Tối thứ Hai, sau khi đã hoàn tất việc nhà và gập xong đống quần áo, Rachel ra ngồi trước tivi. Tâm trí cô không tập trung vào chương trình truyền hình, mà chính cô cũng không biết mình đang nghĩ vẩn vơ điều gì nữa. Tuần trước, cô đã cố hết sức để không nghĩ đến mớ hỗn độn trong cuộc sống của mình kể từ khi chia tay với Nate. Tất cả những điều cô lo nghĩ về Bruce đều tỏ ra đúng. Từ sau cuộc nói chuyện kỳ quặc giữa hai người, họ vẫn chưa gặp nhau.
Cả Jolene cũng vậy. Điều duy nhất khiên cô thấy vui, đó là chiến thắng của Bobby Polgar trong trận đấu cờ ở New York - và Aleksandr Vladimir đã bị bắt.
Điều đó thật sự khiến cô thấy phấn chấn. Cô băn khoăn không biết có nên ăn mừng không. Cô sẽ rất sẵn lòng ăn mừng những tin vui này.
Tiếng chuông điện thoại khiến cô giật mình. Rachel đoán là của Teri gọi về từ New York.
Điện thoại báo đó là Bruce. Hoặc Jolene.
“Chào cô Rachel”, Jolene hồ hởi. “Hai bố con cháu đang làm bánh, cháu chỉ còn một quả trứng nhưng hướng dẫn nấu ăn nói phải có ba quả cơ”.
“Cháu thêm hai thìa nước vào”, Rachel gợi ý.
“Cảm ơn cô”. Trước khi gác máy cô bé tiếp. Cháu đã không gặp cô cả tuần nay rồi”.
“Cô biết. Cô rất nhớ cháu, Jolene”.
“Cháu cũng nhớ cô. Ôi, cô đợi một phút nhé?”.
“Được”. Rachel nghe thấy tiếng Bruce vọng vào. Rồi Jolene quay lại. “Bố muốn gặp cô”.
“Được”. Tim cô bắt đầu đập nhanh.
“Chào em”, Bruce nói. Tiếng của anh khàn khàn và cô băn khoăn liệu có phải anh bị cảm lạnh.
“Anh ốm à?,” cô hỏi.
“À, không”. Anh hắng giọng.
Anh không nói thêm gì nữa.
Rachel mong chờ anh giải thích tại sao anh muốn nói chuyện với cô. “Jolene đang làm bánh hả anh”, cô bắt chuyện vì không thể chịu sự im lặng thêm một giây nào nữa. “Có nhân dịp gì không vậy?”.
“Không hẳn. Chẳng qua con bé có hứng làm bánh thôi”.
Lại im lặng. Cô toan gác máy.
“Hôm trước em định nói gì nhỉ, anh nghĩ hình như mình chưa nghe rõ”, cuối cùng anh cũng lên tiếng.
“Gì cơ?”.
“Có phải em nói em không gặp Nate nữa?”.
“Vâng”. Cô không giải thích thêm.
“Tại sao?”.
“Đó không phải là việc của anh”.
Không đời nào cô chịu thú nhận rằng cô yêu anh nữa, nhất là khi anh quá khờ khạo như vậy.
“Theo anh, anh nghĩ em đã sai lầm. Anh nghĩ em nên cưới Nate”.
Cái gì? Rachel chớp mắt kinh ngạc. “Tốt, có lẽ em sẽ làm vậy. Cảm ơn anh rất nhiều về lời khuyên đó. Em sẽ ghi nhớ”. Cô đập mạnh điện thoại. Tiếng chuông lại vang lên. Vẫn là Bruce. Cô không định nghe máy. Khi chế độ trả lời tự động bật lên, tiếng anh vang khắp nhà.
“Rachel, anh biết em ở đó. Thôi nào, hiểu cho anh, được không?”.
Cô quay lưng lại, “Không, không đời nào!”.
Cô phải ra ngoài. Vơ lấy chiếc ví, cô lao ra xe, nhưng đi được nửa đường cô đã nhận ra rằng mình đã thất vọng đến nỗi quên cả áo khoác. Đúng lúc vừa quay lại lấy áo và chui vào xe thì cô thấy xe của Bruce đi vào ngã rẽ. Cô phóng xe đi mong sao anh không nhìn thấy.
Thế nhưng anh không chỉ kịp nhìn thấy cô, mà anh còn đi theo cô đến tận trạm thu vé. Anh dừng xe lại và ra khỏi xe đúng lúc cô cũng làm như vậy.
“Sao em lại tức giận với anh?”, anh hỏi.
Rachel phớt lờ và lao vào cửa hàng, cứ như cô đã có sẵn ý định mua đồ chuẩn bí cho cả mùa bão tuyết.
Bruce vẫn không bỏ cuộc. “Anh không biết mình đã nói gì quá kinh khủng”, anh lẽo đẽo theo cô.
“Nate Olsen sẽ là một người chồng tốt của em”. Bruce nói.
Rachel không thèm trả lời nữa.
“Cậu ấy yêu em”. Vẫn là Bruce.
Cô tiếp tục phớt lờ và vồ lấy giỏ hàng đặt ngoài lối vào.
“Nate có những mối quan hệ tốt đẹp, có tiền bạc và uy tín”. Bruce cũng lấy một chiếc giỏ cho mình.
Với cô như thế đã là quá đủ rồi. Nhìn xoáy vào mặt anh, cô hỏi từng từ một, rành rọt. “Tại sao anh lại hôn em?”.
“Khi nào?”.
“Tất cả mọi lần”.
“Tại sao?”, anh nhắc lại. “Anh không biết. Anh nghĩ mình không nên thế”.
“Em không thể chấp nhận được anh nữa”. Cô gạt giỏ hàng qua anh và thấy rằng tất cả những người mua hàng khác đều dạt đường cho cô. Rõ ràng họ biết tâm trạng của cô lúc này. Nhưng Bruce, không may thay, lại không hiểu điều đó.
Băng qua lối đi, Rachel vồ lấy những món đồ, dù cô không biết chúng là gì hay cô có cần chúng hay không. Bruce đứng ngay sau cô ở quầy thu ngân. Khi cô trả tiền xong, Bruce bỏ giỏ hàng trống trơn của mình lại và chạy theo cô.
“Anh xách giúp em nhé”.
“Em tự xách được”.
“Anh biết em làm được”. Anh bước ra khỏi cửa, lôi mạnh ba túi đồ của cô.
Rachel không còn cách nào khác là đi theo Bruce. Khi cô đến xe, Bruce đã chờ sẵn.
“Anh nghĩ chúng ta có lý do chính đáng để nói chuyện với nhau”, anh nói với giọng bĩnh tĩnh.
Rachel nhìn anh chằm chằm. “Được. Anh muốn nói gì?”.
Anh thở mạnh. “Anh đã nói dối”.
“Về việc gì?”, cô khoanh tay trước ngực.
“Anh không muốn em cưới Nate. Anh không muốn điều đó một chút nào”.
“Nhưng anh nói...”.
“Anh biết anh đã nói gì, và anh ý thức được từng từ”.
“Vậy sao anh nói...?”.
Anh lắc đầu quầy quậy. “Vì nói gì thì nói Anh chàng người yêu vẫn là sự lựa chọn tốt hơn cho em”.
Cô không buồn tranh cãi với anh về biệt danh kỳ dị nữa; nó không còn ý nghĩa gì nữa.
“Tốt hơn ai?”, cô lẩm bẩm.
Câu hỏi làm anh sững lại. Bruce lặng đi một lúc. Rồi anh đứng thẳng người, tay nắm chặt. “Anh”.
“Anh?”. Cô buông tay. Mãi anh mới đi được vào vấn đề.
Anh hít sâu. “Anh yêu em, Rachel. Anh không biết anh yêu em từ khi nào. Nhưng anh biết rằng tình cảm của anh đã dành hết cho em. Nếu em cưới Nate, trái tim anh sẽ tan nát. Không chỉ Jolene buồn đâu. Anh mới là người đau khổ nhất”.
“Em đã nói với anh là em chia tay Nate rồi”. Cô cũng vẫn nhớ phản ứng của anh. Khi cô nói với anh điều đó anh đã không bộc lộ điều gì cả.
“Tại sao?”, anh hỏi. “Sao em chia tay anh ấy?”.
“Vì đêm hôm em bị bắt cóc, em nhận ra là em đã yêu anh. Em sợ em sẽ chết và người em nghĩ đến là anh. Không phải là Nate”.
Anh tiến lại gần cô. “Vậy tại sao chúng ta lại tranh cãi?”.
“Vì khi em nói em đã chia tay với Nate, anh... anh làm như anh không cần quan tâm đến điều đó”.
Anh chớp mắt. “Anh... như vậy sao?”.
“Phải, anh như vậy đấy”.
“Có lẽ anh không thể tin đó là sự thật”.
“Hoặc anh không biết mình muốn gì”.
“Ôi, có anh biết”, anh khẳng định. “Anh đã yêu em, và đã yêu từ lâu, lâu lắm rồi”.
Cô nhíu mày, không biết có nên tin anh hay không. “Vậy sao anh không ôm em?”.
Bruce cười. “Bởi người anh đang trĩu xuống vì đống đồ này”.
Rachel nhanh chóng mở khóa xe, ngay khi vừa bỏ túi đồ xuống, Bruce đã ôm chầm lấy cô. Rồi anh hôn cô, một nụ hôn giống hệt như nụ hôn ở Taco Shack. Không, tuyệt hơn. Cô miên man trong hạnh phúc.
“Ơn Chúa”, anh thì thầm nhắc đi nhắc lại. “Anh đã rất sợ sẽ mất em”.
Rachel cũng đã rất sợ mất Bruce.
“Anh không có duyên với những mối quan hệ lâu dài mà”, Bruce nói. Anh lại hôn cô, nồng nàn hơn trước. Nụ hôn của anh chứa chan cảm xúc, niềm hân hoan và ngỡ ngàng.
“Em cũng vậy”.
“Tốt”.
“Ôi, Bruce. Em không thể tin là anh thực sự yêu em”.
“Hãy tin vào điều đó. Anh đã biết là anh yêu em từ lâu rồi”, anh thú nhận.
“Nhưng đêm em bị bắt cóc đã làm mọi việc thêm sáng tỏ”.
Anh lại cười. “Tay đánh cờ người Nga đó lại giúp ích cho cả hai ta”. Vòng tay anh xiết chặt lấy cô.
“Em cũng nghĩ như thế, Rachel lẩm bẩm.
“Sáu tháng khi Stephanie mất, anh không nghĩ mình có thể yêu một người nào khác. Nhưng anh đã lầm, Rachel. Anh yêu em. Anh không thể tặng em nhẫn kim cương hay nhà lầu. Anh chỉ là một người đàn ông bình thường, chỉ biết kiếm sống để nuôi con. Anh đã cô đơn nhiều năm rồi, nhưng anh không muốn tiếp tục như vậy nữa”.
Rachel cũng vậy. Cô đã mất mát, hoang mang và sợ hãi quá nhiều rồi. Kể từ sau cái chết của mẹ khi cô mới lên chín tuổi, đây là lần đầu tiên cô có một gia đình thực sự.
Emily Flemming trịnh trọng ngồi xuống ghế trước chiếc đàn piano trong nhà thờ. Cô đặt ngón tay lên phím đàn. Trong thời khắc yên lặng đó, cô tràn đầy cảm hứng chơi đàn và muốn hát lên những bài thánh ca trong trẻo. Chúng mang lại cho cô cảm giác bình yên.
Dave nhanh chóng quay lại nhà thờ. Anh đang trong thời kỳ được gọi là cấm cung. Chồng cô có tinh thần trách nhiệm rất cao và đồng thời cũng mang lòng trắc ẩn lớn. Cưới một người như anh không hề đơn giản; công việc khiến Dave luôn phải rời xa gia đình. Một tuần anh phải vắng nhà năm đến sáu tối. Gần đây, anh thường đi lâu và về muộn hơn mọi khi. Khi anh về đến nhà, mấy đứa con gần như đã ngủ hết, còn Dave thì kiệt sức cả về thể chất và tinh thần. Đó là lý do tại sao cô mong mỏi một buổi tối thảnh thơi. Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của họ và họ sẽ tổ chức ở vịnh.
Sau khi chơi đàn và hát suốt ba mươi phút, Emily thấm mệt, cô quyết định đợi Dave ở văn phòng của nhà thờ.
Khi cô đến, Angel, thư ký nhà thờ vừa tắt máy tính kết thúc buổi tối. “Tôi chắc anh ấy sẽ sớm quay lại người phụ nữ trung niên nói.
“Tôi cũng nghĩ vậy”, Dave đã hứa sẽ đưa cô đi ăn tối trước khi có cuộc họp với Ban Tài chính về ngân sách của nhà thờ trong năm tới.
Cô từng rất lo sợ việc chuyển đến số phố Sandpiper sẽ thu hẹp nguồn tài chính của gia đình.
Emily biết mình đã lầm; khi nhìn thấy ngôi nhà, cô lập tức thích nó ngay.
Mặc cho cô khuyên can rằng họ không đủ tiền mua nhà mới, Dave vẫn khăng khăng mua cho cô. Điều đó làm cô càng yêu anh hơn.
“Tôi sẽ ngồi trong văn phòng đợi anh ấy”, Emily nói khi Angel đang thu xếp đồ. “Chị không cần phải ở lại đâu”.
Angel ngập ngừng. “Tối nay, Gray và tôi cùng mấy người bạn sẽ đi xem phim”.
“Chị đi đi”, Emily nói.
Lang thang trong văn phòng của chồng, Emily ngắm nghía những cuốn sách trên giá và vật dụng trên bàn anh. Anh có thói quen sưu tầm sách, giống như thói quen của phụ nữ với những đôi giày vậy.
Chiếc áo khoác yêu thích của anh vắt trên cửa. Rõ ràng sáng nay anh đã quên nó. Cô tháo chiếc áo ra khỏi mắc, vắt lên tay và nghe thấy tiếng gì đó đập xuống sàn. Vật đó lăn vào gầm bàn. Cúi người nhìn xuống, cô nhận ra đó là một chiếc khuyên tai của phụ nữ. Trông có vẻ đắt tiền. Kim cương? Cô kiểm tra túi; không có chiếc thứ hai. Nếu đó là một món quà bất ngờ nhân ngày kỷ niệm, thì phải có một đôi. Và phải đặt trong hộp nữ trang nữa. Chiếc khuyên này nhìn khá công phu và hơi lỗi thời - chắc chắn không phải kiểu của cô. Dave biết điều đó.
Một cảm giác khó hiểu xâm chiếm cô. Chắc chắn Dave không có người phụ nữ khác. Anh không thể nào... không thể. Tâm trí cô chợt hồi tưởng lại vài tháng trước, và cô giật mình nhận ra rằng cuộc sống hôn nhân của cô đã không còn được như ngày xưa. Chuyện này xảy ra từ khi nào nhỉ? Sáu tháng trước?
Hay một năm?
Bất giác cô thấy lạnh người khi nhớ lại lần viếng thăm gần đây của Cảnh sát trưởng Troy Davis. Anh đến hỏi Dave về Martha Evans và những nữ trang thất lạc của bà. Liệu chiếc khuyên tai này có phải của người phụ nữ giàu có đó? Cô thấy lòng quặn đau.
Có tiếng nói khi cánh cửa bật mở. “Emily?”.
“Em đây, Dave”, cô gọi.
Vội vàng giấu chiếc khuyên vào túi, Emily cười gượng gạo rồi chạy ra với chồng. Vừa đi cô vừa băn khoăn liệu mình đã thực sự hiểu hết về người đàn ông này hay chưa.