“Cô Rachel có thể đưa con đi mua sắm không?”. Jolene hỏi tới lần thứ sáu.
“Bố đã bảo là được mà”, Bruce lẩm bẩm đọc lướt qua tờ Bản tin vịnh Cedar.
Anh đã làm việc rất vất vả ở cơ quan nên cần thời gian yên tĩnh vào buổi tối.
Anh luôn cần nửa tiếng để tự thư giãn. Sau khi Stephanie mất, anh đã tạo một lộ trình hàng ngày cho con gái. Khi đi làm về, anh sẽ xem thời sự và đọc báo, còn Jolene đọc sách hoặc chơi ghép hình. Sau đó, họ cùng chuẩn bị bữa tối. Bữa tối cũng không phải lúc nào cũng là thịt và khoai tây. Có hôm còn có cả thịt muối, trứng và bánh quế nữa. Thỉnh thoảng họ còn có bánh quy, sữa và bỏng ngô để tráng miệng, nhưng anh không để việc đó trở thành thói quen.
“Bố không gọi cho cô ấy”, Jolene nhắc.
“Sao con không gọi?”, anh hỏi. Trước đây cô bé thường xuyên gọi cho Rachel Pendergast. Rachel đã trở thành người mẹ thứ hai sau cái chết của Stephanie. Rất nhiều buổi tối và các ngày thứ bảy cô cùng đi mua sắm, ăn uống hoặc làm những việc tương tự với hai bố con họ. Lên năm tuổi, Jolene quyết định là cô bé cần một người mẹ và cô bé đã chọn Rachel. Bruce mỉm cười khi nhớ lại cái ngày gặp Rachel ở tiệm sửa móng - và anh bối rối thế nào trước tuyên bố của con gái.
Nhưng Bruce lại vô cùng cảm kích trước sự can thiệp của Rachel vào cuộc sống của hai bố con, dù anh chẳng yêu cầu. Anh không thích các mối quan hệ yêu đương, anh lại tự nhủ với mình như thế. Anh là người đàn ông chỉ biết đến một người phụ nữ, và Stephanie - người vợ đã mất của anh chính là người phụ nữ đó. Giờ đây, cô đã ra đi, và anh không hề có ý định đi bước nữa. Rachel hiểu anh, mặc dù hầu hết những người phụ nữ khác không hiểu được. Vì bạn bè thấy anh là người đàn ông tử tế nên họ cố gắng tìm cho anh một người vợ. Tuy nhiên, với bất kỳ người phụ nữ nào được giới thiệu, anh đều tỏ thái độ lạnh nhạt, lạnh nhạt. Anh không hứng thú với bất cứ ai. Và những người phụ nữ đó cuối cùng cũng hiểu rằng họ không được anh chào đón.
“Con muốn bố gọi cho cô Rachel”, Jolene nói.
Bruce hạ tờ báo xuống. “Tại sao?”.
“Vì như thế cô ấy sẽ biết là bố đồng ý”.
Bruce có thể thấy là buổi tối bình yên của mình đã vỡ vụn. Jolene rất hay nói chuyện với Rachel. Hai cô cháu thường nói chuyện với nhau và đi chơi ít nhất một lần một tuần vì những lý do này nọ. Giờ đây khi anh chàng người yêu của Rachel rời đến San Diego thì con gái anh và cô thường xuyên gặp gỡ nhau hơn.
Bruce nghĩ việc Nate Olsen không ở đây chẳng phải là một mất mát gì nhưng anh không nói điều đó với cô. Rachel có thể hẹn hò với bất kỳ ai cô ấy muốn.
“Đây”, Jolene đưa điện thoại cho anh.
“Được rồi, được rồi”. Anh lẩm bẩm. Anh không dám thú nhận là anh thích liên lạc với Rachel. Nhưng anh vẫn tự lừa dối bản thân rằng chỉ xem cô như một người bạn - một người bạn tốt để gọi điện cho nhau.
“Chào em”, anh nói khi Rachel nhấc điện thoại lên. “Thứ bảy này em có làm gì đặc biệt không?”.
“Ý anh là gì?”.
“Jolene muốn mua đồ để đi học và con bé thích em đưa đi”.
“Được em sẽ đi với con bé”.
Bruce cười trước sự nhiệt tình của Rachel. Anh không hiểu sao phụ nữ lại thích di mua sắm thế. Họ sung sướng khi được vào một khu mua sắm. Ở đó, họ thỏa thuê chọn lựa ga giường hạ giá, vài loại đồ bán rẻ, đồ trang điểm... và bất kỳ thú gì được bày bán. Với Bruce, điều này thật buồn cười.
“Có gì buồn cười ạ?”.
“Chuyện phụ nữ và mua sắm”.
“Nghe này, anh Bruce, có thể anh không muốn tới đó. Nhưng đàn ông có lựa chọn và sở thích của đàn ông, và phụ nữ cũng thế chứ. Em cá là lúc này anh đang ngồi trước màn hình tivi và tay cầm cái điều khiển từ xa. Em cũng cá là anh đang vừa đọc báo vừa xem thời sự trên ti vi đấy”.
Bruce không lấy làm ngạc nhiên khi thấy Rachel có vẻ biết rõ về thói quen này của mình. Vài năm nay Rachel thường xuyên đến nhà anh và anh cũng hay đến nhà cô. Cô là người phụ nữ duy nhất phá vỡ hàng rào tự bảo vệ của anh. Bất chợt, anh tự hỏi liệu cô có đoán đúng về thói quen của những người đàn ông khác như về anh không. Và nếu đúng, thì sao cô lại có thể biết được nhỉ?
“Em có tin tức gì về Anh chàng người yêu không?”, anh hỏi.
“Em mong là anh không gọi Nate như thế nữa”, giọng Rachel mất hết vẻ hài hước.
“Được rồi, anh chàng hải quân của em”, anh sửa lại. Thật ra, Bruce chưa bao giờ quan tâm tới bạn trai làm bên hải quân của Rachel. Bởi anh không thể tưởng tượng ra được họ lại có thể là một đôi. Anh cũng ngạc nhiên khi Nate không thấy bực tức vì Rachel đã dành thời gian cho Jolene. Thật ra, anh đã thử vài lần xen vào giữa hai người họ. Nhưng cho đến lúc này, việc đó vẫn không mang lại hiệu quả gì; Rachel không cho phép.
“Ngày nào bọn em cũng nói chuyện. Anh ấy nhớ em”.
“Em có nhớ không?”. Bruce hỏi mặc dù anh biết là cô sẽ nói gì.
“Em nhớ phát điên. Em sắp bay tới California để thăm anh ấy. Hoặc một cuối tuần nào đó anh ấy sẽ bay đến đây. Bọn em thật khổ sở khi thiếu nhau”.
Bruce phải cắn lưỡi lại để không nhận xét một cách cay cú. Anh không biết tại sao anh lại hỏi Rachel điều vừa rồi. Nghĩ tới việc Nate Olsen và Rachel ở bên nhau anh vô cùng khó chịu, mặc dù anh không muốn tìm ra lý do vì sao mình lại có cảm giác ấy.
“Ở thị trấn có gì mới không anh?”. Đột nhiên Rachel đổi chủ đề. “Anh đang đọc báo phải không? Cập nhật cho em với”.
“Được”, anh trả lời và nhìn xuống trang nhất. “Ban giám hiệu trường chuẩn bị phát đợt phiếu bầu mới trong tháng Chín. Em sẽ bầu chứ?”.
“Tất nhiên rối. Còn gì nữa không anh?”.
“Ở đây có một bài báo của Jack Griffin về phòng tranh nghệ thuật phố Harbor. Rõ ràng là người chủ sắp đóng cửa, chí ít là trong những tháng mùa đông này, và có lẽ thế lại tốt”.
“Ôi không”, Rachel lẩm bẩm. “Maryellen Bowman sẽ rất buồn trước cái tin ấy. Chính cô ấy là người đầu tiên gây dựng nó. Rất nhiều nghệ sỹ địa phương dựa vào nó để có thêm thu nhập đấy”.
“Có cả một tin nhỏ về bữa tiệc chia tay Linnette McAfeel, Bruce tiếp tục.
“Tuần tới sẽ là ngày cuối cùng của cô ấy ở bệnh viện”.
“Thật buồn khi cô ấy chuyển đi”, Rachel thốt lên. “Người chuyển đi lẽ ra phải là Cal”, giọng cô đầy vẻ phẫn nộ.
“Cal là ai?”.
Cô bắt đầu giải thích về Lirulette, Cal Washburn và mối quan hệ của họ, rồi cô kết thúc bằng câu, “Anh ta làm tan vỡ trái tim cô ấy, và vì thế bây giờ cô ấy rời khỏi thị trấn”.
“Tại sao lại phải thế?”. Với Bruce, điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì. Anh luôn là người cuối cùng hiểu ra tại sao và vì đâu lại có một mối quan hệ như vậy Rachel giải thích vì sao cô lại nghĩ Linnette quyết định chuyển đi. Nhưng anh vẫn chẳng hiểu gì Linnette và cái anh chàng Cal này chia tay. Vậy thì sao nhỉ?
Có phải là học sinh đâu. Mọi người nên cùng tồn tại và xử sự như người lớn chứ.
“Tuần này có đám tang của Martha Evan”, Rachel tiếp tục. “Trên báo có tin nào về sự kiện này không?”.
“Bà ấy là ai?”.
“Đó là một bà già, khoảng chín mươi tuổi. Em đã làm tóc cho bà ấy”.
Anh không muốn nghe chuyện đó. “Em đã làm à?” anh ngập ngừng hỏi.
“Tất nhiên. Đó là một bà lão đáng yêu. Em sẽ nhớ bà ấy”.
“Nhưng tại sao...”.
“Thỉnh thoảng nhà tang lễ thuê em. Em rất quý bà Martha nên muốn làm tóc cho bà ấy”.
Họ tán gẫu với nhau một lát nữa, đùa với nhau hết chuyện nọ đến chuyện kia, kể cho nhau nghe chuyện công việc. Khi đặt điện thoại xuống, Bruce choáng cả người khi nhận ra là họ đã nói chuyện với nhau hơn một tiếng đồng hồ.
“Cô Rachel nói gì thế ạ?”. Jolene hỏi. Cô bé đã kiên nhẫn chờ đợi bằng cách xếp hình những chú ngựa đang nhởn nhơ trên đồng cỏ. Năm trăm mảnh ghép cơ đấy! Anh rất ấn tượng.
“Cô ấy bảo chín rưỡi sáng thứ bảy cô ấy sẽ đón con”, anh nói thẫn thờ. Một tiếng đồng hồ. Anh đã nói chuyện qua điện thoại với Rachel cả một tiếng đồng hồ.
Có gì đó không ổn.
Bruce vốn không thích nói chuyện qua điện thoại. Chỉ năm phút thôi. Thế là đủ. Anh chỉ nói những gì cần thiết rồi gác máy. Anh hầu như không nhớ cuộc nói chuyện nào trong suốt cuộc đời trưởng thành của mình mà lại kéo dài hơn mười lăm phút.
“Bố?” Jolene cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
“Gì cơ?”.
“Bố đang đứng ngây người ra kìa”.
“Bố ấy à?”. Đến lúc Jolene chỉ ra anh mới biết là mình đang đứng.
“Bố có ổn không?”, con gái anh hỏi.
Bruce ngồi xuống. “Bố không biết”. Anh cảm thấy choáng váng và như thế với anh là không bình thường. Thực ra, đầu anh đang quay cuồng. Có thể anh bị cúm. Vâng, một loại cúm mang tên Rachel. Nhưng từ đâu mà lại có loại cúm đó nhỉ? Nhìn con gái mình, anh chợt nhận ra là cô bé đang nhìn bố một cách đầy lạ lẫm.
“Con có nên gọi không?”.
“Không”. Anh cố nặn ra một nụ cười. “Bố ổn mà. Bố có một câu hỏi cho con đấy”.
