Chuyên Viên Trang Điểm Khó Mời

chương 1

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tôi là Dư Dạ, là một kẻ chuyên trang điểm cho xác chết, theo như mọi người thường gọi đó là thợ trang điểm, và đương nhiên khách hàng của tôi chính là người ch.ết.

Vì công việc của tôi là tiễn đưa mấy vị khách đặc biệt này đoạn đường cuối một cách xinh đẹp, có thể diện nhất.

Bởi vì bản mệnh là Đại hung (*) nên sinh ra không cha không mẹ.

(*) Mệnh Đại hung: mệnh xấu, dữ.

Vì muốn kiếm tiền trang trải phí sinh hoạt và học phí đại học, tôi trở thành streamer về chủ đề chia sẻ các mẹo trang điểm.

Vừa mới mở livestream đã có một lượng lớn người tiến vào phòng.

[Kẻ lừa đảo năm nào cũng có nhưng năm nay đặc biệt nhiều. Đúng kiểu ai cũng có thể trở thành người nổi tiếng mà.]

[Ây dô, cô em chủ phòng ơi, xinh đẹp thế này sao không tự mình làm người mẫu luôn đi, cần gì phải sử dụng mấy món đồ giả đó, không bằng để anh trai tới làm mẫu cho em nè~~]

Đêm đã khuya, làn sóng bình luận càng ngày càng khó mà kiểm soát.

Tôi không nhìn bình luận, chỉ tập trung nói về các mẹo trang điểm, tay vẫn luôn nhẹ nhàng, đều đặn trang điểm cho người mẫu.

“Hoá trang là một môn nghệ thuật mới mẻ, chúng ta có thể tuỳ vào mỗi trường hợp để chọn trang phục và cách trang điểm phù hợp, tốt khoe xấu che, tô điểm cho bản thân trở nên hoàn hảo nhất.”

“Trang điểm theo phong cách cổ trang cũng là một loại phong cách trang điểm, hôm nay chúng ta sẽ tìm hiểu cách trang điểm này. Đầu tiên chúng ta cần phải để khuôn mặt sạch sẽ tự nhiên, đồng thời cần phải chú ý những chỗ bị thi ban (*) để che giấu…”

Tay tôi dừng lại, nói sai rồi.

Gần như trong chớp mắt, số lượng người xem phòng livestream tăng lên chóng mặt, từ mấy trăm người tăng thành mấy vạn người.

Màn hình liên tục nhấp nháy 3 chữ “Nhiếp Thanh Thanh muốn liên lạc với bạn”.

Dừng lại một chút, tôi hờ hững nói: “Chủ phòng chỉ nói các vấn đề liên quan tới trang điểm trên livestream, muốn giải đáp vấn đề gì liên quan thì cứ bình luận, chủ phòng sẽ giải đáp mọi thắc mắc một cách đầy đủ và chi tiết.”

Tôi còn chưa nói xong thì bão bình luận đã bùng nổ.

[Chủ phòng, mở to mắt lên mà xem Nhiếp Thanh Thanh là ai, còn cô là ai mà dám kiêu ngạo thế chứ!]

[Tôi khuyên tốt nhất chủ phòng đừng để Thanh Bảo bối của chúng tôi chờ lâu, không là chúng tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu!]

Nhớ tới sự cực đoan của đám fan cuồng đó, tay tôi dừng lại, bất đắc dĩ nhận cuộc gọi.

Đập vào mắt tôi đó là một người đẹp da trắng, đường nét khuôn mặt sắc sảo xinh đẹp, cô ta mặc một bộ đồ ngủ, tóc buộc cao, để lộ cái cổ trắng nõn mảnh khảnh.

“Dư Dạ, cô là thợ trang điểm đúng không?”

Trong chớp mắt, bình luận tăng lên với tốc độ nhanh chóng mặt.

[Clm, thật sự là Thanh Thanh này, Thanh Thanh đẹp quá đi, đúng là vẻ đẹp đỉnh chóp nhất giới giải trí mà.]

[Được Thanh bảo bối vào phòng phát sóng chắc người chủ phòng không tên không tuổi kia sướng đến điên luôn rồi.]

Sướng đến điên thì chưa thấy đâu mà phiền phức thì có rồi đây.

Tôi nhìn vào vị mỹ nữ nọ, mặt mày xinh đẹp, lộ ra sự quyến rũ khiến người người cam tâm tình nguyện móc hết tim gan phèo phổi dâng lên cho cô ta, đôi môi không chút son phấn cũng lộ ra nét hồng hào nhìn là thấy mê.

Tôi cười híp mắt.

Nhiếp Thanh Thanh.

Nữ diễn viên trẻ tuổi nổi tiếng, được tung hô là nhan sắc nghìn năm có một ở giới giải trí, khi đặt lên bàn cân so sánh nhan sắc với mấy nữ nghệ sĩ khác trong giới thì chưa bao giờ thua.

Thường xuyên nhờ vào mấy bức ảnh thảm đỏ hay sân bay mà nổi tiếng vượt ra xa khỏi vòng giải trí.

Lúc tôi làm việc ở nhà xác thương nghe mấy con quỷ m.ất đ.ầu thường xuyên nhắc đến tên của cô ấy.

“Sắp tới tôi chuẩn bị vào đoàn làm phim, hiện tại đoàn đội của tôi không có thợ trang điểm nào rảnh cả. Cô tới thay đi!”

Nhiếp Thanh Thanh nâng mắt lên, giọng nói đầy sự xem thường: “Một kẻ không tiếng tăm như cô mà được trang điểm cho tôi, phải tu tám kiếp thì cô mới được vinh dự này đấy!”

Cao cao tại thượng, trực tiếp hất hàm sai khiến tôi.

Khiến tôi cảm thấy khó chịu thật sựs.

[Chắc phần mộ tổ tiên của cái cô thợ trang điểm này bốc lên khói xanh (*) luôn rồi, vậy mà có thể chạm vào mặt của Thanh Thanh của chúng ta.]

(*) Người Trung Quốc thường quan niệm rằng thắp hương tại lăng mộ tổ tiên mà bốc ra khói xanh là điềm may, mang lại phú quý, đại cát đại lợi cho gia đình.

[Oa, thợ trang điểm kia mau quỳ xuống tạ ơn đi, Thanh Thanh ơi để cho em làm đi, em có thể làm được mà.]

Tôi liếc vào màn hình, ồ, cái gương mặt này khiến tôi không hề muốn chạm vào chút nào.

Bởi vì sự thật là…

Nó quá bẩn.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio