Chuyện Tốt Vô Song Cặn Bã Thành Đôi

chương 5: chẳng lẽ tôi là gay? ? ? ? ! ! ! !

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tôi vốn chưa từng tin người khác có siêu năng lực.

Bây giờ tôi tin, bởi vì bên người tôi có một siêu năng lực giả vĩ đại —— Lâm đo Phong! (giả = người, để thế nghe cho oách =)))

Siêu năng lực của người này chính là miệng quạ đen, tốt chưa bao giờ linh, xấu lại linh vô cùng khiến người ta muốn đập đầu vào tường!

“Tây Duệ à, em đã suy nghĩ vấn đề này cả kỳ nghỉ, cảm thấy rằng, chúng ta vẫn là không thích hợp, không bằng, chúng ta tách ra thử xem xem?”

Giờ này khắc này, tôi có vài lựa chọn.

, Ôm chân cô ấy khóc lớn kêu to đừng mà đừng mà đừng vứt bỏ anh mà.

, Đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, ưỡn ngực bỏ đi.

, Bình tĩnh nhìn cô ấy, hỏi cô ấy có phải đã có nam nhân khác hay không.

Từ từ......

Nhưng mà, tôi chỉ yên lặng gật gật đầu, sau đó nhìn thấy Tưởng Dung như trút được gánh nặng, cầm túi lên vui vẻ chạy đi.

Tôi cũng không phải không biết rõ, thế giới này thay đổi rất nhanh.

Mới một kỳ nghỉ mà thôi, tuy rằng giữa khoảng thời gian đó tôi gọi điện mà cô ấy không nghe, nhưng là chuyện như vậy đối với một thiếu nam ngây thơ hưng trí hừng hực chạy về gặp bạn gái ngay ngày đầu tiên sau khi khai giảng, đả kích cũng quá lớn đi.

Trở lại ký túc xá, những người còn lại đang hưng trí bừng bừng gấp lại đống chăn nệm dưới đất, dọn dẹp phòng.

Tôi giống như du hồn đi tới trước giường mình, ngẩn người nhìn chằm chằm vào dòng chữ ‘Cảm tình là phải chậm rãi bồi dưỡng’ trên tường.

Còn chưa bắt đầu bồi dưỡng, tất cả đã kết thúc rồi.

Không biết từ khi nào, mấy người đang thu thập đồ vật này nọ dừng lại động tác, vòng thành một vòng vây tôi ở bên trong, ngựa quen đường cũ hỏi han: “Làm sao vậy? Lại thất tình rồi?”

Liếc một cái, câu này hỏi đến là thuận miệng ha, cả từ ‘lại’ nữa.

“Đừng nản chí, người anh em!” Tiêu Quân Cường vỗ bả vai tôi lời nói thấm thía khuyên giải, “Trước bình minh luôn là đêm đen mà.”

“Như vậy thì con mịa nó cũng quá đen đi, tao đã đen lâu lắm rồi.” Tôi gào thét, “Tao là tới Bắc Cực rồi, nửa năm cũng không thấy được mặt trời.”

“Cái này thì.” Hoàng Suất dùng giọng diễn cảm lúc đọc thơ nói, “Đời người ấy à ~~ chính là giống như một quyển sách vậy ~”

“Tao biết hai đứa bọn mày học khoa tiếng Trung, đừng kích thích tao nữa.” Tôi rầu rĩ ngồi trên giường, “Nếu đời người thật sự như trong sách thì tao chắc chắn sẽ đập chết tác giả luôn, chuyện tình của tao cùng Tưởng Dung chưa đến chương đã kết thúc, giữa đó còn làm tao bệnh một lần.” (T^T Tây Duệ ~~ đứa con bất hiếu này.)

Hai người đối diện kia liếc mắt nhìn nhau một cái, hỏi tôi: “Vậy mày tính làm gì bây giờ?”

“Bọn mày còn có bạn học xinh đẹp nào nữa không?” Tôi hỏi.

Hoàng Suất gật đầu: “Lúc thắng lúc thua, khi bại khi thắng, dũng khí rất đáng khen!”

Tiêu Quân Cường cảm khái: “Nếu như tất cả người Trung Quốc đều có nghị lực giống như mày, sớm đã vượt qua nước Mĩ rồi.”

Lâm đo Phong vẫn không hé răng bên cạnh đột nhiên đập bàn, đứng lên: “Mày còn dám tìm!”

Ba người sáu con mắt xoạt một tiếng bắn về phía Lâm đo Phong.

Tiêu Quân Cường nói: “Mày không thể ngăn cản quyền lợi đi tìm tình yêu đích thực của một chiến binh cách mạng chứ.”

Hoàng Suất tiếp lời: “Đạo Phong, điều gì mình không muốn thì đừng bắt người khác làm chứ, mày không thể bởi vì bạn gái mày nhiều tới ứng phó không nổi liền ngăn cản Tiểu Duệ tìm bạn gái, như vậy không tốt, không tốt.” (câu điều gì ở trên ấy là câu “tử sở bất dư, vật thi vu nhân”, tra thì chỉ thấy “Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân” trong Luận ngữ thôi, thấy hợp nghĩa + có thể tác giả nhớ sai hoặc cố tình nên để vậy)

Tôi thì kỳ quái hỏi: “Vì sao tao lại không dám tìm?”

Lâm đo Phong sắc mặt lúc đỏ lúc trắng nửa ngày, mới nói với tôi: “Mày đầu tiên phải hỏi người ta cho rõ vì sao vứt bỏ mày chứ! Bằng không chẳng phải mày sẽ thất bại cả đời à?”

“Có đạo lý!” Cả ba người chúng tôi đồng loạt gật đầu.

“Tao bây giờ liền gọi điện thoại hỏi cô ấy.” Tôi lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại.

“Chờ một chút.” Hắn đoạt lấy di động tôi, “Loại chuyện này nói giáp mặt có vẻ tốt hơn.”

“Nói cũng đúng.” Tôi gật gật đầu.

Trước kia vẫn hỏi không ra nguyên nhân chia tay thực sự, lúc này đây nhất định phải hỏi cho ra nhẽ mới được.

“Lý do chia tay à.” Tưởng Dung nắm chặt lon Cocacola trong tay, một bộ muốn nói lại thôi.

“Không cần lo lắng sẽ kích thích anh. Anh có phải...... có chỗ nào làm không được tốt không?”

“Không, không phải vậy.” Tưởng Dung cúi đầu, nhẹ nhàng nói, “Chúng ta yêu nhau được vài tháng, anh đều không chạm đến em.”

“Từ từ!!!!!!” Tôi kêu lớn, “Em em em em em em em em nói vậy là sao??”

“Không phải cái kia đâu.” Tưởng Dung phì một tiếng bật cười, “Em là nói động chạm thông thường ấy.”

“Động chạm thông thường?”

“Nói cách khác, nếu anh thực sự thích một người, không phải sẽ muốn ôm người đó, hôn người đó, dính bên người người đó sao?” Tưởng Dung giống như nghĩ đến chuyện tình ngọt ngào nào đó, mặt đỏ lên, nửa ngày mới hoàn hồn, tiếp tục nói, “Nhưng mà anh chưa bao giờ chủ động chạm vào em, trừ phi em chủ động dựa vào ngực anh, anh mới đáp lại. Như vậy, làm cho em cảm thấy, anh giống như một chút cũng không thích em.”

“Anh rất thích em mà.”

“Không phải, em cảm thấy anh cùng nam sinh bình thường không quá giống nhau.” Tưởng Dung tiếp tục ngọt ngào ỏn à ỏn ẻn nói, “Cho dù là nam sinh trong ban, lúc ở cùng một chỗ với nữ sinh, ánh mắt sẽ thường xuyên đặt lên ngực con gái hay các địa phương linh tinh khác, Tây Duệ anh thì lại rất ít xem.”

“......” Tôi yên lặng, cũng không thể nói cho cô ấy biết tôi luôn thừa dịp cổ không chú ý xem trộm đi.

“Cho nên ý, lại nghe nói tình huống lúc trước của anh.” Tưởng Dung biểu tình như đang nhịn cười, giống như phải học thuộc lòng cái gì đó(?) nói, “Em liền suy nghĩ, Tây Duệ anh có phải là, không có hứng thú với nữ sinh không?”

“Cái gì?” Tôi sửng sốt, “Em nói vậy là có ý gì?”

“Nói cách khác, Tây Duệ anh không phải là...... Cái kia...... anh hay là nghĩ lại cho tốt tính hướng của mình đi.”

“Anh rất bình thường.” Tôi thích nhìn những em gái xinh đẹp, còn có thể phát xuân với mỹ nữ, thấy thế nào cũng là một nam sinh tuổi bình thường mà.

“Cái này không giống nhau.” Tưởng Dung nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Căn cứ nghiên cứu cho thấy, có một bộ phận tương đối nhiều người bệnh đồng tính luyến ái cũng không biết tính hướng của chính mình, có khi còn cần các loại nhân tố bên ngoài để dẫn phát.”

“Cái này thì liên quan gì tới anh chứ?” Tôi buông tay, “Anh thích nữ nhân mà.”

Em đang nói lung tung ấy mà.” Tưởng Dung lè lưỡi, “Trêu anh đó, anh đừng để trong lòng ha.”

Không để trong lòng, lôi thôi dài dòng, tôi đương nhiên sẽ không để trong lòng.

Từ nhỏ đến lớn tôi vẫn luôn đuổi theo sau mông nữ sinh.

Tôi như thế sao có thể thích nam nhân chứ!

Làm sao có thể!

“Căn cứ nghiên cứu cho thấy, có một bộ phận tương đối nhiều người bệnh đồng tính luyến ái cũng không biết tính hướng của chính mình, có khi còn cần các loại nhân tố bên ngoài để dẫn phát.”

“Tây Duệ cậu chưa từng muốn quá thân cận với nữ sinh nhỉ.”

Tôi cũng không phải cái loại sắc lang như Lâm đo Phong, đương nhiên sẽ không thể vừa thấy nữ nhân đã nhào tới không chút do dự.

“Nếu anh thực sự thích một người, không phải sẽ muốn ôm người đó, hôn người đó, dính bên người người đó sao?”

Tôi bây giờ không có loại phản ứng thế này đồng nghĩa với việc tôi còn chưa gặp được người mình thích.

Điều này sao có thể chứng minh tôi gay!!

Sao có thể chứ?

......

......

Có điều......

Nói cách khác......

Cũng không thể chứng minh tôi không phải......

Tôi chưa từng nghĩ chính mình có thể là gay.

Sau khi khổ sở suy nghĩ một lúc lâu, tôi chạy đến thư viện mượn một xấp dầy sách trở về.

Dọc theo đường đi chả khác gì kẻ trộm, ôm tập sách này chuyên chọn đường nhỏ mà đi.

Ghé vào cửa ký túc xá, cẩn thận nghe ngóng thật lâu, lấy tay nhẹ nhàng đẩy đẩy cửa, phát hiện đã khóa, lúc này mới yên tâm lấy chìa khóa ra.

Bởi vì phải bê nhiều sách, cho nên không thể thuận lợi mở cửa, chỉ có thể chậm rãi cúi thân mình xuống, dùng đầu ngón tay kẹp chìa khóa mở cửa.

Càng gấp lại càng không mở được.

Mà thời gian càng dài lại càng lo lắng sách trong tay bị người khác phát hiện, lại càng sốt ruột.

Vòng tuần hoàn ác tính lặp lại vô cùng vô tận.

Ngay lúc tôi đang gấp đến đầu đổ đầy mồ hôi, thanh âm của ác ma vang lên: “Tây Duệ, mày đang làm gì vậy?”

Tay tôi chấn động, sách trên tay bịch một tiếng rơi lả tả, xui xẻo như nào mà tất cả đều hướng lên trên.

“Lâm, Lâm đo Phong......”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio