưng vào ghế một cách thư giãn.

Roy không dễ bị đánh lừa. Vị sĩ quan cảnh sát này chắc chắn rất quan tâm đến chuyến viếng thăm của anh. "Như tôi đã nói qua điện thoại, tôi đến để nói chuyện với anh về John Doe".

"Anh biết điều gì đó mà tôi không biết sao?", Davis hỏi.

Roy cân nhắc câu trả lời. "Có thể là như vậy".

"Vậy anh nói đi".

Tất nhiên đó là lý do Roy đến đây, cho dù anh sẽ không chia sẻ tất cả những điều mình biết. Việc anh có được các thông tin đó từ đâu cũng sẽ là một bí mật của riêng anh. Davis hiểu và chấp nhận điều đó cho dù Roy biết anh ta sẽ cố gắng hết sức để Roy tiết lộ nguồn thông tin.

"Trong khi điều tra, anh có tình cờ nghe đến cái tên Max Russeli hay Stewart Samuels không?". Roy hỏi. Đây là hai người đàn ông cùng nhóm với Dan Sherman và Bob Beldon trong cuộc chiến tranh ở Việt Nam. Bob đã kể với Roy bốn người họ đã bị lạc vào trong một ngôi làng như thế nào. Bốn người, bốn cuộc đời đã hoàn toàn thay đổi từ buổi chiều hôm đó. Roy đã xác minh Samuels vẫn còn trong quân đội và có khoảng thời gian đáng nể phục vụ trong quân đội.

Trong số bốn người anh ta là người ít bị ảnh hưởng nhất từ những sự kiện đã diễn ra ở Việt Nam. Còn Russei sau khi ra khỏi quân đội, cuộc sống của anh ta cũng gặp phải rất nhiều vấn đề như Beldon và Sherman.

"Có lẽ tôi cũng đã từng nghe đến tên của những người này". Davis tựa nguời lên bàn huých và khuỷ tay vào một tập hồ sơ được đánh tiêu đề lộn xộn.

Roy chắc chắn rằng Davis chưa bao giờ được nghe nói về những người đàn ông đó. Chắc chắn anh ta đang bịp bợm.

Davis lật các trang hồ sơ cho đến khi tìm được cái mà anh ta muốn. David mở tung nó ra. Roy không ngạc nhiên khi thấy Davis để hồ sơ vụ John Doe ngay trong tầm tay. Vị Cảnh sát trưởng đọc lướt qua và sau đó ngước mắt lên nhìn Roy. "Anh sẽ nói cho tôi biết anh có những cái tên này ở đâu chứ?".

Roy cười, anh tụt người xuống ghê, hai tay vắt chéo. "Không". Anh phải bảo vệ Bob. Thậm chí đến bây giờ anh cũng không chắc chắn Bob có liên quan đến cái chết bí ẩn kia không? Anh muốn tin rằng Beldon là một người vô tội, nhưng hiện tại Roy biết mình không thể vội vã kết luận bất cứ điều gì được.

Cảnh sát trưởng cười thầm. "Làm sao mà tôi không đoán trước được là anh sẽ giấu tôi điều này nhỉ?".

Roy không trả lời.

"Anh có thể nói cho tôi biết tại sao tôi nên nghi ngờ rằng sắp tới Max Russei hoặc Steward Samuels sẽ nằm trong danh sách những người bị mất tích?".

Roy cố gắng để không bộc lộ niềm tự hào của mình, nên anh chỉ nhún vai.

"Hãy giúp tôi", Troy thì thầm và ngoảnh mặt ra phía màn hình máy tính. "Ít nhất anh cũng phải cho tôi một chút manh mối chứ".

"Tôi có thể làm như vậy nhưng tôi e nếu như thế thì anh sẽ bỏ lỡ mất thú vui săn đuổi con mồi. Nếu muốn, anh có thể bắt đầu với Russel".

Troy ngước lên nhìn và nhăn nhó cau mày.

"Anh ta ở California", Roy nói.

"Không phải ở Florida sao?". Chứng minh thư giả của người đàn ông đã chết có ghi địa chỉ ở Florida. Davis gõ vài phím trên máy tính với vẻ mặt đầy nghi ngờ, anh ta nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính và liếc mắt nhìn lên qua cặp kính. "Thế anh có định cho tôi biết bằng cách nào mà anh có được cái tên Russei không?

"Không".

Troy từ từ thốt ra. "Vậy đây có thể là anh chàng John Doe của chúng ta?".

Roy không dám chắc, nhưng đó cũng là suy nghĩ của anh. "Có thể".

Troy vẫn tiếp tục nghiên cứu trên màn hình máy tính. "Anh biết được tất cả những điều này từ khi nào?".

Roy cười không mấy nhiệt tình. "Cách đây một thời gian. Tôi đã đào bới tất cả những gì có thể và tôi quyết định đã đến lúc phải đưa anh vào cuộc điều tra".

Davis khịt mũi. "Tôi rất trân trọng điều đó, nhưng giá như anh cho tôi biết những điều này sớm hơn".

Roy vẫn không dám chắc một trăm phần trăm những gì mình đang làm là đúng. Nhưng nếu anh cứ giữ khư khư những thông tin thì rất có thể anh sẽ trở thành đồng phạm. Theo quan điểm của anh thì tất cả mọi việc đều xoay quanh những gì mà bốn người đàn ông đó đã từng làm ở Việt Nam.

Troy gõ ngón tay trên mặt bàn. "Trước khi tự biến mình thành một gã ngốc, tôi muốn hỏi anh xem anh đã nói chuyện với ai ở California chưa?".

"Anh muốn nói đến ai?".

Ánh mắt Cảnh sát trưởng lại quay về cái màn hình máy tính. Anh ta gõ bàn phím và lại liếc nhìn Roy. "Hannah Russel", anh ta nói. "Ở đây cô ấy là người khai vào bản mẫu người mất tích". Troy kéo chuột xuống dưới. "Có lẽ đó là vợ anh ấy".

"Đó là con gái của anh ta". Roy sửa lại.

"Anh đã nói chuyện với cô ấy chưa?", Davis nghiêm mặt hỏi. Sự thân thiện giả tạo ban đầu đã biến mất.

"Nếu đúng như thế thì tôi đã xen vào cuộc điều tra của anh sao Cảnh sát trưởng?", Roy hỏi. "Liệu tôi có được phép làm như vậy không?".

"Không sao cả, nhưng tôi nghĩ mình cũng nên hỏi".

"Bây giờ cô ấy là của anh", Roy nói. Anh đã đạt được mục đích của cuộc viếng thăm ngày hôm nay. Anh sẽ để phần còn lại cho Cảnh sát trưởng Davis đầy năng lực. "Tôi không cho là anh muốn cám ơn tôi.”

"Tất nhiên là tôi phải cảm ơn anh nhiều", Davis quát lại. “Nhưng tôi muốn biết anh đã nắm giữ, thông tin này từ bao lâu rồi?".

Đó không phải là câu hỏi mà Roy muốn trả lời. Anh đã giữ nó khá lâu.

Nhưng Roy sẽ không nói với Cảnh sát trưởng vì anh muốn tránh cho gia đình Sherman khỏi việc này.

"Anh có giải thích được tại sao John Doe đến vịnh Cedar mà lại mang theo chứng minh thư giả không?".

"Điều này tôi không thể nói với anh được", Roy nói. Cảnh sát trưởng sẽ nói chuyện với Hannah Russell, và cuối cùng sẽ kiểm tra cả Samuels nữa. Cuộc điều tra của Roy đã đưa anh đến với một người đàn ông nữa sống ở bang Washington, nhưng Roy chưa liên lạc với anh ta. Bởi Roy muốn để việc này lại cho Davis.

"Vậy còn việc phẫu thuật chỉnh hình thì sao? Tôi nghe một số người trong thị trấn nói đó là Dan Sherman, nhưng kết quả AND cho thấy điều này không đúng".

"Tôi tin kết quả đưa ra từ phòng thì nghiệm", Roy nói và vẫn đắm chìm trong những suy nghĩ của riêng mình.

"Tôi cũng tin vào kết quả xét nghiệm, nhưng tôi cũng muốn để ý đến những tin đồn".

Đôi khi Roy cũng nghĩ có thể người đàn ông đã chết đó là Dan Sherman, mặc dầu gần đây mọi người ít bàn tán về khả năng này.

Roy đứng dậy để ra về. Anh đã nói tất cả những gì cần nói.

Davis cũng đúng dậy. "Cám ơn anh".

Roy đi ra khỏi văn phòng. Anh đã suy nghĩ rất nhiều về cuộc viếng thăm này, Anh không phản bội lại lòng tin của Beldon, nhưng có một số thông tin mà anh không được phép giữ. Beldon là người cung cấp cho anh tên của Russei và Samuels. Thật may mắn là anh ta đã cho phép Roy nói với cảnh sát trưởng những cái tên này.

Bốn người lính mắc kẹt trong khu rừng rậm ở Đông Nam Á ngày ấy đã bị bước xuống địa ngục. Những gì xảy ra trong cái ngày định mệnh đó đã vĩnh viễn thay đổi cuộc đời những người đàn ông này, những người khi đó chỉ có một mục đích duy nhất là được sống sót trở về nhà. Họ đã chứng kiến quá nhiều bạn bè, đồng đội của mình rời Việt Nam trong bọc túi nilông. Với họ, vào thời điểm đó, hoặc là giết người, hoặc là bị giết. Chiến tranh đã thay đổi họ và thay đổi cả thế giới của họ.

Corrie đang đợi ở văn phòng khi Roy quay trở lại. "Mọi chuyện thế nào?", chị hỏi.

Roy cởi bỏ áo khoác và treo lên mắc ở lối vào. “Mọi việc đúng như anh mong đợi", Roy lẩm bẩm.

"Bob có biết chuyện anh nói với Troy Davis hôm nay không?".

Jack đã trông đợi ngày thứ sáu này hai tuần nay rồi. Vì có một vài công việc ở toà án nên hôm nay Olivia làm việc muộn và chị đã đồng ý ăn tối với anh ở nhà hàng Hải Đăng. Kể từ trước Giáng sinh hai người chưa có một cuộc hẹn nào theo đúng nghĩa. Jack nhớ đến quay quắt những lúc ở bên nhau. Gần đây, họ thường xuyên gọi điện cho nhau và có gặp nhau đôi lần để uống cà- phê, nhưng chỉ trong chớp nhoáng vì cả hai đều là những người bận rộn.

Cách đây vài năm, tờ báo Jack đang làm mua lại một tờ báo tư nhân và sáp nhập thành tờ Bản tin vùng vịnh Cedar. Nó đang được đầu tư để tăng cường số lượng xuất bản từ một tuần hai số thành năm số và hướng tới trở thành một tờ nhật báo. Mặc dù những cơ hội phát triển ttong nghề nghiệp khiến Jack rất phấn khởi, nhưng anh không chắc những hi sinh trong công việc có xứng đáng với những thiệt thòi trong chuyện tình cảm hiện tại không. Một tờ nhật báo đồng nghĩa với việc Jack sẽ rất bận rộn vì phải tuyển và đào tạo nhân viên mới, thêm vào đó là các cuộc họp với biên tập viên và nhiều công việc hành chính khác.

Cách tốt nhất để cuốn hút một cây viết mới là đăng thật nhiều bài viết của anh ta lên báo. Ông chủ báo của Jack nhận thức rõ điều này nên đang vận dụng điều đó với anh. Tất nhiên nó đồng nghĩ với với việc tăng lương. Tuy nhiên Jack vẫn còn phân vân. Vì như vậy có nghĩa là anh không thể thường xuyên gặp Olivia được nữa. Jack hy vọng một ngày nào đó không xa, Olivia sẽ trở thành một phần tất yếu và vĩnh cửu của cuộc đời mình.

"Ông Griffin, ông có muốn vào bàn ngồi ngay không?", người nhân viên của nhà hàng lịch sự hỏi anh. "Tôi có thể đưa thẩm phán Lockhart vào bàn ông khi cô ấy đến".

"Tất nhiên rồi", Jack nói, anh thấy vui vì người nhân viên ở đây biết rõ anh và Olivia. Nhưng rồi anh chợt nhận ra điều này không có gì đáng ngạc nhiên, vì đây là nhà hàng của Justine Gunderson và Seth, mà Justine lại chính là con gái Olivia. Hơn nữa, ảnh của Jack cũng thường xuyên xuất hiện trên báo ngay bên cạnh bài viết hàng tuần của anh. Trong bức ảnh đó, trông anh khá điển trai. Jack có thể tự nhận thấy điều đó mà không cảm thấy ngượng ngập.

Cô nhân viên đưa anh vào một bàn có vị trí đẹp nhất trong nhà hàng với tầm nhìn bao quát vịnh. Ngọn đèn biển quét qua quét lại khiến mặt nước sóng sánh ánh vàng. Nó làm Jack cảm thấy mình tự nhiên vui vẻ. Anh còn có thể nhìn thấy nhà máy đóng tàu hải quân ở phía bên kia vịnh. Hiện tại nó được làm chỗ đỗ của một tàu hàng không mẫu hạm. Một vài tàu khu trục và rất nhiều tàu ngầm đi- ê- gien đang đợi sửa chữa.

Khi nhân viên nhà hàng đến, Jack gọi cà- phê và xem thực đơn. Chỉ năm phút sau Olivia đã có mặt, chị thổi vào căn phòng một làn gió tươi mát. Một nụ cười ấm áp đủ làm tan chảy những trái tim băng giá nhất.

"Em hy vọng anh không phải đợi lâu". Olivia nói và nhẹ nhàng thả mình xuống chiếc ghế đối diện với anh. Trông chị bối rối, nhưng hạnh phúc và vui vẻ.

Trông Olivia thật rạng ngời khiến Jack không thể rời mắt. "Ồ, anh đã đợi hàng tiếng đồng hồ rồi". Mà điều này cũng không sai. Anh có cảm giác mình đã đợi Olivia từ rất lâu rồi, mặc dù anh cũng chỉ vừa mới đến đây.

Olivia với tay sang anh, Jack siết chặt tay chị. "Em đã tưởng tượng ra buổi tối hôm nay", chị nói, “được ở bên anh ...".

"Anh cũng vậy". Đây là một câu nói nhẹ hơn nhiều so với tâm trạng thật của Jack. "Có tình hình gì mới về vụ tranh cãi giữa mẹ em và Hội đồng thành phố không?".

Olivia đang xem thực đơn chợt ngẩng mặt lên. "Anh không nghe thấy điều gì sao?".

"Không, có chuyện gì vậy?". Thông thường Jack là người đầu tiên biết được những thông tin trong thị trấn. Nhưng gần đây anh không thường xuyên gặp bà Charlotte như trước nữa. Đã có thời gian bà viết bài cho mục người cao tuổi của tờ Bản tin vùng vịnh Cedar, nhưng khi bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư, bà đã ngừng lại. Mặc dù bây giờ đã hồi phục, nhưng bà lại đang bận rộn với việc đấu tranh để Hội đồng thành phố đồng ý cho xây dựng một phòng khám sức khoẻ cộng đồng.

"Mẹ em và người bạn mới quen của bà đã quyết định tổ chức một cuộc biểu tình". Olivia cau mày. "Em không biết nhiều về ông Ben bạn mẹ em, anh có biết không?".

Jack không biết Ben là ai, nhưng anh không để Olivia đánh lạc hướng anh, Đây thực sự là một tin mới. "Biểu tình vì cái gì? Vì một phòng khám sức khoẻ à?

Olivia thở dài. "Anh biết tính mẹ em đấy. Bản thân em thì nghĩ đó là do ông Ben Rhodes đã nhồi nhét tư tưởng này vào đầu bà. Bằng giá nào mẹ em cũng nhất quyết rằng đây là cái mà cộng đồng cần chúng ta".

Jack gật đầu, anh cũng đồng ý với suy nghĩ của bà Charlotte.

"Mẹ em cứ khăng khăng rằng bà đã cố gắng thuyết phục Hội đồng thành phố nhưng không ai muốn nghe bà nói", Olivia vẫn tiếp tục nói. "Em sợ rằng bà sẽ tự ý hành động". Olivia lắc đầu. "Trong trường hợp đó chỉ có Chúa mới giúp được.”

Jack cố nhịn cười. Bà Charlotte đã nhờ anh viết một vài bài báo về tính cấp thiết của một phòng khám chăm sóc sức khoẻ cho cộng đồng tại vịnh Cedar.

“Jacck Griffin, em thề là nếu anh đưa ảnh mẹ em tay giơ những khẩu hiệu nực cười lên trang đầu tờ Bản tin vùng vịnh Cedar thì em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh".

Jack nén cười. "Anh không dám hứa điều đó đâu".

Olivia để thực đơn sang một bên. "Em đã cố gắng phân tích cho mẹ hiểu, nhưng mẹ không nghe. Mẹ không chịu hiểu việc này sẽ khiến em khó xử và xấu hổ đến thế nào".

Jack nhăn mặt. "Bà không nghĩ đến em vì bà nghĩ đến những công dân ở thị trấn này và nhu cầu của họ".

Anh nói đúng". Olivia đồng ý, chị ngừng lại và liếc mắt lên nhìn anh. "Em chỉ biết quan tâm đến bản thân trong việc này đúng không? Nhưng mẹ cũng không nhận ra rằng mọi ngừời ở toà án đã châm chọc em nhiều đến thế nào. Chiều nay có người đã hỏi em xem em sẽ xử lý thế nào nếu mẹ em phải ra toà để em phán quyết. Họ còn nói em hãy yêu cầu bà ngồi im mười lăm phút thôi đừng nói gì hết xem bà có làm được không". Olivia đảo mắt. "Hay, thật là hay", Rồi như là đã rất mệt mỏi về chủ đề này, Olivia vươn người ra phía anh. "Thôi nói chuyện về mẹ em thế là đủ rồi. Mọi việc của anh thì sao?".

"Rất tốt". Đó là những gì Jack cảm nhận được lúc này, khi Olivia đã hoàn toàn thuộc về anh. Anh đã lên kế hoạch cho một buổi tối thật lãng mạn giữa họ.

Đó sẽ là một buổi tối lãng mạn nhất mà anh có thể nghĩ ra. Họ sẽ ăn tối, và sau đó, nếu thời tiết ủng hộ thì họ sẽ đi dạo dọc theo bến cảng. Rồi, nếu anh may mắn thì sẽ được Olivia mời vào nhà uống cà- phê. Đã lâu lắm rồi anh chưa được hôn Olivia Lockhart ...

"Có chắc chắn là tờ báo của anh sẽ tăng lượng phát hành lên năm kỳ một tuần không?", Olivia hỏi.

"Anh không biết nhưng anh nghĩ khả năng đó là rất lớn". Tuy nhiên, Jack không muốn phí thời gian thảo luận về những thuận lợi và khó khăn của anh khi tờ báo phát triển.

Lý do anh đồng ý làm cho tờ Bản tin vùng vịnh Cedar là vì nó chỉ ra hai số một tuần. Trước đây, những yêu cầu của một tờ nhật báo đã gần chiếm hết cuộc sống riêng tư của anh. Đã nhiều năm anh tự chôn vùi mình trong công việc.

Nhưng bây giờ Jack muốn cân bằng giữa công việc và tình cảm.

Trước đây Jack đã gần như tự huỷ hoại bản thân mình, lúc đầu là nhấn chìm nỗi buồn rầu và sợ hãi trong men rượu, và sau đó là làm việc ở cường độ cao.

Đó là cách mà Jack đối mặt với tình trạng bệnh tật của đứa con trai. Khi còn nhỏ Eric bị mắc bệnh bạch cầu. Dần dần cậu bé đã bình phục, nhưng khi ấy Jack đã tin rằng anh sắp mất đứa con trai duy nhất của mình. Anh đau đớn và cảm thấy bất lực khi không thể làm gì để cứu được Eric. Anh chỉ biết đắm mình trong công việc và men rượu.

Trong những ngày tháng tăm tối đó, Jack uống rượu nhưng vẫn hoàn thành tốt công việc của mình. Nhưng anh đã sống thu mình và không thể làm tốt vai trò của một người chồng, người cha trong gia đình.

Chỉ đến khi cuộc hôn nhân của anh không còn cứu vãn được nữa anh mới có được sự trợ giúp từ Hội Những người cai rượu, nhưng cũng phải nhiều năm sau anh mới hoàn toàn gượng dậy được.

"Anh sẽ không rời khỏi vịnh Cedar chứ?". Olivia hỏi.

Jack thấy hạnh phúc khi thấy sự lo lắng trong giọng nói của Olivia. Một lần nữa Jack lại để chị tưởng rằng anh sẽ gói ghém đồ đạc và ra khỏi thị trấn, nhưng anh sẽ không bao giờ làm việc như vậy nữa. Anh không thể rời xa Olivia cũng như từ bỏ công việc yêu thích của mình. Và anh cũng không thể nào chơi trò đuổi bắt với chị. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh không thể chêu trọc chị một chút.

"Không, anh sẽ không đi", Jack cam đoan với Olivia. Sau đó anh nhìn vào mắt chị và nói, "anh không thể nào ra đi bây giờ được".

"Ồ Jack", Olivia thở dài và nhìn Jack âu yếm.

"Ừ", Jack nói, "anh đã ký hợp đồng năm năm, nên trong vòng năm năm tới thì anh không thể đi khỏi vịnh Cedar được".

"Jack!".

Anh thích thú khi thấy những lúc Olivia hờn dỗi. Jack chợt nhận ra rằng mình không phải là người lãng mạn. Nhưng anh yêu Olivia Lockhart. Có lẽ anh phải cố gắng nhiều hơn để nói ra được những điều dễ nghe, mặc dù anh không có khả năng với những tù ngữ bay bướm. Nếu Olivia muốn nghe những thứ vô nghĩa như vậy thì chồng cũ của cô đúng là một chuyên gia.

Nghĩ về Stan Lockhart lại khiến Jack tức điên. Anh nghiến răng. Stan khiến Jack phát cáu. Anh ta đã vênh vang khi nghĩ rằng có thể quay lại với Olivia bất cứ lúc nào anh ta muốn. Tệ hơn, Stan còn lại muốn chứng minh điều đó với Jack nữa.

"Chúng ta gọi đồ ăn đi", Jack nói và cố hướng suy nghĩ của mình sang chủ đề khác. Khi mở thực đơn, anh đã tự nhắc mình rằng chính anh là người đang ngồi đây tối nay với Olivia chứ không phải chồng cũ của chị.

"Em sắp chết đói mất", Olivta nói đầy hạnh phúc.

Jack liếc mắt qua những món đặc sản và quyết định chọn bít tết thịt bò.

Olivia còn do dự giữa món sò điệp và món sườn trong danh sách những món đặc sản của nhà hàng, và cuối cùng chị chọn món sò điệp.

"Mẹ em nói anh đưa bà đi ăn trưa", Olivia nói khi người phục vụ mang lên cho họ món sa- lát tôm phủ rau diếp.

Vậy là Olivia đã biết điều đó. Khai thác mối quan hệ giữa Olivia và Stan từ mẹ Olivia không phải là điều Jack muốn. Nhưng anh sẽ phát điên nếu như không biết có chuyện gì đang xảy ra giữa Stan và Olivia.

Những gì mà Jack được biết từ bà Charlotte khiến anh chán nản và thất vọng đến mấy ngày. Stan Lockhart vẫn đang nỗ lực để giành lại nguời vợ cũ. Anh ta cũng có rất nhiều thuận lợi. Không chỉ vững chắc về mặt tài chính, có học thức và khá tinh tế, anh ta còn từng có một quá khứ đẹp đẽ với Olivia và vẫn là cha của các con chị.

Điều đầu tiên mà Charlotte nói với Jack là Stan và Olivia đã ở bên nhau vào đêm Giao thừa. Charlotte đã giải thích rằng cả hai cùng trông Leif để Justine và Seth có thể đến nhà hàng Hải Đăng. Tuy nhiên, điều đó vẫn giày vò. Anh cá rằng đến khi chuông đồng hồ điểm mười hai giờ Stan đang ở đó với rượu sâmpanh và âm nhạc, sẵn sàng khoá môi Olivia bằng một nụ hôn mà chị sẽ không thể nào từ chối. Hàm Jack siết lại khi nghĩ việc Stan có thể đã hôn Olivia.

Bà Charlotte còn bật mí rằng Stan thỉnh thoảng vẫn qua đêm ở vịnh Cedar.

Jack biết rằng anh ta đã ngủ lại ở ngôi nhà trên đường Lighthouse ít nhất một lần. Tuy nhiên, anh cũng biết rằng Stan đã ngủ trong phòng dành cho khách, mặc dù Stan cố tình để Jack nghĩ đến điều ngược lại. Bây giờ Jack phân vân không biết Stan có tiếp tục ngủ ở nhà Olivia không.

Nhưng sự thực là Jack không muốn biết. Anh sẽ không để Stan xen vào giữa anh và Olivia nữa. Jack đã sai lầm để chuyện đó xảy ra một lần và anh sẽ không để nó lặp lại. Anh sẵn sàng đấu tranh để có được Olivia. Anh sẽ không lùi bước để nhường Olivia cho Stan. Anh muốn cho tất cả mọi người biết rõ điều này.

"Jack?". Olivia đang nhìn anh chăm chú.

"Anh xin lỗi. Em đang nói gì thế?". Anh quay lại tập trung vào Olivia và chợt nhận ra rằng trong giây lát Stan dường như đã chiếm trọn suy nghĩ của mình. Stan đang làm hỏng buối tối tuyệt vời này của anh.

"Anh đã nói cho em biết là tối nay em đẹp và đáng yêu lắm không?", Jack hỏi.

"Anh chưa nói", Olivia đáp lại và chống hai khuỷu tay lên bàn. "Nhưng em cũng không đợi được nữa".

Grace Sherman nhìn chăm chú vào màn hình máy tính và nín thở. Một niềm hân hoan ập đến với chị. New Orleans! Will muốn gặp chị ở New Orleans. Anh sẽ đi công tác ở bang Louieiana và muốn chị đi cùng.

New Orleans là một trong những thành phố lãng mạn nhất thế giới, ý nghĩ được ở đó với Will khiến trái tim Grace như ngừng đập. Chị tưởng tượng cảnh hai người tay trong tay đi dạo dọc phố Bourbon, nghe các nghệ sỹ nhạc jazz biểu diễn trên đường Will cũng nhắc đến một chuyến đi mạo hiểm xuôi theo sông Mississippi bằng tàu và sau đó họ sẽ viếng thăm các khu đồn điền lịch sự.

"Em không biết mình có nên đến đó hay không", chị gõ trả lời. Cảm giác hồi hộp và phân khích khiến Grace như vỡ tung ra trong niềm vui sướng.

"Chúng ta cần phải nói chuyện, nhưng không phải chỉ trên mạng thế này. Anh muốn bộc bạch cảm nghĩ của mình khi gặp mặt em". Will trả lời ngay tức thì. "Anh cần em, Grace. Bây giờ anh chỉ nghĩ đến em thôi".

Họ không còn che giấu tình cảm với nhau nữa. Grace yêu Will, điều đó thật đơn giản. Chị muốn được ở bên anh - không chỉ là hai ngày cuối tuần, mà là mãi mãi.

Nhưng chị vẫn đang sống ở vịnh Cedar và làm việc trong thị trấn. "Ở chỗ em hễ muốn gnghỉ thì phải báo trước vài tuần", chị gõ bàn phím.

"Em hãy hỏi đi. Anh sẽ gửi vé máy bay cho em".

Grace nhắm mắt. Cảm xúc của chị về Will và cảm nhận của Will về chị khiến Grace tin chắc rằng họ không thể cưỡng lại được sự ham muốn nhau về mặt thể xác. Suốt mấy tuần qua Grace đã tưởng tượng chuyện đó sẽ xảy ra như thế nào. Chị đã tự vẽ ra một bức tranh cuộc sống vợ chồng với Will. Lần đầu tiên trong đời, chị có thể hình dung được mình sẽ hạnh phúc như thế nào nếu được ở bên người đàn ông yêu chị tuyệt đối. Người đàn ông đó yêu thương, chăm sóc chị ....

Dan đã yêu chị. Grace không nghi ngờ tình cảm sâu đậm của anh, nhưng hầu như không bao giờ anh biết bộc lộ tình yêu đó. Anh luôn phải vật lộn với nỗi u sầu, tội lỗi và ám ảnh từ ngày này sang ngày khác. Đó là tất cả cuộc sống của Dan. Nó không còn chỗ cho sự âu yếm và những thú vui trong cuộc sống. Trong khi Grace lại rất cần những điều đó.

Với Cliff, Grace chỉ coi anh như một người bạn. Mối quan hệ giữa họ là tình bạn hơn là tình yêu, ít nhất là về phía chị.

Bây giờ, cuối cùng chị đã được biết thế nào là một tình yêu thực sự.

Nhưng vấn đề lớn nhất với Grace là Will đã có gia đình.

"Thế còn vợ anh thì sao?", chị gõ lại. Grace không thể hứa sẽ đến với anh, không thể để mối quan hệ này tiếp tục nếu anh vẫn vướng mắc gia đình.

"Anh nói với em là mọi chuyện đã kết thúc rồi mà", Will gõ.

"Georgia đã chuyển đi rồi sao?".

"Ừ. Anh cũng đã gặp luật sư rồi. Vấn đề ly hôn gần như đã xong xuôi. Lẽ ra bọn anh không nên kết hôn. Cô ấy cũng hiểu điều đó".

"Chị ấy có biết chuyện chúng mình không?", ngón tay Grace như lướt trên bàn phím.

"Anh cũng nói với cô ấy là anh đã có một người khác, nhưng anh không nói đó là em".

Grace cũng giữ bí mật về mối quan hệ với Will. Họ vẫn nói chuyện với nhau ít nhất một ngày một lần trên mạng và thỉnh thoảng lại gọi điện cho nhau. Grace ngạc nhiên vì họ có quá nhiều điều để nói.

Chuông cửa reo, Grace khó chịu quay lại liếc qua vai. Con Buttercup nhẹ nhàng đi ra cửa, vẫy đuôi mừng.

"Hãy nói là em sẽ đến với anh đi", Will khẩn khoản, những dòng chữ nhảy múa trên màn hình. "Anh cần biết càng sớm càng tốt. Hứa với anh là em sẽ làm tất cả những gì có thể nhé".

"Em sẽ làm như vậy, em hứa". Grace cam đoan với anh, và luyến tiếc rời khỏi màn hình máy tính khi chuông reo lần thứ hai. Quyết tâm đứng lên, Grace ra mở rửa và thấy Cliff. Chị chằm chằm nhìn anh và phải cố gắng lắm mới không khỏi rên lên.

"Cliff", Grace chào và mở chốt cửa. "Thật là ngạc nhiên".

"Ngạc nhiên ư?", anh chậm rãi nhắc lại. "Anh gọi từ tuần trước. Chúng ta đã hẹn chiều nay đi mà".

Grace láng máng nhớ lại lời hẹn đó, nhưng chị không quan tâm cho lắm, chỉ muốn kết thúc thật nhanh để quay lại máy tính với Will.

"Ừ nhỉ. Em đãng trí quá. Đợi một phút nhé, em xong ngay đây".

Cliff vào nhà, ngồi xuống ghế sô- pha và có vẻ không vui.

"Em đang dùng máy tính", Grace giải thích. "Đợi một chút để em thoát khỏi mạng đã". "Chị kéo ghế và ngồi xuống bàn máy tính. Các ngón tay chị lại lướt trên bàn phím, chị gõ nhanh một tin nhắn cho Will nói rằng chị sẽ xin nghỉ phép, nhưng phải trong vòng một hay hai tuần nữa chị mới biết có được nghỉ hay không. Grace mong muốn bằng cả trái tim rằng mình sẽ được nghỉ. Sau đó chị giải thích rằng chị đang có khách và phải dừng cuộc nói chuyện của họ.

Khi xong việc, chị xoay ghế lại và cười thân mật với Cliff. "Chắc anh nghĩ rằng em là một kẻ đãng trí lắm nhỉ?", chị nói rất vui vẻ, hy vọng che giấu được sự thật là mình đã hoàn toàn quên buổi hẹn ngày hôm nay.

"Không sao đâu em", Cliff quả quyết với Grace, nhưng nụ cười của anh không còn ánh lên qua đôi mắt nữa. Con Buttercup ngoan ngoãn nằm bên chân Cliff. Vừa vuốt ve nó anh vừa cau mày.

"Em đi lấy áo khoác và sẽ quay lại ngay", Grace nói.

Chưa đầy hai phút sau, đã lấy áo khoác, chị chải vội mái tóc và tô một chút son lên môi.

Khi Grace quay lại, Cliff vẫn đang vỗ về Buttercup. Anh liếc mắt liếc nhìn chị. "Lần cuối cùng em cho Buttercup đến bác sỹ thú y là bao giờ?".

Grace không nhớ nổi, ngoại trừ tuần đầu tiên sau khi đón con chó về.

"Khoảng một năm trước", chị nói.

"Anh nghĩ em nên cho nó đi khám đi".

"Tại sao vậy?". Grace ngay lập tức quan tâm đến vấn đề này. Buttercup là người bạn và nguồn an ủi của chị.

"Cũng không có lý do gì rõ rệt ngoại trừ có vẻ như nó đang mệt", Cliff nói nhưng lông mày anh nhăn lại. "Hình như có vấn đề gì đấy. Nó kém nhanh nhẹn so với trước. Em không để ý thấy điều đó sao?".

"Em không thấy gì hết". Grace cố suy nghĩ nhưng chị không thấy có vấn đề gì cả. Sự thực là cứ mỗi khi hết giờ làm, chị lại lao ngay về nhà để ngồi trước máy tính. Chị cũng áy náy nhận ra rằng Buttercup ít được quan tâm hơn kể từ ngày mình bắt đầu liên lạc với Will. Mãi đến tám giờ hay muộn hơn nữa chị mới ăn tối. Khoảng thời gian ở nhà với Grace là rất đáng quý, vì đó là cơ hội duy nhất chị được nói chuyện với Will.

"Anh đã xong chưa?". Grace hỏi và lấy túi.

"Một phút nữa thôi", Cliff nói, tay vẫn vuốt ve lưng Buttercup, nhưng Grace cho rằng anh đang tập trung suy nghĩ hơn là đánh giá sức khoẻ của con chó. Sau giây lát Cliff cũng đứng lên.

"Hôm nay là một ngày đẹp trời phải không anh?", Grace nói và không thể đoán biết được tâm trạng của Cliff. Đây là vở kịch chị đã diễn nhiều lần với Dan, đó là làm bất cứ điều gì để khiến cho tâm trạng của anh tốt hơn. Nhưng đã rất nhiều lần Grace thất bại. Lần này với Cliff cũng thế. Khuôn mặt khó đăm đăm của Cliff khiến Grace thất vọng. Nó gợi chị nhớ lại những năm tháng sống chúng với Dan.

"Anh cần phải hỏi em vài điều", Cliff lên tiếng sau một hồi im lặng.

"Anh cứ nói đi", Grace nói.

Cliff đi về phía cửa sổ và nhìn ra ngoài. "Gần đây chúng ta đã không thường xuyên gặp nhau".

"Anh bận mà", Grace nhún vai.

"Đúng vậy, anh cho rằng đây là lý do mà anh không nhận ra sớm hơn".