“Vâng”. Cô bé quỳ trước mặt anh, hai tay để trên đầu gối. “Bố có muốn con lấy cho bố một cốc nước không?”.
“Không, không, không sao đâu”. Tim anh đập thình thịch nhưng anh cố lờ đi.
“Con thích cô Rachel phải không?”. Jolene chẳng cần phải trả lời. Rachel đã thay thế vị trí của Stephanie trong cuộc đời cô bé. Bố mẹ anh sống ở Connecticut, và Jolene mới chỉ gặp họ hai hay ba lần. Bố mẹ Staphanie đã ly dị từ khi cô còn nhỏ, và mối quan hệ của cô với bố mình chưa bao giờ tốt đẹp. Hai năm sau khi Stephanie mất, mẹ cô cũng qua đời. Bà không thể chịu đựng được nỗi đau mất mát đứa con duy nhất của mình. Bruce và con gái anh hầu như chẳng có ai khác gần gũi. Trừ Rachel...
“Bố, dĩ nhiên là con thích cô Rachel”, Jolene nói. “Bố cũng thích cô ấy mà, phải không?”.
Anh nheo mắt lại. “Ý con là gì?”. Anh hỏi đầy vẻ nghi hoặc.
“Bố không thấy ngây dại vì cô ấy hay vì bất kỳ thứ gì ở cô ấy à?”.
“Không, không, mọi thứ... đều ổn cả”.
Mắt con gái anh bỗng trở nên sợ hãi.
“Cô ấy sẽ không lấy chú Nate và chuyển đến Sandiego chứ ạ?”.
Không, nếu bố có thể can thiệp vào, một giọng nói vang lên trong đầu anh.
Vì Jolene đang chăm chú nhìn nên anh lắc đầu và tỏ ra là sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Họ cùng chuẩn bị bữa tối. Jolene làm món sa-lát rau xanh trong khi Bruce làm bánh xăng-guých cá ngừ. Giờ ăn tối rất quan trọng với Stephanie. Vì anh biết vợ anh muốn như thế nên anh luôn cố gắng cùng Jolene ăn bữa tối. Anh cố gắng chăm chú lắng nghe cô bé kể về ngày hôm đó. Suốt mùa hè này, cô bé đã tham gia chương trình cắm trại ban ngày của một nhà thờ và rất thích hoạt động này. Cô bé háo hức kẽ một câu chuyện dài và phức tạp trong vở kịch mà nó tham gia, và anh buộc phải gật đầu, rồi đưa ra một số câu hỏi để chứng tỏ là mình có quan tâm. Giờ đi ngủ mùa hè là chín rưỡi. Jolene ngoan ngoãn lên giường mà chẳng thắc mắc gì. Anh lau bếp rồi nghĩ về việc đi ngủ một mình, nhưng anh biết mình sẽ chẳng ngủ được. Anh cố nghĩ ra việc để làm. Sau khi giặt một đống quần áo rồi cho vào máy sấy, anh lau nhà tắm. Anh cho rằng tiêu hao năng lượng thế không phải là vô ích. Hiếm khi anh chăm chỉ như thế này.
Nhưng hôm nay, điều đó là cần thiết. Có lẽ anh sẽ ngủ thật nhanh và thật ngon sau khi mệt mỏi vì tất cả những việc thu dọn vừa rồi.
Cuối cùng, anh cũng quăng mình xuống giường, xoay đi xoay lại hàng tiếng đồng hồ, và rồi chợt nhận ra rằng phải đến khi nói chuyện lần nữa với Rachel thì mới ngủ được. Chuông điện thoại reo tới bốn lần cô mới nhấc máy.
“A lô”. Giọng cô hơi ngái ngủ.
“Anh đây”, anh nói và cảm thấy hơi khó chịu khi nhìn chiếc đồng hồ ở chiếc bàn cạnh giường và nhận ra là đã quá nửa đêm.
“Bruce? Anh có biết mấy giờ rồi không?”. Cô có vẻ tỉnh táo hơn. Giọng cô hơi khó chịu.
“Xin lỗi em...”.
“Sao thế anh?”.
“Lúc trước chúng ta nói chuyện”, anh chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
“Vâng, về chuyện đó ạ?”.
“Chúng ta đã nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ”.
Anh thông báo để rồi cả hai cùng im lặng, và anh buộc phải nói tiếp. “Giữa hai chúng ta có chuyện gì đó, Rachel ạ”.
Cô thở dài, hoặc có thể là đang cố ngăn một cái ngáp.
“Vâng, không sao ạ”.
“Cả đời mình, anh chưa bao giờ nói chuyện với người phụ nữ nào lâu đến thế?”. Anh ngập ngừng rồi nói thêm, “ý anh là còn lâu hơn cả nói chuyện với Stephanie”.
“Anh đánh thức em dậy giữa lúc em đang ngủ say như chết để thông báo với em tin đó à?”. Giọng cô đầy ngờ vực.
“Ừ”.
“Bruce, anh nghe đây, chúng ta là bạn. Chúng ta là bạn bè đã nhiều năm.
Bạn bè nói chuyện với nhau ấy mà”.
“Anh không tán gẫu qua điện thoại”, anh bật ra. “Chỉ là anh vốn không phải là người hay buôn chuyện. Anh chưa bao giờ như thế”.
“Anh đang nghĩ quá nhiều rồi. Có gì đâu anh”.
“Jolene đang lo lắng”. Anh nói ra ngay ý nghĩ vừa đến trong đầu.
“Về anh à?”.
“Không”, anh bảo cô ngay lập tức. “Về em”.
“Em ấy à?”.
“Ừ. Nó sợ rằng em sẽ lấy Nate và chuyến đi”. Anh cũng vô cùng lo lắng điều này, nhưng anh không thế nói với Rachel được. Anh đã thổ lộ quá nhiều những bối rối trong anh rồi. Cảm xúc của anh đối với Rachel đang thay đổi - và có lẽ anh vẫn chưa thực sự nhận ra sự thay đổi ấy.
“Bruce, Jolene và em đã bàn nhiều về chuyện này rồi. Nếu con bé có nhắc lại với anh, hãy bảo nó rằng người nó cần nói là em”.
“Em nói với con bé thế nào?”, anh hỏi. Lúc này họ đang nói chuyện về con gái anh và anh có quyền được biết. Rachel ngáp rồi mới trả lời. “Em đã hứa với con bé rằng con bé sẽ mãi mãi là một phần trong cuộc đời em”.
“Vậy là cuối cùng em đã quyết định lấy Anh chàng người yêu”.
“Anh thôi đi được không”, cô gắt lên.
“Giờ thì anh lo cho Jolene”, anh thì thầm. Anh có cảm giác như mình sắp mất đi người bạn thân thiết nhất. Nỗi buồn đè nặng lên vai anh. Nếu Rachel lấy Nate, thì cô sẽ chuyển đi và rời xa hai bố con anh.
“Em có thể đi ngủ được chưa?”, cô hỏi.
“Anh cảm thấy thích nói chuyện”, anh lẩm bẩm và lại nằm xuống gối.
“Bruce, gần sáng rồi!”.
“Anh biết. Nhưng giờ em cũng tỉnh rồi phải không?”.
“Vâng, vì anh mà em tỉnh đấy. Anh thích nói chuyện gì nào - ngoài chuyện Nate và em ra?”.
“Em có muốn ra ngoài ăn tối thứ bảy không? Sau khi đi mua sắm ấy?”.
“Bruce!”.
“Sao em?”.
“Em muốn đi ngủ. Em muốn thế”.
“Ôi!”.
“Hãy uống hai viên aspirin và gọi em vào buổi sáng”.
Anh cười. “Chúc em ngủ ngon, Rachel”.
“Chúc anh ngủ ngon, Bruce”, cô nói rõ ràng.
Anh vừa đặt ống nghe xuống vừa mỉm cười mặc dù chẳng có gì đáng cười cả. Rachel có thể sẽ lấy Nate Olson và chuyển đi lắm chứ, lúc đó nỗi trống vắng cô để lại trong anh sẽ còn sâu hơn trước rất nhiều.