"Nhận ra điều gì cơ?", chị hỏi.

"Đó là em đã trở nên quá xa cách đối với anh".

Grace lắc đầu phủ nhận. "Anh chỉ tưởng tượng thôi".

Cliff xoa cổ và quay lại đối mặt với Grace. "Thật buồn cười Susan cũng từng nói y hệt với anh".

Susan là vợ cũ của Cliff. Grace giơ hai tay lên đầy bối rối. "Tất cả những điều này nghĩa là gì? Em nghĩ chúng ta hẹn chiều nay đi chơi chứ đâu phải để tranh luận".

"Anh cũng nghĩ vậy". Cliff lẩm bẩm rồi đứng thẳng người lên, khuôn mặt anh sắt lại. "Anh không thể tiếp tục trò chơi này Grace ạ".

"Trò chơi nào?", Grace bắt đầu mất kiến nhẫn.

"Em đã có người khác. Anh không biết chính xác đó là ai, nhưng anh cảm nhận được sự việc. Anh biết điều gì đang xảy ra vì anh đã từng trải qua tình huống tương tự một lần rồi".

"Gì cơ?", Grace bực tức thốt lên. "Sao anh lại nói như vậy? Cứ cho là đúng đi chăng nữa", chị nói tiếp, không quan tâm tới cảm xúc của Cliff, "thì cũng là chuyện của em. Anh không có quyền gì đối với em hết".

Cliff cười sầu thảm. "Em nói đúng, tất nhiên là như vậy".

"Thôi nào", Grace năn nỉ. Chị đã không muốn gặp Cliff nhưng bây giờ khi anh đã ở đây, chị lại mong được đi chơi cùng anh, có anh bầu bạn.

Cliff lắc đầu như thể muốn nói rằng lẽ ra anh phải biết chuyện này sớm hơn.

"Lúc đầu anh tưởng em tránh xa anh vì Dan. Anh đã cho em thời gian để tưởng nhớ người chồng của em đúng theo cách mà em mong muốn".

"Cliff, xin anh đừng làm mọi chuyện thêm phức tạp như vậy".

"Anh làm cho mọi chuyện phúc tạp ư?", Cliff hỏi, trong một thoáng anh như muốn buông xuôi. Grace đã muốn ngả vào vòng tay anh, nhưng kịp dừng lại.

Chị không thích kiểu nói chuyện này.

"Hiện tại em không có ai khác chứ?". Cliff nghi ngờ.

Grace nhìn thẳng vào mắt Cliff và nói dối. "Em muốn nói thế đấy". Không ai biết chuyện giữa chị và Will ngay cả Olivia, em gái Will và là bạn thân nhất của Grace. Chỉ không thể tiết lộ điều này, nhất là khi Will và Georgia đang làm thủ tục ly hôn.

"Anh đã yêu em ngay từ lần gặp đầu tiên", Cliff nói. "Tình cảm ấy cứ tăng theo thời gian và sau mỗi lần mình nói chuyện. Anh rất khâm phục cách em xứ lý mọi việc khi chồng em mất tích, khâm phục cách em từ chối gặp gỡ anh cho đến khi chính thức ly hôn. Anh đã cho lằng ... lúc đó anh tin em".

"Bây giờ anh không tin em sao?".

"Em đã quên mất một điều, Grace. Vợ anh đã lừa dối anh trong nhiều năm. Anh biết tất cả những dấu hiệu đó - sự vui vẻ bề ngoài, rồi phủ nhận và cả những giận dữ nữa. Anh đã sống chung với nó và từng cố gắng tảng lờ. Nhưng bây giờ anh không muốn lặp lại điều tương tự đâu".

Grace khoanh tay. Thật là mệt mỏi. "Anh thật là nực cười", chị giận dữ nói.

"Anh à?", anh hỏi "Tất nhiên mà anh rồi".

"Anh ta có gia đình rồi phải không?".

"Anh đang nói về chuyện gì vậy?".

Cliff nhìn chằm chằm vào mặt Grace. "Em đang bảo vệ anh ta".

"Em không tin nổi là anh lại tuôn ra những lời như vậy".

Cliff xoay ra phía cửa.

"Chúng ta đi được chưa?", Grace hỏi và thở phào khi thấy việc tra hỏi kết thúc.

Cliff đặt tay trên nắm đấm cửa. "Tốt nhất là chúng ta không nên gặp nhau nữa".

Grace nhìn anh. "Anh không muốn điều đó chứ?". Trái tim Grace se lại và chị nhận ra những lời nói dối của mình đã làm Cliff tổn thương biết bao nhiêu.

Khi anh rời khỏi cửa, Grace vẫn đứng chôn chân ở đó, thẫn thờ không nói được câu nào.

Rồi chị nhanh chóng tỉnh táo lại và vội vã chạy theo anh. "Cliff", chị hét to. "Em xin anh, chúng ta hãy cùng nhau nói về chuyện này một lần nữa".

Hoặc Cliff không nghe thấy hoặc là anh vờ như không nghe thấy tiếng Grace gọi. Không ngoái đầu lại anh lên xe, nổ máy. Anh lái xe ra khỏi con phố và ra khỏi cuộc đời Grace.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio